Gấm Rách

Chương 29: Kế hoạch này quá đáng sợ



Cô rùng mình, bởi vì kế hoạch này quá đáng sợ, bản thân mình đã chìm vào quá sâu, nếu anh tiến hành báo thù, cả thế giới của cô sẽ bị hủy diệt!

Thánh Khi nói: “Chị cả, chị thông minh nhất….”

Cô biết! Cô gần như muốn bịt tai lại, như vậy những lời nói đâm vào tim một câu cô cũng không muốn nghe, cô vội vàng nói: “Thánh Khi, cảm ơnem, chị biết rồi, chị sẽ nghĩ lại. Em vào đi, chị có cách, chị nhất định sẽ có cách.”

Cô thúc em gái, Thánh Khi liền đi vào, cô ngồilên taxi đi về, tinh thần hốt hoảng, lời của Thánh Khi giống như là vọng lại quanh quẩn bên tai, cô vô cùng bực bội, lái xe hỏi: “Tiểu thư, rốtcuộc cô muốn đi đâu?” Hỏi mấy lần cô mới nghe thấy, cô liền buột miệngnói: “Quảng trường Đông Cù.”

Xe chạy về phía quảng trường ĐôngCù, dừng ở chính trước đài phun nước của quảng trường, cô vừa xuống xe,hơi nắng kèm theo hơi nước ập vào người, vừa khó chịu vừa ẩm ướt, khiếnngười ta khó thở. Cô chưa từng đến đây, trước đây cũng chỉ đi qua, liếcnhìn từ trên xe mà thôi. Bây giờ dừng bước, mới biết hóa ra là được xâybằng đá trắng, ánh mặt trời phản chiếu hơi chói mắt, càng trở nên mênhmông, dưới ánh mặt trời gay gắt như thế, chỉ cảm thấy nóng bức khó chịu. Bên rề quảng trường trồng cây, nhìn từ xa xa, một màu xanh mềm mại. Côngẩng đầu lên, ánh mặt trời khiến người ta không mở nổi mắt.

Cô lưỡng lự một lát, vốn dĩ chạy đến đây là nhất thời nông nổi, đi vào như vậy quả thật không có đạo lý, hay là quay về thôi. Nhưng trên quảngtrường không thấy một ai, chỉ nghe thấy tiếng nước ào ào của đài phunnước ở sau lưng, ngay cả tiếng phố xá náo nhiệt cũng trở nên xa vời.Taxi đều ở ngoài quảng trường, bảo cô đi lại gọi xe, cô thật sự nghi ngờ bản thân mình sẽ bị cảm nắng. Hơn nữa thời tiết quá nóng, mồ hôi đãchảy đầy mặt, không phải nói đến là khó chịu nhường nào. Thôi vậy, côthuyết phục bản thân mình, đi vào thổi chút gió lạnh, vào phòng vệ sinhtrang điểm lại rồi đi.

Cô hơi nghi ngờ là tự mình viện cớthuyết phục bản thân đi vào, nhưng lập tức liền nghĩ, đến rồi không vào, chẳng lẽ đứng như con ngốc ở bên ngoài tắm nắng hay sao, hơn nữa cứđứng ở đây cũng sẽ khiến người khác nghi ngờ, chẳng may nhân viên bảo vệ đi lại hỏi, vậy càng khó xử hơn. Cô quay người liền nước lên bậc thềmđá đen đó, cửa tự động chầm chậm mở ra, không khí lạnh trong tòa nhà ậpđến, cô muốn hối hận cũng không kịp.

Tầng một là đại sảnh, đâuđâu cũng là cây cối xanh mướt, ngay cả tường cũng trông cây leo, giốngnhư là đi vào vườn thực vật, khí nóng đằng sau lưng biến mất trong chốclát, từng nhóm người ra vào thang máy, yên tĩnh đến mức chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng bước chân. Cô gái ở bàn tư vấn ngẩng đầu lên, khuôn mặt nghiêm túc cười: “Chào cô, có thể giúp cô việc gì không?”

“Xin hỏi phòng vệ sinh ở đâu?”

“Bên phải cuối cùng đi về phía sau, cô có thể nhìn biển chỉ dẫn.” Mỉmcười trả lời, đẹp ngang với phục vụ ở khách sạn lớn, cô đang muốn cảmơn, nụ cười của đối phương cứng đờ trên mặt, thay vào đó là sự kinhngạc, “Cô Phó? Cô là Phó Thánh Hâm!”

Phiền phức đến rồi! Côđang muốn bảo cô ấy không cần quá kinh ngạc, cô ấy đã nhấc điện thoạinội bộ lên: “Phòng thư ký? Tôi ở bàn tư vấn đại sảnh, cô Phó Thánh Hâmbây giờ đang ở đây, đúng, là cô Phó.” Phiền phức càng ngày càng lớn, côkhông thể quay đầu bỏ đi rồi, cô gái đó đặt điện thoại xuống, lại mỉmcười với cô, chỉ là trong nụ cười đó, đã thêm chút ý nghĩ sâu sa, nóivới cô: “Thư ký Hoàng sẽ xuống ngay.”

Cô đành trả lời bằng mỉmcười, một lát sau Hoàng Mẫn Kiệt vội vã đi thang máy xuống. Lịch sự nói: “Mời cô Phó theo tôi.” Thánh Hâm theo anh ta lên tầng trên cùng, anh ta dẫn cô vào phòng tiếp khách, vừa mới ngồi xuống, liền có người đến phatrà. Đợi lúc chỉ còn lại hai người bọn họ. Hoàng Mẫn Kiệt mới hỏi: “CôPhó có việc gì sao?”

Trong lòng cô bất an, đã điều động binhlực như vậy rồi, cô cười nói: “Không có việc gì, tôi đi qua quảng trường Đông Cù, liền tiện thể đến xem xem.” Lời nói chưa dứt, trợ lý của DịchChí Duy Phan Học An cũng đi vào, cười nói: “Cô Phó thật sự là khách quýcủa Đông Cù chúng tôi.” Ngừng lại một lát, “Ngài Dịch đang họp, còn mười mấy phút nữa sẽ tan họp, ngài ấy dã biết cô Phó đến rồi.”

Trong lòng cô càng bất an hơn, cười nói: “Thật ra tôi chẳng có việc gấpgì, anh ấy đang bận, tôi không làm phiền anh ấy, có lẽ tôi nên về trướcthôi.” Cô không hẹn trước liền một mình chạy đến đây như vậy, nói thếhai người đều không chịu tin, chỉ sợ cô đi thật, lúc nữa ông chủ tan họp đi ra, hỏi một tiếng: “Mấy người không phải nói là cô Phó đến sao,người đâu? ” Vẫn là họ sai. Phan Học An liền cười: “Đã đến rồi, ngàiDịch cũng đã biết, đừng ngại đợi một lát, ngài ấy nói lập tức đến ngay.”

Cô cũng nghĩ nếu bản thân minh bỏ đi, Dịch Chí Duy vẫn sẽ gọiđiện hỏi cô, dù gì đã kinh động rồi, dứt khoát đợi một lát thôi. Đợi hơn 10 phút, Dịch Chí Duy quả nhiên đến, vừa thấy anh, hai người Phan,Hoàng đều đứng lên, không đợi anh dặn dò, lui ra đóng cửa lại.

Dịch Chí Duy giờ mới cười cười: “Việc gì thế?”

Cô nói: “Không có gì.” Dừng lại một lúc, hỏi: “Phiền anh làm việc không?”

Anh nói: “Không sao, anh đúng lúc có chút thời gian.” Quan sát cô tỉ mỉ: “Rốt cuộc sao vậy?”

Cô cúi thấp đầu, giọng nói cũng nho nhỏ: “Không sao—–chỉ là bỗng nhiên thấy sợ hãi, cho nên liều lĩnh chạy đến đây.”

Anh nói: “Nha đầu ngốc.” Ôm ôm cô vào lòng, hôn lên mặt, giống như là dỗ dành một đứa bé khóc đêm vậy.

Bản thân cô cũng cảm thấy bản thân mình buồn cười, miễn cưỡng nói: “Cólẽ em về thôi, anh bận như vậy. Em về làm cơm rang Dương Châu, tối quakhông phải là anh nói muốn ăn sao?”

Anh nhìn đồng hồ đeo tay một lát, anh nhất định vẫn còn việc khác, cho nên nói: “Anh bảo người đưa em về.”

“Không, không cần đâu, em còn phải mua chút đồ.” Cô hơi thẹn thùng cười, “Đến đây đã đủ kinh động rồi.”

Anh cũng cười, cô quá khiến người khác chú ý, cấp dưới nhìn trừngtrừng, nhìn cô thành kẻ địch, cho nên cũng cười cười: “Vậy cũng tốt.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.