Sơn tặc (tam)
Vân Tri dẫn bọn họ xuống sườn núi, vừa đi vừa nói: “Sườn núi là vườn rau của Giới luật trưởng lão, các ngươi chưa tích cốc, có thể đến thiện phòng ăn cơm. Thế nhưng là người từng trải, sư huynh khuyên các ngươi nên tích cốc sớm đi, vì ở vườn rau ngoài cà rốt thì toàn rau xanh, thứ thịt duy nhất là côn trùng sâu bọ ngoài ruộng.”
Vừa nghe thấy không có đồ ăn, mèo đen tái mặt.
Vân Tri lại nói: “Trúc lâu trong rừng trúc phía bắc là lò luyện đan của Dược trưởng lão.”
Ánh mắt Thích Ẩn sáng lên, nói: “Trưởng lão luyện ra nhiều linh đan diệu dược, ăn vào tu vi tiến triển rất nhanh sao.”
“Nghĩ nhiều rồi, đan dược của hắn chỉ trị được phong hàn cảm mạo, và bị thương. Thế nhưng y thuật của hắn không đáng tin, mấy năm trước có sư huynh ngự kiếm ngã gãy chân, hắn không nối được còn khiến chân y phải chặt đứt.”
“Xin hỏi vị sư huynh kia hiện giờ ở đâu?” Thích Ẩn ảo não hỏi.
Vân Tri nhún vai, nói: “Người nhà hắn đón về rồi, sư phụ còn bồi thường ít ngân lượng.” Gã lại hất cằm về phía nam, “Từ chỗ kia đi ba bước là Tư Quá Nhai, ở trên vách núi có thể tĩnh tọa, phong cảnh rất đẹp, chẳng qua phía dưới không được xuống. Đó là cấm địa phái ta, mười đỉnh trong Phượng Hoàn Sơn chỉ có một đỉnh phía bắc là chỗ phái ta dừng chân, còn lại chín đỉnh núi khác là cấm địa. Nghe nói nhốt toàn bộ yêu ma từ khi lập phái đến nay, tùy tiện bắt một con thì tuổi thọ nó cũng hơn mấy trăm năm, các ngươi đừng to gan lớn mật chạy đến đó chơi.”
“Ở gần như vậy không sợ bọn chúng chạy ra làm loạn sao?” Thích Ẩn hỏi.
“Có kết giới Kinh Thiên trấn giữ,” Vân Tri chỉ vùng trời phía nam, “Nhìn kỹ.”
Thích Ẩn nhìn qua, thấy một đàn chim nhạn bay qua vách núi, có thể thấy ánh sáng gợn sóng lay động.
“Trên người có yêu khí hay ma khí, sẽ không đi qua kết giới được. Thế nhưng sư đệ ngốc này không sao, yêu khí trên người hắn yếu đến mức gần như không có.” Vân Tri chắp tay sau lưng, đi xuống sườn núi, nói, “Ngươi đừng nhìn Phượng Hoàn Sơn ở dưới cùng trong tiên sơn tứ phương, nghe nói thời viễn cổ được đại thần nữ Vu chiếu cố, nên có đại danh đỉnh đỉnh là Vu Sơn thần nữ. Kết giới Kinh Thiên là nàng bày ra, chắc là thứ lâu đời nhất Phượng Hoàn Sơn chúng ta.”
“….” Thích Ẩn không tin lắm, ngọn núi này có vẻ là nơi bắt rễ của mấy đạo sĩ lừa bịp, bên ngoài có vẻ truyền thụ đạo thuật nhất tinh bát trảo, nhưng thực ra là lừa gạt đồ đệ rồi dạy bọn họ đánh người, truyền đến giờ.
Vân Tri lại thở dài: “Mấy năm gần đây quang cảnh không tốt, linh khí ít dần, đạo pháp suy yếu, dù nói tiên môn ba ngàn, nhưng hiện giờ rất nhiều sơn môn phải đóng cửa, giờ chẳng biết còn lại bao nhiêu. Sư phụ nói ngày khác đi xem phong thủy thế nào, không chừng phong thủy thay đổi, chúng ta sẽ thành đệ nhất phái ấy chứ.”
Vân Tri dẫn bọn họ đến một khu nhà ngói mà khi nãy ngự kiếm qua, thực ra là một xóm nhỏ, tường đất so le xếp thành hàng, phía trước giếng nước có vạc nước có sào phơi, sư huynh đệ tỷ muội đang vây rào quanh khu vực của mình, nâng mắt nhìn qua, có vài món quần áo giặt đến bạc màu treo trước phòng, Thích Ẩn tinh mắt còn thấy mấy cái yếm đỏ với quần cộc. Giữa dãy nhà ngói là một tường đất, uốn lượn dẫn đến chân núi.
Vân Tri chỉ một gian nhà bên cạnh cho bọn họ, “Đúng lúc có một gian nhà trống, hai người ở tạm chung một chỗ. Sư đệ ngày trước rời đi để lại chăn đệm hai người dùng tiếp được đó.”
“Sư huynh trước đó đi đâu, sao lại dừng?” Thích Ẩn hỏi.
“Không tu đạo được nên về nhà trồng trọt rồi.” Vân Tri lại gần, bá vai Phù Lam cười nói: “Hai vị sư đệ, đạo không dễ tu vậy. Đã vào sư môn, sư huynh cũng cho các ngươi một chút lợi ích.” Vân Tri móc trong tay áo càn khôn một quyển sách bìa xanh, nhét vào tay Phù Lam, ‘Bách Khoa Toàn Thư Phù Lục cho kẻ ngốc’, là sư huynh tự biên soạn, có biến hình phù, minh hỏa phù, tị thủy quyết, cần gì có đó, đây là một bản chép tay duy nhất ở núi Phượng Hoàn, học phù lục có nó, đảm bảo đều đứng nhất. Sư huynh chỉ lấy ngươi ba đồng, chịu thiệt một chút, ba đồng thôi thì nó là của ngươi.”
Phù Lam không hiểu nhìn Thích Ẩn, Thích Ẩn im lặng, lấy ba đồng trong hà bao của Phù Lam ném cho Vân Tri, lôi Phù Lam vào nhà đóng cửa, “Sư huynh đi thong thả, chúng ta không tiễn.”
Vân Tri lại xuất hiện bên song cửa sổ, cười lộ hàm răng trắng, “Đúng rồi quên nhắc các ngươi một việc, ban đêm đừng chạy loạn, đừng vào rừng.”
Có ý gì? Chỗ này nửa đêm còn có quỷ làm loạn?
Lúc hắn muốn đuổi theo hỏi cho rõ thì Vân Tri đã chạy xa, Thích Ẩn đóng của sổ, mới phát hiện trong phòng không có đèn, đen như mực. Lại mở cửa sổ ra thì phát hiện bên ngoài đã là hoàng hôn, ánh nắng màu vàng cam đọng bên góc tường, các huynh đệ tỷ muội xa lạ ở bên ngoài thu quần áo, ríu rít nhốn nháo thành một đám. Có vẻ buổi tối trong núi hay mưa, nên mọi người đều vội vàng thu dọn không ai để ý tới bọn họ. Vân Tri cũng chưa nói bọn họ ở đó, muốn đi ra cũng không tiện.
Quay đầu nhìn lại, Phù Lam ngồi xếp bằng trước thư án, mở to mắt nhìn hắn. Mèo đen thì quan sát trong phòng, hai khung giường nằm bên góc tường, ở giữa là một cái bàn dài sơn đen, bên trên là đèn lồng rơi xuống đất, không có dầu thắp, chỉ có một cái chân đèn. Màn trúc ngăn cách trong ngoài, giữa gian nhà có một cái bàn bát tiên chân cong, trên đó là một bình hoa đã khô héo, cành hoa như dây thép cong queo.
Về sau đây là nhà của hắn, Thích Ẩn ngồi đối diện Phù Lam, trong lòng hơi phiền muộn.
Nhà ở Ngô Đường, hắn sẽ không bao giờ về nữa.
“Chúng ta là phu thê sao?” Phù Lam hỏi hắn, “Phu thê mới ở chung một nhà.”
“Chúng ta là huynh đệ, Ngốc Ca.” Thích Ẩn không biểu cảm gì nói, “Huynh đệ ở chung một nhà, phu thê ngủ chung một giường.”
“Bao giờ chúng ta mới ngủ chung một giường?” Phù Lam hỏi.
Thích Ẩn thở dài, nói: “Ngươi có thể quên đi không, ta không gả cho ngươi. Hai chúng ta là nam, không chừng ta cởi quần, thứ kia còn lớn hơn của ngươi.”
Phù Lam ngơ ngẩn nhìn hắn, có vẻ không hiểu.
Mèo đen nhảy lên bàn, nghiêm trang nói: “Kém xa ấy. Lúc ngươi đi đại tiện lão phu có liếc qua, tên ngốc lớn hơn ngươi.”
Thích Ẩn: “……”
Thích Ẩn thức thời không nói tiếp nữa, lại mở cái quyển ‘Bách Khoa Toàn Thư Phù Lục cho kẻ ngốc’ mà Vân Tri bán cho bọn họ. Thích Ẩn không ôm bao nhiêu hi vọng với tên kia, chắc cũng chỉ là lừa tiền bọn họ. Nhưng gã sống chết cũng phải lôi bọn họ về đây lại dẫn đi đây đi kia, ba đồng coi như phí vất vả.
Nhưng sách viết rất rõ ràng, mỗi tờ đều vẽ một phù, bên cạnh có đánh dấu phù chú và công dụng, càng về sau càng khó, đến cuối thì thành một dây mực lung tung rối loạn, như quỷ vẽ, nhìn xong đầu tê dại.
“Sẽ phải học thuộc cái thứ này sao?” Thích Ẩn kêu thảm.
“Đương nhiên,” mèo đen đặt móng lên trang sách, “Bùa chú dùng để phàm nhân mượn linh lực thiên địa diệt trừ yêu ma. Thời cổ Đại Vu dùng Thông Thiên Ngữ Thư và Hoàng Kim Độc để giao tiếp với đại thần, gọi là ‘Kim Thác Thư’. Hiện giờ Hoàng Kim Độc thất truyền chỉ còn để lại một chút câu chữ, mới thành phù lục. Ngươi nếu hiểu được Kim Thác Thư thì sẽ không cần nhớ, chỉ có điều là ngươi không hiểu nên phải nhớ thôi.”
“A…” Thích Ẩn cúi đầu nhìn mấy dòng chữ như giun kia, vẽ cái thứ này so với đọc Tứ Thư Ngũ Kinh còn khó hơn.
“A cái gì?” Mèo đen nghiêng đầu nhìn hắn, “Ngươi còn phải học nhiều nữa. Cách vẽ phù lục có quy luật rất nghiêm ngặt, là mô phỏng lại nghi thức hàng thần của Đại Vu, Đại Vu ca múa hàng thần, bước chân tiết tấu rất nghiêm ngặt theo phép tắc, nếu không thần sẽ không vui, không xuất hiện. Vẽ bùa cũng như vậy, đặt bút thu bút phải đúng bước đúng chỗ, nếu không không mượn được linh lực thiên địa.”
“Ngươi vẽ ta xem thử xem.”
Mèo đen tóm Phù Lam, “Ngươi vẽ đi.”
Ngón tay Phù Lam ngưng tụ một chút ánh sáng màu lam nhạt, vẽ vài đường uốn lượn trên không trung, luồng ánh sáng yên tĩnh di chuyển theo ngón tay y rồi tan ra, hóa thành những con cá nho nhỏ bay lượn giữa không trung. Trong phòng sáng lên một chút, một lớp ánh sáng mềm ấm bao trùm bọn họ, như có gợn nước vô hình tràn ra, sóng ánh sáng lay động.
Thích Ẩn ngạc nhiên trợn mắt nhìn, nói: “Đây là gì?”
“Hóa hình thức thần của ta.” Phù Lam nói.
“Đẹp thật,” Thích Ẩn muốn thử, “Ngốc Ca, dạy ta.”
“Linh lực hiện giờ của ngươi không đủ,” mèo đen nói, “Phù Lam vẽ bùa trong hư không là nhờ có linh lực, ngươi không có linh lực, chỉ có thể dùng giấy vàng chu sa vẽ thôi.”
“Sao ngươi không vẽ?” Thích Ẩn hỏi mèo đen.
Mèo đen nghẹn, hừ một tiếng: “Lão phu bị phong ấn linh lực, yêu khí không có nói gì đến vẽ bùa?”
“Có thể dạy.” Bỗng nhiên Phù Lam nói.
Y đến bên cạnh Thích Ẩn ngồi xuống, tay trái vỗ lưng hắn, tay phải nắm lấy tay Thích Ẩn. Thích Ẩn bị y dọa sợ, định tránh ra, thì Phù Lam thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Ngực truyền đến cảm giác lạnh lẽo, đó là linh lực Phù Lam truyền vào cơ thể hắn, linh lực như dòng nước lạnh chảy theo kinh mạch, ngưng tụ ở đầu ngón tay. Phù Lam nắm tay hắn, vẽ phù văn giữa không trung. Ánh sáng từ đầu ngón tay tỏa ra, những con cá nho nhỏ tuôn ra từ đầu ngón tay hắn.
Trong nháy mắt, cảm quan Thích Ẩn vô cùng nhạy bén, hắn không phân biệt được là mình ‘thấy’ hay là những con cá kia ‘thấy’ nữa. Mỗi góc trong phòng đều thu vào trong đáy mắt, tơ nhện góc tường, khe nứt trong vách, mái ngói có khe hở, thậm chí từng sợi lông mèo đen đều hiện rõ.
Nhưng, rõ ràng nhất là hơi thở của Phù Lam ở bên, nam nhân ngồi cạnh hắn, Thích Ẩn bị khí tức bao trùm. Trầm tĩnh trong trẻo, làm người ta nhớ đến sau mưa trên núi, mặt đất ẩm ướt cỏ gãy lá nát. Hắn không nhịn được mà quay đầu nhìn y, nam nhân kia im lặng cằm hơi hếch lên, con ngươi phản chiếu du ngư xanh nhạt, sườn mặt được vầng sáng vẽ thành một đường mềm mại, hiện ra bộ dạng cực kỳ dịu dàng.
Tên này… thật ra rất ra dáng.
Thích Ẩn bỗng cảm thấy có Phù Lam bên cạnh cũng không tồi, tuy hơi ngốc, còn luôn mưu đồ bất chính. Nhưng hai người ở cạnh nhau sẽ không thấy cô đơn. Chí ít mất một lượng bạc, bọn họ cũng có thể ở ngọn núi này học tay nghề lừa người, về sau xuống núi, làm hai huynh đệ đạo sĩ bịp bợm. Hắn thì đi lừa người còn Phù Lam thì làm kẻ lừa gạt. Y nhìn rất thành thật, nhất định sẽ có nhiều người bị lừa.
“Ngốc Ca,” Thích Ẩn rút tay từ trong lòng bàn tay Phù Lam, hỏi, “Các ngươi nói khi ta còn nhỏ đã đính hôn với ngươi, rốt cuộc là chuyện thế nào?”
Phù Lam nói: “A Phù nói ngươi là tức phụ nuôi từ bé của ta, chờ chúng ta trưởng thành sẽ thành thân.”
Thích Ẩn cạn lời. Được rồi, lời này vừa nghe là thấy nói nhảm, nào có bà mẹ nào gả con mình cho yêu quái làm tức phụ từ bé? Huống chi hai tên này còn dọa mẹ hắn chuyển nhà khắp nơi.
Thích Ẩn gãi gãi đầu, lại hỏi: “Vì sao ngươi muốn tìm người phàm làm tức phụ vậy, không phải yêu ghét phàm nhân lắm sao?”
“Ừm, phàm nhân không giữ lời, hay nói dối.”
“Đúng vậy, ta cũng không giữ lời, ta cũng thích nói dối.”
Phù Lam xoa đầu hắn, ánh mắt chuyên chú mà nghiêm túc.
Y nói: “Nhưng ngươi đáng yêu.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Lời tác giả: Phù Lam là ngốc bạch ngọt nhất của tôi.