Gá Duyên

Chương 34



Câu hỏi của Ngân được chứng thực ngay sau đấy.

Đối tượng mai mối của Ngân là thầy giáo Chung bốn mươi sáu tuổi, giáo viên cấp hai. Do thầy bận học lấy bằng cấp xịn mà bỏ qua khoảng thời gian tốt nhất của thanh xuân để yêu đương, đến khi học xong, công việc ổn định thì tuổi đã lớn. Đã không giỏi giao tiếp lại còn kén chọn. Người học vấn cao thì chê già, người trẻ tuổi có nhan sắc thì chê không cùng văn hóa. Kén cá chọn canh đến mức ông bà Thịnh ra tối hậu thư: năm nay không lấy được vợ thì đuổi ra khỏi nhà.

Ngân trợn mắt nhìn cô Ba. “Đàn ông gần năm mươi tuổi chưa từng yêu đương không khùng cũng khó tính. Cháu làm dâu nhà bác Thịnh khác nào có hai mẹ chồng. Ca này khó, cháu xin từ chối.”

Cô Ba dí trán Ngân, thúc giục. “Mày đừng có leo lẻo cái miệng cãi tao. Thui thủi một mình khi về già khổ lắm con ạ. Nhanh thay quần áo rồi ra tiếp khách đi.”

“Người ta học vấn cao, chắc gì chịu gái một con, buôn thúng bán mẹt như cháu. Cháu cũng không muốn tái giá…”

Cô Ba cướp lời Ngân. “Ai bắt mày phải tái giá ngay đâu hả? Trò chuyện đôi ba câu với người ta, hợp thì nên duyên vợ chồng, cho thằng Mốc người bố, cho bản thân chỗ dựa khi ốm đau, không hợp thì tao lại tìm mối khác cho mày. Sao tao nói một câu, mày cãi mười câu vậy hả Ngân?” Cô Ba vỗ bôm bốp vào lưng Ngân, ưỡn ngực tự hào. “Làng trên xóm dưới, nhà nào có chuyện là cả làng cả tổng đều biết. Cháu tao xinh đẹp, giỏi giang tháo vát thế này, gái một con càng chứng tỏ đẻ được. Đứa nào dám chê, tao xẻo miệng, gang mồm nó ra.”

Lời nói kiêu ngạo của cô Ba vừa làm Ngân ấm lòng vừa khiến cô dở khóc dở cười. Cô không thay váy ăn diện như khuyên nhủ của cô Ba, cô đơn giản sửa sang bề ngoài sạch sẽ, gọn gàng rồi ra ngoài phòng khách.

Thầy giáo Chung hiền lành đúng như lời đồn, tiếc là Ngân không có xíu rung động nào. Cô lịch sự trò chuyện với gia đình ông bà Thịnh, chuyện mai mối này xuất phát từ cô Ba, Ngân cũng không thể làm xấu mặt người cô ruột của mình.

Thái độ của Ngân không chút nhiệt tình chuyện mai mối, vậy mà tối hôm sau thầy giáo Chung một mình đến nhà Ngân chơi. Cô nhìn hộp đồ chơi hối lộ trên tay nhóc Mốc, cũng không thể mở miệng đuổi khách.

Chuyện ghé chơi kéo dài ba ngày liên tiếp. Cứ sau khi Ngân và Đức dọn hàng bánh đúc về nhà, ăn cơm tối xong là thầy giáo Chung ghé nhà chơi. Ngân thẳng thắn từ chối với lý do không hợp, đối phương vẫn kiên trì ghé thăm.

Chuyện mai mối chưa dừng ở đấy. Ngay khi khi biết Ngân từ chối thầy giáo Chung, nhà cô lại có thêm khách là thư ký của xã, một ông bố đơn thân với hai cô con gái đã học đại học.

“Cô Ba, cháu năm nay mới ba mươi hai tuổi. Tại sao cô tìm chồng cho cháu không bốn sáu thì cũng bốn chín tuổi vậy? Nhìn cháu hợp gu mấy ông già vậy à?” Ngân day day thái dương, thật lòng hỏi cô Ba.

Để trả lời cho câu hỏi của Ngân, ngày hôm sau nhà cô đón một vị khách là họa sĩ trẻ mới du học về, hai mươi chín tuổi, trai tân nguyên tem.

Ngân còn chưa kịp từ chối vị thư ký xã đã há hốc miệng hỏi người cô ruột của mình. “Cô Ba, cô lừa gạt thế nào mà bố mẹ cậu Hóa này hứng thú với gái góa chồng có con riêng vậy?”

“Lừa gạt cái gì? Là cậu Hóa chủ động tìm tao tự tiến cử bản thân đấy.” Cô Ba chống nạnh, cười sung sướng. “Cậu ta ăn bún ốc, bị vẻ đẹp dân dã, mặn mà của bà chủ quyến rũ, muốn mày làm vợ, tương lai làm người mẫu trọn đời trong tranh của cậu ta. Tuy biến thái nhưng nghệ thuật phết.”

Ngân không thấy được điểm nghệ thuật nào của cậu họa sĩ trẻ tên Hóa, cô chỉ biết nghẹn lời mỗi khi cậu ta đến nhà chơi, sẽ nói một tràng dài về màu sắc, cảm thụ nghệ thuật. Nghe một hồi, cô buồn ngủ díp mắt mà ngại không dám đuổi khách về.

Đối tượng mai mối thứ bốn là con trai cả bác hàng xóm, làm thợ xây, tính thật thà, chân chất. Anh ta chăm chỉ đến mức phụ bà Mẫn nấu cơm tối, đợi Ngân và Đức dọn hàng về rồi ở lại ăn cơm cùng gia đình luôn. Mái nhà dột thì xắn tay áo sửa, chuồng gà chặt thì cơi nới rộng thêm, rau trong vườn tươi tốt không ăn hết thì hái đem ra chợ bán giúp bà Mẫn. Thợ xây thường rảnh rỗi vào năm mới khiến anh ta xuất hiện ở nhà Ngân nhiều như người nhà.

Chuỗi ngày mai mối của cô Ba kéo dài suốt một tháng. Ngân mạnh mẽ từ chối, thẳng thừng khước từ, không một đối tượng nào bỏ cuộc. Mỗi tối, bà Mẫn tiếp tổng cộng bảy chàng rể dự bị, người nào cũng lịch sự, lễ phép và hiền lành. Sự kiên trì của họ làm ba người phụ nữ hai già, một trẻ trong nhà ngỡ ngàng.

“Hóa ra con Ngân nhà mình có giá đến vậy.”

Cô Ba thì chép miệng. “Vậy mà nhà chồng mày không biết quý trọng.”

Ngân giật mình trước lời thật lòng của cô Ba. Do bận rộn buôn bán và đối phó các vụ mai mối, cô hầu như quên lãng chuyện gia đình bà Cẩm. Cứ như quãng thời gian làm dâu nhọc nhằn đã trôi rất xa.

Ngân phủi hết ký ức không vui ra khỏi đầu, cô giữ chặt tay cô Ba, kiên định nói. “Cháu chưa muốn tái giá. Cô Ba đừng mai mối thêm nữa.”

“Mày nhất quyết chọn cậu Đức đấy à?” Cô Ba hỏi một đằng, trả lời một nẻo, không hề biết có bóng dáng bé xíu thập thò bên ngoài cửa phòng ngủ, nghe lỏm chuyện của người lớn.

Mốc nghe được một phần câu chuyện liền chạy ra ngoài sân tìm Đức.

Đức đang ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ, bên chân là con Mực nằm lim dim mắt, xung quanh là giấy và tre nứa để làm diều. Từ khi nhà có thêm nhiều vị khách lạ, Mốc và Đức hiển nhiên trở thành đối tượng để mua chuộc. Mỗi lần đối tượng mai mối đến nhà chơi, Mốc sẽ được cho đồ chơi, Đức được cho bánh kẹo. Được ăn là Đức khoái, vứt hết cảnh giác với người lạ. Thầy giáo Chung ngoài dạy Mốc và Đức học, còn dạy hai người tự làm đồ chơi từ giấy báo bỏ đi, trong đó có diều.

Mốc hất bay bát cơm nguội dùng làm keo dán diều trên tay Đức, tức tối mắng. “Đừng nghịch nữa. Suốt ngày chỉ có ăn với chơi. Bác sắp bị người ta cướp mất vợ rồi kia kìa.”

Đức ngơ ngác nhìn Mốc, không hiểu lời thằng bé. Mốc chưa từng nặng lời với hắn, luôn chia sẻ đồ chơi và bánh kẹo cho hắn, thái độ hôm nay khác thường khiến hắn hoang mang, không biết phải phản ứng thế nào.

Gương mặt đần độn của Đức càng làm Mốc giận. Nó sấn sổ kéo banh hai bên má của Đức, nghiến răng nghiến lợi nói. “Bác sắp mất vợ đẹp, cháu sắp mất mẹ xinh, chúng ta phải chiến đấu giữ mẹ trong nhà, không cho người khác cướp đi.”

Mốc véo mặt Đức đỏ ửng, mắt rớm nước mới buông tay. Nó khịt mũi, đặt câu hỏi.

“Bác có muốn ngủ cùng giường với mẹ Ngân không?”

Hai mắt Đức sáng rực. Hắn gật đầu, hét lớn. “Muốn… ưm ưm…”

Mốc hoảng sợ bịt chặt miệng Đức, mắt láo liên nhìn vào trong nhà.

Sau khi xác định không có ai đi ra sân, nó kéo Đức ngồi xổm ở một góc vắng, khoác tay qua vai hắn như ông cụ non và bắt đầu thì thầm.

“Bác có muốn sờ tay mẹ Ngân không?” Nó giơ ngón trỏ lên miệng ra hiệu. “Nói nhỏ thôi.”

“Muốn.”

“Bác muốn hôn hôn mẹ Ngân không?” Mốc tự hỏi tự trả lời. “A, cái này thì không được. Đàn ông chỉ được hôn vợ thôi. Bác có phải chồng của mẹ cháu đâu mà đòi hôn. Vụ hôn hôn tạm gác lại.”

“Muốn.” Đức gật đầu lia lịa, chỉ lọt tai câu hỏi, bỏ qua đoạn lảm nhảm phía sau của Mốc.

“Bác có muốn đi chơi, đi chợ, đi mua đồ chơi với mẹ Ngân hàng ngày không?”

“Muốn.”

“Nhưng sắp tới, mẹ Ngân sẽ không cho bác sờ tay, cùng đi chợ, đi chơi, đi mua đồ chơi với mẹ rồi.”

Đức nhìn chằm chằm Mốc, mày nhíu thật chặt, nửa hiểu nửa không hiểu lời Mốc.

“Mẹ Ngân sắp bỏ bác, hết yêu thương cháu rồi. Chúng ta chuẩn bị trở thành những đứa trẻ đáng thương, không ai yêu.” Hai mắt thằng bé đỏ hoe theo lời nói. Cuối cùng nước mắt nó rơi lã chã đến đáng thương.

Đức không hiểu hết lời Mốc nhưng bị giọng nói rầu rĩ non nớt ảnh hưởng, đôi mắt sâu thăm thẳm cũng ướt nước, trông như chú chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ. Hắn bập bẹ nói. “Không muốn… bị vứt bỏ…”

Mốc chùi nước mắt thật mạnh. Nó hít vào thật sâu, giơ nắm đấm lên để thể hiện quyết tâm. “Được. Chúng ta phải chiến đấu vì người phụ nữ mà mình yêu.”

“Chiến đấu. Chiến đấu.” Hai tay Đức nắm chặt, giơ lên cao, hô lớn.

Mốc hoảng hốt nhảy lên người Đức, bịt chặt miệng hắn.

Cả hai ngã ngửa ra sân.

Ngân đi ra khỏi phòng vì tiếng ồn. Cô đứng ở cửa, lớn giọng hỏi. “Hai bác cháu làm gì vậy? Mốc, con lại bắt nạt bác Đức hả?”

“Dạ, con và bác Đức đùa vui thôi ạ. Không có gì đâu mẹ.” Mốc nói dối Ngân xong rồi quay sang lườm Đức. “Việc đầu tiên chúng ta cần làm là phải từ chối toàn bộ đồ chơi và bánh kẹo hối lộ của mấy chú đến tán tỉnh mẹ. Bác lấy hết kẹo giấu ở gầm giường ra đây, cháu đem trả cho họ.”

Sau khi Đức đau khổ nộp hết kẹo bánh cho Mốc, hai người tiến hành bước tiếp theo.

Bữa tối kết thúc, đoàn đối tượng mai mối như có hẹn cùng lúc xuất hiện trước cổng nhà Ngân. Tình địch nhìn nhau đỏ con mắt. Đặc biệt là ai cũng bị Ngân từ chối, tinh thần chiến đấu càng hăng hái vì không đối thủ nào hơn đối thủ nào.

Cánh cổng nhà vừa được đẩy ra, con Mực vốn ngoan ngoãn thường ngày đột nhiên nhảy xổ tới cắn người đi đầu tiên. Trong khi mọi người bối rối vì bị chó cắn thì Đức và Mốc nấp ở góc tối cùng lúc lao ra, cầm gậy tre đánh đuổi người.

Đức được Mốc trang bị mặt nạ Trư Bát Giới, Mốc tự đeo mặt nạ Tôn Ngộ Không. Hai người vừa đánh loạn xạ vừa la hét ỏm tỏi.

“Mẹ Ngân không lấy chồng. Cút đi! Cút đi!”

Vô duyên vô cớ bị hai con khỉ đeo mặt nạ vụt gậy tre vào người, người hiền cũng biết nổi cáu. Tổng cộng bảy đối tượng mai mối lao vào đánh trả.

Đức dù cao to khỏe mạnh nhưng đầu óc ngốc nghếch khiến động tác đánh nhau trở nên trúc trắc. Hắn nghe lời Mốc, đánh toàn bộ những người từng cho hắn bánh kẹo. Gậy tre không có mắt khiến Mốc dính đòn oan.

Con chó Mực là quân chủ lực chỉ biết xoay quanh sủa nhặng lên, không cắn người như lời dặn của cậu chủ nhỏ.

Bà Mẫn và Ngân nghe tiếng chó sủa, từ trong nhà chạy ra thì đã quá muộn.

Trận ẩu đả kết thúc với chiến thắng nghiêng về đoàn đối tượng mai mối. Đức nằm bẹp trên đất với mặt mũi bê bết máu. Mốc ngồi xổm trên đất, há to miệng gào khóc.

“Hu hu hu… mẹ Ngân ơi. Đám bạn trai bạo lực của mẹ đánh con này… Đau quá. Đau quá.”

Sau khi hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, Ngân đoán ngay ra được đầu têu vụ lộn xộn là cậu con trai hiếu động của mình. Cô đưa Đức và Mốc vào phòng ngủ để bà Mẫn bôi thuốc vào vết thương, mời toàn bộ bảy đối tượng mai mối đến phòng khách để nói chuyện.

“Thay mặt con trai, tôi xin lỗi các anh về chuyện không hay tối nay. Thật may là không ai bị thương.”

Người bị thương cũng không dám lộ ra. Bảy gã đàn ông khỏe mạnh bị một kẻ ngốc và một đứa nhãi ranh đánh bị thương là chuyện vô cùng mất mặt.

“Nhân đây, tôi cũng muốn làm rõ một chuyện. Tôi không biết chuyện cô Ba mai mối tìm chồng cho mình, quan trọng là tôi chưa có ý định tái giá vào thời điểm này. Hiện tại tôi chỉ muốn yên ổn làm ăn, nuôi nấng, dạy bảo con trai lên người. Tôi không thể tiếp nhận tình cảm của bất kỳ ai trong các anh. Chuyện tìm hiểu đôi bên nên kết thúc ở đây. Các anh không nên phí phạm thời gian trên người tôi.”

Giọng Ngân dứt khoát và mạnh mẽ, không có chỗ cho người khác phản đối.

“Lâu nay các anh đến nhà, cũng biết anh Đức phải không? Anh ấy gặp tai nạn khiến đầu óc bị hỏng nhưng anh ấy là người nhà của tôi, là người tôi lựa chọn cùng đi đến cuối đời. Lần sau các anh dám làm anh ấy bị thương, dù là hàng xóm láng giềng, tôi cũng không tha cho các anh.”

Lời khẳng định của Ngân làm mọi người chấn động. Bảy người đàn ông có mặt ở đây, vì vài nguyên nhân mà chưa vợ nhưng ai cũng có cảm tình với một phụ nữ tần tảo, giỏi giang và thông minh như Ngân nên họ mới kiên trì trồng cây si mỗi tối. Hiện tại chính tai nghe được lựa chọn của Ngân, ai cũng sốc.

“Nhưng… anh ta bị điên.”

“Điên hay tỉnh táo thì anh ấy cũng là người duy nhất mà tôi muốn sống cùng.” Ngân mỉm cười, không chút xấu hổ nói.

Ngân lựa chọn đưa Đức về quê chăm sóc là vì nợ hắn ơn cứu mạng, là vì thấy thương hắn phải sống trong một gia đình ruột thịt ăn thịt người. Về mặt tình cảm, cô là người cổ hủ, không dễ rung động. Nhưng cô lại là một người dễ mềm lòng và cứng đầu cứng cổ. Một khi cô chấp nhận cho người khác bước vào cuộc đời mình, cô sẽ mở lòng, chậm rãi tiếp nhận người đó.

Đức điên thì sao? Điên nhưng làm tim cô ấm áp, làm lòng cô mềm mại, vậy là đủ.

Lời tuyên bố của Ngân đã thành công giúp cô cản toàn bộ các mai mối loạn xạ của cô Ba và cũng cứu cô thoát khỏi đám yêu râu xanh vào tối hôm sau.

Đức và Mốc nghe lỏm được lời Ngân nói, hắn chẳng hiểu gì. Hắn chỉ thấy lồng ngực mình nóng khác thường, miệng cười toe toét như một thằng ngốc, dù bị Ngân phạt úp mặt vào tường hai tiếng đồng hồ cùng với Mốc cũng không tủi thân. Vậy nên, khi Ngân gặp nạn, hắn đứng chắn trước mặt cô theo bản năng.

Ngày hôm sau, Ngân bán bánh đúc bị ế nên dọn hàng muộn hơn ngày thường nửa tiếng. Đến khi hai người đẩy thùng xe đi bộ về nhà cũng gần bảy giờ tối.

Đường quê yên tĩnh hơn trên thành phố, hàng quán cũng dọn hàng sớm. Bởi vì muốn nhanh về nhà nên Ngân chọn đi đường tắt ngang qua nghĩa trang.

Đường đi là đường đất có nhiều sỏi đá. Một bên là ruộng lúa bạt ngàn, một bên là nghĩa trang tối om lạnh lẽo. Ngân sống ở quê từ nhỏ, cô không tin ma quỷ, quãng đường này cũng đi hàng trăm lần. Đầu óc Đức không bình thường nên không biết sợ ma quỷ. Hắn điềm nhiên đẩy xe hàng đi thật thoải mái.

Ngân vừa đi vừa dặn dò Đức. “Ngày mai là ngày Rằm, người đi chợ mua đồ cúng sẽ đông hơn ngày thường. Anh ngồi yên trong quán, không được đi loanh quanh nữa, nghe chưa?”

Đức đẩy thùng xe, lắc đầu từ chối. “Bánh khoai…”

“Bánh khoai cái gì mà bánh khoai. Người ta bán hàng cả ngày lời có vài đồng, ngày nào cũng cho anh bánh thì lấy đâu ra lãi hả?” Ngân giả bộ quát Đức. Mọi người trong chợ cho Đức bánh kẹo vì quý và thấy hắn đáng thương. Cô rất vui vì hắn được lòng mọi người. Nhưng Đức trẻ con, ai cho gì cũng nhận, lấy không của người khác nhiều rất không tốt.

“Già mà khó tính.”

Đức lẩm bẩm lời mắng quen thuộc của bà Mẫn như một con vẹt làm Ngân tức giận lườm hắn.

Ánh đèn đường cao áp từ trên cao chiếu xuống gương mặt Ngân. Từ khi về quê, tinh thần Ngân thoải mái, công việc thuận lợi khiến cô trẻ ra vài tuổi. Gương mặt có da có thịt, mắt sáng, môi căng mọng, nét quyến rũ tự nhiên toát ra đến một kẻ ngốc như Đức cũng thất thần.

“Sao lại dừng lại? Ban nãy ai kêu đói ỏm tỏi hả? Chúng ta đi nhanh lên, về sớm, em còn kịp làm món sườn xào chua ngọt mà anh thích nhất.” Ngân cười hiền lành, thúc giục Đức.

Đức chớp chớp mắt vài lần, cười ngô nghê, dồn sức đẩy thùng xe.

Thùng xe không di chuyển làm hắn gồng vai đẩy mạnh.

“Hình như bánh xe kẹt vào tảng đá rồi. Anh đừng đẩy nữa. Để em xem.” Ngân la lớn, kéo tay Đức.

Đức dừng lại, đợi Ngân đi lên phía trước kiểm tra bánh xe. Hắn nghiêng đầu nhìn theo cô, kịp thời thấy một bóng đen bổ nhào vào người Ngân khi cô khom lưng kiểm tra bánh xe.

Hắn lao tới xô mạnh bóng đen theo bản năng.

Ngân bị Đức ngã đè lên trên, trán cô đập vào thành xe đau điếng. Cô la hoảng. “Có chuyện gì vậy anh Đức?”

Ngân lóp ngóp bò dậy thì bị Đức đẩy sát vào thùng xe. Cô nhận ra hai người bị năm người lạ mặt bao vây. Họ đứng ngược ánh đèn nên cô không thể nhìn rõ từng khuôn mặt nhưng cô chắc chắn đây không phải là trai tráng trong làng.

“Bánh xe bị kẹt vào đá phải không? Để bọn này giúp một tay nhé cô em.” Gã gầy đứng giữa lên tiếng.

Ngân kéo Đức ra phía sau, mắt lóe lên tia cảnh giác. Cô biết đám đá sỏi kẹt bánh xe không tự nhiên mà có. Cô điều chỉnh biểu cảm trên mặt thật bình tĩnh, lớn giọng nói. “Cảm ơn anh nhưng không cần đâu. Người nhà đang trên đường đến đây đón chúng tôi rồi. Chẳng mấy chốc là tới thôi.”

“Cô em miệng lưỡi xảo trá phết. Tụi anh theo sau hai người cả đoạn đường, có thấy người nhà nào đâu nhỉ.” Gã gầy cười khùng khục làm cả lũ cười rộ lên khả ố.

Ngân quan sát hình thể của bọn chúng. Người nào cũng gầy đét, mặt hốc hác, mắt trũng sâu, đồng tử đen nở to, nhìn giống đám nghiện. Cô biết càng dây dưa với bọn chúng, người thiệt thòi sẽ chỉ là mình. Nơi đồng không mông quạnh này, có kêu cứu cũng không có người đến giúp.

Đức bị đẩy ra phía sau, cố chen lên trước mặt Ngân nhưng bị cô đánh vào tay, kéo về sát thùng xe. Ngân thẳng thắn bàn điều kiện. “Tôi sẽ đưa các anh toàn bộ tiền trong người, mong các anh cho chúng tôi đi qua.”

“Ồ, bọn anh đâu phải cướp, cô em đang xúc phạm bọn anh đấy.”

“Không không. Là tôi mời các anh chén trà, điếu thuốc. Mong các anh nhận.” Ngân nhún nhường nói, tay nhanh thoăn thoắt lấy tiền ở túi đeo bên hông. Do cô vội vã nên đánh rơi tiền xuống đất. Cô hoảng hốt ngồi xổm xuống nhặt tiền. Cổ áo cô vô tình mở rộng trong động tác cúi người, lộ ra bầu ngực đầy đặn trắng mịn dưới ánh đèn.

Đám côn đồ chặn đường Ngân đúng là lũ nghiện. Bọn chúng không có nhu cầu quan hệ xác thịt nhưng thích thủ dâm qua phim ảnh. Cảnh tượng Ngân lộ một phần ngực kích thích gã gầy. Gã liếm mép, cười đểu cáng.

Ngân gom toàn bộ tiền cùng dũng khí trong người, cô bước đến trước mặt bọn chúng, nhẫn nhịn nói. “Mong các anh cho chúng tôi đi qua…”

Bàn tay gầy khô đét của gã gầy đột ngột chộp vào ngực Ngân.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.