Gả Chồng Thay Em

Chương 31: Ghen



Tác giả: Ninh Ninh

Chương 31: Ghen

Tôi vừa nãy là gồng mình lên, tôi nhìn thấy cậu ta thì tim càng đau, có phải những lời ngon ngọt hỏi han tôi cậu ta cũng hỏi Hoài Lan như vậy không?

Tôi ích kỷ lắm, tôi không san sẻ một cái gì với ai cả, giờ này tôi buông, tôi buông vì nó không phải của tôi.

Ngay từ đầu tôi đã là người chen ngang vào cuộc tình tay ba rồi. Thôi thì trả cho người ta, mình giữ riêng cho mình năm năm rồi!!!

Tôi chìm vào giấc ngủ đến chiều, tôi gọi điện cho ba mẹ nói gửi bé Su ở bên đó thời gian, tôi hiện tại chưa lấy lại được cân bằng, tôi không muốn làm con gái buồn, giờ con bé đã lớn nó hiểu biết nhiều thứ lắm.

Tôi muốn cho con một tuổi thơ không tủi thân Ngồi dậy tôi đi rửa mặt thay cho mình một bộ đồ mới, nhìn tủ đồ toii cười nhạt.Lấy hết những bộ đồ đi chơi kín như bưng để ra cho vào một cái bịch.

Lấy hết tất cả ra, trong tủ đồ chỉ còn vài chiếc áo sơ mi cùng chân váy, vài bộ váy công sở không kín quá.

Đồ ngủ ở nhà em cũng vứt hết ra. Thu hết đồ vào tôi đi ra ngoài thấy Hoàng An vẫn ngồi ở sofa, thấy tôi đi ra còn cầm một bịch đồ cậu ta đứng dậy kéo tay tôi hỏi.

“Em lại đi đâu nữa? Em đem quần áo đi đâu?”

Tôi nhìn bịch đồ sau nói:

“Tôi đi vứt nó đi.”

Trong số đồ em vứt có chiếc vẫn còn tem mác tôi chưa mặc một lần, tất cả đều là cậu ta mua cho tôi. Chỉ có đồ đi làm là tôi tự đi mua khi cậu ta bận.

“Em vứt hết chỗ này? Em vứt đi em mặc bằng gì hả?”

Hoàng An giật cái túi ra từng chiếc váy, chiếc áo rơi ra, cậu ta to mắt chỉ vào đống đồ run rẩy hỏi:

“Em vứt cả những chiếc váy anh mới mua cho em hồi tháng trước? Em vứt hết đồ anh mua? Em vứt từng này vậy trong tủ em còn những gì?”

“Còn đồ tự tôi mua!”

“Em làm vậy là ý gì? Anh nói rồi anh chưa từng phản bội em.”

“Tôi không nói cậu phản bội tôi, tôi là không thích cậu thì không muốn dính gì đến cậu thôi.”

“Em đang không cho anh giải thích!”

“Cậu có làm gì sai đâu mà giải thích? Là tôi sai khi không hiểu tâm của mình mà thôi.”

“Em đang nói dối.”

“Cậu thật vui tính, tôi cần nói dối với người tôi không yêu?”

Tôi cúi xuống nhặt đồ vào lại bịch.

“Đôi mắt của em đang bán đứng lời của em.”

Tôi khựng lại, sau hít sâu một hơi mỉm cười đứng dậy xách theo túi đồ đi ra ngoài chỉ để lại một lời:

“Cậu nhìn ra mắt của tôi đang nói dối? Cậu có vẻ rất hiểu tôi, nhưng xin lỗi cậu chưa hiểu rõ đâu An à!”

Tôi mở cửa đi xuống dưới tầng hầm, lần này tôi không đi xe máy nữa mà em đi chiếc ôtô mới anh hai mới mua cho hồi đầu năm.

Tôi lấy An năm năm nhưng rất nhiều thứ tôi không lấy của nhà chồng mà thường ba mẹ tôi cho không thì anh hai tôi mua cho.

Anh hai từng nói:

“Em thiếu gì nói anh hai, đừng ỷ lại vào nhà chồng, nhà họ có giàu có, có thương em cũng không thể bằng nhà mình được!”

Sự thật quá đúng, cuối cùng chỉ có người thân của mình mới thương mình thật lòng. Nổ máy tôi rời đi, ra ngoài đường tôi táp xe vào lề đường vứt bịch đồ ở cạnh thùng rác.

Tôi không vứt nó vào trong vì đồ nhiều cái còn mác để vậy xem ai họ lấy thì lấy vứt vào thùng phí phạm.

Tôi lái xe đi vào một shop đồ nữ lớn trong thành phố. Trước tiên phải thay đổi chính cách sinh hoạt trước, đồ dùng cá nhân cũng vậy.

Là người phụ nữ thành công không thể xấu xí, ăn mặc luộm thuộm được!

Tôi thử liền mười lăm chiếc váy, bốn đôi cao gót, trong đó có một đôi cao gót màu nude của nhà mốt người Mỹ, Chinese Lanudry.

Một lần mua sắm tôi quẹt thẻ đến choáng váng, sau thời gian bù xù trong nhà cũng đến lúc tôi thay đổi rồi.

Khi mình không biết chăm chút cho bản thân người đàn ông không biết trân trọng, họ có khi khinh thường mình, còn khi mình thay đổi họ sẽ sợ mất đi thứ quan trọng.

Tôi chạy vào một salon em quyết định thay đổi màu tóc, thay đổi kiểu tóc dài suông màu đen. Đổi đi màu tóc thay đổi một con người khác, một cuộc sống khác.

Tổng thiệt hại của em một buổi chiều đến hai mươi giờ tối, đã thiệt hại hơn 20 triệu.

Tôi xách đồ về nhà, vào nhà đập vào mặt tôi vẫn là cái mặt đáng ghét của Hoàng An, cậu ta hôm nay như bị hâm ấy, tự nhiên không đi đâu ở nhà thấy tôi là ám tôi.

“Em mua nhiều đồ vậy liệu mặc hết không?”

Tôi làm ngơ không nghe thấy, cậu ta lại hỏi tiếp:

“Em làm tóc đẹp lắm!:

“…”

“Đi sao không nói anh đưa đi?”

“…”

“Em ăn gì chưa?”

“…”

“Trả lời anh!”

“…”

“Em sao im vậy?”

Cạch!

Tôi đi vào phòng chốt cửa luôn, nghe cái giọng mệt luôn ấy.

Lấy đồ đi tắm rửa xong tôi ra ngoài xem đồng hồ mới chỉ 20 giờ 50 phút em trang điểm cho hợp chiếc váy hai dây khoét lưng sâu màu đỏ quyến rũ.

Chọn một đôi cao gót màu hợp với váy xong tôi cầm túi xách mở cửa đi ra ngoài.

Hoàng An ở ngoài nhìn thấy tôi ăn mặc cậu ta như bị người tát vào mặt, đang ngồi xem tivi đứng phắt dậy đến trước mặt tôi chắn lại.

“Em mặc vậy đi đâu hả? Muộn rồi đi đâu nữa?”

Tôi chán chẳng buồn nói luôn. Cái tính này, đôi mắt này đã bao lâu không cho tôi mặc hở, cái cổ áo hay váy khoét sâu một tí là la như lợn bị chọc tiết vậy đó.

Vì vậy mà tôi phải ăn mặc kín như bưng để cho cậu ta đi với gái. Hôm qua tôi nhìn thấy Hoài Lan mặc cái váy nó khoét cái cổ sâu đến nhìn thấy nửa ngực luôn rồi.

Đấy như thế có thấy la hét đâu, mà tôi mặc tí thì như thế này. Người yêu với người không yêu nó khác thật!

Người ta yêu thì muốn vợ đẹp còn đây muốn vợ như bà lợn nái xề xòa!!!!

Tôi bĩu môi nghĩ.

[Khi một người được yêu thì chăm như chăm trứng, còn tôi cậu coi như heo nái mới đẻ xong! Hy sinh để được cậu cho phát vả mắt đầy sao. Cái mặt cậu như tên lưu manh đầu đường xó chợ luôn rồi, khiếp thật, sáng đi với bồ, tối về với vợ, không hiểu sức cậu được coi là sức gì nữa. Cái giống của cậu ta không biết nó ăn gì mà ăn tạp thật đó!]

“Tôi đi đâu cậu quản?”

“Em là vợ anh, anh muốn biết thôi.”

“Tôi đi bar, cậu có thể buông ra để tôi đi.”

“Em đi với ai?”

“À đi với ai cũng cần khai?”

“Anh hỏi vậy em muốn nói cũng được, mà không cũng được.”

Tôi nhìn cậu ta hài hước thật sự, hỏi còn muốn cũng được, không cũng được.

Tôi không muốn ly hôn với tên phản bội này, tôi phải làm vợ cậu ta, ngày ngày cho cậu ta nếm trải sự phản bội như tôi đã chịu.

Tôi không ác nhưng tôi không thể chịu nổi cảm giác đó, ly hôn không quá dễ dàng rồi!!

“Tôi đi với người yêu cũ.”

“Em nói lại, em đi với ai?”

Cậu ta thét lên, đó mới vậy cậu ta đã như con thú vậy mà cậu ta đi vào nhà nghỉ với gái lại làm như không biết gì.

“Tôi nói tôi đi với người yêu cũ! Cậu ý kiến?”

Hoàng An mặt căng chặt.

“Em làm gì có người yêu cũ hả Ngọc?”

Tôi cười to.

“Hahahah!”

“Hoàng An, cậu có phải ngủ bị mộng du chưa hết không vậy? Trước khi tôi lấy cậu theo hợp đồng thì tôi đã 23 tuổi, cậu có vẻ ngây thơ quá rồi đó, tôi có phải là ế đâu mà không biết yêu? Chẳng lẽ cậu không lấy tôi thì tôi ế tới già à? Buồn cười!”

“Coi như em có người yêu nhưng em là người đầu tiên của tôi. Chúng ta đã có bé Su, em hiểu lầm gì giữa chúng ta nhưng em không thương con sao?”

Cậu ta lấy bé Su ra để uy hiếp tôi.

“Cậu không cần lôi con bé ra để đe dọa tôi, cậu làm vậy tôi khinh thường cậu đó An.”

“Anh không đe doạ em, anh thương em và con chẳng lẽ thời gian qua em không hiểu sao?”

“Cậu thương tôi và Su? Cậu có thể nói sao cũng được tôi không để tâm nữa. Nhưng cậu hãy nhớ kỹ, Su là con tôi sinh ra tôi cũng là người yêu con nhất, cậu chỉ là ba chưa chắc đã thương con bé thật lòng chứ nói gì mà thương hơn tôi được.”

“Em nói ra đi, em đang giận chuyện gì?”

“Tôi không giận chuyện gì cả, cậu buông tôi ra đi tôi muốn đi gặp bạn rồi.”

“Thằng người cũ kia là ai? Em nói xem?”

“Buông ra.”

“Không buông, em không nói được nó là ai thì anh không buông ra được.”

Tôi ghét cậu ta đến cả người đau nhức luôn rồi, cái mặt cứ làm ra vẻ không có chuyện gì sai.

Ghét thật ấy!!Tôi đánh liều nói.

“Cậu ấy tên Lâm Bách.”

Em nói bậy bạ cái tên ra cho cậu ta tức chơi chứ em có đâu người cũ. Hahahah!!

“Em nói láo!!!:

“Ủa cậu buồn cười thật đó, cậu kêu tôi nói ra cậu lại nói tôi nói láo, cậu coi tôi như nước lã ấy nhỉ?”

“Em đừng có cố làm anh ghen.”

“Cậu biết ghen? Vợ chồng hợp đồng ghen làm gì cho mệt thân?”

“Chẳng ghen, em xem em mặc váy hở hết lưng sâu tới hông. Ngực thì trễ sắp hở hết ra rồi đây chẳng lẽ em không cho anh ghen?”

“Vợ chồng hợp đồng không có quyền ghen.”

“Em thích nói đùa thật đó Ngọc, anh mấy năm nay ngoài ở trên giường với vợ ở ngoài không có một ai cả.”

Trời ạ! Không cùng với ai thế mà có cái ảnh trần không mảnh vải với cô bồ cũ? Nói dối không ngượng cái miệng luôn. Tôi vẫn mỉm cười!

“An, lên giường với cậu là giải quyết nhu cầu khi người yêu của tôi chưa về nước, giờ anh ấy về tôi và cậu nên sống như trước, hợp đồng hôn nhân do cậu đặt ra đi.”

“Em nói thật?”

“Thật hơn vàng.”

“Em…..”

“Buông ra muộn giờ của tôi rồi!!!”

Tôi hất tay Hoàng An ra sau đi ra ngoài, ở phía sau Hoàng An thét lên.

“Vũ Diệp Ngọc, em được lắm, em cố tình đúng không?”

“…”

“Đứng lại, em đứng lại cho anh!!!!”

Tôi mặc cho cậu ta gào, tôi đứng chờ thang máy, chân vừa bước vào trong ấn nút đóng cửa Hoàng An chạy ra hô.

“Ngọc, em đừng đi, anh xin em đấy, anh không làm gì sai cả, anh thật sự từ khi anh làm em giận trong tim anh chỉ có em thôi…..”

Cửa thang máy khép kín em không còn nghe thấy tiếng gì nữa, xuống lấy xe nổ ga đi tới quán bar mà em chưa từng đi ở quận 1.

Hoàng An ở cầu thang ấn nút dừng không được cậu ta chạy vào nhà lấy vội chiếc chìa khoá xe, khoá cửa sau chạy ra cầu thang bộ điên cuồng chạy.

Trong đầu cậu hiện tại chỉ có hình ảnh vợ cậu mặc hở trước hở sau đi gặp người yêu cũ.

Cậu ta phát điên, đôi mắt đỏ hoe lên vì khóc, cậu ta không phản bội, không làm gì sai với vợ cậu cả. Cậu không biết lý do vì sao một đêm vợ cậu không về, cậu xem định vị trí thì không được, gọi vợ cậu không nghe. Nhắn tin cô không xem, zalo cô chặn cậu, fb cô cũng chặn cậu….

Tôi vào quán bar đặt một phòng riêng, tôi muốn ngồi một mình cho tâm hồn tĩnh lặng.Tôi gọi một lần ba chai rượu, tôi xác định mai đi làm nên không thể say quá được.

Tôi lặng lẽ lấy Facebook của mình ra mở chặn tên chồng hám gái ra.

Tôi mở nắp rượu lấy hai ly ra rót vào hai ly sau lấy máy chụp ảnh up lên Face, tôi không để check in địa chỉ cậu ta có là thánh cũng không tìm ra được quán tôi vào.

Giờ cứ thích vậy cho khoẻ, muốn làm tôi tức ăn không ngon? Cậu ta còn non lắm, tôi cần gì phải khóc lóc rồi cầu xin người đã đi cặp bồ.

Cứ váy áo xúng xính đi bar quẩy cho quên sầu. Tôi để máy qua một bên ngồi thưởng thức rượu, loại tôi gọi là loại nhẹ nhất, vừa uống vừa ăn.

Hoàng An đi trên xe có tin gửi đến, cậu đỗ xe vào lề đường lấy điện thoại mở ra.

Cậu ta thấy cô đã mở chặn cậu, cậu ta theo dõi cô là xem trước nên Diệp Ngọc đăng gì là cậu biết ngay.

Cậu nhìn hai chiếc ly rượu ở cạnh nhau, nhìn kỹ thì nó ở trong phòng kín, cậu tâm kêu lên không ổn.

Mở khóa nhấn ga chạy đi, điện thoại nhấn số của Ngọc gọi liên hồi, cậu nhận lại chỉ có tiếng chuông chạy dài.

Tôi ngồi uống được ba ly xong nằm trên ghế sofa mở phim xem cho hết thời gian. Tôi nằm xem đến 12 giờ đêm thì gọi phục vụ thanh toán tiền, lúc gọi ba chai rượu khi về uống chưa hết nửa chai, tôi không tốn nhiều vì trả lại hai chai nguyên cho quán.

Cầm túi xách đi ra lấy xe đi về nhà. Tôi lái xe về đến hầm gửi xe vẫn thấy xe cậu ta để gần chỗ tôi đậu xe.

Lên nhà, tôi để giày vào tủ giày sau đi vào phòng.

Bật điện lên em hết hồn luôn, Hoàng An ngồi gục ở dưới đất ngủ.Tôi đi đến đá vào chân cậu ta.

“Này, qua phòng ngủ đi, ngồi đây ngủ không được đâu.”

Tôi vừa gọi, Hoàng An chồm người dậy ôm lấy tôi, cậu ta hôn đẩy tôi vào cánh cửa cúi hôn tôi tới tấp tôi đẩy ra không được.

“Em đi bar, là quán nào?”

“…’

“Đừng hành hạ anh được không Ngọc!”

“…”

“Anh chỉ yêu em, anh biết bản thân mình không sạch trong những năm trước thời nổi loạn.”

“…”. Truyện Nữ Cường

“Em có thể nhìn thấy năm năm qua anh thương em cùng con nhiều hay ít, anh không đi sớm về muộn, anh không tụ tập với bạn, anh không bước chân vào một quán bar hay karaoke nào cả.”

“…”

“Đừng làm khổ anh được không?”

Tôi nhìn cậu ta khóc tim tôi cũng đau, nước mắt tôi cố gắng không rơi.Tôi lấy điện thoại gửi cho An tấm hình mà Hoài Lan gửi cho em ngày hôm qua sang message.

Gửi xong tôi liền đẩy cậu ta ra khỏi phòng, ném luôn chiếc điện thoại cùng cái gối hình Pikachu của cậu ta ra ngoài.

Tôi chốt cửa lên giường ngã xuống nằm ngửa mặt nhìn trần nhà. Ở ngoài không có tiếng đập cửa không có tiếng kêu gào nữa.

Tôi cười chua chát, cậu ta nói không làm sai, là cậu ta không làm gì sau lưng tôi nhưng nhìn thấy tin nhắn đó không giải thích.

Như vậy là đủ rồi, không còn gì để nói nữa. Đàn ông ra ngoài đi với gái về nhà thấy vợ mà đi đâu ghen lồng lộn lên.

Vợ luôn phải ở nhà chăm con, hết chăm con lại phải làm người vợ đảm đang cho các anh có bữa ăn ngon. Đã vậy còn làm cái máy đẻ, làm đĩ trên giường!

Những việc dành cho osin, những việc cho đĩ người vợ phải làm hết. Giá mà các anh trả cho là thanh xuân của người phụ nữ, những đứa con, những lão hóa, tàn nhang trên mặt cùng những vết rạn da trên bụng, trên đùi…. Có chị còn lãi cả chục kg mỡ nữa cơ…!!!

Phụ nữ sinh ra đã khổ, sinh ra đã định phải đứng dưới cánh đàn ông.

Chính vì như vậy những người đàn ông không thương vợ, không biết trân trọng mới đi tìm của lạ, cái người ta thường nói là đi cặp bồ.

Đàn ông tham lam lắm, vừa muốn có vợ đẹp, con khôn, muốn có cái máy đẻ công cộng, muốn có vật ấm giường, muốn có mẹ cho các con của họ. Muốn có một đầu bếp giỏi ở trong nhà.

Ra ngoài lại muốn có bồ đẹp, nước nôi đầy đủ.

Họ chẳng muốn bỏ bên nào cả, tôi đã quá mệt mỏi, từ giây phút nhìn thấy chồng mình ngồi trên chính chiếc xe đó hai vợ chồng đi chọn trong dịp sinh nhật cậu ta.

Người phụ nữ bên cạnh không phải vợ mà chính là tình cũ. Trường hợp của tôi đúng với câu:

“Tình cũ không rủ cũng tới.”

Đi cho khây khoả chứ về đến nhà tôi rất sợ, tôi sợ mình gục ngã, tôi biết tôi yêu cậu ta rất nhiều.

Ai yêu nhiều người đó đau, tôi không muốn cậu ta cười nhạo, không có cậu ta tôi không thể đi đâu được.

Nhắm mắt để chìm vào giấc ngủ cho quên đi thế sự của ngày mai!

Ở trong Ngọc Diệp khóc một mình, ở ngoài Hoàng An nhìn bức ảnh cô gửi cho cậu, cậu đứng hình, cậu biết bức ảnh này, cậu biết nó đến từ ai.

Cậu ngồi dưới nền nhìn bức ảnh mà vò đầu bứt tai, cô đang giận cậu, là cô tưởng cậu cắm sừng cô.Cậu nắm chặt tay nhìn bức ảnh nghiến răng.

“Hoài Lan, cô đúng là âm hồn không tan, cô đừng trách tôi ác với cô. Đụng ai đừng đụng tới vợ con tôi.”

Hoàng An không biết ngày hôm qua cô nhìn thấy cậu cùng Hoài Lan vào nhà nghỉ.

Ngọc Diệp lại không biết hôm qua cậu thật sự vào cùng Hoài Lan nhưng hai người hai phòng không phải chung phòng. Cậu bị Hoài Lan bỏ thuốc, cậu dù bị nhưng vẫn giữ được lý trí mà đẩy người phụ nữ trơ trẽn đó ra ngay ở cửa phòng.

Hình ảnh này đã rất lâu rồi, nó được Hoài Lan chụp chộm khi cậu ngủ vào 8 năm trước rồi.

Là những ngày Diệp Ngọc còn ở bên Pháp học tập, cậu ở bên này đi vào con đường xa ăn chơi không lối. Cậu ngồi thẫn thờ sau đó ngủ ngay ở sofa.

Sáng sớm tôi dậy sớm thay đồ xong tôi lấy vali ở trên nóc tủ đồ xuống tìm trong khe nhỏ của vali lấy ra tờ giấy “ĐƠN LY HÔN”.

Tôi cầm tờ giấy lên bàn lấy bút điền thông tin vào trong giấy sau ký tên của mình về phía vợ.

Một đêm tôi đã hiểu chúng tôi không thể chung sống hạnh phúc được nữa, tôi có giả vờ thêm nữa người tổn thương là tôi.

Để tờ giấy trên bàn, đặt cây bút ngang tờ giấy sau tôi lấy túi xách mở cửa đi làm.Tối nay tôi sẽ về sớm đi tìm một căn hộ khác thuê ở tạm rồi mua sau.

Đi ra tôi thấy cậu ta còn ngủ, tôi cũng không đánh thức mà cứ thế đi thẳng luôn.

Ngọc Diệp vừa đi khỏi Hoàng An mở mắt ngồi dậy nhìn về phía cửa nhà đã đóng chặt sau cậu vào trong phòng tìm quần áo thay, cậu ta thấy tờ giấy đặt trên bàn, cầm lên đọc. Mắt cậu ta hoa, đầu trống rỗng.

“Đơn Ly Hôn”

Là vợ cậu muốn ly hôn với cậu, vợ cậu không phải chỉ giận hờn như trước, cô ấy đã chịu hết nổi rồi.

Cậu mắt đỏ lên từng giọt nước mắt rơi xuống tờ đơn, cậu nắm chặt hai tay lại.

Ngồi sụp xuống đất cậu ôm lấy đầu mình, cậu đã sai, chuyện quá khứ, vợ cậu chưa hề bỏ qua cái quá khứ xấu xa của cậu.

Cậu ta yêu cô, bù đắp cho cô, những ngày này cậu đều đi tiếp khách hàng để ký hợp đồng, cậu cố gắng vì vợ con, cậu những người đó có rủ cậu đi đâu cậu đều từ chối khéo léo.

Ở nhà cậu có một con sư tử đang chờ, cậu chỉ cần làm gì chót sai lầm thôi cô sẽ không tha thứ cho cậu nữa. Cậu cầm tờ giấy xé nát ném vào sọt giác.

“Em muốn ly hôn, anh sẽ không để em toại nguyện đâu vợ, ly hôn để em đi với thằng yêu cũ tên Bạch kia à? Mơ đi nhé!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.