Gả Cho Tội Thần

Chương 30



Ngày giỗ trăm ngày đang tới rất gần, Khương lão thái gia nói xong cả nhà họ Khương đều giật mình.

Càng đừng nói tới Khương Dương, ngốc ra một lúc sau chính là tức giận, nếu không phải lão thái gia ngăn cản thì đã muốn mở miệng chống đối.

Thẩm Thời Ân có chút ngoài ý muốn, tuy rằng trấn định rất nhanh nhưng tia ngạc nhiên lóe lên nơi đáy mắt lại là không thể lừa người được.

Lại nói tiếp cũng chỉ có Khương Đào là bình tĩnh nhất, đối với quyết định của Khương lão thái gia cũng không ngoài ý muốn. Điều duy nhất ngạc nhiên chính là không nghĩ tới tốc độ phản ứng của Khương lão thái gia lại nhanh như vậy, có thể sau câu chuyện hạ dược mà nhìn ra động cơ, do đó trước đem cái ngòi nổ là nàng bắn ra ngoài. 

Thẩm Thời Ân cũng không phải không nghĩ tới việc sớm cưới Khương Đào nhưng chỉ là việc tới hết sức bất ngờ, hắn cũng không muốn tự mình làm chủ, dời mắt về phía Khương Đào dò hỏi ý kiến của nàng.

Khương lão thái gia thấy vậy liền nói: “Ngươi không cần phải hỏi ý nàng, hôn sự của nữ tử vốn là do trưởng bối làm chủ’.

Thẩm Thời Ân nghe xong có chút không vui nhưng cũng chỉ mím môi, không biểu lộ ra ngoài nhiều.

“Gia gia cháu không đồng ý!”. Khương Dương cũng không rảnh xin lão thái gia cho hắn nói chuyện, vội vàng lên tiếng: “Tỷ tỷ cùng lắm chỉ mới đính hôn, tuổi cũng không lớn, chờ thêm ba năm nữa thì sao chứ? Ba năm này cháu nhất định cố gắng đọc sách, thi được công danh, quang tông diệu tổ, khi đó để tỷ tỷ nở mày nở mặt mà gả đi…”.

Lão thái gia đen mặt vẫy vẫy tay, ý nói không cần hắn nói nhiều nữa, để lão thái thái dẫn hắn đi.

Khươn Dương đương nhiên không chịu, lão thái thái liền nhỏ tiếng khuyên hắn, nói gia gia cháu hôm nay đã tức giận rất lớn, cháu cũng không cần ngỗ nghịch với ông ấy nữa. Gia gia tuổi cũng đã lớn, ngươi chọc tức ông ấy như vậy thì thân thể ông ấy chịu không được đâu.

Khương Dương là do hai người họ nuôi lớn, tình cảm với họ cũng sâu hơn mọi người, nghe vậy càng thêm rối rắm nhưng chân vẫn không động đậy, lo lắng sốt ruột nhìn về phía Khương Đào.

Khương Đào cho hắn một cái ánh mắt trấn an, tỏ vẻ tự nàng biết chừng mực.

Nghĩ tới việc tỷ tỷ nhà mình nay đã không giống với trước kia, Khương Dưng mới yên tâm một chút, lưu luyến mà rời đi cùng lão thái thái.

Chờ hắn rời đi, Thẩm Thời Ân cũng không nói với lão thái gia nữa mà nhìn về phía Khương Đào: “Muội thấy như nào?”.

Cơ hồ là không hề do dự, Khương Đào liền nói: “Nếu huynh không phản đối, muội cũng không có ý kiền, hết thảy đều nghe theo gia gia”.

“Tốt, tốt!” Khương lão thái gia cho nàng một ánh mắt tán thưởng, “A Đào đúng là người biết coi trọng đại cục”.

Khương Đào bình tĩnh đón nhận, lại thấy lão thái gia dò hỏi Thẩm Thời Ân.

“Như vậy liền nghe theo lão thái gia an bài”. Thẩm Thời Ân nói, “Chỉ là thời gian có chút gấp gáp, đến lúc đó khẳng định thiệt thòi cho Khương Đào”.

Khương lão thái gia xua tay nói sẽ không, “Của hồi môn của A Đào khi còn sống cha mẹ nàng đều đã chuẩn bị xong rồi, đến lúc đó ta cũng sẽ cho nó một phần. Hôn lễ liền làm ở nhà ta thôi, còn lại ngươi không cần bận tâm”.

Sau đó Khương lão thái gia để bọn người Khương Đào ra ngoài, chỉ để lại Thẩm Thời Ân nói chuyện với ông.

Khương Đào ra khỏi nhà chính liền đi thẳng tới viện của Khương Dương.

Khương Dương thấy liền hỏi nàng kết quả ra sao, Khương Đào trấn an vỗ vỗ mu bàn tay hắn, để hắn theo mình vào trong nhà.

Chờ hai người trở về nhà chính tam phòng, Khương Dương đã sốt ruột hỏi: “Rốt cuộc kết quả như nào! Gia gia cho tỷ nói chuyện không? Có tức giận tỷ chuyện gì nữa không?”.

Khương Đào không nhanh không chậm nói: “Gia gia cho phép tỷ nói chuyện, cũng không có giận tỷ”.

Lúc này Khương Dương mới thở ra một hơi, vừa ngồi xuống thì lại nghe được tỷ tỷ nói tiếp: “Đều đã bàn bạc xong rồi, một tháng nữa sẽ thành hôn. Tới lúc đó hôn lễ sẽ được tổ chức ở nhà chúng ta, chi tiết hơn thì gia gia không cho tỷ nghe…”.

“Cái gì?!”. Vẻ mặt Khương Dương ngạc nhiên, đứng phắt dậy, “Tỷ đáp ứng rồi? Sớm biết như vậy đệ không nên rời khỏi, bây giờ đệ sẽ đi nói với gia gia, hấp tấp như vậy đệ tuyệt đối không đồng ý!”.

Mắt thấy hắn muốn rời đi, Khương Đào vội lôi hắn ngồi xuống: “Đệ trước đừng vội kích động, nghe tỷ nói. Chuyện này gia gia đã nghĩ kỹ rồi, kể cả tỷ nói không muốn thì cũng có ích gì đâu? Trước đó đệ cũng đã nói qua, gia gia còn buộc đệ rời đi, nay đệ lại đi cũng chỉ là tốn công vô ích”.

Đây cũng không phải nói dối, Khương lão thái gia trước giờ đều là người có chủ ý, quyết định của ông một khi đã đưa ra thì mười con trâu cũng kéo không lại, càng đừng nói tới Khương Dương hay Khương Đào, kể cả cha Khương Đào còn sống cũng không thể lung lay quyết định của lão thái gia.

“Vậy tỷ cũng không thể đồng ý, sau này, sau này tỷ phải làm sao…”,  Khương Dương suy sụp ngồi xuống, hốc mắt đỏ ửng lên.

Khương Đào an ủi hắn nói: “Cái gì làm sao? Tự nhiên là chuyện tốt chứ sao. Hai bá nương nhìn tỷ không thuận mắt, ngày một ngày hai đã vậy càng đừng nói tới ba năm. Hơn nữa hiện nay bọn họ chỉ biết nhà ta có một phòng sách chứ không biết tỷ có thể thêu thùa kiếm tiền, chúng ta giấu được một hai lần nhưng lại không giấu được một hai năm. Tiền tài động lòng người, không chừng lần sau lại có ám chiêu gì mới. Cùng ở chung dưới một mái nhà, khó lòng phòng bị, tỷ cũng rất phiền lòng”.

Khương Dương biết nàng phân tích đúng, rất có đạo lý nhưng nghĩ tới một tháng sau phải rời xa khỏi tỷ tỷ nhà mình thì trong lòng vẫn rất khó chịu. Nhưng hắn không muốn khóc trước mặt Khương Đào, lau mắt một chút sau đó mới nói: “Điều tỷ nói đệ đều hiểu. Sau này tỷ phải sống cho tốt. Trong nhà có đệ, đệ sẽ chăm sóc cho A Lâm, khẳng định không để đệ ấy chịu khổ”.

Khương Đào nói hắn dừng lại, “Đệ nói lời gì kỳ quái vậy, cái gì mà tỷ phải sống cho tốt, làm như tỷ muốn tách khỏi hai đệ ấy”.

Khương Dương sửng sốt, vội hỏi lại, “Tỷ không phải sắp xuất giá sao?”.

Khương Đào gật đầu, “Xuất giá cũng không muốn rời xa hai đệ. Tỷ nghĩ một chút, Thẩm nhị ca ở mỏ đá bên kia khẳng định không có chỗ ở, chờ sau khi thành gia, chúng ta liền mua một tòa nhà nhỏ trong thành. Sang năm đệ đi học, A Lâm cũng cần học vỡ lòng, ở lại trong thành cũng tiện”.

Nghe được nàng nói không muốn rời bỏ mình, Khương Dương cũng không có bắt bẻ cách gọi “Thẩm nhị ca” của nàng.

Đâu tiên là hắn không kìm được mà cong cong khóe môi, sau lại nghĩ tới thực tế, hỏi nàng: “Đây đều là tỷ nghĩ đi? Trước chưa nói tới một tòa nhà trong thành tốn bao nhiêu tiền, chỉ nói tới việc đệ và A Lâm ở với tỷ, gia gia nãi nãi khẳng định không đồng ý”.

“Chuyện tiền bạc đệ không cần nhọc lòng, còn một tháng nữa mới tới hôn kỳ, tỷ lại vất vả thêm một chút, nhận nhiều việc hơn là được. Kể cả tới lúc đó không đủ tiền, chỉ cần một nhà chúng ta ở một chỗ thì trước thuê tạm một gian nhà cũng không thành vấn đề. Hơn nữa, cho dù gia gia nãi nãi không đồng ý cho chúng ta ở chung một chỗ thì cũng phải phân gia trước rồi nói”.

“Phân gia?!”. Khương Dương kinh hãi đứng lên, “Gia gia nãi nãi sẽ càng không đồng ý! Hai bá phụ cùng bá nương khẳng định cũng như vậy”.

“Suỵt!”. Khương Đào giơ tay nói hắn im lặng, “Nếu là đệ và ta đi nói đương nhiên bọn họ không đồng ý. Cho nên chúng ta làm như vậy…” Nàng cười tủm tỉm kéo hắn ngồi xuống, nói nhỏ bên tai hắn kế hoạch của mình.

Một lúc lâu sau, Khương Dương nhíu mi hỏi nàng; “Biện pháp này là tỷ mới nghĩ ra sao?”.

Khương Đào thầm nghĩ, nào có thể chứ, ngay từ lúc nhà họ Khương đưa nàng đến ngôi miếu hoang để tự sinh tự diệt thì nàng đã muốn phân rõ giới hạn với cái nhà này rồi, chỉ thay thế nguyên thân chiếu cố đệ đệ ruột thôi. Chỉ là khi đó Khương Đào còn không biết Khương Dương là người ngoài lạnh trong nóng, cho rằng sẽ tốn không ít công phu thuyết phục. Sau biết Khương Dương như vậy thì nàng mới vạch rõ kế hoạch. Nhưng nàng lại không biết Khương Dương có thể giúp nàng hay không – căn bản Khương Dương sẽ để ý tới vị tỷ tỷ ruột này nhưng hắn là do lão thái gia và lão thái thái nuôi lớn nên vẫn luôn không nói cho hắn. 

Hiện giờ hắn nghĩ nàng muốn bỏ bọn hắn, khó chịu tới rơi nước mắt, lúc này Khương Đào mới dám đem kế hoạch của mình nói cho hắn. Hơn nữa, có thêm được sự hỗ trợ của hắn thì công việc sau này có thể tiến hành càng thêm thuận lợi.

Nhưng điều đó không phải là suy nghĩ nhất thời nên Khương Đào cũng không có trực tiếp trả lời hắn, chỉ giải thích: “Phân gia là lý do chính đáng nhất để tỷ công khai mang hai đệ rời đi, không cần phải lo lắng thêm về hai phòng kia sẽ tính kế chúng ta lúc nào nữa. Cũng chỉ là phân gia thôi, không phải là cắt đứt huyết thống, thời điểm đệ được nghỉ có thể lại về đây thăm gia nãi”.

Tuy vậy nàng khẳng định bản thân nàng không hề muốn quay lại đây nữa.

Khương Dương trầm ngâm một lát sau mới hạ quyết tâm nói: “Phân gia liền phân gia, đệ nghe tỷ”.

Khương Đào cười tới mắt cong lên, hận không thể hôn trán Khương Dương một cái. Nhưng tiểu tử này khẳng định sẽ ngại ngùng nên nàng chỉ nhéo nhéo tay hắn.

Nhưng kể cả vậy Khương Dương vẫn dứt khoát rút tay ra, bên tai có hơi hồng.

Tỷ đệ hai người nói chưa được bao lâu, lão thái gia gọi mọi người tới nhà chính, nói ông và Thẩm Thời Ân đã xem lịch và quyết định hôn kỳ vào đúng một tháng sau.

Triệu thị vừa rồi còn la khóc om sòm như có việc gì lớn, sau Khương Bách cũng đã tỉnh, nàng hiện tại không còn lo lắng, nghe xong chuyện này liền nở nụ cười, kéo Chu thị qua chúc mừng Thẩm Thời Ân và Khương Đào.

Khương lão thái gia nhìn bộ dáng giả ngốc của bà ta rất phiền nên sau khi tuyên bố xong liền đuổi bọn họ đi. 

Khương Đào tự mình tiễn Thẩm Thời Ân ra cửa, mỗi người đều mang tâm sự riêng, bất tri bất giác đi tới cửa lớn của Khương gia.

“Chuyện nhà ở…”. Hai người đột nhiên không hẹn mà cùng mở lời.

Khương Đào nhịn không được cười mỉm, nói huynh nói trước đi.

Thẩm Thời Ân cũng cười theo, nói: “Chuyện nhà ở không cần muội nhọc lòng. Bên Bạch sơn kia nhiều người nhiều miệng cũng không phải nơi tốt. Sau khi chúng ta thành hôn liền ở trong thành đi, tới lúc đó ta sẽ đi thuê một gian nhà”.

Hóa ra hai người họ cùng chung suy nghĩ, Khương Đào gật đầu đáp ứng, sau đó có chút do dự mà nói: “Sang năm A Dương phải về học đường, A Lâm cũng cần học vỡ lòng, không biết huynh có phiền không nếu để hai đệ ấy tới ở cùng chúng ta?”.

Tuy rằng Khương Đào rất muốn mang theo hai đệ đệ rời đi nhưng sau khi thành hôn hai người là phu thê, nàng không thể chuyên quyền độc đoán, mọi việc vẫn nên thương lượng trước. 

Chỉ là nàng không xác định được Thẩm Thời Ân có thể đồng ý hay không, nói khó nghe một chút, nếu là ở hiện đại, hành vi quan tâm đệ đệ quá này của nàng có chút kỳ dị.

Cho nên sau khi nói xong nàng lập tức giải thích: “Phụ mẫu không còn, hai phòng kia đối với đồ vật phụ mẫu lưu lại như hổ rình mồi. Hai đệ ấy một thì thân thể yếu đuối, một tuổi còn nhỏ, thật sự khiến người khác không yên tâm. Phương diện tiền bạc muội sẽ làm một ít thêu thùa để kiếm tiền, đảm bảo sinh hoạt cho bọn họ, không làm gánh nặng cho huynh. Hơn nữa không phải muội muốn chiếu cố họ cả đời, chờ thêm mấy năm nữa hai đệ ấy lớn….”.

Thấy thần sắc nàng hoảng loạn, ngữ khí gấp gáp, Thẩm Thời Ân liền duỗi tay trấn an vuốt vuốt lưng nàng, nói muội đừng gấp, huynh không có không đồng ý.

Đơn giản như vậy liền đồng ý rồi?

Khương Đào ấp úng mà chưa kịp phản ứng.

Lúc này Thẩm Thời Ân mới mở miệng nói: “Huynh không biết huynh nói những việc này có thể khiến muội không cao hứng hay không nhưng từ việc hôm nay có thể thấy, đại bá nương và đại đường huynh của muội rất có vấn đề. Nghe gia gia muội nói, nghĩ tới chắc hẳn nhị bá nương cũng giống như vậy. Gia gia muội tuy không hồ đồ nhưng cũng không để muội ở trong lòng”.

Khương Đào lắc đầu nói đương nhiên không.

Nàng sao lại không vui chứ? Không có ai có thể hiểu rõ sự lạnh nhạt của nhà họ Khương hơn nàng. Chỉ là không ngờ rằng hắn mới tới một chuyến đã biết rõ như vậy.

Thẩm Thời Ân cũng không phải người nói chuyện hay dặm mắm thêm muối, thật sự là bất bình thay cho nàng nên mới trực tiếp vạch trần bản tính của nhà họ Khương trước mặt nàng như vậy.

Thấy nàng không có tức giận, hắn mới nói tiếp: “Cho nên dù muội không mở miệng, huynh cũng nghĩ sau khi thành thân nên mang A Dương và A Lâm đi cùng. A Dương nhìn lạnh lùng như vậy nhưng hôm nay lại sốt ruột cho muội. A Lâm càng đừng nói, ngây thơ hồn nhiên trẻ người non dạ. Bọn họ không thích hợp lớn lên trong một môi trường như vậy. Hơn nữa muội cũng biết ta còn có một đệ đệ, sau khi thành hôn chúng ta cũng không thể bỏ đệ ấy, để ba người họ lớn lên bên cạnh nhau, coi như là có bạn”.

Khương Đào lần đầu tiên nghe hắn nói nhiều như vậy nhưng mỗi một câu hắn nói đều chạm tới tâm của nàng, mỗi một câu đều là đứng từ góc độ của nàng mà suy nghĩ.

Vốn còn vì chuyện hôm nay đột nhiên định ra hôn kỳ mà Khương Đào còn có chút xấu hổ nhưng hiện tại nghe hắn nói xong những cảm xúc ấy hoàn toàn biến mất.

Hắn quả nhiên vô cùng tốt, so với nàng nghĩ còn tốt hơn.

Khương Đào nhịn không được cười rộ lên, bên má còn có hai lúm đồng tiền nho nhỏ.

Thẩm Thời Ân cũng cười, tầm mắt hai người ở cùng một chỗ, không cần nói gì cũng cảm thấy thoải mái.

“Khụ khụ”. Khương Dương ho nhẹ một tiếng đánh vỡ bầu không khí vừa rồi.

Thẩm Thời Ân đánh tầm mắt qua, nói với Khương Đào đi chuẩn bị trước, qua mấy ngày sẽ lại tới.

Khương Đào gật đầu, nhìn hắn rời đi.

“Đừng nhìn nữa, người cũng đi xa lắm rồi”. Khương Dương ôm quyền nói.

Khương Đào giả vờ không vui mà trừng hắn, nói đệ mau trở về đi, chúng ta còn nhiều chuyện cần làm.

Khương Dương nói không quên, nhấc chân đi về phòng, đi được hai bước lại quay lại buông một câu “huynh ấy không tồi”, sau đó chạy như bay rời đi.

Nói một câu không đầu không đuôi, ban đầu Khương Đào có chút sửng sốt, sau mới nghĩ ra hắn là đang khen Thẩm Thời Ân.

……………

Bên đại phòng, Triệu thị vui vẻ rạo rực mà trở về phòng, đem tin tức tháng sau Khương Đào phải xuất giá nói cho Khương Bách.

Khương Bách vẫn đang giận nương hắn không biết suy nghĩ, đem tội trạng đẩy lên đầu nhà mình nên nghe lời này xong hắn cũng chỉ xốc xốc mi mắt, nói bản thân đã biết.

Triệu thị cũng chột dạ, nhẹ nhàng rót chén nước ấm tới bên giường, nói con à, đừng trách nương, nương cũng chỉ là quá lo lắng cho con thôi, sợ con bị gia gia đánh mới nhận hết về phía mình. Nhưng nương không hồ đồ, chỉ nói tự ta làm, gia gia con có trách cũng sẽ trách ta. Hơn nữa, cái đồ sao chổi Khương Đào kia cũng đã chuẩn bị ra khỏi nhà rồi, tuy rằng lúc làm có phát sinh một ít biến cố nhưng không phải mục đích của chúng ta đã đạt được rồi sao?

Khương Bách nghe xong lời này lại xém chút nữa tức đến ngất đi. 

Nương hắn là dạng người gì, cả nhà đều rõ, chính là vừa nhát gan vừa không có đầu óc, lại còn muốn đi hạ dược người khác? Lão thái gia tuyệt không phải người hồ đồ, có thể hoàn toàn tin lời nàng nói hay sao? Bởi lúc ấy còn vị hôn phu của Khương Đào ở đó, lão thái gia sợ nháo tới mức khiến người khác chê cười nên trước không đề cập tới mà thôi.

Lão thái gia thật sự không trách hắn sao? Nếu là không trách, sao tới hiện tại cũng chưa mời cho hắn một vị đại phu tới xem bệnh? Sợ là đáy lòng ông cũng đã bắt đầu chán ghét hắn.

Khương Bách hít sâu vài cái mới kiềm chế được xúc động  muốn hộc máu. Hắn ngồi dậy uống nước ấm rồi lại nằm xuống, chán ghét nói Triệu thị đi ra ngoài.

Triệu thị thấy hắn còn tức giận, không đành nói tiếp, để hắn nghỉ ngơi trước.

Tới buổi chiều, Khương lão thái gia để Khương đại và Khương nhị gọi hàng xóm, cùng nâng lợn rừng mang vào thành bán.

Triệu thị cũng mặt dày đi theo, thứ nhất là để nhìn xem con lợn này có thể bán được bao nhiêu tiền, thứ hai là đi mua thuốc cho Khương Bách.

Khương Đào thấy nàng đi cũng muốn đi cùng.

Lợn rừng vốn là sính lễ Thẩm Thời Ân đưa tới, hơn nữa lão thái gia rất vừa lòng với bộ dáng ngoan ngoãn hôm nay của nàng, cũng không nói gì.

Đoàn người khí thế nâng lợn vào thành, lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý của người đi đường.

Thậm chí còn chưa đợi lão thái gia tới cửa hàng dò hỏi giá đã có chủ quán nghe được tin tức mà vội chạy tới.

Hình thể dã vật như vậy vốn đã hiếm lạ, hơn nữa còn rất mạnh mẽ, không có chút máu nào, khi mua cũng không lo lắng phải xử lý gì nhiều, hoàn toàn có thể nuôi trước, tới tết sẽ đề giá. Hoặc là bán cho khách thương tới mua, đưa tới châu phủ hoặc nơi nào đó xa hơn. Càng là thành thị sầm uất càng nhiều đại quan quý nhân, nhà cao cửa rộng, những ngày lễ tết đương nhiên sẽ bày đại yến, ra giá càng thuận miệng hơn! Nhìn không cũng biết được là sẽ kiếm được bội tiền!

Lão thái gia cũng chưa từng đi vào thành bán như vậy, vốn chỉ nghĩ bán 150 lượng, nếu là nhất thời không bán được, có thể hạ giá xuống một chút cũng không sao.

Nhưng không nghĩ tới mọi người lại tranh nhau đoạt mối làm ăn này, mấy cửa hàng tranh nhau mua, cuối cùng đẩy giá mua tới 200 lượng bạc.

Khương lão thái gia rất vừa lòng, còn để Khương Đại cùng Khương Nhị giúp nâng đi.

Đương nhiên sẽ có người tiếc đứt ruột, trong đám người ấy, Niên chưởng quầy tính là một người như vậy.

Đáng tiếc thiếu đông gia nhà hắn đã rời đi, bằng không nếu mua con lợn rừng này về, đưa về làm thọ phẩm cũng rất tốt. Lợn rừng đương nhiên không thể sánh với đống đồ bổ mà thiếu đông gia nhà hắn chuẩn bị nhưng khẳng định cũng sẽ là một phần lễ lớn.

Niên chưởng quầy vừa tiếc hận, vừa đứng xem náo nhiệt, cũng không phát hiện ra Khương Đào đang đứng một bên.

Khương Đào chờ Khương lão thái gia thu được ngân phiếu, liến tiến tới nói chuyện với ông.

Lão thái gia vô cùng cao hứng đếm ngân phiếu, cũng không nhận ra nàng có gì khác thường.

Mắt thấy vị trí của Triệu thị, Khương Đào cố ý xoay người ngăn trở tầm mắt nàng, nói với lão thái gia bản thân muốn mua một chút đồ vật cần dùng khi thành hôn.

Khương lão thái gia đương nhiên đồng ý, còn lấy ra vài đồng bạc cho nàng.

Khương Đào nhận xong liền xoay người đi ra, khi qua chỗ Triệu thị, cố ý chạm vào bà ấy.

Triệu thị vừa ngẩng đầu nhìn, Khương Đào liền cúi đầu mạnh xuống, một bộ dáng chột dạ, nhanh chóng tránh ra.

Triệu thị chỉ thấy nàng kỳ quái, cũng không nghĩ nhiều, muốn báo với lão thái gia một câu rằng mình đi bốc thuốc cho Khương Bách.

Tuy Khương lão thái gia tức giận vì chuyện hai mẫu tử Khương Bách gây ra nhưng rốt cuộc vẫn là còn cảm tình với trưởng tôn là Khương Bách, cũng không nói gì.

Chỉ là Triệu thị thấy ông đồng ý, còn thuận tiện thăm dò muốn tiền mua thuốc, Khương lão thái gia trầm mặc.

Triệu thị thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa, chạy nhanh về hướng hiệu thuốc.

Bởi vì Khương Dương ốm yếu, thường xuyên bị bệnh, Khương lão thái gia vẫn luôn mời lão đại phu ở Tế Thế Đường tới khám nên lần này, Triệu thị cũng tới đó.

Nhưng không nghĩ tới Triệu thị vừa tới Tế Thế Đường liền thấy Khương Đào cầm một cái gói từ trong đi ra.

Khương Đào thấy bà lập tức hoảng loạn, đem gói giấy nhét vào trong áo, chào cũng không chào mà quay đầu chạy một mạch.

Triệu thị vội vàng ở phía sau gọi nàng nhưng Khương Đào không những không dừng mà còn chạy nhanh hơn.

Trong lòng Triệu thị buồn bực, cũng không muốn đuổi theo, chỉ là lúc vào bốc thuốc có dò hỏi một tiếng.

Bình thường, người trong y quán đều nhận ra một nhà bọn họ, cũng sẽ không giúp đỡ giấu giếm cái gì.

Nhưng hôm nay có chút kỳ quặc, chưởng quầy bốc thuốc kia không những không nói tiếng nào mà còn giả vờ khó hiểu: “Người bốc thuốc vừa rồi là cô nương nhà bà ư? Ta không thấy cô nương nhà bà đâu”.

Triệu thị nóng nảy, nói sao lại không thấy, ta vừa tiến vào còn gặp được ngoài cửa kìa.

Chưởng quầy giả vờ như chẳng nghe thấy, đưa dược cho nàng rồi thu tiền, hoàn toàn không nói tiếng nào.

Triệu thị cũng không còn cách nào khác, thấy rõ chuyện này chắc chắn có gì đó mờ ám, chờ lão thái gia trở lại sẽ nói với ông chuyện này.

Có thể nói rằng hôm nay Khương lão thái gia thấy Triệu thị vô cùng phiền phức, còn chưa có nghe xong liền hạ giọng mắng: “Chưởng quầy của Tế Thế Đường cùng đại phu ở đó đã quen biết chúng ta nhiều năm, sao sẽ đi lừa gạt ngươi chứ? Có lẽ là ngươi hồ đồ tới hoa mắt, nhận nhầm người khác thành A Đào. Hay ngươi nghĩ thị phi hôm nay là do người nháo chưa đủ nên muốn làm chuyện thêm to?”.

Vô duyên vô cớ ăn thêm một trận mắng, Triệu thị không dám hé răng nữa, chỉ có thể hung tợn trừng Khương Đào.

Khương Đào nơm nớp lo sợ mà rũ mắt xuống, chột dạ tới mức không dám ngẩng đầu lên.

Không lâu sau, đoàn người trở về tới đầu thôn Cây Hòe.

Khương lão thái gia thấy mệt mỏi, để mọi người tự về phòng nghỉ ngơi.

Sau khi về phòng, Triệu thị càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, nghĩ muốn thương lượng với Khương Bách nhưng hắn lại chẳng muốn nói chuyện với nàng. Nàng lại đi tìm Khương Đại nhưng Khương Đại vất vả cả một ngày, hiện giờ rất mệt mỏi, nghe chưa được hai câu liền lăn ra ngủ. Triệu thị tức giận nhéo, hắn cũng không tỉnh lại.

Triệu thị hết cách, tự mình hờn dỗi một lúc lâu sau mới chậm rì rì đi sắc thuốc cho nhi tử.

Vừa vào nhà bếp, Triệu thị đã ngửi được mùi gì đó rất kỳ lạ, Khương Đào đang nấu thứ gì đó ở trong bếp, phát hiện nàng đi vào, Khương Đào liền bưng chiếc niêu nhỏ đi, rũ mắt bước nhanh ra khỏi nhà bếp, khiến cho Triệu thị chẳng kịp phản ứng lại mà mở lời.

Triệu thị nhăn mày, càng thấy có gì đó không đúng.

Mùi hương ở trong nhà bếp kia cũng chưa mất, Triệu thị ngửi một lúc liền phát hiện – này chẳng phải là mùi nhân sâm sao!

Năm đó, tam phòng sinh Khương Lâm không thuận lợi, cha Khương Đào liền lấy ra mười lượng bạc đi vào thành mua vài miếng. Triệu thị cùng Chu thị sắc thuốc xong thừa dịp không có ai liền trộm uống một chút, chính là cái mùi vị này.

Lại nghĩ tới phản ứng khác thường hôm nay của Khương Đào, chẳng lẽ lão thái gia đem tiền bán lợn rừng đưa cho nàng mua nhân sâm.

Triệu thị vội vã gói gói thuốc lại, nhanh chóng đuổi theo Khương Đào đang đi về phòng Khương Dương.

Nàng vừa mới đi về phía cửa số phòng, liền nghe được Khương Đào đè thấp âm thanh, vui vẻ nói: “May mắn tỷ trốn được sớm, bằng không đại bá nương khẳng định phát hiện gia gia mua sâm cho đệ”.

Triệu thị vừa nghe liền muốn bùng nổ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.