Nến đã cháy hơn nửa, trên giá muội nến nhỏ xuống chi chít xếp chồng lên nhau tạo thành những đường cong uốn lượn hình hài phong phú, đặc sắc. Tình dục như đốm lửa từng chút từng chút nhóm lên trên thân thể Diệp Thê cuối cùng bùng cháy không dập tắt nổi.
Sa vào dục vọng, nàng chẳng còn giữ nổi vẻ đoan trang, hiền thục ngày thường mà giống như yêu nữ ngàn năm ăn dương khí nam nhân mà tu luyện thành người, uyển chuyển, yêu mị đến động lòng.
Ánh nến mờ mờ ảo ảo nhảy nhót trên khuôn mặt chếnh choáng men tình của nàng, dưới chiếc mũi cao, tinh xảo là đôi môi sưng đỏ, vừa rồi hầu hạ phu quân, khóe miệng vẫn còn vương chút tinh dịch, yêu mị không tả xiết.
Diệp Thê ngồi dưới đất, sát mép giường, song hai chân đã mềm nhũn không tài nào đứng lên nổi. Cánh tay xuyên qua tầng tầng lớp lớp váy mỏng, chạm xuống nơi tư mật đã ướt đẫm.
Rốt cục nàng vẫn không dám cởi quần lót…
Đầu ngón tay chạm vào nơi mềm mại, ẩm ướt kia nhẹ nhàng xoa bóp vài cái, những xúc cảm xa lạ, mới mẻ khiến toàn thân nàng run lên, miệng không tự chủ phát ra những tiếng rên rỉ câu hồn. Nàng không khống chế được môi lưỡi, nước dãi theo khóe miệng chậm rãi chảy xuống, hòa cùng tinh dịch dính trên cánh môi dưới.
“A… mềm quá.”
Thấp giọng thở dốc, giọng nói triền miên, uyển chuyển dù bất kỳ người đàn ông nào nghe thấy đều lập tức xiêu lòng.
Diệp Thê không biết hiện tại bộ dạng của mình có bao nhiêu mê hoặc, cả người ướt át phong tình, hệt như một đóa hoa đọng sương mai ban sớm, e ấp, kiều diễm, chỉ chực chờ người đến hái.
“Ma ma nói hoa huy*t… là… là nơi này sao?”
Nàng sờ soạng, móng tay như có như không chạm vào cánh hoa, đúng là vị trí dâm dịch đang ào ạt chảy ra, Diệp Thê dùng ngón cái đút vào khe hở, lòng bàn tay đè lên cửa mình. Nàng kinh ngạc phát hiện hoa huy*t nhỏ của mình vô thức co rút lại.
Mới vừa rồi nữ tử nàng đó được ăn no tinh dịch, nhưng cái miệng bên dưới thì vẫn bị bỏ đói, khao khát được lấp đầy.
Sẽ vỡ mất, Diệp Thê đã tận miệng nếm thử. Cái đó của Thẩm Tương Uyên lớn như thế, nàng không dám tưởng tượng vật kia mà đâm vào hoa huy*t của mình sẽ có cảnh tượng gì.
Sẽ dọa người đến cỡ nào, nghĩ đến đã thấy sảng khoái.
Diệp Thê nhắm mắt tưởng tượng đến thứ thô cứng đầy khoái cảm kia, biên độ co rút của ngón tay tự động tăng lên, không ngừng ma sát với cửa mình. Càng chạm vào càng thèm khát, sự thèm thuồng ấy khiến nàng không ngừng sờ soạng bản thân, tự an ủi cơ thể đang gào thét được thỏa mãn.
Thần sắc mờ mịt trên khuôn mặt nàng vừa vặn trùng khớp với cô gái trên trang sách, ban đầu là lớp sương mỏng phủ núi đồi hư ảo, sau đó là mưa sa tới tập đổ xuống sen xanh…ướt át, diễm tình.
Diệp Thê không chịu nổi khoái cảm, ngóc đầu lên, lộ ra cần cổ mảnh mai, xinh đẹp, nước mắt ướt mi, lã chã chực khóc. Bàn tay bủn rủn chôn dưới váy, dục vọng cứ càng ngày càng lớn lên gào thét được thỏa mãn, cảm giác như thể cheo leo giữa lưng chừng núi không cách nào trèo lên đỉnh vừa bất lực, vừa lúng túng.
Trong lúc tuyệt vọng, Diệp Thê đưa ánh mắt rời rạc vội vã tìm kiếm. Sau màn chương một khối thân thể ấm nóng, tràn đầy sinh lực, vạm vỡ khỏe mạnh đang say ngủ. Nàng như thể tìm thấy nơi cứu rỗi mình.
Đúng… không đủ, nàng còn muốn nữa… muốn thứ khác. Diệp Thê lẩm bẩm, làn môi đỏ mọng diễm tình, đáy mắt thu thủy quyến luyến trên người Thẩm Tương Uyên, phong tình vạn chủng.
Nàng đã giúp hắn, vậy thì… vậy thì hắn cũng nên giúp nàng mới phải.
Diệp Thê hờn dỗi kêu lên một tiếng, chống đỡ thân thể kiều nhuyễn không xương, miễn cưỡng đứng dậy, chống đầu gối, đè lên người ác thú đang ngủ say.
Thỏ con khi tức giận cũng có thể cắn người, hơn nữa con thỏ này còn đang bị sắc tình làm cho mơ màng.
Hừ tự chàng đòi cưới ta, cũng tự chàng một mình rời đi, Thẩm Tương Uyên xem như chàng có là lão hổ thì Diệp Thê ta cũng nhất định phải cưỡi, cho chàng biết mặt.
Nguyệt hắc phong cao, người bên dưới lại đang bất tỉnh nhân sự, tự nhiên nàng thỏ con nào đó cũng to gan hơn, thoải mái bộc lộ cảm xúc cùng sự phản nghịch trong sâu thẳm nội tâm.
Diệp Thê nâng mắt, khóe miệng xinh đẹp cong lên, ỷ phu quân đang say ngủ không trông thấy, nàng chậm rãi cởi bỏ quần lót mỏng manh để lộ thân dưới trắng trẻo, nõn nà.
âm đ*o trơn bóng, đầy đặn, cánh môi mịn màng đầy đặn mở ra, không giống vẻ bặm trợn của nam tử, nơi tư mật kia lông mu thưa thớt, mang một dáng vẻ ướt át, phong tình khó diễn tả.
Nàng uyển chuyển nhích eo ngồi xuống mu bàn tay chàng.
“A…” Diệp Thê thoải mái kêu lên một tiếng, nơi tư mật hôn lên khớp ngón tay to lớn, rõ ràng của nam nhân bên dưới.
So với bàn tay mình thì hoàn toàn không giống, vòng eo nàng tê dại, vẫn duy trì tư thế nhưng không động đậy, lẳng lặng để phần thịt non mềm bên dưới mơn trớn làn da thô ráp của chàng cảm nhận xúc cảm mới mẻ, kích thích mà nàng chưa từng nếm trải.
Nàng đặt ngón tay Thẩm Tương Uyên ở giữa đùi, chỉ chạm không cho tiến sâu. Nhưng điều này cũng đủ khiến khuôn mặt Diệp Thê nóng như thiêu đốt, hơi thở đột nhiên dồn dập, lửa dục bập bùng cháy càng ngày càng lớn, thiêu đốt tia thẹn thùng cuối cùng của Diệp Thê.
“Tướng quân… chỗ nào.. cũng cứng cả.”
Diệp Thê cảm nhận rõ ràng dâm dịch bên dưới đang ào ạt chảy ra, thấm đẫm bàn tay Thẩm Tương Uyên, nhiều như lúc chàng làm ướt tay nàng, cái này gọi là phong thủy luân chuyển sao?
Thân được thỏa mãn, tâm tự nhiên sinh khoái hoạt, nàng đè thấp thân mình, âm đ*o bị đè xuống, hai cánh môi hoa mở lớn hơn, mút lấy đốt ngón tay chàng. Diệp Thê cảm nhận được sức nặng như có như không ẩn ẩn ở bụng dưới, trên trán, phía sau cổ, toàn thân đều rịn mồ hôi.
Rất nhanh… đáy mắt Diệp Thê rời rã, mê ly, không còn chút tiêu cự. Nàng lần đầu nếm trải tình dục vì vậy không cần quá nhiều kích thích đã lên đỉnh. Thân dưới phu ra dâm dịch ào ạt đổ như dòng suối nhỏ. Cảm giác hiện tại nâng nâng kích thích như thể vùng đất cằn cỗi đột nhiên đón 1 cơn mưa rào, cực kỳ thoải mái.
Chỉ là ngón tay ở ngoài đã… Nếu mà vật thô to kia tiến vào thì…?
Diệp Thê bị chính ý nghĩ lớn mật trong đầu mình làm kinh hãi. Dũng khí của nàng đến nhanh, đi cũng nhanh. Sau khi cơn kích tình qua đi, lá gan thỏ đế tỉnh táo trở lại bắt đầu lo lắng.
Diệp Thê chống eo xuống giường nhìn một mỡ hỗn độn trên tay phu quân, hai mắt rưng rưng, không tự giác rụt mông lại, hít một hơi thật sâu, tự nhủ nhất định không được phóng túng nữa.
Tình dục đúng là thứ hại thân. Diệp Thê vừa lẩm bẩm, vừa cuống cuồng mặc quần, hoảng hốt đến độ suýt chút té ngã. Nàng không ngừng tự tẩy não bản thân, lừa mình dối người rằng đêm nay chỉ là một giấc mộng xuân: “Kiều hoa ăn dã thú” mà thôi.
Tầng ửng hồng trên khuôn mặt nàng còn chưa tiêu tán, hơi thở có chút gấp gáp, nàng lần nữa với khăn bông lau người cho Thẩm Tương Uyên. Lóng nga lóng ngóng xóa dấu vết cẩn thận sợ lưu lại chứng cứ.
Thời gian yên lặng qua đi, xong xuôi, nữ tử quan sát xung quanh một hồi mới chuẩn bị rời đi. Đúng lúc này, một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy eo nàng…