– Thằng ăn mày! Ai chomày vào thị trấn của tụi tao. Chết nè!
Trên bãi cỏ non xanh biếc, một đám trẻ con đang vây quanh đánhđập một cậu bé. Cậu bé bị đánh này gầy gò, khuôn mặt lem nhem đất không đủ sứcphản kháng chỉ biết nằm im chịu đòn. Cho đến lúc một cô bé mặc bộ váy trắngxinh xắn như thiên thần xuất hiện lao đến đạp văng thằng nhóc đang đánh cậu rabãi cỏ. Đúng lúc này có một cô bé khác chạy đến.
– Lưu Ly, cậu lại đánh nhau với tụi con trai nữa hả? Anh Thảoméc bác Hạ bây giờ.
– Lưu Ly! Sao lúc nào mày cũng xen vào chuyện của tụi tao vậy?Một thằng nhóc thò lò mũi xanh ngước nhìn cô bé bức xúc.
– Ai bảo tụi này lúc nào cũng bắt nạt kẻ yếu? Cút ra khỏi đâycho tao! Nếu không tao sẽ bảo pappy kéo người tới đốt nhà mày, bỏ đói mày rồi tróivào tổ kiến đó.
Nghe Lưu Ly nhắc đến pappy thì mấy đứa nhóc vội vã hò nhau bỏchạy. Cô bé hai tay chống hông, nhìn theo cười vang, vài giây sau thì quay lạicậu nhóc nằm dưới đất quan tâm.
– Anh có sao không? Lưu Ly đỡ cậu dậy, phủi bụi đất bám trên mặtcho cậu.
Cậu bé lắc đầu không trả lời. Rồi bụng cậu kêu ọc ọc. Đã haingày rồi cậu chưa được ăn gì, khuôn mặt hốc hác, môi khô lại nứt nẻ. Lưu Ly đưacậu về nhà, lấy bánh ở trong bếp đem ra cho cậu ăn, rồi nhìn cậu bằng đôi mắttrong veo hỏi han.
– Nhà anh ở đâu? Ba mẹ anh cũng làm việc trong nông trại nhà emsao?
Cậu bé nhìn Lưu Ly một chút, rồi lắc đầu.
– Tôi không có nhà, cũng không có ba mẹ.
Trẻ mồ côi? Lưu Ly hơi ngơ ngác. Nghĩ ngợi một chút rồi lại kéocậu đến gặp một người đàn ông mà theo cậu được biết là ba cô. Ông ta đang ởnông trại kiểm tra việc thu hoạch bắp. Người đàn ông đó thấy Lưu Ly thì rấtvui, ông đi đến bế thốc cô bé lên mỉm cười.
– Con gái cưng của ba, lại gây chuyện gì mà đến tìm ba thế này?
– Hôm nay con rất ngoan, con không gây chuyện gì cả. Lưu Ly vừanói vừa ra sức đẩy ba mình ra rồi nhảy xuống đất, đi lại gần cậu bé đang đứngkhép nép kéo đến trước mặt ba mình.
– Lưu Ly! Con mới nhặt thằng nhóc này ở xó xỉnh nào thế? Ông Hạnhìn cậu nhóc tò mò.
– Pappy thôi đi! Lưu Ly đá bụp vào chân ông rồi quay sang cậu bécười toe toét.-Anh ấy không có nhà, cũng không có ba mẹ, Pappy nhận nuôi anh ấynhé!
Ông Hạ nhìn cô con gái cưng cười khổ. Hôm qua cô nhóc mới đưa vềmột thằng bé mồ côi trong nhà thờ, hôm nay lại thêm đứa trẻ này. Con gái ôngmuốn biến nhà ông thành trại trẻ mồ côi sao? Ông Hạ định từ chối, nhưng nhìnkhuôn mặt đáng yêu như thiên thần của con gái cưng đang chờ ông đầy hi vọng thìông cũng không nỡ khiến nó buồn. Dù sao cũng chỉ là một thằng nhóc, nuôi thêmnó cũng không khác nuôi thêm một con mèo nhỏ. Ông đi lại xoa đầu cậu nhóc kiamỉm cười.
– Được rồi! Ta sẽ cho nó ở lại nhà chúng ta. Nhóc! chú mày tên gìhả?
– Dương Vỹ.
Dòng kí ức như một cuốn phim quay chậm ùa qua đầu Dương Vỹ.Trong căn phòng vắng nhuộm đỏ màu hoàng hôn, anh ngồi một mình ngắm nhìn dảinắng rực rỡ từ cửa kính tràn vào. Thật lộng lẫy, thật huy hoàng, nhưng cũngthật tĩnh lặng. Cô độc. Anh ngồi lặng lên ghế, một tay dựa trán. Những hình ảnhvề cô gái bé nhỏ cứ ngập tràn trong đầu anh.
“Dương Vỹ…cứu em với…”
– Anh Vỹ!
Có tiếng gọi khẽ cất lên. Dương Vỹ không cử động, đôi mắt đenthẳm vẫn nhìn mơ hồ vào dãi nắng đỏ rực rồi khép dần lại, cất giọng băng lãnh.
– Con bé…chết rồi sao?
– Dạ…chưa.
Gã thuộc hạ của anh ấp úng. Tên này là kẻ bị Hổ Phách đánh gầnchết trên đồi, nhưng cũng nhờ bị cậu nhóc đánh ngất gã mới không bị Thiên Dãgiết chết, phải mất rất lâu sau gã mới tỉnh dậy trở về báo cáo tình hình. Nghetên thuộc hạ thông báo. Dương Vỹ hơi nhíu mày, đôi mắt băng lãnh quay lại tỏ vẻkhông hài lòng. Tên này nhìn thấy bộ dạng nguy hiểm của anh giật mình vội vãgiải thích.
– Đúng lúc tụi em đang xử lý con bé đó thì thằng nhóc Hổ Phách vàThiên Dã xuất hiện, đám tay chân của Thành Phong đã bị giết hết, em là ngườiduy nhất còn sống.
– Thiên Dã vẫn còn sống sao? Dương Vỹ nở một nụ cười nửa miệngrồi rút cây súng ra nhắm vào ngực gã thuộc hạ lạnh lẽo hỏi.-Còn gì nữa không?
Tên thuộc hạ ngơ ngác, tay chân run rẩy vì thấy hành động kì lạcủa Dương Vỹ, gã vội lắc đầu.
– Dạ…không.
Viên đạn bay ra khỏi nòng cắm ngập vào ngực gã. Máu túa ra tanhnồng. Tên này trợn mắt, không hiểu được nguyên nhân mình bị giết, gã đổ gụcxuống nền nhà nhưng vẫn cố ngước lên lắp bắp.
– Dương Vỹ…tại sao…
– Tao đã từng nói rồi mà. Dương Vỹ cười nhạt nhìn gã bằng đôimắt sắc lẻm lạnh lẽo.-Tao là người duy nhất được phép khiến con bé bị đau. Màykhông thấy được hưởng cái chết nhẹ nhàng là cái giá quá rẻ khi dám đụng bàn taybẩn thỉu vào nó sao?
Dương Vỹ là ác quỷ khát máu sao? Tên thuộc hạ xấu số trợn mắt,máu miệng trào ra, cả người gã lên cơn co giật, rồi gã trút hơi thở cuối cùng.
Mưa rơi rả rích, những tiếng gió gào thét dập mạnh vào kính cửasổ khiến Lưu Ly nhớ lại cảm giác lạnh lẽo khi dầm mưa. Cô khẽ cử động, thấy cảngười mình đau nhói. Đôi mắt trong veo chậm chạp mở ra. Mọi thứ xung quanh côlà một màu trắng, cô đang nằm trên một chiếc giường trải nệm trắng tinh, cănphòng cô đang ở ấm áp và đơn giản. Có một chiếc kệ sách kê bên tường, một chiếcbàn gỗ cũng xếp vài cuốn sách ngay ngắn, một hộp bút đựng mấy thứ đồ vật linhtinh, trước bàn có một chiếc ghế xoay màu đen xám. Lưu Ly biết căn phòng này,nó thuộc về nhà thờ của Thiên Dã, cô đãtừng tới đây nhiều lần rồi.
Lưu Ly gạt chiếc chăn trên người mình ra, bước chân xuống nềnnhà lạnh lẽo một cách khó khăn. Trên người cô là một chiếc sơ mi rộng thùngthình của con trai, nhưng rất ấm áp và thơm dịu mùi hương trầm quen thuộc. Vếtthương đã được băng bó cẩn thận nhưng vẫn làm cô đau nhói mỗi lần cử động, thậmchí động tác thở cũng khiến cô đau. Cô thừ người nhìn về phía trước.
Vậy là cô chưa chết. Nhưng tại sao cô lại chưa chết?
Lưu Ly nhìn chăm chăm vào hộp bút, loạng choạng bước đến chiếcbàn, đưa tay lấy con dao rọc giấy trong hộp bút ra. Rút lưỡi lên. Lưỡi dao mỏngdính và sắc lẻm. Lưu Ly đưa nó lên cổ tay, bình thản cứa mạnh một đường thậtsâu. Máu lập tức túa ra, chảy tong tong xuống dưới sàn. Lưu Ly tái mặt, vếtthương ban đầu khiến cô đau nhói, nhưng rồi sau đó cô thấy tê dại không còn cảmgiác đau nữa. Máu vẫn chảy tong tong xuống sàn khiến cô hơi chóng mặt. Cô bécười buồn.
Đúng rồi. Cứ như vậy mà chết đi, phải như vậy. Cô lảo đảo ngãxuống sàn, nhưng ai đó đã đỡ lấy cô.
– Lưu Ly, em đang làm gì thế này? Em bị điên rồi sao?
Hổ Phách gào lên, một tay cậu giành lấy con dao rọc giấy trêntay cô bé ném ra xa, tay kia bịt kín vết thương của cô. Lưu Ly ngước lên. HổPhách ở đây, vậu là anh ấy đã tới đây tìm cô, chính anh đã cứu cô sao? Hổ Pháchgiận dữ đẩy cô ngồi xuống giường, bàn tay ấm áp vẫn cố bịt kín vết thương chocô.
– Lưu Ly, em bị điên hay sao? Sao tự dưng lại hành động ngu ngốc như vậy?
– Hổ Phách, em đã hại chết pappy và Thiên Dã. Em không xứng đángđược sống nữa, nếu bây giờ em không chết kẻ thù cũng sẽ tới giết em, khi đó chúngsẽ không cho em một cái chết nhẹ nhàng thanh thản đâu. Hãy để em chết đi.
– Lưu Ly!!! Hổ Phách nắm chặt lấy vai cô bé.-Em đừng suy nghĩngu ngốc như vậy. Thiên Dã vẫn còn sống. Em cũng không thể chết được.
Lưu Ly ngước lên nhìn cậu, Thiên Dã vẫn còn sống? Anh ấy chưa bịDương Vỹ giết. Thì ra là vậy. Nhưng ba cô thì chết rồi.
– Em sai rồi. Lưu Ly cúi xuống, một giọt nước trong veo nóng hổirơi xuống nền nhà lạnh.-Đáng lẽ em không nên ép pappy nhường vị trí lão đại choDương Vỹ, đáng lẽ em không nên đem đôi mắt màu hồng để soi vào thế giới đen tốiđầy nguy hiểm này. Bây giờ thì hết rồi. Pappy đã chết, em cũng mất tất cả rồi,em không còn nơi nào để đi nữa, không còn lí do gì để sống tiếp nữa.
Nước mắt lại nhòe ra, ướtđẫm khuôn mặt bé nhỏ. Lưu Ly đang đau, Hổ Phách biết cô bé không đơn giản chảynước mắt, có lẽ giờ đây trái tim cô bé cũng đang rỉ máu, cậu hiểu cảm giác màLưu Ly trải qua, ai trong hoàn cảnh của cô bé cũng sẽ như vậy thôi. Nhưng dù làlí do gì đi nữa cậu cũng không muốn cô bé phải chết.
Hổ Phách nhìn cô bé đau lòng. Lưu Ly đối với cậu quan trọng hơncậu nghĩ. Không biết từ lúc nào cậu đã trói chặt mình vào cuộc sống của cô bé,chỉ cần Lưu Ly gặp nguy hiểm cậu sẽ không ngần ngại dùng mạng sống của mình đểbảo vệ cho cô. Có lẽ Lưu Ly không biết cậu đã lo lắng đến chừng nào khi thấyngôi nhà của cô bị thiêu trụi đâu. Khi đến thị trấn này người đầu tiên chờ gặpcậu là chị Noong. Chị ta đã kể lại cho cậu tất cả mọi chuyện và cầu xin cậu cứuLưu Ly. Lúc đó Hổ Phách sợ lắm, cậu sợ mình không đến kịp cứu cô, cậu sợ sẽ mấtcô mãi mãi. Trong thế giới cô đơn buồn tẻ của cậu không biết từ lúc nào Lưu Lyđã hiện diện ở khắp nơi. Nếu cô bé biến mất, nếu cô bé để lại mình cậu trên đờinày, chắc cậu sẽ điên lên mất.
Lưu Ly vẫn thẩn thờ, đôi mắt trong veo chỉ còn một màu đen tuyệtvọng. Trái tim bị giằng xé dày vò không ngừng đau nhói trong lồng ngực. Vếtthương thể xác rất đau, nhưng không thể nào so sánh với vết thương trong timđược. Lưu Ly sẽ không bao giờ quên được tội lỗi của mình, không bao giờ tha thứcho bản thân mình. Bởi hơn ai hết cô ý thức rất rõ cô đã hại chết ba mình. Cuộcsống đối với cô bây giờ hệt như địa ngục, cô chỉ mong được nhanh chóng giảithoát. Hổ Phách cau mày nhìn cô bé một chút rồi ôm chặt lấy cô vào lòng.
– Đừng như vậy Lưu Ly! Ba em không muốn thấy em như vậy đâu, ông ấyluôn muốn em được hạnh phúc. Em phải sống đúng như mong muốn của ông ấy thì ôngấy mới yên lòng được.
Lưu Ly lắc đầu.- Anh nghĩ em còn lí do gì để sống sao?
– Anh chính là lí do để em tiếp tục sống. Hổ Phách nhìn cô bé,đôi mắt đen thẳm cương quyết.-Nếu em biến mất rồi, em sẽ quên đi anh, anh khôngcho phép điều đó xảy ra. Hổ Phách đưa tay chạm nhẹ lên khuôn mặt bé nhỏ của LưuLy. Đôi mắt đen thẳm nhìn cô xót xa.
Hổ Phách không muốn cô quên anh? Lưu Ly nhìn vào đôi mắt đenthẳm của Hổ Phách, cảm giác như nó đang đau nhói. Hổ Phách đang đau vì cô. Vậyra trên đời này vẫn còn một người thực sự quan tâm đến cô, còn một người thậtsự muốn cô tiếp tục sống? Trái tim Lưu Ly đau nhói và đập vội vã.
– Lưu Ly…anh yêu em!
Hổ Phách cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô bé. Nụ hôn thật ấm áp, nụhôn như muốn xóa tan đi mọi đau khổ trong trái tim bé nhỏ của Lưu Ly. Nó làmLưu Ly bình tâm, nó cho cô sự thanh thản, trái tim cô bất chợt nhẹ bẫng, khôngđau nhói nữa, không cắn rứt nữa, nó đã đập trở lại từng nhịp thật yên bình. LưuLy cúi xuống, thấy lòng mình thật ấm áp.
– Lưu Ly! Em đã hứa với anh rồi. Anh không cho phép em nuốt lời.Hổ Phách nói và siết chặt cô vào lòng.
Giờ thì cô nhớ rồi, cô đãhứa với anh: Forget me not…
Lưu Ly lặng người. Đôimắt trong veo nhòe nước từ khi nào. Rồi cô bật khóc, vùi cơ thể nhỏ bé vào ngựccậu khóc thổn thức mãi không thôi. Hổ Phách cũng chỉ lặng im ôm chặt lấy cô vàolòng, cậu muốn dùng tất cả mạng sống của mình để bảo vệ cho cô gái bé nhỏ này,người con gái mà cậu yêu thương nhất trên đời.
Vết thương trên người Lưu Ly quá nặng. Hổ Phách vừa băng bó chocô vừa nhíu mày. Cũng may cậu đến kịp cứu Lưu Ly, nếu chậm một chút nữa thôichắc cô bé đã chết rồi. Chuyện Dương Vỹ phản bội và tìm cách giết ông Hạ lẫnLưu Ly đến bây giờ vẫn khiến cậu bất ngờ. Không ngờ Dương Vỹ lại có dã tâm lớnnhư vậy. Mà việc quan trọng trước mắt bây giờ là phải đem Lưu Ly rời khỏi đây càngnhanh càng tốt. Dương Vỹ và Thành Phong đều muốn giết cô bé, nếu biết Lưu Lycòn sống, bọn chúng chắc chắn sẽ cho người đi lùng sục cô.
Xác ông Hạ đã được Thiên Dã và đám bạn cậu đem về nhà thờ. ThiênDã đã làm nghi thức hỏa thiêu cho ông để tránh kẻ thù tìm cách dày vò ông. Điềucậu lo lắng bây giờ là vết thương trên người Lưu Ly. Ngay cả cử động ăn uốngđối với cô bé cũng khó khăn, cậu không thể đưa cô đi ngay trong tình trạng nàyđược, nhưng nếu ở lại đây cũng không ổn. Nơi này được xem như một vương quốcriêng của Dương Vỹ và Thành Phong, còn ở lại đây lúc nào là còn nguy hiểm lúcấy.
Hổ Phách nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa đã tạnh, ánh trăng trên caosáng rực. Lưu Ly sau khi cố gắng uống hết ly sữa đã nằm im ngủ li bì. Cậu ngắmnhìn cô bé mà thấy lòng mình đau xót. Sao Lưu Ly lại phải chịu cú sốc lớn thếnày? Phải chăng vì cô bé quá nhân từ thánh thiện. Rồi cậu siết chặt nắm tay, ánhmắt sắc lẻm. Dương Vỹ khốn kiếp. Cậu sẽ không bỏ qua cho gã.
Thiên Dã mở cửa bước vào. Sau khi nhận vị trí lão đại từ ông Hạ,Dương Vỹ cũng cho người đi giết anh, bọn chúng cố tình tạo ra một vụ tại nạngiao thông bằng cách cho xe tải tông thẳng vào chiếc xe của anh xuống sông. Dùđã kịp nhảy ra ngoài nhưng anh cũng bị một vết thương nặng ở vai. Thiên Dã biếtai là kẻ cho người đi ám sát anh nên đã cố gắng trở về nhà sớm nhất có thể.Nhưng khi đến nơi thì đã trễ rồi, ông Hạ đã bị giết, cũng may Lưu Ly đã đượcnhóm Hổ Phách cứu sống.
– Hổ Phách! Con bé thế nào rồi?
– Cô bé mới ngủ thôi, nhưng vết thương trên người khá nặng, erằng không thể cử động mạnh được.
Thiên Dã cau mày đưa tay vuốt nhẹ mái tóc trên trán cô bé. Vếtthương của Lưu Ly quả thật quá nặng, cũng may Hổ Phách có chút kiến thức về yhọc nên mới cứu sống được cô bé. Nhưng tình hình này khó mà đưa Lưu Ly đi khỏithị trấn được. Thiên Dã sửa chiếc chăn trên người cô bé cho ngay ngắn rồi bướcđến bên chiếc bàn gần đó kéo ghế ngồi xuống.
– Anh Thiên Dã, ba của Lưu Ly…
– Anh đã giải quyết đâu vào đó rồi. Hiện tại anh sẽ giữ tro cốtcủa lão đại. Đến lúc thích hợp anh sẽ giao lại cho Lưu Ly. Thiên Dã thở dàibuồn bã.
Hổ Phách gật đầu. Hai người không nói thêm gì nữa. Không khí imlặng bao trùm lên căn phòng, chỉ còn tiếng thở nhè nhẹ của Lưu Ly hòa vào tiếngdế kêu râm ran ngoài khu vườn rậm. Bên ngoài trăng đã lên cao. Sau bao nhiêungày mưa gió mù mịt thì hôm nay có lẽ là một buổi tối đẹp trời. Một vài cánh dơiđi ăn đêm chao đảo bên cửa sổ rồi phóng vụt đi. Đám Hoa Thiên cũng đã mệt nênnghỉ ngơi ở căn phòng đối diện.
Thiên Dã nhìn Lưu Ly đang nằm ngủ trên giường, trầm ngâm một lúcrồi lặng lẽ lấy ra khung ảnh dưới ngăn bàn. Khung ảnh đã cũ, trong đó chụp lãođại đang bế Lưu Ly và hai cậu nhóc cỡ chừng 11, 12 tuổi đứng hai bên. Đó làhình cậu và Dương Vỹ chụp chung với ông Hạ. Cả hai đều không phải con ruột củaông, nhưng trong hơn mười năm sống chung dưới một mái nhà, ông yêu thương haingười không khác gì con ruột của mình. Không ngờ trong mười năm qua ông đã nuôiong tay áo, kẻ mà ông tin tưởng nhất cuối cùng lại quay sang giết chết ông. Anhđưa tay khẽ lau một vết bụi bám trên bức ảnh.
Gia đình mà anh luôn tự hào và cố gắng bảo vệ lại có lúc sụp đổthế này sao? Điều đau lòng chính là Dương Vỹ đã phá nát nó. Đến tận bây giờ anhcũng không dám tin Dương Vỹ đã làm điều này. Lão đại đã tin tưởng anh ta nhưvậy. Lưu Ly yêu thương anh ta như vậy, cuối cùng họ lại bị anh ta dồn vào chổchết. Ngay cả anh Dương Vỹ cũng không buông tha.
Kẻ vong ân bội nghĩa. Thiên Dã nghiến răng, ánh mắt chợt sắclẻm.
Anh đặt khung hình xuống bàn, lôi khẩu súng bạc ra cẩn thận lauchùi. Có lẽ anh sẽ phải dùng đến nó sớm thôi. Nếu biết anh và Lưu Ly đang ở đây,Dương Vỹ và Thành Phong nhất định sẽ kéo đến.
Hổ Phách liếc nhìn khung ảnh Thiên Dã để trên bàn hơi tò mò. Vàcó một điều khiến cậu phải bàng hoàng. Đập vào mắt cậu là một khuôn mặt vô cùngthân quen. Cậu nhóc đứng bên trái ông Hạ trong bức hình chính là anh trai cậu.Dù có cháy thành tro cậu cũng có thể nhận ra được.
Trái tim Hổ Phách đập loạn nhịp, cậu cảm thấy mặt mình cũng nóngrực lên. Đây là hình chụp Thiên Dã khi còn nhỏ? Nếu vậy anh ấy thật sự là anhtrai của cậu sao? Để cho chắc chắn, cậu đưa tay giật bung chiếc cúc sơ mi củaanh ra. Và cậu cười, nụ cười rất hạnh phúc. Trên ngực anh có một vết sẹo nhỏ,đây chính là vết sẹo để lại khi anh ấy đỡ đạn cho cậu lúc nhỏ. Cánh tay cậu giữchặt cổ áo anh run run.
– Em làm gì vậy, Hổ Phách? Thiên Dã gạt tay cậu ra, cảm thấy khóhiểu trước hành động kì lạ của cậu.
Hổ Phách không nói gì, cúi xuống ôm chặt lấy anh. Cả người cậurun run vì xúc động. Thiên Dã bị bất ngờ trước hành động này. Khóe miệng anhgiật giật. Không lẽ Hổ Phách yêu con trai sao?
– Hổ Phách, thôi ngay đi!
Anh đẩy cậu ra. Cậu nhóc kia vẫn nhìn anh với đôi mắt xúc động,vẻ mặt hớn hở như đứa trẻ mới được nhận quà. Thiên Dã càng thấy bối rối hơn. Làmột mĩ nam trong thị trấn, từ trước đến giờ anh luôn được các người đẹp sănđuổi nồng nhiệt. Nhưng anh không có hứng thú với con trai, phải từ chối làm saođể trái tim ngây thơ non nớt của cậu nhóc này không bị tổn thương nhỉ? Thiên Dãthấy thật đau đầu.
– Anh hai! Là em đây. Em là em trai của anh. Hổ Phách nói bằnggiọng nghẹn ngào.
Thiên Dã nhìn cậu khó hiểu. Không muốn dài dòng. Hổ Phách tháosợi dây chuyền trên cổ mình xuống đưa cho Thiên Dã.
– Anh còn nhớ không? 12 năm trước chúng ta đã thất lạc nhau, emvẫn luôn đi tìm anh. Đây là kỉ vật ba mẹ chúng ta để lại cho em.
Thiên Dã cầm mảnh hổ phách đưa lên trước mặt và sững sờ. Mảnh đánày, anh nhận ra nó. Ngón tay anh run run miết chặt màu vàng óng nhỏ nhắn trongbàn tay mình. Rồi anh từ từ ngước lên Hổ Phách, đôi mắt chất chứa cái nhìn phứctạp, bối rối. Thì ra Hổ Phách chính là…
– Anh hai! Em có rất nhiều chuyện cần nói với anh. Hổ Phách vẫnnhìn anh xúc động.
Thiên Dã chợt nhíu mày, ra hiệu cho cậu im lặng rồi với khẩusúng bạc trên bàn nhắm hướng cửa sổ bóp cò.
Khung cửa kính vỡ choang. Hổ Phách giật mình nhìn ra. Một conchim đại bàng lao vụt lên không trung. Cậu vội vàng chạy lại gần đó nhìn theonó. Đó là thú cưng của Dương Vỹ. Con chim đã ở đây, vậy có lẽ Dương Vỹ cũng…
– Hổ Phách! Anh cũng có rất nhiều điều muốn nói với em, nhưngtình hình này e là không được rồi. Anh đưa trả lại cậu mảnh đá.-Chúng ta phảirời khỏi đây ngay lập tức.
– Thiên Dã, Hổ Phách…
Lưu Ly đã tỉnh dậy. Có lẽ do tiếng động quá lớn. Cô bé nằm trêngiường ngước khuôn mặt nhỏ nhìn hai người lo lắng. Thiên Dã đi lại bế cô bé lênrồi trao cho Hổ Phách. Đám Hoa Thiên, Kiến Văn, Gia Huy ở phòng bên cạnh nghetiếng động cũng chạy vào.
– Hổ Phách, chuyện gì vậy? Hoa Thiên nhìn mảnh kính vỡ bên cửasổ lo lắng.
– Lưu Ly, em tỉnh rồi sao? Kiến Văn và Gia Huy nhìn cô bé mừngrỡ.
– Dương Vỹ đã lần ra dấu vết của chúng ta, phải rời khỏi đây lậptức. Hổ Phách nhìn ba người bạn rồi hắt ánh mắt ra ngoài cửa.
Trước khi đưa mọi người đến đây Thiên Dã đã chuẩn bị sẵn mọi thứđể đưa Lưu Ly rời khỏi thị trấn. Hổ Phách sẽ cùng Kiến Văn và Lưu Ly dùng mộtchiếc thuyền đi dọc theo dòng sông rời khỏi thị trấn. Con sông này chạy dài ratận ngoại ô thành phố nên ba người có thể cập bến ở đó rồi bắt taxi về nhà HổPhách. Dương Vỹ và thuộc hạ của anh ta sẽ không nghĩ đến trường hợp họ đi đườngnày. Hơn nữa đi bằng thuyền sẽ tránh được va chạm ảnh hưởng đến vết thương trênngười Lưu Ly.
Còn Thiên Dã, Gia Huy và Hoa Thiên sẽ đi mô tô bằng con đườngduy nhất trong thị trấn để đánh lạc hướng kẻ thù. Vì trình độ phóng nhanh, vượtẩu của ba người được xếp ở hàng cao thủ nên chắc chắn có thể vượt qua được đámtay mơ dễ như chơi.
Lưu Ly nằm im trong lòng Hổ Phách để cậu bế xuống thuyền, vếtthương khiến cô bé không thể nhúc nhích nổi nữa rồi. Trước khi chia tay, ThiênDã vẫn không quên đi đến xoa đầu cô bé mỉm cười.
– Công chúa nhỏ, anh nhất định sẽ tới tìm em, em phải sống đó nhé.
– Thiên Dã! Lưu Ly nhìn anh cất giọng yếu ớt.-Anh hãy đi cùngem.
– Không được, anh phải đi đường vòng đánh lạc hướng Dương Vỹ emmới ra khỏi đây được. Nhưng em đừng lo, anh không chết được đâu. Anh nhất địnhsẽ tới tìm em.
Lưu Ly nhìn anh lưỡng lự một chút rồi gật đầu. Cô có thể an tâmvề Thiên Dã, anh ấy vốn là cánh tay trái đắc lực của ba cô, là một nhân vậtnguy hiểm số một mà bất cứ kẻ nào trong thế giới ngầm cũng phải nể sợ, rời khỏithị trấn đối với anh là chuyện rất dễ dàng, sẽ không ai làm hại được anh ấy. HổPhách ôm cô bé vào lòng ngước lên dặn dò.
– Anh hai! Cẩn thận nhé. Cả hai cậu nữa.
– Biết mà! Gia Huy và Hoa Thiên mỉm cười nhảy lên xe.
– Bảo vệ công chúa nhỏ cẩn thận nhé, em trai! Thiên Dã nháy mắtvới cậu rồi quay đi.
– Em trai? Lưu Ly nhìn theo Thiên Dã rồi ngước lên nhìn Hổ Pháchmỉm cười yếu ớt.-Hổ Phách, anh tìm được anh trai của mình rồi sao?
– Ừ! Hổ Phách mỉm cười bế cô bé xuống thuyền.-Thiên Dã chính làanh ruột của anh.
– Thật vậy sao Hổ Phách? Cuối cùng cậu cũng tìm thấy anh ấy rồisao? Từ bao giờ thế? Sao không cho bọn tớ biết? Kiến Văn hỏi loạn lên rồi nhìncậu trách móc.
– Tớ chỉ mới biết thôi.
Con thuyền nhỏ xuôi theo dòng nước chảy đi xa dần nhà thờ. Trêntrời cao, hàng vạn ngôi sao sáng lấp lánh, ánh trăng vàng chiếu loang loángkhắp mặt sông khiến người ta tưởng rằng mặt nước có dát một lớp vàng mỏng. Haibên bờ là vô vàn những đốm sáng đom đóm lập lòe tìm bạn. Lưu Ly nằm im tronglòng Hổ Phách ngắm nhìn xung quanh. Nhịp tim của Hổ Phách đập thật mạnh. Lưu Lynghe được rất rõ, nó rất mạnh mẽ và ấm áp giống y như Hổ Phách vậy.
Hổ Phách cẩn thận khoác chiếc áo khoác xám của mình lên ngườiLưu Ly để cô bé khỏi lạnh và đặt cô nằm gọn trong lòng mình, hai cánh tay rắnchắn ôm nhẹ lấy cô. Con thuyền lặng lẽ xuôi theo dòng nước.
Chợt có tiếng huyên náo ở phía xa, một đám người đang túa ratrên con đường trước mặt. Dẫn đầu đám người này là Dương Vỹ, cô nhìn thấy anhđang ngồi trên chiếc limo mui trần tiến về phía nhà thờ, phía sau là vô số taychân được trang bị súng ngắn. Lưu Ly sợ hãi nép mình vào lòng Hổ Phách. Dướiánh trăng sáng rực, cô nhìn thấy rất rõ khuôn mặt lạnh lùng của Dương Vỹ, anhđang tìm cô và Thiên Dã. Trái tim cô đập mạnh trong ngực, vết thương bị độngkhiến cô đau nhói. Tiếng động cơ xe tiến lại rất gần, Dương Vỹ bây giờ chỉ cáchcô một khoảng rất nhỏ. Cô bé sợ hãi không dám mở mắt ra. Hai bàn tay bé nhỏ cốvíu chặt lấy vạt áo Hổ Phách. Nếu bây giờ bị Dương Vỹ bắt được, anh ta chắcchắn sẽ giết cô.
– Không sao đâu Lưu Ly!
Hổ Phách khẽ thì thầm và ôm chặt lấy cô vào lòng. Lưu Ly ngừngrun rẩy, cảm thấy mình được an toàn. Hổ Phách đã ở đây rồi. Cô không còn phải sợnữa. Lưu Ly chậm chạp vòng tay ra sau ôm lấy anh.
Con thuyền xuôi theo dòng nước không hề gây ra một tiếng động nhỏnào. Những kẻ trên đường dù cách mọi người không xa cũng không phát hiện rachiếc thuyền, có lẽ vì chúng quá vội vã, chỉ vài phút sau là đám người đó đikhuất.
Không gian lại trở về yên tĩnh ban đầu. Những tiếng dế kêu đêmrich rich hai bên bờ sông. Lưu Ly đang nằm im trong lòng Hổ Phách như con mèonhỏ. Dưới ánh trăng bạc mờ ảo loang loáng mặt sông, khuôn mặt búp bê bé nhỏ củacô bé lại càng trở nên xinh đẹp đáng yêu hơn bao nhiêu lần. Cô nhìn Hổ Pháchbằng đôi mắt trong veo, Hổ Phách hơi lúng túng, cậu có cảm giác như đôi mắt côbé là vũ trụ thu nhỏ với hàng ngàn ngôi sao đang tỏa sáng lấp lánh. Bàn tay cậuđưa lên gạt một vạt tóc cô bé xuống, ghé sát đầu cô bé vào đầu mình cảm nhậnhơi thở nhè nhẹ của cô.
Dòng sông sáng rực như dải ngân hà. Con thuyền nhỏ bé như chiếclá tre lướt nhẹ trên mặt nước, thi thoảng có một làn gió ùa qua mang theo hươngthơm dịu của hoa lan từ khu rừng bên cạnh. Đám bông lau hai bên bờ sông cũngkhẽ đong đưa. Hổ Phách cảm thấy Lưu Ly lúc này thật nhỏ bé trong lòng cậu. Cậumuốn cô bé sẽ mãi như thế, mãi mãi bên cạnh cậu để cậu che chở, bảo vệ và yêuthương.
Rồi cậu thở dài…
– Tôi biết là cậu đang rất bức xúc vì sự có mặt của tôi. KiếnVăn vừa chèo thuyền vừa càu nhàu.-Nhưng không có tôi thì cậu không được thảnhthơi ngồi ôm người đẹp đâu, đừng có ngồi đó mà thở dài nữa.
Hổ Phách cười cười. Hình như cậu có đứa bạn biết đọc suy nghĩcủa người khác.
Lưu Ly nhìn Hổ Phách rồi nhìn Kiến Văn khó hiểu, mà thế giới củađám con trai trước giờ vốn khó hiểu mà, cô không cố suy nghĩ làm gì. Tiếng sóngnước vỗ nhẹ vào mạn thuyền nghe thật êm tai, cô bé lơ mơ ngắm nhìn những đốmsáng đom đóm lập lòe hai bên bờ sông, ánh sáng nhỏ nhoi mờ ảo đó thật mơ hồnhưng cũng thật đẹp, đôi mắt cô từ từ khép lại.
Không còn cái lạnh cắt da cắt thịt của những cơn mưa, không cònnỗi đau thấu xương từ những trận đòn của kẻ thù. Không còn nỗi cắn rứt dằng xénhói đau trong lồng ngực. Bây giờ cô đang ở trong vòng tay của Hổ Phách
Thật an toàn. Thật ấm áp. Có thể an tâm ngủ rồi