Lưu Ly bước từng bước chậm chạp trên con phố vắng, khóe mắt hơicay. Cô bé dừng lại đưa tay dụi mắt. Thì ra là cô đang khóc. Cô lau mạnh cố gạtcho nước mắt không thể chảy ra, nhưng trái tim vẫn đau nhói. Con rùa nhỏ trênngực cô thò cái đầu nhỏ xíu ra nghiêng ngó nhìn, dường như nó biết Lưu Ly đangbuồn nên cố tìm cách an ủi cô. Lưu Ly ôm chặt nó vào ngực. Ít ra thì cô còn mộtngười bạn có thể tin tưởng.
Chuyện hôm nay đúng là cú sốc lớn đối với Lưu Ly. Nhưng cô nàobiết được với những gì mà mình sắp đối mặt thì chuyện này chỉ như giọt nước mưaquá nhỏ nhoi trước cơn giông bão.
Con đường vắng đưa cô về ngôi nhà trọ quen thuộc. Và một cảnhtượng kinh hoàng diễn ra trước mắt cô. Ngôi nhà đang bốc cháy dữ dội. Lưu Lynhìn vào căn nhà hốt hoảng. Những bức tranh mà cô vẽ suốt hai năm nay đã trởthành tro bụi trong biển lửa.
Gió nổi lên, lửa càng lúc càng bốc lên cao hơn, vương trong giócô còn cảm thấy có mùi xăng nồng nặc. Trái tim Lưu Ly đập mạnh, linh tính chocô biết có chuyện không hay đã xảy ra. Đột nhiên có mấy chiếc xe hơi đen bónglao đến vây lấy Lưu Ly, cô bé nhận ra chúng, cả những người đang ở trong xenữa. Là thuộc hạ của ba cô.
– Cô chủ! Thanh Tùng bước ra có vẻ lo lắng.- Mau về nhà thôi.
– Anh Tùng, ở nhà đã có chuyện gì xảy ra sao? Lưu Ly nhìn anh talo lắng, khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi.
– Anh Vỹ sai chúng tôi đến đón cô về. Thanh Tùng nhìn cô bé nóingắn gọn.- Mọi chuyện cụ thể ra sao cô về đến nơi sẽ rõ.
Lưu Ly chưa kip nói gì thì người thanh niên này đã lôi cô vàotrong xe, chiếc xe vội vã lăn bánh đi trong trời chiều. Lưu Ly vẫn còn ngoáilại nhìn ngôi nhà của mình một lần nữa, lửa vẫn bốc lên ngùn ngụt, xa xa đâu đóđã có tiếng còi xe cứu hỏa vọng lại.
Suốt quãng đường về Lưu Ly cứ thấp thỏm mãi không yên. Nhưng dùcô có gặng hỏi thế nào thì những người bên cạnh cô vẫn chỉ đáp trả lại bằng sựim lặng, điều này càng khiến cô cảm thấy lo lắng hơn. Hai bàn tay nhỏ nắm chặtlấy mép váy run rẩy, chưa lúc nào Lưu Ly thấy sợ hãi như bây giờ.
Một cơn mưa ập đến, trời giông gió dập mạnh khiến bầu trời tốisầm lại, nhưng ba chiếc xe hộ tống Lưu Ly vẫn không giảm tốc độ, lăn bánh đềuđều trên con đường đen tối. Gió rít qua những cành lá tạo nên những âm thanhthật ghê rợn. Nỗi lo trong lòng cô lại càng lớn hơn, con rùa nhỏ thò đầu rachớp chớp mắt nhìn cô, Lưu Ly cũng không vuốt ve nó như mọi lần nữa. Dương Vỹcho người tới đón cô về gấp như vậy chắc chắc là có chuyện gì không hay. Còncăn nhà trọ của cô, rốt cuộc thì ai đã đốt nó? Là kẻ thù của nhà cô sao?
Trái tim cô càng đập mạnh hoang mang hơn. Cô hi vọng không phảilà người của Thành Phong. Dương Vỹ và Linh Lan sắp kết hôn, ông ta không thểgây chiến với nhà cô được. Hay là chính ba cô mới là người gây chiến? Lưu Lylắc đầu, cố ngăn mình không nghĩ ngợi nữa. Con đường về nhà mọi khi vẫn bìnhthường sao bây giờ cô lại cảm giác như nó dài như vậy. Xe vẫn cứ đi mãi trong mànđêm mưa gió.
Cuối cùng thì cũng đến nơi. Chiếc xe dừng ở cổng. Lưu Ly vội laovào nhà. Tòa lâu đài tráng lệ mọi ngày luôn sáng rực ánh điện bây giờ tối om.Điều này càng khiến cô lo lắng hơn. Những người đi đón Lưu Ly không đi theo cô,Lưu Ly không để ý. Cô cũng không nhận ra được thái độ của họ từ lúc đi đón cô đãtỏ ra rất lạ.
Lưu Ly chạy thật nhanh vào nhà. Bộ váy đồng phục ướt sũng nướcmưa. Cô thở gấp cố bước đi thật nhanh trên bãi cỏ xanh.
“Đoàng”
Một tiếng súng vang lên xé toạc màn đêm. Lưu Ly giật mình khựngngười lại.
Một loạt tiếng súng tiếp tiếp đó lại vang lên. Nó từ trong nhàphát ra. Lưu Ly hốt hoảng mở cửa lao vào. Nhưng đúng lúc đó có một vật gì bayra đập thẳng vào ngực cô khiến cô ngã ra sau. Trong ánh sáng mập mờ cô nhìnthấy một con chim đang lao vào mình, nó dùng móng vuốt và mỏ tấn công Lưu Ly,cố tình không để cô bước vào nhà. Lưu Ly lấy tay gạt nó ra. Nhưng con chim càngcố tấn công cô hơn.
– Hades…mày làm sao vậy, tránh ra mau!
Lưu Ly không hiểu ý tốt của nó, cố gắng gạt nó sang một bên, mởcửa ra và lao vào trong. Và một tia chớp nổi lên khiến cô thấy rõ cảnh tượngkinh hoàng trước mặt. Đó là cảnh tượng mà cả đời này có lẽ Lưu Ly cũng không thểnào quên được.
Ông Hạ đang nằm hấp hối trong vũng máu. Dương Vỹ đứng bên cạnhông. Nhắm súng vào cô và lạnh lùng bóp cò. Viên đạn xé gió bay thẳng vào ngựcLưu Ly, cô bé ngã vật ra sau.
– Lưu…Ly…
Ông Hạ cố gắng lết lại gần con gái, bàn tay đỏ máu cố với raphía trước. Nhưng dường như chút sức lực cuối cùng của ông cũng không còn. Ôngchỉ có thể run rẩy nhìn cô bé, hai dòng nước mắt từ khóe ứa ra chảy dài.
– Đừng lo, ông sẽ sớm gặp lại con bé thôi.
Dương Vỹ nhìn Lưu Ly nằm gục dưới sàn, khóe môi nhếch nụ cười nửamiệng, rồi lạnh lùng quay sang ông Hạ với ánh mắt thỏa mãn. Cây súng lại nhắmvào đầu ông chuẩn bị siết cò.
Nhưng rồi một tiếng động nhỏ vang lên khiến anh ta dừng lại,viên đạn trên ngực Lưu Ly rơi ra lăn xuống sàn nhà. Cô bé từ từ mở mắt ra ngồidậy. Có thể coi đây là một kì tích, viên đạn mà Dương Vỹ bắn vào cô đã trúngvào chiếc mai của chú rùa nhỏ Lưu Ly đeo trước ngực. Cô chỉ bị áp lực của viênđạn làm hơi tức ngực một chút. Con rùa có lẽ bị đau, nó ló chiếc đầu nhỏ ra ngónghiêng một chút rồi lại chui vào vỏ.
Dương Vỹ nhìn con rùa đeo trên ngực cô bé hiểu ra vấn đề. Câysúng lại chuyển hướng nhắm vào đầu Lưu Ly. Còn Lưu Ly, cho đến tận lúc này côvẫn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cô từ từ đứng dậy nhìn ba mìnhđang nằm thoi thóp, sau đó ngước ánh mắt trong veo vô hồn lên người trước mặtlắp bắp.
– Dương Vỹ…tại sao?
Dương Vỹ nhìn cô mỉm cười. Nhưng không phải nụ cười ấm áp đầyyêu thương như ngày nào, mà là nụ cười nửa miệng đáng sợ giành cho kẻ thù. Ngóntay chầm chậm siết cò.
– Đừng!!!
Ông Hạ vội đưa bàn tay run rẩy ra nắm lấy chân anh ta.
– Dương Vỹ…tôi cầu xin cậu, đừng giết Lưu Ly. Mọi tội lỗi đều dotôi mà ra, con bé không làm gì sai cả…xin hãy tha mạng cho nó.
– Pap…py…Lưu Ly cất tiếng, cổ họng cô khản đặc, đôi mắt thẫn thờnhìn ông đang nằm gục dưới sàn.
Đã có chuyện gì xảy ra? Cô không hiểu. Tai sao Dương Vỹ lại giếtpappy? Tại sao anh ấy lại muốn giết cô? Cô thật sự không hiểu. Tại sao không phảimột ai khác mà lại là Dương Vỹ? Đây không thể nào là sự thật.
Bên ngoài trời những tia chớp không ngừng nổi lên tạo ra thứ ánhsáng mờ ảo chiếu rọi vào căn phòng. Lưu Ly vẫn đứng lặng im, ánh mắt vô hồnnhìn chăm chăm vào họng súng đen ngòm trước mặt.
Ở dưới đất, ông Hạ ngước khuôn mặt bê bết máu nhìn cô đau khổ,rồi cố gắng lấy chút sức lực cuối cùng đưa cánh tay nhuốm đỏ máu còn lại nắmchặt lấy chân Dương Vỹ van xin.
– Dương Vỹ…làm ơn hãy tha mạng cho Lưu Ly. Con bé không có tộigì cả…làm ơn đừng giết nó, tôi van xin cậu.
Một giọt nước mắt nóng hổi rơi trên má Lưu Ly. Dương Vỹ nhìnthấy, ngón tay siết cò súng chợt khựng lại. Lưu Ly nhìn ba mình, nước mắt tràora. Một con người cố chấp như ông, một kẻ kiêu ngạo như ông mà có lúc van xinngười khác? Chỉ vì cô?
Dương Vỹ hạ khẩu súng xuống cười nhạt.
– Ông nói đúng, nếu để con bé chết ngay bây giờ thì dễ dàng chonó quá. Như vậy món nợ tôi đòi lại từ ông vẫn còn quá thiệt thòi.
Ông Hạ thở dốc, máu vẫn không ngừng túa ra trên nền nhà. Nhưngđôi mắt đau đớn vẫn cố ngước nhìn về đứa con gái trước mặt. Lưu Ly đứng bấtđộng một chổ. Cơ thể cô dường như không còn chút sức lực nào nữa, chỉ có nướcmắt là vẫn mãi tuôn rơi. Dương Vỹ chầm chậm đi lại đứng trước mặt cô, bàn tay lạnhlẽo đưa lên gạt một giọt nước mắt đang lăn trên khuôn mặt bé nhỏ của cô.
– Lưu Ly! Anh phải cảm ơn em. Dương Vỹ cất tiếng, đôi mắt đenthẳm nhìn sâu vào đôi mắt trong veo vô hồn của Lưu Ly, giọng đều đều.- Nhờ emép ba mình nhường lại vị trí lão đại cho anh, anh mới có thể thâu tóm tất cảquyền lực và được như ngày hôm nay. Lưu Ly, anh giết được ba em hoàn toàn nhờ vàosự giúp đỡ của em.
Trái tim Lưu Ly như bị một mảnh thủy tinh cứa nát. Những lời DươngVỹ vừa nói khiến cô thấy nghẹt thở, ngực cô đau nhói lên từng hồi. Cô khôngbiết chuyện gì đang diễn ra. Nhưng điều duy nhất cô hiểu, cô chính là kẻ đã đẩyba mình vào chổ chết. Dòng nước mắt trong veo lại trào ra. Dương Vỹ đưa tay gạtđi cho cô.
– Tha mạng cho em lần này, coi như anh cảm ơn em. Dương Vỹ lạnhlùng cất bước quay đi.- Lên đường mạnh giỏi nhé, lão đại!
Dương Vỹ đi rồi, Lưu Ly vẫn đứng bất động nhìn ông Hạ. Đôi mắttrong veo vô hồn nhạt nhòa. Dưới sàn máu vẫn loang ra, tanh nồng. Rồi đôi chânnhỏ bé yếu ớt run rẩy bước lại gần ông gục xuống.
– Pappy…Là thật sao? Chính con đã hại chết pappy thật sao?
Ông Hạ nhìn con, bàn tay run run cố đưa lên chạm nhẹ vào khuônmặt cô bé.
– Không. Lưu Ly…Không phải lỗi của con.
Lưu Ly òa khóc. Những giọt nước mắt nóng hổi rơi nhẹ trên mặt bamình, cuốn trôi đi vệt máu tanh nồng. Thì ra tất cả là do cô. Cô chính là kẻ đãgiết ông, cô chính là người đẩy ông vào chổ chết, thế mà ba cô lại cầu xin DươngVỹ tha mạng cho cô. Tại sao ông phải làm như vậy? Lưu Ly cảm thấy cô hoàn toànkhông đáng để ông làm vậy.
Cô khóc, khóc rất nhiều, cổ họng nghẹn lại, đôi bàn tay bé nhỏcố ôm chặt lấy ông. Từ trước đến giờ ông luôn yêu thương cô, quan tâm chăm sóccô. Cô tránh né ông. Bảo rằng ông phiền phức. Bây giờ ông sắp biến mất rồi côlại thấy đau đớn và sợ hãi. Hai bàn tay nhỏ bé của Lưu Ly nhuộm đỏ máu cố ômchặt ông, tưởng rằng như vậy ông sẽ không bỏ cô mà đi.
Nhưng không được rồi.
Con người là sinh vật ngu ngốc nhất trên trên đời. Không bao giờchịu trân trọng những người ở ngay bên cạnh mình, đến khi mất đi rồi lại thấyhối tiếc. Lưu Ly đã nghe người ta nói điều này rất nhiều lần, cô thở dài và chorằng đó chỉ là những lời vô nghĩa rất nhiều lần. Nhưng bây giờ cô đã hiểu.
– Con gái ngoan…nín đi nào. Ông Hạ cố gượng cười.- Không phải lỗicủa con mà. Không phải tại con.
– Pappy…Lưu Ly nhìn ông,khuôn mặt đẫm nước. Ánh mắt trong veo đau đớn, đôi môi nhỏ khẽ mấp máy.-Pappy! Conbiết lỗi rồi, từ nay con sẽ ngoan ngoãn nghe lời pappy, con sẽ không bỏ đi nữa,con không cãi lời pappy nữa, con sẽ ở nhà với pappy, pappy đừng bỏ con…
– Lưu Ly…Con đừng khóc! Ông Hạ đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc congái.-Con là lẽ sống duy nhất của ba….cho đến tận lúc này. Chạy đi Lưu Ly, con phảisống, mau trốn khỏi đây đi.
Lưu Ly gục xuống người ông và khóc. Ông Hạ mỉm cười đưa tay ômlấy con gái, đôi môi mấp máy cố gắng nói cho cô biết lời trăn trối cuối cùng.
Từ căn bếp gần đó, một bóng người run rẩy bước lại gần hai chacon Lưu Ly, đó là chị Noong, cũng là người giúp việc duy nhất còn ở lại trongngôi nhà. Bên ngoài trời vẫn trút mưa tầm tã. Trong tiếng mưa ào ạt không ngớtđó chỉ có tiếng khóc ngắt quãng yếu ớt của cô gái bé nhỏ.
Dương Vỹ đã bỏ đi đâu không ai biết. Ngôi biệt thự nhà Lưu Lycũng trở nên quạnh quẻ. Người làm và thuộc hạ của ông Hạ trước đây đều đã bỏ đihết. Người duy nhất liều lĩnh ở lại là chị Noong, người thân cận với Lưu Lynhất. Chị ta cũng là người đã chứng kiến cảnh ông chủ bị giết, chị ta muốn ngăncản Lưu Ly trở về, nhưng không có cách nào, chỉ biết nấp một chổ và khóc.
Bây giờ thì Lưu Ly mới biết được toàn bộ sự việc. Thì ra DươngVỹ đã âm mưu cướp ngôi vị lão đại và giết ba cô từ lâu. Việc anh ta nói muốnkết hôn cùng Linh Lan thực chất chỉ là một màn kịch do anh ta dựng lên, hai chacon Thành Phong đã bắt tay với anh ta diễn trọn vẹn vở kịch này. Dương Vỹ biếtLưu Ly là một cô bé ngây thơ, vì hạnh phúc của anh, cô nhất định sẽ ép ba mìnhnhường lại cho anh vị trí thừa kế. Và mọi việc thuận lợi đúng như anh ta dựđoán. Lưu Ly đi học chưa lâu anh ta đã loại bỏ hết tất cả thuộc hạ thân tín củaông Hạ, ngôi nhà trọ của Lưu Ly cũng là do anh ta sai người phóng hỏa. Sau đóanh ta cho người đón Lưu Ly về, muốn giết cả cô bé và ông Hạ cùng một lúc.
Lưu Ly đã quá tin tưởng Dương Vỹ, mà quả thật cô cũng không thểkhông thể ngờ người anh trai mà mình yêu thương tin tưởng nhất có một lúc lạiquay sang giết hai ba con cô. Đến tận bây giờ cô vẫn còn mơ hồ vào sự thật diễnra trước mắt.
Nhưng đây là sự thật.
Trong ngôi nhà rộng thênh thang mờ ảo. Lưu Ly ngồi bó gối mộtchổ thẫn thờ nhìn vệt máu khô của ba mình còn vương lại trên sàn. Tang lễ củaông được cô và chị Noong tổ chức thật đơn giản. Hai người chỉ có thể đắp choông một ngôi mộ nhỏ trên đồi bên cạnh ngôi mộ của mẹ cô. Không người đi đưatiễn, không trống kèn, không có những lời kinh cầu nguyện. Chỉ có nước mắt hốihận của cô gái nhỏ vương trên cánh hoa lưu ly xanh biếc.
Bên ngoài trời vẫn mưa tầm tã không ngớt, bộ váy đồng phục củaLưu Ly ướt sũng cô bé cũng không buồn thay ra. Cô cứ ngồi một chổ, đôi mắt thẫnthờ nhìn vào hư không. Cảm xúc của cô bây giờ là trống rỗng. Bởi cô đã làm đượcmột việc thật lớn lao, cô đã hại chết ba và những người thuộc hạ thân tín củaông. Lưu Ly không biết bây giờ mình phải làm gì. Cả người cô không có một chútsức lực nào nữa rồi.
– Công chúa nhỏ! Chị Noong đi lại gần cô đặt tay lên vai cô anủi.-Em đừng buồn nữa. Mau lại ăn chút gì đi, chị nấu súp cho em rồi, từ hôm quađến giờ em chưa ăn gì rồi, cứ như thế này em sẽ chết mất.
Lưu Ly không trả lời. Hai cánh tay ôm chặt gối, đôi mắt vô hồnnhìn chăm chăm xuống vệt máu khô dưới sàn nhà. Con rùa nhỏ trên ngực chui đầura khỏi mai nghiêng ngó nhìn cô. Lưu Ly vẫn lặng yên. Từ tối qua đến giờ cô cứthẫn thờ như một cái xác không hồn. Mà Lưu Ly cũng không biết rằng mình cònsống hay không, cô chỉ thấy cuộc sống của cô bây giờ thật vô nghĩa. Chính cô đãtự phá hủy tất cả mọi thứ quan trọng nhất của mình. Bây giờ thì cô đã mất hếtrồi. Người thương yêu cô nhất đã chết. Người cô tin tưởng nhất đã phản bội lạicô. Ba cô chết cô rất đau lòng, nhưng người giết ông là Dương Vỹ lại càng khiếncô đau lòng hơn.
Dương Vỹ đã sống cùng cô từ nhỏ, trước giờ anh luôn là người bảovệ chăm sóc cho cô, biết bao lần bất chấp mạng sống vì cô. Không tiếc để bàntay mình nhuốm máu vì cô. Vậy mà bây giờ lại quay sang giết cô. Trong đầu LưuLy không ngừng vang lên lời thắc mắc. Dù đã tận mắt chứng kiến anh giết ba cônhưng cô vẫn không muốn tin đây là sự thật, cô vẫn hi vọng đây chỉ là cơn ácmộng, nhắm mắt lại và mở ra hi vọng cơn ác mộng sẽ biến mất. Nhưng cô nhắm mắtlại không biết bao nhiêu lần rồi, vậy mà khi mở mắt ra cơn ác mộng vẫn khôngbiến mất. Đây không phải là ác mộng nữa, là hiện thực.
Lưu Ly thấy hối hận. Giá mà trước kia đừng cố chấp ép ba giaolại vị trí thừa kế cho Dương Vỹ, giá mà cô đừng cố can thiệp vào mối quan hệphức tạp của ông và Thành Phong, nếu như vậy bây giờ ba cô hẳn vẫn còn sống.Nước mắt Lưu Ly cứ muốn trào ra, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt.
– Lưu Ly à…ngoan nghe lời chị đi, mau đi thay đồ rồi ăn chút gìđi! Chị Noong nhìn cô bé rơm rớm nước mắt, cố kéo cô bé dậy.
Đúng lúc này cánh cửa bật tung ra, rồi một toán người ùa vàotrong. Chị Noong nhìn lên hốt hoảng.
– Dương Vỹ…
Dương Vỹ dẫn đầu đám người đang đi vào nhà. Lưu Ly nghe thấytiếng bước chân đang tiến lại gần mình, cô bé chậm chạp ngước lên. Dương Vỹ đứngnhìn cô, anh ta đã bỏ đi suốt hai ngày nay, Lưu Ly không biết anh ta đã đi đâu,nhưng cô tin chắc Dương Vỹ sẽ về, và đúng là anh đã về. Đôi dầy da bóng loángướt nước mưa, chiếc áo khoác đen dài qua gối bận trên cơ thể hoàn mĩ khiến anh như một tửthần dưới địa ngục. Thật đẹp nhưng cũng thật nguy hiểm. Anh nhìn cô, khóe miệnghơi nhếch lên cười. Lí trí của Lưu Ly chậm chậm khôi phục. Anh ta định giết cô?Chị Noong thấy Dương Vỹ đi đến gần Lưu Ly thì sợ hãi vội ôm chặt lấy cô bé nhìnanh khẩn khiết.
– Dương Vỹ! Xin đừng hại Lưu Ly. Con bé không làm gì nên tội cả,cậu cũng biết từ trước đến giờ trong nhà này Lưu Ly là người thương yêu cậunhất, làm ơn tha mạng cho nó đi!
Dương Vỹ lạnh lẽo nhìn bộ dạng run rẩy sợ hãi của cô, gằn giọng.
– Cút ra!
Chị Noong hoảng hốt, cơ thể run lên bần bật nhưng vẫn cố ôm chặtlấy Lưu Ly, hai tên thuộc hạ của Dương Vỹ đã lôi chị ra. Lưu Ly vẫn ngồi im mộtchổ dưới sàn. Không sợ hãi, không lo lắng. Vì trên đời này chẳng còn điều gìkhiến cô phải sợ hãi nữa rồi. Dương Vỹ đi đến trước mặt cô, bàn tay lạnh ngắtnâng cằm cô lên, mỉm cười.
– Cảm giác hại chết ba mình thấy thế nào? Có tệ hơn là bị người mìnhtin tưởng nhất phản bội không, Lưu Ly?
Lưu Ly không trả lời, đôi mắt trong veo trống rỗng. Vài giọtnước mưa lạnh ngắt trên tóc cô nhỏ tong tong xuống tay anh. Dương Vỹ nhìn khuônmặt thẫn thờ của cô cười hài lòng. Lưu Ly đang đau khổ, cô bé bị cảm giác tộilỗi dày vò, đây chính là điều mà anh trông đợi khi tha mạng cho cô. Nhưng chỉnhư vậy thì chưa đủ. Anh muốn Lưu Ly phải đau đớn hơn nữa, khổ sở hơn nữa,tuyệt vọng hơn nữa. Anh muốn nhìn thấy cô phải vùng vẫy trong địa ngục, địangục do chính anh mở ra và đẩy cô vào. Cánhtay thô bạo kéo cô bé đứng dậy.
– Lưu Ly! Trước giờ em luôn sống trong một thế giới đẹp đẽ đầymàu hồng, đã đến lúc em nên chia tay với nó rồi đó. Anh sẽ chỉ cho em biết thếnào là địa ngục. Vừa nói Dương Vỹ vừa thô bạo kéo cô bé ra ngoài.
Ngoài trời mưa tầm tã, những giọt nước lạnh ngắt từ trên cao laoxuống như những viên đá nhỏ khiến mặt Lưu Ly rát buốt, nhưng cô vẫn không để ý,không phản kháng, lặng lẽ để Dương Vỹ kéo mình đi. Ra đến cổng, Dương Vỹ dừnglại bóp chặt cằm cô mỉm cười.
– Trước đây em là côngchúa nhỏ. Anh là chàng vệ sĩ bên cạnh em. Còn bây giờ anh là chủ ở đây. Em trởthành kẻ tha phương cầu thực. Lưu Ly, đây chính là số phận của em.
Nói rồi anh xô ngã cô xuống đất, lạnh lùng quay vào trong. LưuLy ngồi bệt dưới cỏ. Ánh mắt trong veo nhìn cánh cổng đang khép chặt trước mặtmình. Từng giọt nước lạnh ngắt vẫn trút xuống ào ạt. Khuôn mặt cô bị mưa lạnhlàm cho trắng nhợt, mái tóc xõa qua vai bết lại. Nhìn cô bây giờ thê thảm tộinghiệp không khác gì một con búp bê bị người ta vứt bỏ.
Lưu Ly không ý thức được chuyện gì nữa. Cô không quan tâm đếnchuyện gì sẽ xảy ra với mình nữa. Điều duy nhất bây giờ cô còn nhớ được: côchính là kẻ đã hại chết ba mình. Đôi chân nhỏ bé cố gượng dậy bước từng bướcloạng choạng về phía trước. Ngôi nhà xa dần sau lưng cô, Lưu Ly không hề ngoáilại nhìn nó một lần. Cô đi, nhưng không biết mình đi đâu.
Mưa tuôn trắng xóa làm mọi thứ trở nên mờ mịt, từng đợt gió thổithốc qua khiến những hàng cây hai bên đường kêu răng rắc tựa hồ như sắp bị giócuốn gãy nát. Gió gào thét, gió quật mạnh làm xiêu vẹo bóng dáng nhỏ bé của LưuLy. Cô nhìn xung quanh, mọi thứ thật yên ắng, chỉ có tiếng mưa ầm ào mãi khôngngớt. Lưu Ly thấy lạnh ngắt, cả người mình run lên bần bật, hai chân tê cứngkhiến cô muốn gục xuống. Nhưng cô vẫn cố bước đi.
Mơ hồ, đau đớn. Lưu Ly cứ vậy đi mãi, đi mãi như một kẻ mộng du.Không phương hướng, không mục đích. Cho đến lúc dừng lại cô mới thấy mình đangở trong thị trấn. Vì trời mưa nên mọi người ít đi ra đường, thi thoảng mới cóbóng một vài chiếc dù lao đi vội vã. Bóng dáng nhỏ bé của Lưu Ly liêu xiêutrong mưa, hai chân vẫn mơ hồ bước về phía trước.
Có vài người nhìn thấy cô, nhưng không ai buồn hỏi thăm cô, họ lướtqua cô nhật nhanh như thể cô là vật vô hình. Trước đây chỉ cần thấy bóng cô làmọi người đều vồn vã hỏi thăm, cười đùa. Nhưng bây giờ thì mọi thứ hoàn toànngược lại. Cô đang đứng trên đất của mình, nhưng lạc lỏng như bước vào một thếgiới khác, những ánh mắt vô cảm vẫn chăm chăm vào cô, những tiếng xì xào bàntán nổi lên, nhưng tuyệt nhiên không một ai đến bên cạnh cô.
Lưu Ly mơ hồ nhìn cơn mưa trước mặt. Cơ thể cô nặng trĩu, đầu ócquay cuồng. Cô không thể bước tiếp đi nữa. Cô bé ngồi gục xuống bên một gốc câytrước một cửa tiệm bán đồ ăn. Bên trong là đám thanh niên đang tụ tập. Mùi thứcăn thơm phức từ trong quán bốc ra khiến Lưu Ly thấy hơi tỉnh người. Có lẽ vì bụngcô đang đói cồn cào, bây giờ cô mới nhớ là từ hôm qua đến giờ cô chưa ăn uốnggì cả. Có lẽ đây là nguyên nhân khiến cô nhanh chóng kiệt sức. Cô đưa tay vàotúi. Không có một đồng lẻ. Dương Vỹ đã ném cô ra ngoài khi trên người cô khôngcó một xu dính túi.
Bây giờ có muốn đi khỏi đây cũng khó. Rồi Lưu Ly cúi xuống cườibuồn. Đi khỏi đây? Đi đâu? Đã không còn chổ nào để cô tới nữa. Không còn nơinào thuộc về cô nữa. Cô cúi xuống, hai tay vòng qua ôm chặt gối, thu người lạinhư con ốc sên để chống lại những cơn gió lạnh căm.
Mưa vẫn rơi. Lưu Ly vẫn ngồi lặng lẽ thu người dưới gốc cây.Trong cửa tiệm ánh đèn vàng tỏa khắp nơi thật ấm áp. Khác hẳn với ngoài trờilạnh lẽo này. Cơ thể cô bé càng tê dại hơn.
Có vật gì văng vào đầu cô lăn xuống vũng nước mưa dưới đất. LưuLy nhìn xuống, là một mảnh xương đùi gà. Một gã thanh niên bên trong tiệm đãlấy nó ném cô. Mấy tên con trai trong đó thấy Lưu Ly ngước nhìn vào thì ồ lênchớt nhã.
– Vào đây trú mưa đi em, ngồi ngoài đó làm gì, không lạnh sao?
– Vào đây bọn anh sưởi ấm cho.
– Đói không, vào đây bọn anh cho ăn.
Lưu Ly không đáp, ánh mắt trong veo vẫn nhìn chăm chăm vào mànmưa lạnh. Mấy tên này lại ồ lên cười rồi bàn tán điều gì đó có vẻ háo hức. Đôimắt bẩn thỉu nhìn cô bé chằm chằm. Rồi một gã thanh niên trong đám đi ra lôi côbé vào trong.
– Vào đây nào cô bé, ngoài này mưa lạnh lắm.
Lưu Ly giật mình cố vùng ra, nhưng vô ích, sức lực yếu ớt của côkhông thấm vào đâu so với gã thanh niên to khỏe. Gã ném Lưu Ly vào giữa đám bạncủa mình, mấy tên kia lập tức nhao nhao lên đùa cợt.
– Con gái cưng của ông trùm mà lại thành ra thế này sao? Một tênđưa tay vuốt tóc cô bé ra vẻ thương xót.- Thấy em thế này bọn anh đau lòng lắm.
– Ở đây vui vẻ với bọn anh nhé, rồi anh sẽ giúp em rời khỏi đây.Gã này đưa tay xuống bóp mông cô. Bàn tay chầm chậm lần xuống mép váy muốn xộcvào trong.
– Tránh ra!!!
Lưu Ly tát vào mặt tên này rồi vùng ra, nhưng một gã khác lậptức giáng một tát vào giữa mặt cô. Cô bé ngã lăn xuống đất, gã mới bị cô đánhnắm tóc kéo cô lên hằm hè.
– Con ranh, đừng có kênh kiệu nữa. Dương Vỹ đã giết ba mày rồi,bây giờ mày cũng chỉ như một con chó bị ném ra đường thôi. Ngoan ngoãn làm theolời bọn tao thì bọn tao còn nhẹ nhàng, còn cứng đầu thì đừng trách. Bây giờ màycó chết cũng không ai quan tâm đến mày nữa đâu.
Lưu Ly nhìn gã, ánh mắt sắc lẻm. Cô nén đau với tay lấy chiếc ấmtrà đang bốc khói gần đó hất mạnh vào mặt nó rồi vùng ra lấy hết sức lực lao rakhỏi quán.
Tên giữ Lưu Ly bị nước nóng hất vào mặt rú lên, vội buông cô béra ôm chặt lấy mặt. Mấy tên bên cạnh lập tức lao ra đuổi theo Lưu Ly. Lưu Ly cốchạy thật nhanh. Cổ họng cô khô rát, cả người bủn rủn muốn gục xuống, cô ngherất rõ nhịp tim của mình đang đập gấp gáp trong lồng ngực. Cơn đói và cái lạnhbuốt giá đã vắt kiệt sức lực của cô. Nếu cứ chạy thêm một chút nữa thôi cô sẽchết mất.
Có một ngã rẽ, Lưu Ly vội lao vào. Ở phía sau cô nghe rất rõtiếng huyên náo của mấy gã thanh niên khốn nạn. Chúng đang cố đuổi bắt cô, nếuđể bị tóm được chúng sẽ dày vò cô đến chết. Trong thị trấn này không có thứ gọilà pháp luật, lẽ phải luôn nằm trong tay kẻ mạnh, một kẻ như Lưu Ly bây giờkhông khác gì cỏ rác, dù cô có bị giết cũng sẽ không ai đứng ra bảo vệ haythương tiếc.
Lưu Ly cố lết vội vào một góc khuất lẩn trốn. Cũng may hôm naytrời mưa lớn, mọi thứ đều chìm trong bóng tối chập choạng nên tầm nhìn bị chekhuất. Đám người kia không thấy Lưu Ly lập tức túa ra tìm.
Lưu Ly ngồi trong một xó tường được tạo nên bởi hai căn nhà xâygần nhau. Ở phía trước có một chiếcthùng rác to che khuất. Cô bé run rẩy cố ôm chặt lấy hai chân, mưa vẫn trútxuống ào ào không ngớt. Đám người kia sau khi lùng sục mà không tìm thấy côđâu, mưa lại càng lúc càng nặng hạt nên hết kiên nhẫn quyết định quay lại quánrượu tiếp tục cuộc chơi dang dở.
Lưu Ly ngồi trong góc lén nhìn ra, mọi thứ nhạt nhòa quá, nướcmưa lạnh ngắt khiến cô không nhìn rõ, phải đi khỏi đây trước khi chúng quay lại.Lưu Ly nhìn về đám thanh niên đó, chúng đã đi được một đoạn xa rồi, cô cũngchậm chậm đi ra. Nhưng dường như có một tên mới quay ra sau.
Gã đã nhìn thấy cô…
– Con bé kìa…
Đám thanh niên lập tức quay lại. Lưu Ly hốt hoảng quay lưng bỏchạy. Mưa vẫn tuôn xuống ào ào như trút. Tim cô lại đập thình thình trong ngực,vì sợ hãi và vì mệt, cô vẫn cố lao đi, vắt kiệt tất cả sức lực của mình để dồn vàođôi chân nhỏ bé mà lao đi.
Cô băng qua những khu vườn rậm đầy gai, đôi giày búp bê của côướt sũng nước và rơi khỏi chân sau những bước chạy vội vã của cô, cô cũng khôngngoảnh lại. Đám gai dứa dường như đã cào nát nhừ đôi chân nhỏ bé trắng nhợt củacô. Lưu Ly không thấy đau nữa, có lẽ vì nước mưa lạnh đã khiến nó tê buốt,những giọt máu đỏ tươi nóng hổi rỉ ra cũng nhanh chóng bị nước mưa lạnh cuốntrôi đi. Không biết những kẻ đó có đuổi theo cô nữa hay không. Lưu Ly không dámquay lại nhìn, cô chỉ biết cắm đầu cắm cổ chạy nhanh hết sức có thể.
Rồi Lưu Ly không còn nhận ra được mình đang chạy đi đâu nữa, haitai cô ù đi, chỉ có tiếng thở gấp gáp và tiếng mưa ầm ầm vang vọng, bàn chân bénhỏ đạp lên những vũng nước mưa lạnh ngắt nhiều lần suýt trượt ngã, nhưng côcũng không dừng lại. Tất cả những gì còn lại trong ý thức của cô lúc này chỉ làchạy, chạy và chạy. Đến khi lồng ngực cô muốn nổ tung ra thì cô mới dừng lại,gục xuống.
Mưa vẫn tuôn xối xả. Gió gào thét không ngừng. Cô nằm gục dưới đấtvà ngất lịm đi một lúc lâu.
Phải rất lâu sau đó Lưu Ly mới lấy lại được chút hơi tàn, cố mởđôi mắt trong veo quan sát xung quanh. Nơi cô dừng lại là một cánh đồng hoangtàn bên ngoài thị trấn. Đã không còn ai đuổi theo cô nữa rồi, cô bé an tâm nằmngửa lên nhìn trời. Từng hạt nước mưa lạnh ngắt rơi nhẹ trên mặt hòa vào hơithở gấp gáp của cô. Cơ thể cô dường như không còn cử động được nữa.
Mọi thứ thay đổi thật nhanh. Lưu Ly nhắm mắt cho dòng nước mưachảy xuống. Những kẻ trước giờ luôn tỏ ra phục tùng tôn kính ba cô bây giờ lạiđối xử với cô như vậy? Vì địa vị thay đổi nên số phận cũng sẽ thay đổi sao? Đâycó phải là điều mà Dương Vỹ muốn cho cô biết?
Cô nhếch môi khẽ cười cay đắng. Quả báo dành cho cô đây sao? LưuLy cứ nằm im ngắm những hạt mưa rơi tí tách đọng lại trên mặt mình, nhịp tim ồnả cũng dần dịu lại, cơ thể cô đã bớt khó chịu hơn, nhưng cổ họng cô khô rát, côkhát nước. Lưu Ly nghĩ ngợi một chút rồi khẽ há miệng ra chờ những giọt nướcmưa rơi vào. Và cô hơi ngạc nhiên, cảm giác như nước mưa không thể rơi vàomiệng mình, cổ họng cô vẫn khô rát, cô khẽ chép miệng thở dài.
Mặt đất bên dưới cô nằm thật khó chịu. Ướt đẫm nước và lạnhngắt. Một chú nhái nhỏ từ trong bụi cỏ nhảy ra rồi phóng lên mặt cô. Lưu Ly đưatay gạt nó xuống. Chú rùa nhỏ bây giờ cũng thò đầu ra khỏi mai dụi dụi vào ngựccô. Lưu Ly ôm lấy nó vuốt ve một chút rồi tháo sợi dây trên cổ ra, đặt nó xuốngđất.
– Đi đi! Chú mày không cần phải chịu chung số phận với tao đâu.Trở về nơi thuộc về mày đi.
Con rùa nhỏ ngước cổ nhìn cô khó hiểu. Lưu Ly đặt nó lên một bụicỏ rồi đứng dậy bước đi. Mưa đã nhỏ hơn khi nãy một chút rồi. Cô bé đưa mắt nhìnxung quanh, mọi thứ thật cô quạnh. Văng vẳng bên tai lúc này chỉ có những tiếngếch nhái kêu ran trong những bụi cỏ cao khuất đầu người.
Con rùa nhỏ thấy Lưu Ly bỏ đi thì cố gắng bò theo, chiếc mai nặngnề trên lưng nó khiến nó vấp ngã vài lần, nhưng nó vẫn đứng dậy, cố lết nhữngbước chậm chạp đi theo cô bé. Lưu Ly đứng nhìn nó thở dài. Cố đi theo cô làm gì?Lưu Ly định quay đi, nhưng con rùa bị ngã nhào vào một vũng nước mưa đọng bênđường, dường như nó bị ngộp, nó cố chới với bốn chân cố nhấc chiếc mai nặng nềcủa mình lên, bò lên rồi lại trượt ngã, sau một lúc vật lộn nó cũng thoát đượckhỏi vũng nước và khấp khiểng bò về phía Lưu Ly, đến gần chân cô bé nó há miệngcắn chặt chiếc tất dưới chân cô mãi không chịu nhả, đôi mắt đen trong veo nhìncô khẩn thiết, nó không muốn bị bỏ rơi lại đây một mình. Lưu Ly nhìn nó nghĩngợi một chút rồi cũng cúi xuống bế nó lên. Có lẽ nó cũng giống cô, cả hai đềukhông muốn cô đơn.
Lưu Ly bước đi. Một mình lang thang trên con đường mòn vắng vẻ. Cô không ý thức là mình sẽ điđâu, cứ mãi vất vưởng như một cái xác không hồn. Xung quanh cô lúc này là cánhđồng hoang tàn, chỉ có những bụi cỏ dại cao vút, côn trùng kêu rả rích. Và mưa.
Đi được một lúc thì Lưu Ly nhìn thấy một cái chòi bỏ hoang bênđường, cái chòi này có lẽ là của mấy người trong nông trại dựng lên để trôngcoi rẫy bắp trong mùa vụ. Bên cạnh cái chòi có một lu nước đã bị đập bể, nhưngmảnh vỡ còn lại vẫn chứa đầy nước mưa. Lưu Ly cúi xuống đưa tay vục lên miệng,dòng nước lạnh ngắt chảy vào cổ họng khiến cô dễ chịu hơn một chút. Nhưng sauđó bụng cô lại đau quặn lại, không biết là do dòng nước quá lạnh hay vì cô đãquá đói. Cơ thể cô đã mệt mỏi giờ lại bị cơn đau càng trở nên tệ hơn. Cô thởdốc, cảm tưởng những giọt mồ hôi trên trán cũng nhanh chóng hòa vào nước mưalạnh buốt. Lưu Ly cúi người xuống ôm chặt bụng, khuôn mặt nhỏ lạnh tê cứng nhănnhó, được một lúc sau thì cơn đau cũng dịu dần, nhưng cái lạnh vẫn chưa dứt.
Lưu Ly ngước lên nhìn cái chòi trước mặt. Nghĩ ngợi một chút rồicô bé chầm chậm bước đến. Cái chòi lợp tranh có lẽ đã lâu, một bên cột chống bịmối ăn đã sụp xuống một góc. Bên trong có một tấm phản ghép vào mấy cây cột đãhơi lung lay, mưa từ ngoài hất vào ướt hết nửa ngoài, nhưng vẫn có thể che mưađược. Lưu Ly vội chui vào bên trong. Ngoài trời mưa lạnh quá. Nếu cứ lang thangmột lúc nữa chắc cô sẽ chết rét mất. Nhưng ngồi trong chòi chỉ có thể tránh đượcnhững cơn gió tàn bạo đang thổi tung chứ không thể khiến Lưu Ly thấy ấm hơnđược. Cô bé thu hai chân vào người, bên ngoài mưa vẫn rơi tí tách. Cánh đồnghoang tàn lúc này thật cô quạnh. Lưu Ly có cảm giác như chỉ có mình cô còn tồntại trên thế giới này.
Thật cô độc.
Trong ý thức mơ hồ của cô hiện lên một hình bóng mờ nhạt của mộtngười con trai.
– Hổ Phách…Lưu Ly khẽ cất tiếng.
Không biết bây giờ Hổ Phách đang làm gì? Nếu biết cô bị như vậyHổ Phách có lo lắng cho cô hay không? Không thấy cô đến trường nữa anh ấy có đitìm cô không? Lưu Ly miên man suy nghĩ rồi khẽ cười buồn. Hổ Phách bây giờ cólẽ đang vui vẻ bên cạnh Cẩm Vân, anh ấy sẽ không còn nhớ đến cô nữa.
Mặc dù đối với cô Hổ Phách rất quan trọng. Nhưng với anh, cô cólẽ chỉ là một con búp bê ngốc nghếch để anh ấy giải khuây. Lưu Ly lại cười, nụcười thật cay đắng. Sau khi chứng kiến Dương Vỹ giết ba mình thì mọi chuyện xảyra đối với Lưu Ly trở nên quá tầm thường rồi. Người đã từng sống cùng cô trongmột mái nhà từ khi nhỏ còn có thể phản bội lại cô. Vậy thì Hổ Phách phản bội côcó gì lạ?
Ở một nơi khác.
– Con nhỏ ngu ngốc, không ngờ lại giận dai như vậy, còn dám bỏhọc nữa chứ.
Hổ Phách vừa đi vừa lẩm bẩm. Đám bạn cậu thì chỉ che miệng cườicười. Được chứng kiến cảnh tượng có một không hai đó có cô gái nào lại khôngtức giận? Lưu Ly bỏ học nguyên hai ngày. Đến ngày thứ ba thì Hổ Phách hết kiênnhẫn đành phải đích thân đến nhà cô nhóc xuống nước làm hòa.
Nhưng khi đến trước nhà Lưu Ly, cả đám chợt sững người. Căn nhànhỏ xinh xắn ngày nào đã cháy đen, một vài mảng tường bị vỡ lộ ra những viêngạch đỏ. Một mảnh bức tranh bị cháy sém còn sót lại vương vào chân Hổ Phách,cậu cúi xuống nhặt lên, màu hồng đã chuyển sang xám xịt vì khói. Cậu bóp nátnó, thấy lòng mình quặn lại. Kẻ nào dám gây ra chuyện này?
– Hổ Phách! Gia Huy từ bên ngoài chạy vào.-Tớ mới đi hỏi thămđược một ít tin tức của mấy người gần đây. Có kẻ nào đó đã phóng hỏa đốt nhàLưu Ly cách đây ba ngày trước.
Hổ Phách quay sang, trong lòng chợt thấy bất an. – Có tin tức gìcủa Lưu Ly không?
– Nghe nói cô bé được một đám người nào đó đưa đi rồi. Kiến Văncũng lên tiếng, khuôn mặt thoáng lo lắng.-Dường như bọn chúng là dân xã hộiđen.
– Không lẽ…Hổ Phách và Hoa Thiên cùng thốt lên.