Diệp Phù Dư ngồi chờ trong xe tới khi hoa cũng sắp rụng hết.
Biến thành tiểu hồ ly chơi đùa với cái đuôi của mình một hồi, cô chống người ghé đầu vào cửa sổ, nhìn ra ngoài. Khuôn mặt của cô dính vào cửa sổ, đôi tai rung rung.
Bỗng một bóng người đi tới, cô theo bản năng co người lại, đem cả thân mình cuộn thành một cục tròn tròn.
Ngay cả hai tai cũng giấu vào bên trong.
Khi Lận Châu mở cửa xe liền nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, anh duỗi tay chọt chọt cái đuôi hồ ly đang cuộn tròn, “Đứng lên đi, không có ai.”
Fans Lận Châu tuy nhiều nhưng đa phần đều là fans lý trí.
Thấy anh lên xe còn vẫy tay, một đám fans nhất thời cảm thấy mỹ mãn mà quay trở vào tiệm.
Nếu còn ở lại chỗ này nhất định sẽ bị Lận Châu châm chọc, khiêu khích một trận.
(Làm fan khó lắm, phải đâu chuyện đùa)
Không đáng giá.
Diệp Phù Dư thò đầu hồ ly lên thăm dò, cảm khái một tiếng, “Thật vất vả.”
Lận Châu nghe được lời này, mí mắt nhảy dựng lên, lập tức đưa hai cái bánh kem nhỏ qua, “Là chủ tiệm đề xuất, nghe nói là hai loại bán chạy nhất, đều cho cô.”
“Anh không ăn?”
“Cô đã từng gặp con yêu tinh đực nào thích ăn bánh kem?”
*
Hai người về tới biệt thự, Lận Châu vừa định ấn mật mã, tay chợt dừng lại, ánh mắt liếc sang một bên.
Chú ý tới động tác của anh, Diệp Phù Dư cũng nhìn sang hướng đó.
Bên cạnh là một bồn hoa nhỏ, phía trên còn có mấy bông hoa nhỏ màu đỏ mà cô không biết. Lá xanh rung rung, bên trong bò ra một con vật nhỏ, nhìn kỹ, là giun đất.
Ngay sau đó, con giun biến thành một người con trai trẻ tuổi, trên người mặc quần áo nhân viên.
Trong tay anh ta còn cầm một quyển sổ ghi chép, mặt lạnh nhìn Lận Châu và Diệp Phù Dư, nói, “Chào hai vị, tôi là nhân viên của Cục quản lý hôn nhân yêu tinh.”
Diệp Phù Dư vừa nghe tự giới thiệu, trong đầu tức khắc nhảy ra mấy chữ.
Kiểm tra đột xuất.
Diệp Phù Dư: “…” Má ơi, thì ra thật sự còn có kiểm tra đột xuất sao.
Mặc dù bất kể là Diệp Phù Dư hay Lận Châu đều không có thiện cảm với Cục quản lý hôn nhân, nhưng bây giờ người ta đều có mặt ở đây, bọn họ tất nhiên cũng không thể không nể mặt.
Mời con giun tinh vào nhà ngồi, con giun tinh cũng việc công xử theo phép công, không chút chần chừ.
Cầm bút, đặt câu hỏi.
“Hai vị vẫn luôn sống cùng một chỗ?”
Mặt Lận Châu không chút biến sắc, nhìn anh ta: “Trừ thời gian làm việc của mỗi người.”
Con giun tinh “ok” một cái, loạt xoạt ghi chép, lại hỏi, “Ngủ chung chưa?”
Lận Châu: “…”
Diệp Phù Dư: “…”
Con giun tinh đợi một phút cũng không nghe thấy câu trả lời, ngẩng đầu ôn tồn hỏi lại, “Ngủ chung với nhau chưa?”
Diệp Phù Dư hơi há miệng, cái gì cũng chưa nói, cuối cùng liếc nhìn người đàn ông kế bên, không muốn nói nữa.
Biểu cảm của Lận Châu cũng vô cùng phức tạp, anh trầm tư hai giây, “Ngủ rồi.”
Hai chữ rơi xuống, Diệp Phù Dư đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
Thế nhưng Lận Châu lại vô cùng bình tĩnh, môi mỏng khẽ động, không tiếng động nói mấy chữ ——
Mỗi ngày buổi chiều phơi nắng ngẫu nhiên sẽ ngủ, miễn cưỡng cũng có thể coi như ngủ chung với nhau đi?
Diệp Phù Dư không nói lời nào nữa.
Con giun tinh đối với câu trả lời này coi như hài lòng, lại xoạt xoạt xoạt viết một một hồi. Hỏi vấn đề cuối: “Quan hệ vợ chồng chưa?”
Lận Châu mặt đen sạm.
Con giun tinh nhìn vẻ mặt của anh, nghĩ rằng anh hơi nhạy cảm với vấn đề này, rất nhiều yêu tinh đều cảm thấy thẹn thùng với những việc này, Lận Châu cảm thấy như vậy cũng không phải hiện tượng lạ.
“Không cần ngại, có sao nói vậy là được, tôi chỉ làm một cuộc điều tra, để xem cuộc sống hôn nhân của hai người có hài hòa hay không thôi.”
—