Vào quán cà phê, hai người tìm một vị trí ở góc ngồi xuống, đợi đến khi cà phê được mang lên, Lận Châu mới mở miệng.
“Tôi nghe người đại diện nói, tình huống của cô bên này không tốt lắm, liền tới xem một chút. Trùng hợp tôi cũng phải tới đây làm chút việc.”
“Làm chút việc?”
Lận Châu hơi mỉm cười nhìn cô, nụ cười kia trong nháy mắt liền khiến Diệp Phù Dư nhớ tới một loạt sự kiện bị ảnh đế Lận áp bức xảy ra ở biệt thự.
Khóe miệng cô hung hăng giật một cái, vội vàng nói: “Anh yên tâm, tôi không hỏi.”
Lận Châu nghe vậy, tương đối hài lòng duỗi tay, ỷ tay dài mà vượt qua cái bàn xoa cái đầu nhỏ của cô gái, “Đây mới là hồ ly ngoan.”
Hồ ly ngoan ở đáy lòng lẳng lặng bĩu môi.
“Tôi nhớ lúc trước nghe cô từng nói, cô nhận kịch bản của Ngô Quán Quân là vì bị người ta thiết kế?” Lận Châu nhíu mày, ngón tay thon dài trắng nõn cầm cái muỗng nhỏ màu vàng tinh xảo khuấy cà phê, giọng nói trầm thấp mang theo một chút khàn khàn làm người khác nghe không hiểu.
Diệp Phù Dư nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định đem chuyện lúc trước nói tóm lược một lần, “Lúc đó sau khi tu luyện thành người không bao lâu, tôi liền đến thành phố. Trùng hợp bị tuyển trạch viên của Hưng Vũ, lừa tôi vào công ty. Lúc đó, người đại diện của tôi là Tôn Hưng Lợi, anh ta nhân lúc tôi không để ý ký《 Cố nhân đến 》cho tôi.”
Quá trình đã được tỉnh lược mấy ngàn chữ, Diệp Phù Dư cũng lười nhớ lại mấy chi tiết đó.
Đôi tay trắng nõn của Lận Châu chống ở cằm, đột nhiên hỏi “Vậy… Cô còn muốn tiếp tục quay phim sao?”
(tác giả có chấp niệm gì với sự trắng nõn của anh nhà dị:))
“Ý anh là sao?”
“Người đại diện của tôi nói Bối Ni và Ngô Quan Quân là một đôi loạn thất bát tao*, hẳn là sẽ sớm bị phong sát. Bộ phim《 Cố nhân đến 》này nói không chừng sẽ chết non.”
loạn thất bát tao*: lung tung, lộn xộn, mất trật tự
Chết non?
Diệp Phù Dư yên lặng lẩm bẩm từ này một lần.
Chết non, quá tuyệt nha! Chết non rồi thì cô không bao giờ phải thấy đôi cẩu nam nữ như Ngô Quán Quân và Bối Ni nữa!
Đôi mắt Diệp Phù Dư lập tức sáng lên.
Đôi mắt cô lóe lên nhìn người đàn ông, có chút ngượng ngùng xác nhận một lần, “Thật sao?”
Lận Châu luôn là người giỏi xem mặt đoán ý, lúc này anh nhìn tiểu hồ ly biểu lộ như vậy còn có gì không hiểu.
Đôi mắt đen, hẹp dài xinh đẹp của anh hiện lên một chút ánh vàng, rồi tựa như không chút để ý nhíu mày, giọng điệu bình tĩnh “Cũng không chắc. Phải xem cô còn muốn quay không.”
Diệp Phù Dư vội vàng lắc đầu.
Tên ngốc mới muốn quay tiếp.
Cô đã sớm chờ Ngô Quán Quân ngừng quay bộ phim này.
Cho nên, lời nói của Lận Châu hoàn toàn là đang hấp dẫn cô.
Nếu giờ phút này Diệp Phù Dư ở hình dạng hồ ly, cái đuôi to nhất định sẽ lắc lư đặc biệt vui vẻ, Lận Châu dường như có thể tưởng tượng ra được hình ảnh ấy.
Anh uống một ngụm cà phê, hương vị êm dịu cùng mùi thơm tràn ngập từ đầu lưỡi làm cho tâm trạng của anh trở nên không tồi.
Ánh mắt anh đảo nhẹ, bỗng nhiên ngoắc ngón tay với tiểu hồ ly.
Diệp Phù Dư ngoan ngoãn mà nhích tới một chút.
“Vậy tôi giúp cô một phen, cô đáp ứng tôi một chuyện.”
“Chuyện gì vậy? Anh có phải lại muốn vuốt hồ ly!” Diệp Phù Dư mạnh mẽ lui phía sau một bước, nghĩ đến mình nằm sấp trên đùi anh ta, cái đuôi nhòn nhọt còn bị nắm trong tay, lỗ tai lập tức đỏ lên.
Yêu tinh thối!
Sắc Châu nhìn thấy bộ dáng như sắp ra chiến trường của cô, nhịn cười “Hôm nay không vuốt.”
(mai vuốt:v)
“Thật sao?”
Lận Châu gật đầu, “Đương nhiên là thật. Nhưng mà, dù sao thì sau này cũng có rất nhiều cơ hội, cô nói đúng không, tiểu hồ ly?”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông mang theo vài phần hấp dẫn, khiến Diệp Phù Dư trong nháy mắt liền giơ tay che lỗ tai.
Cái lão yêu tinh không biết tên tuổi này so với một con hồ ly tinh như cô còn có thể trêu người
hơn như vậy.
– —
Editor có lời muốn nói:
Hôm nay mình đọc được một câu “Deadline không tự sinh ra hay mất đi, nó chỉ chuyển từ môn này sang môn khác.”. Thật sự quá đúng để diễn tả tình trạng của mình lúc này mà….