Hôm nay là ngày Thiên Ngọc đi phỏng vấn ở Tập đoàn Mai Thị.
“Cho tôi hỏi, tôi có thể nộp hồ sơ ở đâu được ạ?”
Thiên Ngọc đến quầy tiếp tân hỏi, cô gái ở quầy mỉm cười: “Cô đưa hồ sơ để tôi đem vào cho Trưởng phòng Nhân sự nhé!”
“À vâng, đây ạ! Cảm ơn cô nhiều!”
“Không có gì, cô có thể ngồi chờ ở đằng kia. Khi nào đến lượt sẽ được thông báo!”
Thiên Ngọc mỉm cười gật đầu rồi lại chiếc ghế cuối cùng ở hàng ghế chờ ngồi đợi, trong lòng hồi hộp không thôi. Nhìn những cô gái ngồi trước, ai nấy đều xinh đẹp ngời ngời, cô không biết bản thân mình có tranh nổi không.
Mỗi cô gái trong phòng phỏng vấn đi ra vẻ mặt đều rất khó chịu: “Tổng giám đốc gì mà dở hơi thế thì ai mà dám làm thư ký chứ? Đã già lại còn khó tính, nếu đi trễ dù chỉ một phút cũng bị trừ mất nửa tháng lương, còn phải mỗi ngày đều nấu cơm đem cho ông ta ăn, có ngu mới làm! Thế mà báo chí cứ hết lời khen về cái tập đoàn này, đúng thật là dở hơi mà. Mất thời gian.”
Nghe cô gái đó than vãn, những cô gái khác và cả Thiên Ngọc đều lo lắng.
Một tiếng sau, cuối cùng cũng đến lượt Thiên Ngọc.
Thiên Ngọc bước vào phòng, bên trong có một cô gái trẻ ngồi giữa và hai người đàn ông ngồi hai bên. Cô gái trẻ đó là Trưởng phòng Nhân sự – Mai Mỹ Á.
“Cô là Lam Thiên Ngọc?”
Mỹ Á nhìn hồ sơ rồi ngước lên hỏi cô.
“Dạ vâng, tôi là Lam Thiên Ngọc.”
Sau màn giới thiệu về bản thân của Thiên Ngọc, Mỹ Á hỏi: “Cô có biết nấu ăn không?”
Câu hỏi này hoàn toàn không phải nằm trong chuyên môn.
Nhưng Thiên Ngọc vẫn đáp: “Tôi biết.”
“Tốt.”
Mỹ Á gật đầu hài lòng rồi hỏi tiếp: “Tại sao cô muốn ứng tuyển vào vị trí thư ký Tổng giám đốc?”
“Tại vì…” Thiên Ngọc e dè nhìn ba người trước mặt, hai tay nắm chặt vào nhau: “Tôi muốn kiếm thật nhiều tiền.”
Cô không thể nói cho họ biết cô vì câu nói của Duy Nhất nên mới quyết định học ngành này. Lý do duy nhất của cô bây giờ chỉ có một, đó là kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền.
Ba người ngồi dưới đều “ồ” lên một tiếng đầy ngạc nhiên, khá khen cho sự thẳng thắn của cô. Cô gái này không giống những người trước khi được hỏi thì đều trả lời một cách rập khuôn như nhau: “Bởi vì tôi muốn học hỏi kinh nghiệm, trau dồi kiến thức và tận lực với Tập đoàn.” khiến họ cảm thấy thật nhạt nhẽo và vô vị.
Mỹ Á khá hài lòng về Thiên Ngọc, cô đan hai tay vào nhau, hướng mắt về cô gái nhỏ đang ngồi trước mặt, giải thích: “Không phải như những gì ngoài kia đồn đại, Tổng giám đốc của tôi không phải là một anh chàng trẻ tuổi, đẹp trai như diễn viên mà chính là một ông chú già khó tính. Chỉ cần cô đi trễ bất kể lý do gì đều sẽ bị trừ 50% lương và mỗi ngày đi làm cô đều phải tự làm cơm trưa mang cho Tổng giám đốc. Đương nhiên có phạt sẽ có thưởng, nếu cô nấu ăn ngon, làm việc tốt thì sẽ được tăng lương rất cao.”
Vừa rồi Thiên Ngọc ngồi ngoài kia đã nghe loáng thoáng qua việc này. Cô còn nghĩ họ nói quá nhưng khi bản thân đã được đặt vào trong tình huống này rồi, Thiên Ngọc có chút dở khóc dở cười.
Nhưng cô cũng chẳng quan tâm Tổng giám đốc là người như thế nào, cô nghĩ chỉ cần mình làm tốt thì mọi chuyện sẽ thuận lợi.
Mỹ Á nghĩ Thiên Ngọc sẽ từ chối nên nói thêm: “Cô có ba tháng để thử việc. Nếu sau ba tháng Tổng giám đốc tôi thấy cô phù hợp, sẽ nhận cô làm thư ký chính thức. Còn nếu cô cảm thấy không làm được thì có thể xin nghỉ, công ty không ép. Chúng tôi vẫn sẽ trả cho cô mức lương như thoả thuận. Cô thấy thế nào?”
Đúng là ngoài sức tưởng tượng của ba người họ, những cô gái phỏng vấn trước vừa nghe họ phổ biến công việc xong đã chạy mất dép. Thiên Ngọc là người cuối cùng của buổi phỏng vấn này, Mỹ Á cứ nghĩ cô cũng sẽ như những người kia, bỏ của chạy lấy người thì không, cô đã đồng ý một cách dứt khoát: “Tôi đồng ý.”
“Tốt.” Mỹ Á vui vẻ gấp hồ sơ lại, đứng dậy bước về phía Thiên Ngọc, đưa bàn tay ra: “Cô chính thức được nhận! Ngày mai có thể bắt đầu đi làm. Tôi sẽ là người trực tiếp hướng dẫn công việc cho cô.”
Thiên Ngọc bắt lấy tay Mỹ Á, cúi đầu: “Cảm ơn chị. Mong được chỉ bảo ạ!”
Thiên Ngọc ra về trong trạng thái vô cùng hưng phấn, cô nhanh chóng chạy về khoe với mẹ. Mẹ cô vô cùng vui mừng, bà còn gấp gáp đi chợ mua đồ về nấu lẩu để ăn mừng cô chính thức đi làm.
Trong bữa ăn, Thiên Ngọc chợt nhớ lại năm đó vào ngày sinh nhật mẹ cô, Duy Nhất đã cùng gia đình cô dùng bữa như thế này. Lúc đó không khí rất vui vẻ và ấm cúng. Nghĩ lại, khoé mắt cô hơi cay.
“Con lại nhớ Duy Nhất à?” Bà Hạnh thấy con gái cứ cúi đầu có vẻ không vui, liền hỏi.
“Dạ? Con không có. Con chỉ đang lo ngày mai đi làm buổi đầu tiên sẽ như thế nào thôi.” Thiên Ngọc giật mình, vội đánh trống lảng.
Thiên Ngân ngồi kế bên ăn đến miệng dính đầy dầu mỡ, nó nhe răng cười, giơ ngón cái lên: “Chị hai giỏi như vậy, chắc chắn sẽ được khen thưởng.”
“Đúng đúng, chị hai của em là giỏi nhất. Vừa giỏi vừa xinh đẹp nữa.” Thiên Nga cũng phụ hoạ theo.
Hai đứa này, lúc nào cũng đứa tung đứa hứng, đúng là cặp bài trùng.
Thiên Ngọc bật cười, xoa đầu hai đứa nó: “Hai cái đứa này chỉ giỏi nịnh! Chị hai cảm ơn nhé!”
Tối đó Thiên Ngọc nằm trên giường, cô nhắn tin vào nhóm thông báo cho tụi nhỏ Mai biết rằng mình đã đậu vào Tập đoàn Mai thị. Tụi nó ai cũng bất ngờ, nhắn tin chúc mừng cô rất nhiều, còn hẹn có dịp sẽ cùng nhau đi ăn nhậu.
Thiên Ngọc mỉm cười, cô vừa tính tắt điện thoại thì có một lượt theo dõi mới trên instagram. Cô nhìn tên và hình, nhận ra đó là Trưởng phòng Nhân sự Mai Mỹ Á, liền nhấn nút theo dõi lại.
Cô chủ động nhắn tin chào hỏi, sau đó lướt vào trang cá nhân của Mỹ Á xem. Đa số đều là ảnh Mỹ Á chụp khi đi du lịch ở các nước và ảnh tự sướng là nhiều. Thiên Ngọc thầm cảm thán, cô ấy đúng là quá xa xỉ rồi.
Mỹ Á nhắn tin cho cô, gửi cho cô những điều cần lưu ý khi nấu ăn cho sếp. Thiên Ngọc nhìn xong cảm thấy xây xẩm mặt mày, xem ra sếp của cô cũng khó tính trong việc ăn uống thật đấy.
“Không ăn được hành, không ăn được cay, không ăn được những thứ có mùi nồng như mắm tôm, không ăn được các loại đậu, trứng thì phải chiên thật chín, không được lòng đào. Và điều đặc biệt là sếp dị ứng với hải sản…”
Thiên Ngọc cố gắng ghi nhớ thật kĩ, ngoài những điều đó ra, Mỹ Á còn nói thêm về sở thích và ghét của sếp cô.
Thiên Ngọc rất tập trung, cô nhất định phải cẩn thận. Không được để cho có sai sót, không được để bị đuổi việc.