Hôm nay Thiên Ngọc tôi xui xẻo nên bị gọi lên trả bài, kết quả là mang điểm 0 chà bá về chỗ và trận cười hả hê của ba thằng khốn nạn xung quanh.
Để xả xui tôi quyết định đi ăn hột vịt lộn.
Thế nhưng khi vừa nhìn thấy tôi đi đến thì dì bán trứng đã phẩy tay đuổi khách một cách công khai: “Cô bé à, dì chưa có ai mở hàng nên con đừng đến.” Dì ấy nhìn ra đằng sau, thấy Duy Nhất liền hồ hởi gọi: “Cậu bé này đẹp trai sáng láng này, con mở hàng cho dì đi.”
Duy Nhất nghe vậy liền giễu tôi: “Sao cậu đi đâu cũng bị người ta xua đuổi thế?”
Tôi đá vào chân cậu ta một cái nhưng may mắn cậu ta đã né được.
“Cậu gọi đi, gọi giúp tôi 3 trứng.”
“Cậu có phải là con gái không đấy?”
Tôi nghe nói để xả xui thì người ta thường ăn số lẻ, mà lần trước tôi ăn có một trứng bị dì ấy phàn nàn quá nên hôm nay tôi quyết định ăn ba trứng cho bỏ tức.
“Kệ tôi.”
Tôi đi lại bàn ngồi chờ, để Duy Nhất gọi cũng xem như là cậu ấy mở hàng, dì bán trứng sẽ không trách móc tôi nữa.
Tôi đang ngồi chờ thì nghe loáng thoáng dì ấy đang kể về “sự tích mở hàng đắt như tôm tươi” của tôi.
“Lần trước dì luộc 50 trứng, con bé ấy mở hàng cho dì một trứng và ngày hôm đó dì phải đem 49 trứng ế về bỏ tủ lạnh cho chó ăn dần.”
Duy Nhất nghe xong sự tích mở hàng của tôi thì ôm bụng cười. Còn tôi thì xấu hổ không thôi, tôi có muốn vậy đâu chứ. Hôm đó do tôi hết tiền, chỉ còn đủ mua một trứng thôi. Nhưng dì ấy bán ế cũng đâu phải lỗi tại tôi, tôi chỉ là thấy bán thì mua thôi. Lúc đó tôi về kể cho mẹ nghe, mẹ cũng một trận cười no bụng. Bà bảo do vía tôi nặng không nên mở hàng, tội cho người bán. Tôi kiểu tự hỏi mình có phải con bà ấy không, sao bà ấy lại có thể tội người ngoài còn tôi bị mang tiếng mà không xót thương chứ? Hu hu.
Có thể do tôi nặng vía thật, còn Duy Nhất thì nhẹ vía. Cậu ta vừa mở hàng, một lúc sau thì lần lượt người người đến mua. Đến lúc chúng tôi đứng dậy thì dì bán trứng cũng hết sạch. Dì ấy vừa đếm tiền vừa vui vẻ nói: “Cậu bé này đúng là đẹp trai sáng láng lại còn may mắn nữa. Con xem con vừa mở hàng mà dì đã bán hết rồi này.”
Rồi dì ấy nhìn sang tôi kiểu: “Thấy gì chưa hả cô bé một trứng?”
Ôi là trời! Từ lúc tên này xuất hiện tôi xui đủ đường, có cách nào cho hắn ta tránh xa tôi ra một chút không?
Tôi mang gương mặt ủ dột cúi đầu đi trước, Duy Nhất chạy đến vỗ vai tôi: “Có gì đâu mà buồn! Chẳng phải cậu vẫn luôn xui xẻo như thế sao?”
Tôi ngước lên nhìn hắn, hắn đang an ủi tôi hay đang chọc vào nỗi đau của tôi thế?
“Từ lúc gặp cậu tôi mới xui xẻo đó!”
Tôi lấy tay dí dí vào trán cậu ta, cậu ta không những không tức giận mà còn nhe răng cười một cách nham nhở. Sau đó quàng tay lên vai tôi kéo đi.
Để an ủi tôi, Duy Nhất dẫn tôi đi ăn chè và còn mua cho tôi một ly trà sữa. Trong phút chốc tôi không cảm thấy buồn vì mình là một đứa xui xẻo nữa. Nỗi buồn của tôi đã bay theo ly chè và ly trà sữa mà cậu ấy mua cho.
Tôi hút một ngụm trà sữa xong “à” lên một tiếng đầy sảng khoái. Duy Nhất hỏi: “Ngon không?”
“Đồ chùa tất nhiên là ngon rồi.”
Tôi nhe răng cười. Duy Nhất hếch mày, sau đó tôi không kịp phòng bị thì cậu ta cúi đầu hút trà sữa của tôi một phát hơn nửa ly sau đó phán: “Cũng được lắm.”
Sau đó chạy biến lên đằng trước. Tôi chưng hửng nhìn xuống ly trà sữa mới còn gần đầy mà bây giờ vì cái miệng cậu ta đã bay gần hết. Tôi tức tối hét lên: “Mai Duy Nhất! Cậu là đồ khốn!”
Cậu ta nói bao tôi mà lại uống hết của tôi rồi này. Nhưng mà… cậu ấy dám hút cùng ống hút với tôi sao?
Tôi nhớ một lần cậu ta uống nước ngọt, Hà Mai vì chơi bắt dí với thằng Sơn nên mệt, nó đứng trước bàn tôi thở hồng hộc như cún. Sẵn tiện thấy ly nước của Duy Nhất trên bàn, Hạ Mai liền cầm lấy hút một ngụm thật lớn. Sau đó Duy Nhất liền thay đổi đầu ống hút lại.
Tôi liền nghĩ tên này vốn là công tử nên việc hắn không muốn dùng chung đồ với người khác cũng là điều dễ hiểu. Nhưng lần này, thì tôi không thể hiểu.
Tôi đứng bần thần một lúc lâu, đến khi nhìn lại thì Duy Nhất đã đi mất tiêu. Tôi nhanh chóng chạy đi kiếm cậu ta.
Đi ngang qua một con hẻm, tôi nhìn thấy Duy Nhất và một bạn nữ nào đó đang đứng nói chuyện với nhau. Tôi liền núp sau bức tường dỏng tai lên nghe.
Tôi thấy bạn nữ kia đưa cho Duy Nhất một hộp quà, cô ấy cúi đầu ngượng ngùng: “Mình… Mình… rất thích cậu!”
Duy Nhất nhìn xuống hộp quà màu đen được thắt một chiếc nơ trắng, xong trả lời: “Thật xin lỗi nhưng tôi không thích cậu.”
Duy Nhất buông một câu phũ hơn chữ phũ. Tôi thầm rủa hắn là đồ độc ác, có không thích người ta đi chăng nữa thì cũng không nên thẳng thừng như vậy. Cậu ta không biết làm như vậy sẽ khiến cho cô bạn kia bị tổn thương hay sao?
Tôi chợt nhớ lại chuyện của mình cách đây rất lâu, lúc đó tôi cỡ bảy tuổi. Có một cậu bạn hàng xóm trông hơi ngố ngố nhưng cũng rất xinh trai tặng cho tôi một cái móc khoá hình Doraemon mà tôi rất thích. Chiếc móc khoá ấy đện tận bây giờ tôi vẫn còn giữ.
Cậu bé ấy lắp bắp nói: “Mình… Mình rất thích cậu… làm… bạn… gái mình… mình nha.”
“Cảm ơn vì món quà nhưng tôi không thích cậu.”
Nhận quà xong tôi phủi đít đi ngay, để mặc cậu bạn kia đứng bơ vơ ở đó. Tôi còn nghe loáng thoáng tiếng hít mũi của cậu ấy ở phía sau.
Tôi tự đánh vào trán mình, bản thân tôi cũng vậy chứ nói gì Duy Nhất. Tôi nghĩ, nếu đã không thích thì cứ nên thẳng thừng từ chối để người ta không còn hi vọng vẫn tốt hơn.
Cô bạn kia nghe xong ngẩng lên nhìn cậu ấy, tay cầm hộp quà buông xuống bỏ lại một câu: “Xin lỗi đã làm phiền cậu!” Rồi chạy đi.
Duy Nhất đút hai tay vào túi quần bước về phía tôi.
“Ấy chết.”
Bị phát hiện rồi, để hắn ta biết mình nghe lén thì còn mặt mũi gì nữa. Tôi hít thở thật sâu, chuẩn bị co giò chạy đi nhưng vẫn chậm hơn Duy Nhất một bước.
“Nghe lén còn tính bỏ trốn?”
Cậu ta kẹp cổ tôi, sao cái tên này lúc nào cũng bạo lực với một đứa con gái mỏng manh yếu đuối như tôi thế?
“Ai thèm nghe lén chứ? Tôi chỉ tình cờ đi ngang thôi.” Tôi đập đập vào tay cậu ta: “Buông ra tên khốn này!”
“Có ma mới tin cậu.”