Em Ngọt Như Độc Dược

Chương 70: Phiên ngoại 3: Tuổi thơ (3)



Bữa tối trên bàn ăn, Quan Tuệ hỏi Thời Dược: “Con gặp Thích Thần ở nhà hàng xóm sao?”

Đang đánh chén bánh mí đỏ trước mặt, Thời Dược vội ngẩng đầu lên nhìn: “Sao mẹ biết nhà Tùng Tử có anh trai mới đến?”

“Bởi vì mẹ của cậu bé đó là bạn thân nhất của mẹ, lúc trước mẹ cũng kể với con về dì Thẩm Phương Như rồi còn gì, lúc con bé dì còn bế con đấy.”

Đôi mắt Thời Dược sáng lên:

“Có phải cái dì xinh đẹp hôm nọ đến nhà mình không ạ? Oa, anh ấy phải siêu hạnh phúc khi có một người mẹ như vậy.”

Bên cạnh Thời Hằng bâng quơ chen vào một câu:

“Chưa chắc đâu”, nói xong ông còn đầy ẩn ý nhìn về phía Quan Tuệ.

Quan Tuệ lườm ông một cái, không thèm để ý nữa quay sang vẻ mặt uy hiếp Thời Dược:

“Ý của Dược Dược là… thật đáng tiếc khi ta là mẹ con chứ không phải dì Phương Như xinh đẹp sao?”.

“…”

Cảm nhận được sự nguy hiểm ngập tràn, mong muốn sống sót ngay tức khắc khiến Thời Dược lắc đầu lia lịa, ra sức thể hiện lòng chân thành của mình

“Tất nhiên không phải thế, mẹ là đẹp nhất, con mới là hạnh phúc nhất!”

Quan Tuệ lúc này mới thỏa mãn thu hồi ánh mắt.

“Về sau anh trai kia sẽ còn ở trong nhà chú Thẩm một thời gian, Dược Dược cũng phải chăm sóc anh ấy nhé. Nhất là những người bạn kia của con, không được để họ bắt nạt anh trai.”

“Ở đây?” – Thời Dược hưng phấn lên, “Bao lâu ạ? Anh ấy sẽ đến trường với bọn con sao?”

“Ít nhất là đến lúc khai giảng.”

“A?” Thời Dược buồn bã hạ vai xuống, “Chỉ đến lúc khai giảng thôi ạ…”

“…”

Quan Tuệ kỳ lạ nhìn về phía cô, cả Thời Hằng bên cạnh cũng khó hiểu mà quay sang: “Dược Dược, sao con tự nhiên lại quan tâm đến anh trai như vậy hả?”

Thời Dược không hề đắn đo trả lời: “Bởi vì anh ấy rất soái a! Nhất là đôi mắt ấy, chúng thật đẹp.”

Quan Tuệ: “…”

Thời Hằng: “…”

Quan Tuệ đau đầu nhức óc đưa mắt sang nhìn Thời Hằng, “Nhất định là Dược Dược giống anh, cho nên mới có cái tính háo sắc như vậy đúng không?”

Thời Hằng thở dài, “Nói chuyện phải nói bằng lương tâm, hồi xưa lúc tỏ tình ai đã nói là chỉ vì coi trọng khuôn mặt của anh nên mới ——”

“Khụ khụ khụ…”

Thời Dược đang phấn khích hóng chuyện, đột nhiên thấy Quan Tuệ ho khan một trận đánh gãy lời của Thời Hằng.

Sau đó đón nhận ánh mắt hai cha con hướng tới, Quan Tuệ mới lấy chiếc đũa gõ gõ chén của mình, giọng điệu rất nghiêm túc

“Nhìn gì mà nhìn, ăn cơm đi. Chưa nghe câu “Thực bất ngữ, tẩm bất ngôn”(*) sao?”

(*Thực bất ngữ, tẩm bất ngôn: Khi ăn uống không bàn luận, khi đi ngủ cũng không nói chuyện)

Thời Dược cúi đầu xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Rõ ràng là mẹ nói trước mà…”

Quan Tuệ: “—— hả?”

Thời Dược: “Con có nói gì đâu.”

Cô ngoan ngoãn ngậm miệng lại, đem đầu chôn xuống.

Thế là bàn ăn quay về hài hòa.

Thời gian nghỉ hè, bọn trẻ con cơm nước xong xuôi liền buông bát đũa phóng ra ngoài cửa. Khu này không lớn không nhỏ nhưng chúng luôn có thể lấy tốc độ nhanh nhất khám phá bất cứ ngóc ngách nào mà chúng thấy hiếu kỳ.

Chính vì vậy, không mất mấy ngày để bọn trẻ phát hiện ra hình như có một “người bạn mới” trong khu của chúng.

Chỉ là, cái người bạn đó có vẻ không thân thiện lắm.

——

Tình yêu với cái đẹp thì ai cũng có. Điều này đặc biệt thể hiện rõ ở những đứa trẻ thẳng thắn không che đậy. Gặp cậu bé có vẻ ngoài khôi ngô thế này, trong khu không thiếu những cô bé muốn làm quen.

Đáng tiếc họ cùng chịu chung một kết cục, tất cả ai đến gần cậu bé ấy đều phải thất vọng bỏ đi.

Thấy mấy cô bé “vì yêu sinh hận”, đám con trai lại càng vui mừng khi tạm thời loại bỏ được một đối thủ đáng gờm đang cạnh tranh vị trí trong lòng những cô bạn này của họ.

Thế là Thời Dược qua nhà bà ngoại chơi hai ngày trở về, xuống lầu chạy đến khu vui chơi bọn trẻ thường tụ tập, nhìn thấy cục diện đã hình thành như vậy.

“Dược Dược, nhanh nhanh lại đây!” —- Mấy đứa bé nam nữ đứng một bên vẫy vẫy tay với Thời Dược.

Lúc Thời Dược bước tới, cô ngập ngừng liếc qua cầu thang xoắn ốc bên cạnh, thấy bóng dáng cậu bé ngồi một mình, yên lặng không nói lời nào.

“Dược Dược muội muội!”, Thẩm Tiểu Bàn hớn hở chạy đến chỗ Thời Dược.”

“Chúng ta đang bàn bạc xem chiều hôm nay chơi gì đấy. Cậu có chỗ nào muốn đi không?”

Thời Dược bị âm thanh của Thẩm Tiểu Bàn gọi hồn về, cô quay đầu lại. Trước ánh mắt mong đợi của Thẩm Kiêu, Thời Dược chần chừ một lúc, đưa tay chỉ chỉ sang chỗ cậu bé đang quay lưng về phía bọn họ.

“Sao… không gọi anh ấy cùng đi?”

Thẩm Tiểu Bàn còn chưa trả lời thì bên cạnh có một cô bé không hề nể mặt, cau mày nói:

“Hắn ta có thèm để ý đến ai đâu. Lúc bọn tôi bắt chuyện hắn cũng như không nghe thấy. Thôi kệ, đừng rủ hắn đi cùng.”

“Đúng vậy Dược Dược muội muội”, Thẩm Tiểu Bàn cũng nói, “Không cần quan tâm cậu ta, cậu ta cứ như tảng đá ấy, chẳng ai muốn chơi cùng.”

Thời Dược không nói gì nữa, quay đầu lại nhìn về hướng cầu trượt dài.

Lúc này đã gần ba giờ chiều, mặt trời thong thả ngả dần về phía Tây nhưng những ánh nắng tinh nghịch cũng như đám trẻ con trong tiểu khu vẫn tung tăng chạy nhảy khắp nơi. Riêng cậu bé kia lẳng lặng ngồi một mình trên những bậc thang đã cũ, để cho bóng cầu trượt hoàn toàn bao trùm lấy cậu.

Thời Dược nhìn cảnh này, cảm giác như hắn đang mắc kẹt giữa một đầm lầy đầy bùn đen.

Hắn không giãy dụa, cũng không hề kêu cứu, chỉ thờ ơ chờ đợi ​​bản thân từng chút từng chút một bị đầm lầy nuốt chửng và kéo đến tận cùng đáy sâu lạnh lẽo.

“Đừng bận tâm nữa.”

Cô bé chơi cùng đứng bên cạnh lay lay Thời Dược một cái, đem sự chú ý của cô kéo trở về.

“Ra công viên đi! Hôm nay anh họ tớ ở nhà đấy. Để tớ bảo anh họ nhờ người đưa chúng mình vào chơi —”

“Được đó!”

“Tôi cũng muốn đi”

“Cùng đi mà —”

“Dược Dược, đi thôi.”

“… Ừm.”

Thời Dược gật đầu đồng ý, cùng bước đi giữa đám trẻ hiếu động.

Ra đến ngoài tiểu khu mấy chục mét, những tràng cười đùa cùng nhau vẫn không ngừng, Thời Dược chỉ có thể mỗi người một câu nói chuyện với bọn họ.

“Dược Dược, ở nhà bà ngoại cậu có vui không? Tớ nghe nói là —-“

“…”

Bước chân Thời Dược đột nhiên sững lại.

Hình ảnh người con trai giấu mình dưới bóng cầu trượt dài dường như vừa xẹt qua tâm trí cô.

Cô bé đi phía sau Thời Dược không kịp phanh lại mà đâm sầm vào lưng cô, “Ôi” một tiếng, ngẩng đầu lên xoa xoa cái mũi, không hiểu nhìn về phía Thời Dược, “Dược Dược, sao đang đi lại dừng? — Này… Dược Dược??”

“Mọi người đi trước đi, lát nữa tôi sẽ đuổi theo!”

Thời Dược phất phất tay, không quay đầu lại mà co chân chạy thẳng về hướng tiểu khu.

“Dược Dược đi đâu vậy nhỉ? Vừa làm rơi cái gì sao?”

“Cũng không biết được, bọn mình có nên chờ cậu ấy một chút không?”

“Dược Dược bảo cứ đi trước mà, nói không chừng chúng ta còn không đi nhanh bằng cậu ấy đâu, đến cổng công viên rồi đợi đi.”

“…”

Lũ trẻ một bên nhao nhao, chỉ có Thẩm Kiêu quay đầu lại, nhìn bóng cô gái dần dần thu nhỏ, sau đó đi tới một ngã rẽ và biến mất trong tầm mắt của mình.

“Các cậu cứ đi đi, tôi sẽ quay lại đón Dược Dược.” Thẩm Kiêu quay sang nói với đám bạn.

“A, vậy để trọng trách này cho cậu, Tùng Tử.”

“Còn dám gọi tôi là Tùng Tử lúc Thời Dược không ở đây một lần nào nữa, tôi sẽ đánh cậu.” Thẩm Kiêu mặt hằm hằm quơ nắm đấm trước mặt cậu bé vừa nói.

Đối phương lè lưỡi một cái, lại vui vẻ cùng những đứa trẻ khác đi tới công viên.

Mà Thẩm Kiêu chần chừ một giây, sau đó xoay người đuổi theo hướng Thời Dược rời đi.

Khi Thời Dược chạy đến chỗ Thích Thần, cậu bé phía dưới đường trượt vẫn duy trì dáng vẻ như lúc nãy cô nhìn thấy, hình như hắn không hề xê dịch chút nào.

Thời Dược thở dài, bởi vì vừa chạy bộ một mạch nên hơi thở có chút nặng nề. Cô vòng đến trước mặt chắn tầm mắt cậu bé, sau đó chống đầu gối ngồi xổm xuống đối diện với hắn.

Ánh mắt Thích Thần chậm rãi ngưng lại, cuối cùng dừng trên khuôn mặt cô.

Cô bé khoanh tay trước đầu gối, ôm chân và chớp chớp mắt quan sát hắn. Lúc hai ánh mắt va chạm vào nhau, cô còn khẽ nghiêng đầu

“Anh vừa nhìn em rồi đúng không?”

Thích Thần: “…”

Thì Dược: “Vừa nãy thấy anh ở đây, em đã muốn chào anh… Nhưng mà anh vẫn chưa nhìn em lần nào.”

Thích Thần: “…”

Thời Dược đợi nửa ngày không thấy hắn trả lời, vẫn duy trì tư thế ngồi xổm ấy tiến lên hai bước, cuối cùng cách hắn chỉ còn vài cm thì dừng lại.

Cô vươn chiếc cổ tinh tế về phía trước, đầu mũi nhỏ xíu gần như sắp đụng phải cậu bé.

Nhìn thấy sự lạnh lùng không gợn sóng trong mắt rốt cuộc cũng dần nảy sinh vài tia cảm xúc xao động, Thời Dược cười lên, “… Anh vẫn chưa quên em phải không?”

“… Tôi không biết cậu.”

Cậu bé nói xong liền cụp mắt xuống, lông mi dài run lên rung rinh như một chiếc quạt nhỏ che đi mi dưới.

Tâm trạng Thích Thần có chút thay đổi.

Không phải vì điều gì khác, mà chỉ vì hắn đã nói dối.

Đã lớn như vậy, bất kể là đối với ai, đây là lần đầu tiên hắn nói dối.

… Tất nhiên là hắn nhớ cô. Hắn không phải là kẻ ngốc.

… Hắn thậm chí còn nhớ hương vị ngọt ngào và béo ngậy của bánh việt quất.

Chính hắn cũng không biết tại sao, thật giống như bản năng, trước mặt cô gái này lại thốt ra lời nói dối.

… Giống như dưới đáy lòng đang mong chờ cái gì đó.

Thật đáng sợ.

Bởi vì trước đây Thích Thần chưa từng có cảm xúc như vậy.

Đối với hắn mà nói, tất cả những thứ xa lạ đều đáng sợ. Mọi phản ứng và cảm xúc đối với người khác đều là sợ hãi.

Giống như hồng thủy mãnh thú(*).

(*Hồng thủy mãnh thú: Nước lũ và thú dữ, ám chỉ những tai hoạ to lớn).

Những cảm xúc tiêu cực sẽ đến bất ngờ không báo trước, cuồn cuộn không thể kìm lại được, nhấn chìm hắn, cắn nuốt hắn, biến hắn trở thành một con người khác… Mà chính hắn cũng không biết đó là loại quái vật gì.

“—— anh đang gạt em.”

Giọng nói thanh thúy của cô gái đột nhiên vang lên chặn đứng những suy nghĩ mông lung của Thích Thần trong thế giới của riêng hắn.

Hắn theo bản năng nâng mắt lên, sau đó liền thấy cô gái hoạt bát nhìn mình

“Thật ra là anh vẫn còn nhớ em, có đúng không hả?”

“…”, Thích Thần không nói lời nào.

Từ phản ứng này, Thời Dược đã nhìn ra đáp án thật của đối phương, vì vậy cô càng cười vui vẻ

“Bánh việt quất lần trước em đưa cho anh có ngon không?”

“…”

Nhắc đến điều này, người xưa nay luôn ghét đồ ngọt, mà lần trước ma xui quỷ khiến ăn hết miếng bánh việt quất đến nỗi buồn nôn cả một ngày, Thích Thần mặt vẫn không thay đổi đưa mắt lên nhìn về phía Thời Dược.

Thời Dược vô tội chớp mắt mấy cái, nhỏ giọng nói thầm:

“Xem ra là không thích lắm… Nhưng mà không sao, hôm nay nhất định sẽ đền bù cho anh!”

Vừa nói, cô vỗ vỗ đầu gối đứng dậy, đưa tay về phía cậu bé, cong mắt cười giống như vầng trăng bán nguyệt.

“Chúng ta chơi với nhau, có được không?”

Thích Thần không nói gì, âm thầm nhướng mắt lên nhìn cô.

Thời Dược cũng không nản chí chút nào.

Thực ra cô cảm thấy sau lần trước, cô không còn sợ cái phương thức dọa người này của hắn nữa. Thế là cô cười càng thêm xán lạn

“Có được hay không?”

“… Không.” Thích Thần mở miệng, quay mặt đi chỗ khác.

Cậu bé có khuôn mặt khôi ngô, môi hồng răng trắng nhưng từ trong ra ngoài đều lãnh đạm như cảnh báo “người lạ chớ gần”.

Thời Dược trực tiếp cúi người, thừa dịp cậu bé không chú ý, nắm lấy bàn tay đang để bên cạnh.

Phản chiếu trong đôi mắt có chút không tin được mà trợn to của cậu bé, hình ảnh cô cười tươi như hoa, gương mặt tràn đầy hạnh phúc khi đạt được ý đồ

“Đừng ở đây một mình, sẽ rất buồn.”

Vừa nói, Thời Dược dùng lực ở tay, mạnh mẽ đem người chưa kịp phản kháng từ dưới cái bóng cầu trượt kéo lên. Cô cười dắt tay cậu bé ra bên ngoài, một mực chạy ra khỏi bóng tối, chạy qua tầng tầng lớp lớp bụi cây, hòa mình vào ánh mặt trời rực rỡ.

Cậu bé phía sau cau mày, nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau có chút kháng cự.

Cô bé chạy phía trước dường như cũng cảm nhận được điều đó, quay đầu lại nghiêm túc nhìn hắn

“Có phải là anh sợ không? Cho nên mới thu mình trong bóng tối và trốn tránh bạn bè của em?”

“…”

Thích Thần hơi giật mình, lập tức nhíu mày.

Hắn không sợ, chỉ là…

“Đừng sợ.” – Không chờ hắn trả lời, cô bé trước mặt đã mỉm cười dịu dàng với hắn.

“…”

Thích Thần ngước mắt lên, nhìn thấy cô gái quay đầu kéo hắn chạy về phía ánh mặt trời chói chang tươi đẹp phía trước —

“Anh đừng sợ”, cô cười nói, “Em sẽ bảo vệ anh.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.