p class=”watch-page-fiction-content”>Sau khi Tần Thiên rời đi, Mã Anh Kỳ lại tiếp tục công việc tìm sổ ghi chú của mình. Cô không hi vọng nó vẫn nằm im một chỗ bị người ta giẫm đạp, mà lại hi vọng rằng người đàn ông lần trước đã nhặt nó. Chỉ là người này trông chững chạc như thế, ít nhiều gì cũng gần 30 rồi mà vẫn thích ăn kẹo đường ư? Nếu như đến đây ăn thường xuyên thì còn có thể gặp, đằng này cô lại chẳng biết gì về người ta.
“Mã Anh Kỳ?”
Một giọng nói cất lên từ sau lưng, dường như mang theo âm điệu dò xét, không chắc chắn lắm. Mã Anh Kỳ quay đầu lại nhìn, sau đó liền đứng yên tại chỗ. Thạch Dị Quy đứng đối diện cô, nói là thế nhưng lại cao hơn cô khá nhiều, che hết cả ánh nắng. Gương mặt nhỏ nhắn của cô vì nắng mà trở nên hồng hào, miệng hơi hé ra.
“Anh…”
Cô chợt nhớ đến cuốn sổ ghi chú của mình, vội vàng hỏi.
“Phải rồi! Lần trước anh ở đây có nhặt được quyển sổ nào không ạ? Là quyển sổ có nhiều con vật trên đó, còn có tên của em nữa!”
Thạch Dị Quy nhìn cô miêu tả nhiệt tình như vậy, rõ ràng quyển sổ trong túi áo nhưng lại vui vẻ lắc đầu.
“Không thấy!”
Mã Anh Kỳ ngẩn ra.
“Không thấy ư?”
Anh khẳng định gật đầu, đuôi mắt hơi cong lên như đang cười. Cô ngẫm nghĩ một hồi, vẫn không thể tin được mình lại mất cuốn sổ ghi chú một cách vô lí như vậy. Nhưng mà, vừa rồi chẳng phải anh vừa gọi tên của cô hay sao? Mới gặp nhau lần đầu, anh làm sao có thể biết tên cô mà gọi chứ? Trừ khi, cuốn sổ đó đang nằm trong tay anh, vì ngoài bìa có ghi tên của cô mà thôi.
“Vậy anh làm sao mà biết tên em thế?”
Thạch Dị Quy rất bình tĩnh, nhướn mắt nhìn xuống bảng tên ở ngực trái của cô.
“Tên trên áo.”
Mã Anh Kỳ nhíu mày, bắt đầu cảm thấy người đàn ông này kì lạ rồi. Rõ ràng lần trước nhìn thấy anh đứng bên xe kẹo đường, dáng vẻ đứng đắn lại chững chạc, ôn nhu, điềm tĩnh. Tại sao bây giờ lại có chút phóng khoáng, ngã ngớn như vậy?
Thấy cô cứ nhìn mình mặt mũi nhăn nhó, trong lòng anh có chút buồn cười. Anh thò tay vào túi áo trong, tìm kiếm một hồi cuối cùng lấy ra một cuốn sổ. Mã Anh Kỳ vừa nhìn đã nhận ra ngay đó là cuốn sổ ghi chú của mình. Cô bước đến đưa tay ra, vừa định lấy thì Thạch Dị Quy đã đưa nó lên cao.
Không! Với! Được!
Chỉ đứng bình thường thôi anh cũng đã cao hơn cô rồi, huống hồ còn giơ cả cánh tay lên như thế. Mã Anh Kỳ có chút cáu, nhảy cẩn cẩn lên mấy lần đều bất thành.
“Trả em! Trả cho em!”
“Bạn nhỏ! Sao lại nóng nảy như vậy?”
Cô há miệng ra nhìn anh, lập tức phản ứng gay gắt.
“Em lớn rồi! Không phải bạn nhỏ!”
“Em bao tuổi?”
Mã Anh Kỳ phồng má.
“Em… 17.”
Thạch Dị Quy lắc đầu, ý cười trong mắt càng thêm đậm.
“Nhỏ hơn anh, thì gọi là bạn nhỏ!”
Cô bặm môi lại không nói được câu nào. Người này đẹp trai thì đẹp thật, nhưng sao tính tình lại kì quặc như thế chứ? Chỉ vì một cuốn sổ mà tranh luận với cô, còn muốn trêu cô như vậy. Thạch Dị Quy thôi không đùa nữa, nhìn đồng hồ đã là 5h30 chiều. Có lẽ, cũng nên để cô trở về nhà rồi.
Anh hạ tay xuống, lật cuốn sổ ghi chú của Mã Anh Kỳ ra xem. Nét chữ rất đẹp, còn có mấy hình vẽ kí hoạ nhỏ rất thu hút.
“Là do em vẽ ư?”
Cô nghe anh hỏi đến chuyên môn của mình liền rất tự hào mà gật đầu.
“Em vẽ đấy!”
“Không tệ!”
Nhưng vài giây sau khi khen ngợi anh lại nhíu mày, nhìn mấy từ vựng mà Mã Anh Kỳ viết trên giấy ghi chú. Tuy anh học trễ hơn nhưng người cùng tuổi hai năm, nhưng kể từ giây phút ấy về sau anh đều không ngừng nỗ lực, cố gắng. Để trở thành một bác sĩ tình nguyện của khu dã chiến như bây giờ, cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Vừa nhìn đã nhận ra ngay, cô bạn nhỏ này ghi từ vựng sai hết cả rồi.
“Bạn nhỏ! Là ai đã dạy em ghi số từ vựng này thế?”
Mã Anh Kỳ vẫn không chịu cái cách gọi này của anh, lập tức nói.
“Em lớn rồi mà? Không phải bạn nhỏ!”
“Được được! Không gọi là bạn nhỏ nữa! Nhưng mà ai đã dạy em ghi số từ vựng này thế? Sai hết rồi!”
Cô chớp mắt, sau đó bước đến gần Thạch Dị Quy rồi cúi đầu nhìn xem. Khoảng cách này khá gần, vậy nên khi cô mãi chăm chú xem, thì vai đã vô tình chạm vào người của anh. Anh im lặng, nhìn cô gái nhỏ đang đứng trong vòng tay mình.
“Sai hết rồi ư? Sao có thể chứ?”
Anh cười, rồi chỉ tay vào cuốn sổ ghi chép.
“Chỗ này! Còn có chỗ này nữa! Tại sao lại không đem nó trở về thì quá khứ?”
Mã Anh Kỳ ngẩn ngơ nhìn anh, vô tình ngước lên cùng lúc anh nhìn xuống. Cô chớp mắt một cái, anh liền nhận ra mình đã động lòng rồi, ho một tiếng.
“Lấy bút ra đây! Anh giúp em sửa lại!”
Cô nhìn đồng hồ đeo tay của mình. Khi nãy cô bảo cha đừng đến đón để mình tự đi xe buýt về nhà. Giờ tan học của cô cha và mẹ đều biết rõ. Từ lúc tan học ra đây tìm sổ đến giờ cũng trễ rồi, nếu như còn ở lại nữa thì nhất định sẽ không ổn.
“Nhưng mà… Bây giờ trễ rồi! Ngày mai rồi sửa được không ạ? Ngày mai buổi chiều em trống một tiết!”
“Ngày mai hửm?”
Thạch Dị Quy nhìn cô cong mắt cười, sau đó nhớ lại lịch trình làm việc của mình. Khu doanh trại dã chiến gần đây chỉ tiếp nhận dân tị nạn từ Vũ Hán trở về, ngoài ra không có biến chuyển nào khác quá xấu. Thời gian này, anh cũng xem như là rảnh rỗi một chút.
Nhìn cô bạn nhỏ này đáng yêu lại thành khẩn muốn sửa sai như vậy, trong lòng lại thấy có chút buồn cười.
“Vậy chiều mai tan học đến băng ghế đằng kia! Anh đợi em!”
Mã Anh Kỳ chớp mắt nhìn. Không ngờ mới gặp nhau lần đầu, đến lần thứ hai cô và Thạch Dị Quy đã trở nên thân thiết đến mức này rồi. Nếu nói chuyện theo kiểu này, anh quả thật vô cùng dễ gần và ấm áp, lại còn rất tốt bụng. Cô gật đầu đồng ý, sau đó liền tạm biệt anh để quay trở về nhà.
…