Những cơn mưa giông của mùa hè đến rất nhanh, như có một loại cảm giác thành phố sẽ bị nghiêng đổ.
Liễu Tư Gia từ chơi khăm đến bị Lâm Vi Hạ phản kích, lại đến nhận được sự chế giễu trong mắt của người ngoài cuộc, trong mắt viết “Cậu cũng có ngày hôm nay”, cô ta cảm thấy bản thân dường như đã trải qua một trận chiến tranh tiêu hao, tất cả sức lực trên người đều bị kiệt quệ.
Cô ta biết bản thân bây giờ rất thảm hại, nhưng vẫn thẳng lưng như cũ, duy trì sự kiêu ngạo trên khuôn mặt.
Liễu Tư Gia chống cằm suy nghĩ vấn đề, nhưng rất nhanh liền ngửi được mùi hôi thối tỏa ra từ trên quần áo của mình, Liễu Tư Gia cảm thấy trên người rất ghê tởm liền nổi da gà trên mu bàn tay.
“Cạch” một tiếng, ghế bị kéo đi, Liễu Tư Gia tỏ thái độ không quan tâm ở trước mặt mọi người bước nhanh ra khỏi lớp. Mọi người liếc nhìn bóng lưng của cô ta bắt đầu nhỏ tiếng bàn tán.
Ninh Triều đang trốn sau kệ sách chơi trò bạo lực chém hoa quả, điện thoại thỉnh thoảng phát ra tiếng răng rắc, cậu nhìn bóng người đang vội vã chạy ra ngoài, tiện tay nhét điện thoại vào túi quần, đi theo ra ngoài.
Cơn mưa vừa tạnh, Liễu Tư Gia đứng bên dãy vòi nước trước tòa nhà dạy học, vòi nước chảy ào ào vào bồn rửa mặt.
Cô ta lấy một ít nước, lau chùi cổ tay và cổ của mình. Liễu Tư Gia cảm thấy bản thân như một bông hoa phượng đỏ tươi bị mưa làm cho ẩm ướt, dần lụi tàn.
Cô ta chưa bao giờ bị mất mặt như vậy.
Lúc Ninh Triều xuất hiện ở phía sau Liễu Tư Gia, làm cô ta giật mình, nữ hoàng trợn mắt trắng: “Làm gì? Không đi an ủi bạn cùng bạn của cậu sao, đến chỗ tôi làm gì?”
“Bể nước này nhà cậu mở à?” Ninh Triều không chút khách khí mà phàn nàn.
Ninh Triều đứng ở bên cạnh, cúi người vặn vòi nước, cúi đầu xuống rửa nước, tâm tình của Liễu Tư Gia không được tốt, cô ta đá nam sinh một cái, đột nhiên hỏi: “Này, cậu đứng về bên nào?”
Đặc biệt là chuyện này, cô ta rõ ràng không làm, nhưng lại bị đổ nước trước mặt mọi người. Vừa xảy ra, tất cả mọi người đều chỉ trích cô ta.
Lúc này, mặt trời xé rách một tia sáng từ trong đám mây đen, lại trút xuống một trận mưa nắng nhỏ. Ninh Triều không trả lời, đôi mắt đen láy nhìn Liễu Tư Gia đang lề mề rửa sạch quần áo, mở miệng: “Tôi giúp cậu.”
Ninh Triều cong thắt lưng nhặt vòi nước tưới vườn trên mặt đất, lúc đi ngang qua người Liễu Tư Gia, cậu nhấc chân giẫm lên công tắc trên mặt đất.
Còn không đợi Liễu Tư Gia phản ứng lại, cậu cầm ống nước đối diện vào Liễu Tư Gia trực tiếp xịt nước lạnh từ trong ra ngoài, cả người Liễu Tư Gia đều phát đờ, đôi mắt, trong miệng toàn là nước, quần áo càng lúc càng thêm nặng nề.
Lạnh, lạnh và khó chịu.
Lần thứ hai thảm hại của ngày hôm nay.
Nước vẫn không ngừng ào về phía cô ta, Liễu Tư Gia lau nước ở trên mặt, không thể nhịn được bước lên đẩy Ninh Triều, chống lại cơn khó chịu, sự đau khổ vừa nuốt xuống cuối cùng cũng bùng lên vào lúc này, đôi mắt đỏ hoe: “Cậu có bệnh à!”
Ninh Triều tắt công tắc, vứt ống nước sang một bên, nhìn cô ta hỏi: “Tỉnh táo chưa?”
“Tôi nói, Liễu Tư Gia, thật sự bỏ đi…. …”
Liễu Tư Gia sửng sốt lập tức hiểu ra, dốc hết tâm tư làm ra như vậy hóa ra là ở đây đợi cô ta, sự ấm ức và không can tâm ở trong lòng trào lên đến cực điểm, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Tất cả mọi người đều đứng về phía Lâm Vi Hạ, mẹ đem cô ta ra so sánh với Lâm Vi Hạ, nam sinh mình thích chỉ nhìn Lâm Vi Hạ, bây giờ đến cả một tên không ra gì còn đang giảng đạo lý cho cô ta.
Cái thế giới này có thể chết hết đi được không.
Cô ta một bên dùng lực đẩy vai của Ninh Triều, một bên mở miệng nói chuyện, giọng điệu vô cùng kiêu ngạo còn không chút khoan nhượng:
“Cậu sẽ không thật sự cho rằng tôi đến quán ăn nhà cậu một lần thì cậu xem chúng ta là bạn bè đó chứ. Người nhà cung cấp cho tôi điều kiện giáo dục tốt nhất, là để tránh xa loại người như cậu. Có điều đám học sinh F các người quả thực, từng người đều tự cho mình là siêu phàm.”
“Xin hỏi cậu là ai vậy, đến giảng đạo lý cho tôi, cậu xứng sao?”
Vai của Ninh Triều không ngừng bị Liễu Tư Gia đẩy ra sau, so với những trận cậu từng đánh nhau thì đây không là gì cả, chỉ là lời của Liễu Tư Gia nói, giống như những tảng đá ngầm bên bờ biển.
Từng câu từng chữ đều đập vào trái tim cậu.
Đôi mắt sáng mà sâu xa đột nhiên lóe lên một tia cảm xúc kỳ lạ, trong chốc lát liền biến mất, Ninh Triều cúi đầu tự chế giễu bản thân, cũng là lần đầu tiên cậu nghiêm túc gọi cô ta như vậy:
“Liễu Tư Gia, tôi thật sự nhìn nhầm cậu rồi.”
Nói xong Ninh Triều lướt qua vai cô ta rời đi, Liễu Tư Gia sững sờ ngay tại chỗ, nhớ lại ánh mắt của cậu lúc nãy, khiến trong lòng cô ta rất khó chịu.
Khuôn mặt lạnh lùng không có nhiều biểu hiện, đột nhiên Liễu Tư Gia cảm thấy buồn nôn, cô ta liền vội vàng tìm thùng rác bắt đầu nôn mửa.
Nhưng lúc sáng cô ta vốn dĩ không ăn thứ gì, nôn cũng chỉ là nôn khan, nhưng cảm giác buồn nôn rất khó chịu, nôn đến mức cô ta sinh ra phản ứng sinh lý nước mắt chảy trong vô thức.
Liễu Tư Gia vẫn duy trì tư thế nôn mửa, ánh nắng sau cơn mưa chiếu lên sau tai của cô ta, rất lâu không thấy cô ta cử động.
*
Một tuần mới lại đến, bầu trời trở nên quang đãng sau cơn mưa giông xối xả.
Bầu không khí trong lớp 11-1 của Thâm Lam Nhất Trung khôi phục về trạng thái bình thường, không còn sự giương cung bạt kiếm của lúc trước. Đám học sinh náo loạn chơi khăm người khác cả một tuần không đến trường học.
Công ty trong nhà không phải xảy ra sai sót trong quá trình đàm phán, thì chuỗi giao tiếp của các trưởng bối cũng xảy ra vấn đề, người nhà sau khi biết chuyện, liền nghiêm khắc trừng phạt con cái của mình thật nặng.
Là ai làm.
Ban Thịnh làm.
Sau khi chịu đựng sự đau khổ của trận chiến này, đám nữ sinh kia cũng không nghĩ mọi cách để chỉnh Lâm Vi Hạ nữa, bọn họ nhìn thấy Lâm Vi Hạ liền đi đường vòng, mọi thứ khôi phục lại bình thường.
Trò chơi bắt nạt được ngăn chặn, đến cả đám người Trịnh Chiếu Hành thường xuyên bắt nạt Phương Gia Bội cũng ngừng lại một chút.
Ranh giới giữa học sinh A và học sinh F càng được vạch ra rõ ràng hơn, nước sông không phạm nước giếng.
Dưới lòng đại dương êm đềm bao la thường ẩn giấu những dòng nước ngầm dâng trào.
Nhóm bè phái giữa các nữ sinh cũng vậy, lại bùng phát lần nữa, chỉ càng thêm nguy hiểm.
Hai ngày này là kỳ đánh giá của học sinh, các học sinh làm xong bài kiểm tra thì được tan học vào lúc 4 giờ chiều. Bởi vì không cần học tiết tự học buổi tối, Ban Thịnh bảo Lâm Vi Hạ đến nhà cậu tiếp tục xem phim “Trò chơi vương quyền”.
Chỉ là xem bộ phim truyền hình mỹ chưa được hai tập, hai người liền bắt đầu chơi game. Phòng khách của nhà Ban Thịnh rất lớn, nam sinh ngồi trên sofa, cong lưng, cánh tay thon dài chống lên chân cầm tay cầm gamepad, vẻ mặt của cậu thả lỏng, thoạt nhìn rất thoải mái.
Lâm Vi Hạ ngồi trên thảm tựa lưng vào ghế sofa, đôi tất trắng xếp chồng lên nhau trên chiếc thảm trắng để lộ ra bắp chân trắng trẻo và căng tròn, khóe môi gợi lên một đường vòng cung nhàn nhạt.
Trên bàn đặt một lon coca, ống hút lần lượt là màu xanh và màu đỏ, bên trên còn thấm hút một lớp sương mù băng, thể hiện một sự thân mật không coi ai ra gì.
Rất nhanh, Lâm Vi Hạ thua hai ván liên tiếp, cô bị phạt búng trán. Cô sợ đau, ánh mắt cầu xin tha thứ, chắp hai tay cố ý khiêu khích cậu: “Cầu xin bỏ qua, hơn nữa không phải nam sinh nên nhường con gái sao?”
Ban Thịnh cười nhẹ một tiếng, thản nhiên trả lời: “Cậu không biết ở trên phương diện chơi game nam sinh rất thích phân cao thấp à?”
Nói xong, một bóng người đè xuống, Lâm Vi Hạ còn chưa kịp phản ứng, Ban Thịnh đột nhiên cúi xuống, khom lưng khóa cổ cô từ phía sau, hơi thở nóng bỏng từ phía sau quấn lấy cô, mùi gỗ mun quen thuộc trên người cậu truyền đến, tim của Lâm Vi Hạ đập lỡ một nhịp, chỉ cảm thấy những nơi bị cậu chạm qua da thịt đều vô cùng tê dại.
Lâm Vi Hạ làm ra vẻ giãy giụa muốn chạy trốn, Ban Thịnh nhẹ nhàng cười một cái, kéo giữ đầu cô lại, lúc giơ tay ra định búng vào trán của cô——
Tiếng đẩy cửa vang lên cách đó không xa, Ban Thịnh nhướng mí mắt nhìn qua, nụ cười thoáng qua trên khóe miệng. Dì Cầm vội vàng chạy ra nghênh đón, cúi người đưa tay nhận lấy bộ tây trang thủ công mà đối phương đưa cho, giọng nói ngạc nhiên mừng rỡ:
“Ngài cuối cùng cũng trở về, đổng sự trưởng ngài đã hơn một tháng không về nhà rồi.”
Lâm Vi Hạ cảm nhận được động tác cứng ngắc của Ban Thịnh trong chốc lát, sức lực đang siết chặt ở sau lưng cô được buông ra, mùi thơm nhàn nhạt dễ ngửi của gỗ thông cũng dần rời khỏi.
“Ba.” Ban Thịnh gọi ông ấy.
Ba Ban cầm điện thoại, cúi đầu xem điện thoại, nghe thấy tiếng gọi của đứa con trai hơn một tháng chưa gặp đầu cũng không ngẩng lên, chỉ nhàn nhạt “ừm” một tiếng.
Có gì đó không đúng, đây không phải là cách sống chung bình thường mà cha con nên có.
Ban Thịnh dường như không để tâm, cậu đặt tay cầm gamepad lên bàn, thu liễm lại hơi thở lưu manh trên người mình, lần này cậu hắng giọng, tăng âm lượng lên một chút, có chút ý tứ trịnh trọng:
“Ba, đây là bạn học của con, Lâm Vi Hạ.”
Ba Ban lúc này cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, Lâm Vi Hạ cũng nhìn rõ được khuôn mặt của ba Ban vào lúc này, ông đeo một cặp kính, tướng mạo nhã nhặn và tuấn tú, cô đoán có lẽ Ban Thịnh trông giống mẹ của cậu, ngũ quan sâu sắc, cốt cách và tướng mạo ưu việt, nhưng biểu tình lạnh nhạt trên mặt của ba Ban lại giống hệt Ban Thịnh.
“Oh, chào cháu.” Vẻ mặt của ba Ban nhàn nhạt chào hỏi một tiếng.
Khác hẳn với sự nhiệt tình trên khuôn mặt của những vị phụ huynh khác khi nhìn thấy bạn học của con mình, ba Ban thậm chí đến sự ham muốn hỏi han cũng không có, chỉ đơn giản nói câu xin chào.
Khi Ban Thịnh đang định nói gì đó, điện thoại trong tay ba Ban reng lên, ông nhấn nghe máy, đi ngang qua hai người bọn họ, đẩy cánh cửa bên phải của cửa sổ sát đất ra, đứng trước bãi cỏ trong sân nghe điện thoại.
Ban Thịnh cười nhẹ một tiếng, cầm quả táo xanh ở trên bàn, ném lên giữa không trung rồi lại rơi mạnh vào lòng bàn tay, tay phải xoay con dao gọt hoa quả, bắt đầu gọt quả táo mà không có mục đích.
Về cách chuẩn bị, không phải là gọt, là đang cạy quả táo.
Dì Cầm đi qua, hai tay lau chùi vào tạp dề đang đeo trên người, hỏi: “Thiếu gia, cơm tối có cần thêm phần của đổng sự trưởng không?”
“Thêm đi.” Ban Thịnh thờ ơ trả lời, cậu còn đang vật lộn với quả táo xanh.
Dì Cầm gật đầu, xoay người đi về phía phòng bếp, giọng nói của Ban Thịnh ngừng lại, cậu mở miệng nói với một giọng điệu lãnh đạm: “Dì Cầm, thêm món súp gà hầm dừa, bên trong phải thêm năn ngọt.”
“Được thôi.”
Lâm Vi Hạ ngồi lại xuống ghế sofa, muốn giải cứu quả táo xanh trong tay Ban Thịnh, vừa mở miệng, một bóng người lướt qua, ba Ban đi đến cửa ra vào, lấy bộ tây trang đang được treo giá áo khoác, quay đầu nói chuyện với Ban Thịnh:
“Dì vương của con bên đó có chút chuyện, ba phải qua đó một chuyến.”
“Cạch” một tiếng cánh cửa đóng lại, phòng khách quá mức trống trãi liền trở nên yên tĩnh, bóng dáng cao gầy của thiếu niên bên cạnh không nhúc nhích, một trận trầm mặc kéo dài, chỉ có tiếng máy vo ve của người làm đang cắt cỏ ngoài sân.
“Chúng ta ra ngoài đi dạo nhé.” Lâm Vi Hạ đánh vỡ sự yên lặng.
Tầm nhìn bên ngoài căn nhà bao quát, buổi sáng trời vừa đổ cơn mưa, mặt đất còn ẩm ướt, những cây cọ và hàng dừa xanh biếc nằm cạnh nhau, cành lá mọc hoang vu, che khuất bầu trời nhỏ bé ở phía trên.
Kéo tầm nhìn ra xa, là một mảng màu xanh ẩm ướt và oi bức vô tận.
Ban Thịnh đi bên cạnh Lâm Vi Hạ, sau khi trưng cầu ý kiến được đồng ý cậu liền hút thuốc. Tâm tình của cậu dường như không được tốt cho lắm, thần sắc lười biếng, nhưng vẫn cực kỳ kiên nhẫn trả lời những câu hỏi của Lâm Vi Hạ.
Ban Thịnh hiểu biết rất nhiều, có thể nói ra được loại cây nào được cấy trồng từ Nam Dương, còn có thể nói cho cô biết cây nào tương ứng với năm nào, cậu còn nói cho Lâm Vi Hạ, cái vịnh cách nhà cậu 3km, buổi sáng có rất nhiều chim hải âu bay lại, hình thức cũng rất đẹp.
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên cách đó không xa truyền đến một loạt tiếng chó sủa chói tai, âm thanh càng lúc càng lớn. Tim Lâm Vi Hạ đập loạn nhịp, vội vã đi qua.
Cô đứng ở cây cau, cách một một tán lá xanh biếc, nhìn thấy một người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi đứng trước cửa nhà, cầm cây gậy đánh một con chó nhỏ becgie.
Biểu tình trên mặt của người đàn ông lạnh nhạt, thần sắc thoáng lên một tia tàn nhẫn, vừa đánh vừa nhổ nước bọt xuống đất:
“Lão tử đánh chết mày, đồ tiện chủng!”
“Súc sinh, mày còn dám hay không!”
Chú chó dường như còn chưa trưởng thành, chó nhỏ hoàn toàn không có ý thức phản kháng, dây xích quấn quanh cổ của nó bị trói dưới gốc cây, mỗi khi chủ nhân dùng gậy đánh vào người, con chó nhỏ liền tiến về phía trước đấu tranh một cách vô thức, trên cổ rỉ máu, sủa ra âm thanh vô cùng thảm thương.
Cuối cùng nó nằm vật trên mặt đất đầy bùn, đôi mắt ngấn lệ, miệng kêu thút thít, phun ra vũng máu trên mặt đất.
Hơi thở của Lâm Vi Hạ trở nên nặng nề, lồng ngực phập phồng dữ dội, nhái lại một câu tục tĩu: “Súc sinh.”
Nói xong cô muốn tiến lên can thiệp chuyện chủ nhân đánh chó, nhưng bất ngờ cánh tay của cô bị một bàn tay bắt lấy, cô nóng nảy quay đầu lại, bắt gặp một đôi mắt đen láy, Ban Thịnh dụi tắt điếu thuốc trên đầu ngón tay, giúp cô phân tích:
“Cậu tùy tiện xông qua như vậy, tin tôi đi, sẽ không có kết quả tốt đẹp.”
Lâm Vi Hạ vùng vẫy nhưng không được, Ban Thịnh từ đầu đến cuối đều giữ chặt cô, tiếng chó sủa chói tai không ngừng vang lên bên tai trái, đôi mắt nóng rực, liếc nhìn cậu, trên mặt Ban Thịnh không có biểu cảm gì, đến cảm xúc còn không có.
Cô nói: “Chẳng lẽ nhìn thấy rồi còn có thể ngoảnh mặt làm ngơ sao? Cũng đúng, cậu từ trước đến giờ vẫn thờ ơ như vậy.”
Ban Thịnh ngạc nhiên nhướng mày, sau đó cười nhẹ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô: “Thế giới không phải có hai màu đen trắng sao? Thật ngây thơ.”
Lâm Vi Hạ ghét nhất thái độ có chết trước mắt cậu cũng không thành vấn đề này của Ban Thịnh, đôi mắt màu hổ phách nhìn cậu:
“Phải không, cậu thông minh và khôn khéo như vậy, thờ ơ với tất cả mọi thứ, lại nhận được thứ gì?”
Lời vừa nói ra Lâm Vi Hạ liền hối hận, dường như ngay lập tức, cô nhận thấy sức lực ở cánh tay mình được thả lỏng, Ban Thịnh từ từ buông người ra, rõ ràng là đứng rất gần, nhưng cô lại cảm thấy khoảng cách của hai người được kéo rộng ra trong chốc lát.
Dáng người của Ban Thịnh thon gầy, cậu đứng ở đó, hút một điếu thuốc. Chiếc bật lửa màu bạc phụt ra ngọn lửa màu đỏ cam từ hổ khẩu của cậu, đôi môi mỏng phả ra một làn khói trắng:
“Tùy cậu.”
Nói xong, Ban Thịnh quay lưng rời đi bỏ cô lại một mình, thân hình thon gầy của cậu, ngón tay ẩm ướt kẹp điếu thuốc, ngọn lửa đỏ rực bắn lên, như thể chúng sắp đốt cháy xương ngón tay của cậu.
Bóng lưng màu đen đang dần cách xa hòa vào cùng hàng cây dừa xanh biếc, hiện lên một loại cảm giác cô đơn.
Sau khi bình tĩnh trở lại, Lâm Vi Hạ muốn đi lên giải cứu con chó, nhưng con chó và tên đàn ông đã biến mất, cô tìm kiếm ba lần đều không nhìn thấy, cuối cùng thất vọng trở về.
*
Buổi tối quay về nhà, Lâm Vi Hạ ngồi trước bàn học làm bài tập, vừa nhìn câu hỏi vừa đọc: “Mỗi năm có gần 100 triệu con cá mập được đánh bắt trên toàn thế giới, con người sau khi đánh bắt chúng… …”
Đọc đi đọc lại một hồi, Lâm Vi Hạ bắt đầu thất thần, cô cầm điện thoại ở bên cạnh lên xem Ban Thịnh có nhắn tin cho mình không, nhấn vào chiếc ảnh đại diện màu đen.
Cậu không nhắn tin cho cô.
Bình thường vào giờ này, Ban Thịnh luôn kiên định nhắn nhắn tin chúc cô ngủ ngon, nhưng bây giờ thì không. Sau khi nhận được kết luận này, Lâm Vi Hạ cảm thấy hụt hẫng trong lòng.
Làm bài tập hơn nửa tiếng, quá trình diễn ra rất chậm, Lâm Vi Hạ vừa làm bài vừa thất thần, cô chỉ toàn nghĩ đến bóng lưng cô đơn và hiu quạnh của Ban Thịnh vào lúc chiều.
Càng nhìn điện thoại càng không nhận được tin nhắn, ngược lại trong lòng càng thêm khó chịu, giống như trong lòng có thứ gì đó chặn lại, hít thở vô cùng khó khăn.
Lâm Vi Hạ dứt khoát đi tắm rửa, sau khi tắm xong ở trong nhà tắm lau khô tóc, lờ mờ nghe được tiếng điện thoại vang lên trong phòng, cô vội vàng đặt máy sấy tóc xuống bước nhanh vào phòng, tim của cô đập vừa nhanh vừa loạn nhịp.
Cô có chút gấp gáp bổ nhào lên giường, còn không thèm nhìn tên người gọi đến liền nhấn nghe máy, bởi vì khẩn trương mà cổ họng khô khốc, cô nhẹ nhàng nói:
“Alo.”
“Là tôi, Ninh Triều, ngày mai có thể đem bữa sáng cho tôi không, đột nhiên muốn ăn bánh cuốn ở bên nhà cậu.”
Lâm Vi Hạ cụp đôi lông mi giống như lông quạ của mình, hóa ra là Ninh Triều, những giọt nước trượt trên mái tóc không ngừng nhỏ xuống, thấm đẫm tấm lưng khiến cô cảm thấy lạnh ngắt.
“Ờ, có thể.” Lâm Vi Hạ đáp.
Ninh Triều dường như nắm bắt được điều gì đó, trêu chọc: “Sao lại thất vọng khi nghe thấy giọng nói của tôi vậy?”