Sáng hôm sau, Lâm Ánh Yên từ từ tỉnh giấc, xuất hiện trước mắt cô là cơ ngực rắn của Dương Triết Phàm. Cô hốt hoảng đẩy hắn ra, ngồi nhích ra xa, đưa vẻ mặt đề phòng nhìn hắn.
Cô sờ soạng khắp người, thấy bản thân không bị làm sao, mới thở phào nhẹ nhõm.
Dương Triết Phàm nhìn từng hành động của cô, nhất thời lại bật cười, lên tiếng trêu chọc:
_ Em sợ tôi ăn thịt em sao?
_ Sao…sao chú lại bế tôi lên đây?
_ Không thích sao? Vậy được, ngày mai em không cần phải ngủ trên giường, cũng không được ngủ trên sofa.
Lâm Ánh Yên nhíu mày, vừa định lên tiếng cãi lại, nhưng lại nhớ đến chuyện tối qua, bị hắn bóp cổ đến nghẹt thở. Cô hạ giọng, nhỏ nhẹ hỏi:
_ Vậy tôi phải ngủ ở đâu?
_ Trên sàn nhà.
_ Như thế sao ngủ được? Chú nói tôi ngoan ngoãn, là có thể sống sung sướng. Vậy tôi ngoan ngoãn rồi, chú đừng hành tôi như vậy chứ!
Câu nói thành công khiến cho Dương Triết Phàm cảm thấy hơi kinh ngạc. Hắn đưa tay nắm lấy chân cô, định kéo lại gần mình, liền bị cô nhanh hơn rút chân lại. Gương mặt đề phòng, càng khiến hắn muốn trêu chọc.
Dương Triết Phàm nhích lại gần Lâm Ánh Yên, đưa ánh mắt dò xét nhìn vào cơ thể của cô. Nhướn nhẹ một bên mày, giọng yêu nghiệt nói:
_ Lâm Ánh Yên, em càng đề phòng, tôi càng muốn làm cái thứ mà em đang nghĩ.
_ Tôi… tôi không có nghĩ gì hết, chú đừng lại gần đây!
_ Vậy em sợ gì chứ?
Lâm Ánh Yên nuốt nước bọt, lúc trước vừa nhìn vào gương mặt lạnh tanh của hắn, cô đã cảm thấy sợ hãi rồi! Bây giờ lại bày ra bộ mặt yêu nghiệt này, cô càng sợ hãi hơn.
Không khí đang căng thẳng, Lâm Ánh Yên bỗng nhiên nhíu mày, nhìn vào đôi mắt của Dương Triết Phàm, khẽ hỏi:
_ Chú Dương, chú bao nhiêu tuổi rồi? Nhìn chú chắc khoảng hai mươi lăm nhở?
_ Trẻ vậy sao? Hai mươi lăm của em cộng thêm cho bảy, sẽ ra số tuổi của tôi!
_ Hai mươi lăm cộng bảy? Ba mươi hai? A…
Rầm.
_ Ê nè, em không sao đó chứ? Có cần phải kinh ngạc vậy không?
Lâm Ánh Yên ngã từ trên giường xuống, khi biết được tuổi thật của Dương Triết Phàm. Cô từ từ bò dậy, nhìn hắn một lúc lâu, không ngờ lại lên tiếng khen ngợi:
_ Chú thật sự rất đẹp trai.
_ Không sợ tôi nữa sao?
_ Chú ăn nói như bây giờ, sao tôi có thể sợ? Nhưng chú Dương, chú trả điện thoại cho tôi đi, tôi phải gọi cho Hàn Tử Châu.
Dương Triết Phàm nhớ đến tối hôm qua, cuộc gọi bất ngờ đó, khiến hắn phải có cái nhìn khác về Lâm Ánh Yên.
Gương mặt ngây thơ này của cô, cũng là bẩm sinh, hoàn toàn không giả tạo. Vậy mà trong mắt hắn, lại biến thành một tiểu hồ ly, chuyên đi dụ dỗ đàn ông.
Hắn bế cô lại lên giường, sau đó đi ra ngoài. Cô nhìn theo mà khó hiểu, hành động của hắn hiện giờ, cứ như biến thành người khác vậy!
Lâm Ánh Yên đung đưa hai chân, nhìn mặt sàn vừa rồi mình đã nằm xuống, thật sự rất cứng. Cả người cũng cảm thấy ê ẩm. Cô nhìn mặt sàn một lúc, sau đó lên tiếng hỏi:
_ Sau chúng ta phải làm khổ nhau chứ? Phải chi mặt sàn nhà ngươi mềm hơn một chút, khi ta ngã sẽ không thấy đau nữa!
Cánh cửa khép hờ, câu nói của Lâm Ánh Yên cũng bị nghe thấy! Đợi cô nói xong, Dương Triết Phàm mới lẳng lặng đi vào, đưa điện thoại đến trước mặt cô.
Lâm Ánh Yên đưa tay đón lấy, nhưng lại bị hắn rút lại, lạnh lùng hỏi:
_ Khương Nhất Trì có quan hệ gì với em?
_ Tôi chỉ xem anh ấy là anh trai. Ngoài ra không có quan hệ gì nữa! Chú hỏi làm gì?
_ Không có gì! Hôm nay có tiết học không?
_ Không có.
Dương Triết Phàm gật đầu, đưa điện thoại cho cô rồi một mạch đi vào phòng tắm. Cô nhìn theo mà nhún vai, bắt đầu gọi điện cho Hàn Tử Châu.
Tút, tút, tút…
Tiếng tút tút vang lên bên tai, cuối cùng cũng có người nhấc máy. Cô vội vàng hỏi vọng vào, muốn biết tình hình của Khương Nhất Trì.
_ Tử Châu, Nhất Trì sao rồi?
_ Không sao! May là vết thương ngoài da, hoàn toàn không nguy hiểm đến tính mạng. Cậu không bị gì đó chứ?
_ Mình không sao! Một lát mình đến bệnh viện, cậu đã ăn sáng chưa, mình mang đến?
_ Mình và cả Nhất Trì đều ăn rồi! Nhưng Dương Triết Phàm cho cậu đến sao?
_ Mình không biết! Nhưng mình sẽ hỏi, mình cúp máy đây, một lát nếu đến được sẽ gọi cho cậu!
_ Được, giữ bình an.
Lâm Ánh Yên cúp máy, thả nhẹ bước chân đến trước gương, nhìn cái cổ đã không còn đỏ nữa, cô mới an tâm mà đi ra ngoài.
Cạch.
Cửa phòng tắm mở ra, Lâm Ánh Yên vội vàng quay người, chủ động đi đến thắt cà vạt cho hắn. Nhìn gương mặt chăm chú của cô, Dương Triết Phàm lại nhìn ra gương mặt của cô vợ tương lai.
Hắn nắm lấy tay cô, cúi mặt nhìn sâu vào đôi mắt xinh đẹp kia, nhỏ giọng hỏi:
_ Em muốn gì?
_ Tôi muốn đến bệnh viện thăm anh Nhất Trì.
Lâm Ánh Yên vừa nói vừa quan sát biểu cảm của hắn, thấy không có gì khác lạ, mới thả lỏng cơ thể, chờ đợi câu trả lời.
Dương Triết Phàm đặt tay lên eo cô, kéo sát vào lòng, đôi môi không an phận, tìm kiếm nơi tối qua hắn đã mạnh tay bóp đến hằn đỏ.
Lâm Ánh Yên kinh ngạc, hai tay cố gắng đẩy hắn ra, cái miệng nhỏ còn lên tiếng cầu xin:
_ Chú Dương, chú đừng làm vậy mà! Đừng mà!
Dương Triết Phàm cắn nhẹ vào cổ Lâm Ánh Yên, tạo nên một bông hoa màu đỏ, nhằm đánh dấu chủ quyền.
Hắn buông cô ra, vuốt ve bên má cô, nhỏ giọng nói:
_ Yên tâm, tôi không làm gì quá trớn, cũng sẽ không làm những điều mà em không thích. Đến bệnh viện xong, sau đó đến DT tìm tôi, tôi đưa em đi ăn trưa.
_ Ừm. Thay đồ.
Lâm Ánh Yên khẽ nói, ngước mắt nhìn hắn, cứ như một con mèo nhỏ vừa bị con hổ vồ lấy, rồi lại nhẹ nhàng ân cần hỏi thăm.
Hắn nắm tay cô đi ra khỏi phòng, sang phòng bên cạnh. Cánh cửa phòng vừa mở ra, trước mắt Lâm Ánh Yên là vô vàn những bộ váy đắt tiền. Cô kinh ngạc mở to mắt, nhìn sang Dương Triết Phàm, lắc đầu nói:
_ Tôi không thể mặc nó. Không hợp.
_ Sao biết không hợp? Em muốn tự thay hay tôi thay giúp em?
_ Hừm… tôi tự thay được!
Lâm Ánh Yên nhắm mắt lấy đại một cái váy, đi nhanh vào phòng thay đồ! Dương Triết Phàm nhìn theo mà mỉm cười, giọng cưng chiều vang lên:
_ Tinh Tinh, em xứng đáng có được những thứ này! Còn xứng đáng có được tôi hơn.
…
Qua một lúc lâu, Lâm Ánh Yên bước ra khỏi phòng thay đồ, ngượng ngùng nhìn về phía Dương Triết Phàm.
Hắn chăm chú quan sát cô, chiếc váy nửa kín nửa hở, khiến vẻ đẹp của Lâm Ánh Yên càng bí ẩn. Hắn đứng dậy, đi đến đứng trước mặt cô, nhíu mày giả vờ đánh giá.
Lâm Ánh Yên không đợi hắn nữa, quay lại nhìn vào gương, tự đánh giá bản thân mình.
_ Nó không phù hợp thật mà! Chú cho tôi bộ váy đơn giản thôi là được mà!
_ Không có thứ em cần. Nó đẹp rồi, mau đi thôi!
_ Nhưng thật sự không hợp.
_ Đừng nói nữa, nếu không em cũng không có cái áo để mà mặc.
Lâm Ánh Yên cứ sờ soạng khắp người, cảm giác cứ là lạ. Lần đầu tiên lại được diện bộ váy đắt tiền thế này, đúng là có nằm mơ cô cũng không dám mơ đến.