Sau khi ăn sáng xong, Ninh Nhuệ Tinh liền nhanh chóng muốn quay lại trường.
Bây giờ đã không còn sớm nữa, mấy người bọn Lai Âm có lẽ đều đã thức dậy hết rồi, sợ là bọn họ cũng đã phát hiện ra cô không có ở trong phòng ký túc xá, nếu như bây giờ quay về, cô còn có thể mượn cớ nói là ra ngoài mua đồ ăn sáng.
“Không cần lo”, Giang Dữ đứng lên thu dọn một ít đồ ăn sáng còn thừa lại trên bàn, sau đó cúi mặt xuống, “Đợi ăn cơm trưa xong anh sẽ đưa em quay lại trường học.”
“?”, điều này không giống với những gì đã nói mà.
“Nhưng buổi chiều nay em phải đi đến phường để làm công tác gia sư tình nguyện, phải quay trở lại trường một chuyến.”
Khoa mà Ninh Nhuệ Tinh học là Khoa Trung văn chuyên ngành sư phạm, trường học cùng với các phường ở quanh khu vực này có một hoạt động thường niên, mỗi tuần sẽ có ba sinh viên chuyên ngành sư phạm luân phiên đi đến các phường bản địa hướng dẫn học sinh học tập, vừa làm công ích xã hội, vừa hay cũng bồi dưỡng được năng lực giảng dạy sau này, tuần này vừa khéo lại đến lượt phòng ký túc xá của Ninh Nhuệ Tinh, khéo thế nào lại còn bao gồm luôn cả cô. #Kithara_team#
“Vậy thì vừa hay”, Giang Dữ nở nụ cười, “Chiều nay anh không bận, anh đi cùng em.”
“……”, Giang Dữ đi cùng mình, vậy cũng được nữa sao, nói không chừng mấy người bọn Hứa Giai Văn sẽ hóng hớt, ồn ào cả lên, mặc dù cô cũng muốn ở cùng một chỗ với Giang Dữ, nhưng nếu như ngay trước mặt anh bị bọn họ trêu chọc……
Ninh Nhuệ Tinh nghĩ vậy, hai má cô chợt đỏ lên, cô lắc lắc hai tay đang muốn từ chối thì tiếng chuông điện thoại lại đột ngột vang lên.
Là điện thoại của cô đang kêu.
Giang Dữ làm ra dáng vẻ như là vô ý nhìn vào màn hình điện thoại của cô một cái, anh cũng biết mấy người bạn cùng phòng còn lại của Ninh Nhuệ Tinh, liền đưa điện thoại qua cho cô, “Là điện thoại của bạn cùng phòng em gọi đến.”
Tinh thần cùng tâm trí của Ninh Nhuệ Tinh chợt đóng băng, cô nhìn Giang Dữ mất hai, ba giây sau đó mới trượt điện thoại nghe máy.
Vừa nhấn nghe, liền nghe thấy âm lượng của Hứa Giai Văn có chút phóng đại, Ninh Nhuệ Tinh cầm điện thoại để ra xa tai mình một chút, đã cách một khoảng rồi mà vẫn còn nghe thấy rõ ràng giọng nói của Hứa Giai Văn.
Điều quan trọng nhất đó chính là lúc bản thân cô vừa nghe điện thoại, trong lúc không cẩn thận đã nhấn phải loa ngoài, giọng nói ở đầu dây bên kia trong phút chốc liền vang vọng rõ ràng.
“Dư Dư cậu đâu rồi, hôm qua cậu không phải là đã quay về ký túc xá rồi sao, ngày hôm qua, lúc nửa đêm hình như tớ có nghe thấy tiếng mở cửa, có khi nào là cậu chạy ra ngoài tìm đàn anh Giang Dữ không?” #Kithara_team#
Đáy lòng của Ninh Nhuệ Tinh chợt cảm thấy hoảng sợ, không ngờ đến Hứa Giai Văn vừa hỏi ra đã hỏi trúng trọng điểm, cô vô thức nhìn sang Giang Dữ, thấy Giang Dữ như cười như không nhìn cô, anh giống như là cũng đang đợi câu trả lời của cô.
Tiếp đó, đầu dây bên kia liên tục truyền đến âm thanh bàn tán líu ríu.
“Dư Dư, cậu đang ở đâu vậy……”
“Buổi sáng lúc tớ dậy, các cậu vẫn còn đang ngủ, tớ liền ra ngoài trước rồi.”
“Vậy bây giờ cậu đang ở đâu? Chiều nay chúng ta còn phải đi dạy gia sư nữa……”
“Tớ……”, Ninh Nhuệ Tinh đang xoắn xuýt suy nghĩ xem phải nói thẳng ra hay là tìm một lý do hợp lý, dư quang nơi khóe mắt nhìn thấy Giang Dữ đưa tay ra muốn cướp lấy điện thoại của cô, cô ngay lập tức quay người đi, xoay lưng về phía anh rồi lên tiếng giải thích, “Sáng nay anh ấy tìm tớ ra ngoài ăn sáng, chúng tớ hiện giờ đang ở ngoài, buổi trưa hôm nay cũng sẽ không về, chiều nay chúng ta sẽ gặp nhau ở phường nhé.”
Nếu như để Giang Dữ lấy điện thoại đi, nói không chừng sẽ nói ra những lời long trời lở đất gì đó, thậm chí chỉ cần anh vừa lên tiếng, Ninh Nhuệ Tinh liền có thể tưởng tượng ra sự kinh ngạc của các bạn cùng phòng ký túc xá của mình.
Anh ấy trong lời nói của Ninh Nhuệ Tinh là ai, không cần nói ra cũng biết.
Quả nhiên, đầu dây bên kia điện thoại cực kỳ đồng thanh mờ ám ờ một tiếng, lại còn đặc biệt dặn dò cô thời gian, địa điểm, sau đó mới ngắt điện thoại.
Quay đầu lại, bàn tay của Giang Dữ đang cách nửa cái bàn đã vươn về phía cô, nhẹ nhàng xoa mái tóc của cô, ngữ điệu của anh nhẹ nhàng, cực kỳ cưng chiều, sủng ái, “Thật ngoan.”
Biết Giang Dữ đây là đang khen ngợi đoạn đối thoại nói trưa nay không về mà vừa nãy cô đã nói với các bạn cùng phòng của mình, ý nghĩa ngay trong câu nói chính là bản thân cô sẽ ở lại đây cùng Giang Dữ ăn cơm trưa, Ninh Nhuệ Tinh vẫn còn bởi vì câu nói và động tác của Giang Dữ mà hai má trở nên nóng hổi.
Ninh Nhuệ Tinh vân vê điện thoại của mình, cô chuyển tầm mắt sang hướng khác, “Vậy lát nữa chúng ta sẽ đi ăn trưa ở chỗ nào, mấy giờ ra ngoài?”
Nhìn ra cô đang chuyển đề tài nói chuyện, Giang Dữ ngược lại cũng rất phối hợp, anh kéo nụ cười trên môi, “Ăn ở nhà.”
Trái tim của Ninh Nhuệ Tinh bởi vì hai chữ “ở nhà” của Giang Dữ mà khẽ động, nghĩ lại mới nhớ đến buổi tối hôm qua lật tung cả nhà bếp một lượt mới tìm ra được một gói mì ăn liền, cô thăm dò lên tiếng hỏi, “Lát nữa là muốn ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn?”
Cô rũ mắt xuống, có chút khá là xấu hổ, “Nhưng mà, em không biết nấu ăn.”
Nhìn thấy nét bất an trong đôi mắt có hình hạnh nhân kia, ánh mắt lành lạnh của Giang Dữ lan ra một chút ý cười, “Ai nói là bắt em làm chứ?”
“Hả?”
Không phải là cô làm, vậy chỉ có mình Giang Dữ làm? #Kithara_team#
Giang Dữ xuống bếp, chuyện này Ninh Nhuệ Tinh có nghĩ cũng không dám nghĩ đến, lần đầu tiên khi cô nhìn thấy Giang Dữ, cô liền cảm thấy người này lớn lên được bảo bọc tuyệt đối không đụng đến bụi bẩn, cả người trên dưới đều toát ra khí chất cao ngạo không mang theo bất cứ cảm giác khói lửa nào, người như vậy cũng biết nấu ăn?
Hơn nữa dựa vào việc buổi tối ngày hôm qua chỉ có thể tìm thấy duy nhất một gói mì ăn liền trong bếp của anh, Ninh Nhuệ Tinh có chút hoài nghi tính thật giả trong lời nói của Giang Dữ.
Thấy mặt cô lộ ra vẻ nghi ngờ, Giang Dữ làm sao lại nhìn không ra Ninh Nhuệ Tinh đang nghĩ cái gì, anh cũng không giải thích, “Chuẩn bị một chút, lát nữa chúng ta sẽ ra ngoài.”
Nhìn thấy dáng vẻ rõ ràng trong lòng đã có dự định trước của Giang Dữ, suy nghĩ vừa nãy trong đầu của Ninh Nhuệ Tinh có chút dao động, cô tự hỏi liệu Giang Dữ có thật sự biết nấu ăn không, cô cũng biết không thể dễ dàng đả kích người khác nên không nói gì nữa, chỉ nhẹ ừm một tiếng.
Rốt cuộc trình độ như thế nào thì đợi lát nữa làm ra liền biết thôi.
Món mà Giang Dữ làm ra, bất luận là có ngon hay không, cô cũng có chút kỳ vọng.
______
Tiểu khu tọa lạc tại vùng đất hoàng kim tấc đất tấc vàng, ra khỏi cửa rẽ trái chính là công viên ven hồ, nếu cứ đi thẳng thì sẽ gặp trung tâm thương mại cực kỳ lớn.
Dọc đường đi đến trung tâm thương mại cũng phân bố rải rác vài chuỗi siêu thị.
Bởi vì khoảng cách gần nên Giang Dữ cũng không lái xe, anh dắt tay Ninh Nhuệ Tinh tính đi bộ đến đó.
“Chúng ta sẽ đến siêu thị nào vậy?”, Ninh Nhuệ Tinh khẽ lắc cánh tay Giang Dữ đang dắt tay mình, vừa ngước mặt lên nhìn anh.
Siêu thị trên con đường này nhiều như vậy, Giang Dữ cứ thế dắt tay cô đi thẳng, cũng không biết mục đích của anh là cái siêu thị nào?
“Siêu thị ở chỗ rẽ kia.”
“Hả?”, siêu thị kia là cái cách tiểu khu này xa nhất, Ninh Nhuệ Tinh có chút nghi ngờ sự lựa chọn của Giang Dữ, “Tại sao vậy ạ, rau củ ở đó tươi ngon hơn sao?”
Những siêu thị ở chỗ này đều là các chuỗi cửa hàng có nhãn hiệu lâu đời, uy tín lâu năm, theo lý mà nói thì mức độ tươi ngon của thực phẩm đều như nhau chứ, không lý nào Giang Dữ lại chọn siêu thị ở xa nhất kia chứ?
“Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi nhanh một chút.”
Thì ra là muốn dùng phương thức như vậy để được ở cùng mình lâu hơn một chút, Ninh Nhuệ Tinh nghĩ vậy, trong lòng cô chỉ cảm thấy một trận ngọt ngào, gương mặt cô cũng giãn ra, nở nụ cười trả lời anh, “Được ạ.”
Thời gian buổi sáng như này đều là lúc thực phẩm tươi ngon nhất, siêu thị có không ít người đến mua nguyên liệu nấu ăn cho bữa trưa, Giang Dữ cùng Ninh Nhuệ Tinh đẩy xe đẩy, rất nhanh đã hòa vào trong đám đông.
“Em thích ăn gì thì cứ lấy cái đó.”
Mấy lần này đều là ăn ở bên ngoài, Giang Dữ cũng tìm không ra sở thích của Ninh Nhuệ Tinh, anh muốn khéo léo nhân dịp này hiểu rõ thêm một chút.
“Vậy anh thích ăn cái gì?”, Ninh Nhuệ Tinh đi đến trước mặt, vừa quay đầu lại nhìn Giang Dữ một cái, vừa hỏi.
Cô cũng muốn tìm hiểu rõ sở thích của anh.
Lần trước ăn cơm ở nhà ăn của trường, món mà Giang Dữ chọn cũng giống với món của cô, sau đó sau khi xác định mối quan hệ liền ra ngoài ăn cơm, Ninh Nhuệ Tinh cũng quan sát ra được, chỉ có những món ăn được cô chạm qua vài lần lúc lâu sau mới được Giang Dữ chạm vào một chút, còn những món khác thì rất hiếm khi đụng vào. #Kithara_team#
Cô chính là có muốn nhìn cũng không nhìn ra được anh thích cái gì.
“Những món em thích ăn.”
Vậy anh thích ăn cái gì?
Anh thích những món em thích ăn.
Trái tim của Ninh Nhuệ Tinh bất ngờ không kịp phòng tránh bởi vì câu nói này của Giang Dữ mà lại lần nữa rung động, trái tim thình thịch đập cực kỳ nhanh.
Người này, thật sự là một chút cũng không thể nào chiếu theo lẽ thường tình để ra chiêu bài được mà.
Cô áp chế nhịp tim đang lỡ mất mấy nhịp của mình, làm ra vẻ vô ý quét mắt về phía giá để hàng, tiện tay lấy một túi nấm kim châm được đóng gói rất đẹp, “Vậy lấy một túi nấm kim châm, em thích ăn cái này.”
Yêu cầu của Ninh Nhuệ Tinh, Giang Dữ tất nhiên đáp ứng vô điều kiện.
“Hey, vậy chúng ta nấu lẩu hay là làm gì?”
Thời tiết có chút lạnh, món lẩu vừa hay rất thích hợp.
“Em muốn ăn cái gì, anh sẽ làm cái nấy.” Giang Dữ trả lời với ánh mắt ngậm ý cười nhàn nhạt.
“Ăn lẩu nhé?”, Ninh Nhuệ Tinh thăm dò hỏi một tiếng, cô cũng không rõ khả năng nấu nướng của Giang Dữ, chỉ là món lẩu thì có lẽ là khá an toàn, huống hồ chi cô cũng thật sự có chút muốn ăn món này.
Giang Dữ nhẹ gật đầu, xem như đồng ý.
Mặc dù món lẩu chẳng tốn bao nhiêu tinh lực của anh, cũng không thể chứng minh được tài nghệ nấu nướng của anh, nhưng Ninh Nhuệ Tinh đã muốn ăn, Giang Dữ chỉ có thể đợi lần sau để thể hiện tài năng cho cô xem thôi.
Dù sao thì sau này cũng còn có cơ hội.
Cứ xem như việc đầu tiên phải làm sau khi thời tiết chuyển lạnh là ăn lẩu, huống hồ chi còn là món lẩu mang thương hiệu Giang Dữ, cảm xúc của Ninh Nhuệ Tinh lát sau liền phấn khởi lên rất nhiều, lời nói sau một lúc cũng nhiều lên trông thấy.
“Vậy chúng ta đợi lát nữa phải đi mua rau diếp, rau cải thảo, thịt bò,……”, Ninh Nhuệ Tinh cứ như nắm trong lòng bàn tay liệt kê ra từng thứ phải mua.
“Đúng rồi, Giang Dữ, anh có thể ăn tôm không?”
Ninh Nhuệ Tinh biết có một số người bị dị ứng với hải sản, vẫn là hỏi trước cho rõ thì sẽ tốt hơn. #Kithara_team#
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, ý cười nơi khóe môi của Ninh Nhuệ Tinh càng thêm rõ ràng, giọng nói cũng lớn hơn bình thường một chút, cô tiếp tục nói, “Tôm, đậu hũ, nấm kim châm, à nấm kim châm đã lấy rồi,……”
“Còn phải mua Cocacola lạnh loại chai lớn nữa, kết hợp với ăn lẩu là thích hợp nhất.”
Giọng nói vừa dứt, Ninh Nhuệ Tinh liền nghĩ ra Giang Dữ không cho phép cô ăn uống quá nhiều những thực phẩm lạnh, lúc lần nữa nhìn về phía Giang Dữ, quả không ngoài dự đoán đã thấy anh hơi chau mày lại, cô vội vàng đưa ra một ngón tay, giọng nói khẩn cầu, “Chỉ một lần, dù sao thì thời tiết cũng chưa quá lạnh, đợi sau này lạnh rồi sẽ không thể uống nữa, chỉ một lần này thôi……”
Giang Dữ nhìn vào đôi mắt chứa đầy kỳ vọng và cầu xin của cô, bỗng nhiên không nói ra được lời từ chối, anh chuyển tầm mắt sang hướng khác không tiếp tục nhìn Ninh Nhuệ Tinh, nghĩ xong bản thân anh liền mềm lòng một lần này, anh mở miệng ừm một tiếng.
Sau khi nhận được sự đồng ý của Giang Dữ, Ninh Nhuệ Tinh thích thú trong sự thắng lợi, vừa khéo lại đi đến khu snack khoai tây, đôi mắt cô chợt sáng lên, liền lấy lên một gói snack khoai tây Copico, đặt vào trong xe đẩy, ngữ điệu càng thêm vui vẻ, thích thú, “Snack khoai tây vị cay, là loại em thích ăn nhất.”
Giang Dữ ngầm đồng ý với những hành động của cô, Ninh Nhuệ Tinh quay đầu nhìn vào gói snack khoai tây bình thường mình vẫn hay ăn, cô nhịn không được đưa tay ra lại muốn lấy thêm, tay vừa đưa ra đến nửa đường liền bị Giang Dữ gạt xuống.
“Lát nữa có muốn ăn cơm nữa không hả?”, không cần nghĩ anh cũng biết, nếu như thật sự mua mấy gói snack khoai tây này về, đoán chừng cô ngay cả cơm cũng sẽ không muốn ăn, anh kiên quyết lên tiếng, “Chỉ có thể lấy một gói thôi, những cái khác lần sau lại nói.”
“A.” Ninh Nhuệ Tinh không đành lòng buông tay mình xuống, lại nhìn vào gói Copico trong xe đẩy một cái, lặng lẽ cầm nó lên đổi lấy một gói snack khoai tây khác, sau đó nhìn Giang Dữ cười hì hì, “Vậy em đổi lấy cái này.”
Sau khi mua xong nguyên vật liệu cần thiết cho món lẩu trưa nay, Giang Dữ lại dẫn Ninh Nhuệ Tinh đi mua thêm một ít trái cây.
Đến cuối cùng những thứ mua được gần như đã chất đầy cả xe đẩy hàng.
Đợi thanh toán xong, thấy Giang Dữ xách hai túi đầy ắp, xem ra là rất nặng, Ninh Nhuệ Tinh đưa tay ra muốn giúp đỡ anh, “Em xách một túi cho.”
“Không cần đâu.” Giang Dữ né tránh cánh tay đang muốn giúp đỡ của Ninh Nhuệ Tinh.
“Nhưng anh xách nhiều đồ như vậy, còn hai tay của em thì lại trống không.” So sánh giữa hai người như vậy, bản thân cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“Cho em xách.” Cô cúi thấp đầu, liền nghe thấy từ trên đỉnh đầu rơi xuống giọng nói trầm khàn của Giang Dữ.
Sau khi nghe thấy rõ ràng câu nói của anh, trong lòng của Ninh Nhuệ Tinh cảm thấy rất thích thú, cô đưa tay ra muốn tiếp lấy túi đồ, nhưng khi ngước mắt lên thì lại nhìn thấy cánh tay của Giang Dữ đang đưa ra trước mặt mình.
“Em nắm lấy cánh tay của anh, như vậy tay sẽ không còn trống không nữa.”
Lúc anh cúi đầu nhìn Ninh Nhuệ Tinh, ánh mắt rất nghiêm túc, gương mặt lại dịu dàng ấm áp, tựa như đang nói một chuyện cực kỳ quan trọng, thấy lỗ tai của Ninh Nhuệ Tinh nóng lên, giống như chịu phải sự mê hoặc gì đó, cô nhấc tay lên liền nắm lấy cánh tay của Giang Dữ, cẩn thận hỏi han, “Rất nặng sao?”
Cô như vậy có lẽ nào sẽ làm gia tăng thêm trọng lượng cho Giang Dữ không?
Giang Dữ nhẹ cười một tiếng, giọng nói anh trầm khàn, “Sẽ không.”
Ninh Nhuệ Tinh lúc này mới yên tâm nắm chặt lấy cánh tay của Giang Dữ.
______
Hương vị phảng phất trong không khí, Ninh Nhuệ Tinh nhìn vào món lẩu màu sắc đẹp đẽ, nhịn không được khẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Thật sự là quá thơm, hơn nữa nhìn vào màu sắc liền khiến cho người ta càng thêm thèm ăn.
Sau khi nếm thử một miếng, Ninh Nhuệ Tinh thỏa mãn híp cả mắt lại, lời nói ra cũng có chút lơ lớ không rõ ràng, “Ngon, ngon (*) quá đi.” #Kithara_team#
(*) Ở đây “Ngon quá” (好吃 – haochi), nhưng do món ăn ngon quá nên Ninh Nhuệ Tinh lơ lớ phát âm thành 好次 (haoci), nhưng mình vẫn dịch là “ngon quá” nhé.
Giang Dữ nhìn dáng vẻ ngập tràn thỏa mãn của cô, giọng nói anh nhàn nhạt ấm áp, “Vậy em ăn nhiều một chút.”
“Được ạ, được ạ.”
Sau một bữa cơm, cái bụng nhỏ xưa nay vẫn luôn phẳng lì của Ninh Nhuệ Tinh cũng có chút căng tròn, bây giờ đã ăn no căng bụng rồi, cô ngồi ở trên sô pha ngay cả động đậy một chút thôi cũng cảm thấy rất tốn sức.
Giang Dữ cũng ngồi trên sô pha bên cạnh cô, không tránh được có chút đau lòng, anh kéo một cái liền đem người ta kéo đến ngồi trên chân mình, anh đưa tay lên cách một lớp áo giúp cô xoa xoa cái bụng, “Rất khó chịu?”
“Vẫn ổn.” Ninh Nhuệ Tinh đang bởi vì động tác của Giang Dữ và tư thế của hai người mà có chút xấu hổ, cô ngọ nguậy muốn xuống khỏi chân anh.
Nhưng Giang Dữ đã giữ chặt cô lại, động tác của anh vẫn không dừng lại chút nào, “Xoa xoa sẽ không khó chịu nữa.”
Ngón tay ấm nóng thông qua lớp quần áo mỏng manh liên tục không ngừng truyền độ ấm qua cho cô, lực đạo cũng rất vừa phải, dễ chịu.
Dù sao cũng không có người nào khác nhìn thấy, cảm giác dễ chịu khiến cho Ninh Nhuệ Tinh tạm thời quăng đi sự xấu hổ mà dựa vào trong lồng ngực của Giang Dữ, đôi mắt cô khẽ híp lại gần như muốn chìm vào giấc ngủ.
Giang Dữ nhìn thấy dáng vẻ ngập tràn thỏa mãn của cô, khóe môi yên lặng khẽ cong lên, anh hơi cúi đầu xuống, làn môi mỏng đặt tại bên tai Ninh Nhuệ Tinh nhẹ giọng hỏi han, “Thoải mái không?”
Ninh Nhuệ Tinh bộ dạng uể oải mở mắt ra, rồi lại nhắm mắt lại, nhẹ giọng ừm một tiếng.
Nụ hôn êm dịu liền theo đó rơi xuống đôi má của cô.
Từ trên trán, hôn đến khóe mắt, một đường lan xuống làn môi màu hồng nhạt.
Càng hôn càng sâu.
Còn có giọng nói chứa đầy ý cười của anh.
“Thù lao.”
Thù lao mà anh đòi hỏi.
Nụ hôn của cô.
———————————————
[Ko ăn được hết thì cũng phải ăn đc tí đậu hũ =))]
Like page Kithara_ team để được đọc trước chương mới nha ❤ ❤ Nếu các bạn đang không đọc tại page Kithara_team trên fb cũng như Wattpad Dathannn thì có nghĩ bạn đã đọc tại trang ăn cắp. Vui lòng tìm đúng nơi đọc để ủng hộ chúng tớ nha ♥️?