Em Là Mệnh Môn Của Tống Tổng

Chương 3: Em thật ngốc



Một lúc sau một chiếc xe cẩu và một chiếc xe cứu hộ đang tiến về phía chiếc xe gặp nạn của cô. Xe cẩu nhanh chóng móc chiếc xe cô lên, đặt nằm chiễm chệ trên chiếc xe cứu hộ, một số công nhân vệ sinh nhanh chóng xuống đường quét dọn những mảnh vỡ xe trên đất, dọn dẹp xong cũng nhanh chóng lên xe rời đi, đoạn dốc cầu lại được lưu thông bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng chỉ khác là linh hồn cô lại vẫn không thể rời đi, Lâm Ý Hân trở về nhà xem Đào Lãnh như thế nào rồi nhưng mãi không rời đi được.

Lâm Ý Hân đã nhiều lần cố gắng rời khỏi đoạn đường này, nhưng chỉ bước ra khỏi cây cầu một bước cô lại lập tức bị kéo mạnh về vị trí xe bị tai nạn của cô đã nằm trước đó.

Sau nhiều lần như vậy, Lâm Ý Hân không còn ý định rời đi, cô ngồi ở trên lan can thành cầu, mắt nhìn chăm chăm về phía xa xa.

Từ xa Lâm Ý Hân nhìn thấy chiếc xe của Đào Lãnh đang lao vun vút về phiá mình, cô ngỡ như anh ấy đang đau lòng cho cái chết của mình, chắc hẳn anh đang đến bệnh viện để chuẩn bị tang lễ cho mình.

“Không! Không! Không thể như vậy?Đào Lãnh anh ta đang ngồi ghế lái vui vẻ cười nói với người khác, anh không hề đau lòng vì tôi sao?” chiếc xe chạy ngang qua tầm mắt của cô, đập vào mắt cô là nụ cười vui vẻ của anh ta cùng một người khác trên xe, chắc hẳn là một cô gái tóc dài, lại cho chút quen mắt, cô nhìn hai người trên xe từ trên lang can nhảy vọt xuống tức giận hét lớn.

Lâm Ý Hân chạy vọt như bay, cô chạy song song với xe cố ý nhìn xem người ngồi bên cạnh Đào Lãnh là ai.

“Mẹ kiếp! Tôi chết, anh và bạn tôi Dao Liên vui như thế sao?” cô gào thét.

“Aaaaaaaa….” Chạy đuổi theo đến đầu đoạn cầu bên kia Lâm Ý Hân lại bị kéo vụt về vị trí cũ, cô tức hét lên thành tiếng.

Kể từ ngày cô chết đến nay đã gần một tháng, ngày ngày cô đều phải chứng kiến cảnh Đào Lãnh và Dao Liên chạy ngang đây cười nói vui vẻ. Thoạt đầu cô còn cố đuổi theo xe nhưng đến nay cô đã bỏ cuộc không đuổi nữa.

Trên cầu, bỗng một chiếc Audi màu xanh đột nhiên ngừng lại gần chỗ cô đang ngồi. Một người đàn ông bận vest lịch lãm, khuôn mặt lại lờ đờ có vẻ đã say khướt. Anh ta loạng choạng bước ra khỏi chiếc xe, người anh ta lắc lư lảo đảo bước đến lan can chỗ cô ngồi.

“Em thật ngốc, em lúc nào cũng chỉ thấy mỗi tên Đào Lãnh kia, em chết rồi hắn nhanh chóng công khai quen hệ với Dao Liên bạn của em, em có biết không, họ sẽ sớm kết hôn thôi, không ai còn nhớ đến em cả. Tại sao chứ, tên Đào Lãnh đó có gì hơn anh, anh giàu hơn hắn gấp trăm nghìn lần, anh dám chắt là anh yêu em hơn hắn yêu em, hắn chỉ ở bên em lợi dụng em mà thôi,vậy mà em chỉ nhìn thấy mỗi hắn, em yêu hắn ở bên cạnh hắn bao lâu anh yêu em muốn bên cạnh em nhiều hơn hắn những mấy năm cơ mà! Anh gặp em trước hắn cơ mà, anh theo dõi từng bước tiến của em, âm thầm ủng hộ em, luôn giúp đỡ em khi em cần thiết nhất mà!” Tống Hải Thành dựa vào lang can hét lên, nước mắt anh tuôn trào.

“ Lâm Ý Hân, em có biết anh đã cứu em thoát chết biết bao nhiêu lần không, lần em cùng hắn đi dạo biển, hắn làm em ngã xuống biển không phải vô tình đâu là cố ý đó, hắn biết bơi lại cố tình nói đau chân không nhảy xuống cứu em, anh là người nhảy xuống cứu em đó. Còn cả cái lần em bị người ta bắt cóc đó, em nhớ không, người ta đòi hắn chỉ có năm trăm triệu, hắn có tiền chứ, hắn có mà hắn không hề muốn chi ra, hắn chỉ muốn em mau chóng biến mất để hắn thuận lợi đến với bạn của em, còn nhiều lần khác nữa anh vẫn luôn bên cạnh giúp đỡ và cứu giúp khi em cần. Thế mà anh chỉ mới đi công tác thôi em đã xảy ra chuyện và ra đi mãi mãi tại sao, tại sao chứ đáng ra anh không nên rời mắt khỏi em!” Tống Hải Thành đưa lưng dựa vào lang can, từ từ ngồi phịch xuống đất, nước mắt vẫn chưa từng ngừng rơi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.