Em Họ Không Dễ Nuôi

Chương 42



Đoàn Duệ Thanh biết anh không phải là người thích kêu ca, có việc gì cũng để trong lòng, nhưng vẻ mơ màng cùng thường tỏ ra không yên lòng như gần đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.

Trong lòng có chút lo lắng, quyết định tìm cơ hội để hỏi một chút.

Chỉ tiếc cơ hội hai người ở riêng với nhau thật sự rất ít, hơn nữa có nhiều trường hợp lại không thích hợp hỏi những việc này.

Đoàn Duệ Thanh nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chỉ có thời điểm trước khi đi ngủ là thích hợp nhất.

Buổi tối, hắn liền cố gắng chống đỡ không ngủ đợi anh trở về, thấy anh vào liền định ngồi dậy.

“Sao em còn chưa ngủ?” Vân Thiệu Thần thấy mắt cậu đã có điểm đỏ, thập phần không đồng ý nhíu mày nhìn cậu.

“Anh, anh rốt cục cũng về rồi, thật trễ a.” Đoàn Duệ Thanh vừa nói vừa ngáp, bàn tay đưa ra nắm lấy tay anh.

“Mau ngủ đi.” Vân Thiệu Thần sờ đầu cậu, chuẩn bị đắp lại chăn cho cậu.

“Đợi một chút, em có việc muốn nói với anh.” Đoàn Duệ Thanh đơn giản ngồi dậy, vươn tay ôm lấy thắt lưng anh.

“Có việc gì?” Vân Thiệu Thần thấy cậu chỉ mặc một tầng áo ngủ đã ngồi dậy, khẽ thở dài một cái, lấy áo khoác phía sau khoác lên vai cậu.

“Có chút việc a.” Đoàn Duệ Thanh gật đầu “Anh, gần đây anh gặp chuyện gì phiền toái sao? Lại luôn về trễ như vậy.”

Vân Thiệu Thần sửng sốt một chút, phục hồi lại tinh thần liền đơn giản ngồi xuống cạnh cậu, duỗi tay đem người ôm vào trong ngực, đầu tựa vào vai cậu không nói gì.

Đoàn Duệ Thanh cảm giác được anh phóng một phần sức nặng lên người mình, liền ngồi thẳng dậy chống đỡ. Anh họ khó có được dùng loại tư thế này ôm hắn đâu, giống như rốt cục nguyện ý tín nhiệm mình một chút, muốn cùng mình chia sẻ một chút. Đoàn Duệ Thanh trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nhiều hơn là cảm động, anh họ thường sẽ tự gánh chịu phiền não, nhưng phương thức hiện tại càng khiến hắn thích hơn.

Hai người cùng một chỗ, không phải bản thân gánh toàn bộ gánh nặng của người kia, mà là khi áp lực đến, cả hai cùng nhau chống đỡ.

“Tiểu Duệ…” Vân Thiệu Thần ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng gọi, sau đó ôm người chặt hơn một chút, hơi nghiêng đầu cẩn thận nhìn tiểu hài tử trước mắt, nâng lên bàn tay vuốt ve cậu, ánh mắt chuyên chú giống như muốn đem cậu tiến nhập vào trong lòng mình.

“Sao vậy anh?” Đoàn Duệ Thanh cũng bị loại ánh mắt này làm khẩn trương.

“Anh đã đi tìm cậu.” Vân Thiệu Thần nhìn cậu nói.

“A?” Đoàn Duệ Thanh cơ hồ khiếp sợ nhìn anh, lúc bọn họ ở nhà ông ngoại, hắn tuy rằng nói với anh có khả năng cha sẽ đến tìm hắn, nhưng cũng chỉ là suy đoán, Vân Thiệu Thần khi đó nói cứ để việc đấy cho anh xử lý, Đoàn Duệ Thanh cũng không đoán được anh sẽ đi tìm ông.

“Kia, vậy cha em..”

“Đừng lo lắng.” Vân Thiệu Thần sờ tóc cậu, an ủi “Anh chỉ nói em tạm thời ở lại nhà anh, cũng không nói những cái khác.”

Đoàn Duệ Thanh sửng sốt một chút, há miệng thở dốc, mơ mơ hồ hồ nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó.

“Không có vấn đề gì.” Vân Thiệu Thần hơi hơi giương khóe miệng “Không cần nói xin lỗi, anh biết trong lòng tiểu Duệ có anh là được.”

Vân Thiệu Thần hiếm khi nói lời tâm tình với người khác, cho nên lần đầu nói ra những lời này, lực sát thương không cần nghĩ cũng biết lớn bao nhiêu.

Đoàn Duệ Thanh không những nhất thời khẩn trương đến đỏ mặt, ngay cả tim cũng đập thình thịch, hắn nhịn không được nhìn đi chỗ khác tránh tầm mắt của anh, ngón tay lại run nhè nhẹ, cơ hồ không nắm được cả chăn.

“Vậy, cha em có nói gì không?” Đoàn Duệ Thanh nhìn sang chỗ khác, miễn cưỡng đổi chủ đề. Nếu cứ tiếp tục chủ đề này, chỉ sợ hắn sẽ lớn mật nói ra nhiều điều, như vậy có khả năng sẽ dọa đến anh.

“Ông ấy nói mặc kệ em…” Vân Thiệu Thần có chút buồn bã nói, y thay cậu khổ sở, tuy rằng y vẫn luôn ủng hộ việc cậu không thi đại học, chính là cũng từng nghĩ qua, nếu khi cậu ra ngoài buôn bán thất bại, y sẽ khuyên cậu trở lại đi học.

Chính là hiện tại y thay đổi chú ý, có lẽ rời khỏi căn nhà đó, đối với việc trưởng thành của tiểu hài tử mới tốt, tính cách của cậu (cậu này là cha Đoàn Duệ Thanh ý) ……

Y nhớ đến thái độ của cậu khi nói đến tiểu hài tử, mày hơi nhíu lại, tính cách của ông, chỉ sợ sẽ đối với nhân sinh của cậu ảnh hưởng rất lớn, tiểu hài tử nếu tiếp tục khúm núm tùy ý ông chi phối mình, cũng chỉ có thể đi con đường không lối về.

Mà lấy hiểu biết của y đối với tiểu hài tử trước đây, chỉ sợ cũng chỉ có thể như vậy…..

Đoàn Duệ Thanh nghe anh nói vậy, ngược lại nhẹ nhàng thở ra, theo như hiện nay mà nói, cha mặc kệ hắn đã là thái độ tốt nhất.

Hắn nghiêng đầu, thấy anh vẫn luôn cau mày, biểu tình còn nhợt nhạt khổ sở, liền cười cười, đưa tay nhu nhu mi tâm anh, nói: “Anh, anh đừng lo lắng cho em, thái độ của cha như bây giờ đối với em ngược lại đã tốt lắm rồi.”

“Thật sự?” Vân Thiệu Thần có chút không tin nhìn cậu, y cho rằng trong lòng tiểu hài tử sẽ khổ sở, dù sao đối với một nam hài, người cha có bao nhiêu quan trọng y hiểu rõ.

“Đương nhiên là thật rồi.” Đoàn Duệ Thanh gật đầu, sau đó rướn người hôn lên môi anh một cái, trái lại an ủi “Cho nên anh không cần thay em khổ sở, em không sao cả.”

Vân Thiệu Thần cẩn thận nhìn vẻ mặt cậu trong chốc lát, xác định không thấy được vẻ khổ sở trên mặt cậu, mới gật đầu.

Đoàn Duệ Thanh lúc này mới hoàn toàn thả lỏng, việc này nếu anh họ nhớ kỹ trong lòng, chỉ sợ sau này cũng sẽ thành khúc mắc, luôn lo lắng cho hắn.

Vân Thiệu Thần sau khi thấy cậu không có việc gì, mới đứng dậy đi đến phòng tắm.

Đoàn Duệ Thanh nguyên bản còn muốn đợi anh ra cùng ngủ, nhưng không biết hôm nay anh ở phòng tắm gây sức ép cái gì, nửa ngày không đi ra, hắn tựa vào bên giường chờ liền ngủ quên mất……

——————————————-

Đoàn Duệ Thanh sau khi biết thái độ của cha mình rồi, tạm thời thở phào nhẹ nhõm, hắn chỉ sợ tính tình của ông, sau khi biết hắn ở nhà anh họ, còn đi làm ở khách sạn Nam Môn, sẽ trực tiếp chạy đến bắt người, nói không chừng còn đánh hắn trên đường.

Bất quá kỳ thật hắn không biết, khi Vân Thiệu Thần đi đến Đoàn gia, cũng không thoải mái như vậy, Đoàn Thế Quốc sau khi biết anh thu lưu Đoàn Duệ Thanh, còn gạt người làm cha là ông, thiếu chút nữa đuổi anh ra khỏi cửa, nếu không phải Đoàn mẹ cố lấy dũng khí kéo ông lại, mà Vân Thiệu Thần lại vì che chở Đoàn mẹ mà bị một ghế của Đoàn Thế Quốc đập vào, chỉ sợ căn bản ông sẽ không ngồi xuống nói điều kiện với anh.

Mà vết thương trên lưng Vân Thiệu Thần, Đoàn Duệ Thanh cũng là vài ngày sau khi giặt áo giúp anh mới phát hiện, bởi vì nơi bị đánh trúng trên lưng đã muốn bị bầm đen, sưng mủ, bản thân y tự bôi thuốc lại không tốt, nước thuốc cùng vết mủ đều dính trên áo….

Đoàn Duệ Thanh cầm lấy áo anh, ngồi xổm trong phòng tắm trực tiếp khóc lên.

Lúc ấy Vân mẹ đang ở nhà cũng bị cậu dọa hoảng sợ, bỏ lại việc đang làm trong bếp, khi chạy đến phòng tắm, liền thấy cậu đang ôm cái áo khóc đến không thành tiếng.

“Duệ Thanh, con làm sao vậy?” Vân mẹ liếc mắt một cái liền thấy đó là áo của con mình, nhưng cháu trai vì cái gì khóc thành như vậy?

“Không, không có việc gì…..ô…ô…” Đoàn Duệ Thanh khóc đến lấm lem nước mắt nước mũi lắc đầu, cũng không biết có phải vì sự kiện này mà áp lực hắn tích tụ nhiều năm cùng với nước mắt bị áp chế đều hoàn toàn đi ra.

Khó trách anh họ lại ở trong phòng tắm gây sức ép lâu như vậy, còn khóa cửa…

Mấy ngày nay cùng hắn ngủ anh đều đưa lưng ra ngoài, hắn còn tưởng anh muốn quay mặt về phía mình, hiện tại mới biết được là vì trên lưng có vết thương….

“Được rồi, tiểu Duệ đừng khóc, nói cho cô biết, rốt cục xảy ra chuyện gì?” Đoàn Giai Thu thấy cậu vẫn khóc không dừng được, đành phải đi đến bên cạnh cậu ngồi xuống, vuốt lưng cậu, một bên lau nước mắt cho cậu.

“Cô…thực xin lỗi, thực xin lỗi…” Đoàn Duệ Thanh khóc lớn, hai mắt đẫm nước cùng thần tình bi thương nhìn nàng, hắn cảm thấy chính mình thực có lỗi với nàng, có một đứa con trai tốt, đều bị mình hại thành như vậy.

“Xin lỗi cái gì a..Tiểu Duệ con nói bậy cái gì vậy..Nhanh nói cho cô biết có chuyện gì vậy..” Đoàn Giai Thu thấy cậu khóc đến thương tâm như vậy, cảm thấy thực đau lòng, lại không dỗ cậu nín được, cũng nhịn không được muốn khóc theo, đứa nhỏ này rốt cục gặp chuyện gì, khóc thành như vậy.

Đoàn Duệ Thanh khóc đến không thành tiếng, căn bản không có biện pháp nói được một câu đầy đủ.

Trong lòng hắn khó chịu, không ngừng đau lòng Vân Thiệu Thần, còn có áp lực nhiều năm dồn nén đồng thời bạo phát ra, hắn như thế nào cũng không ngừng khóc được.

Kết quả một người ngồi ôm, an ủi, một người ngồi khóc, đến khi Vân Thiệu Thần trở về, Đoàn Duệ Thanh mới đổi người, buông tha Vân mẹ.

Vân Thiệu Thần nhìn đến cái áo trong tay cậu, rất nhanh liền hiểu được chuyện gì xảy ra, đành phải ôm lấy đứa nhỏ đang khóc không ngừng nhỏ giọng an ủi. Trong lòng thì hơi thở dài, mấy hôm trước y vẫn luôn giấu diếm rất tốt, buổi tối quần áo đều tự giặt sạch, cái trong tay cậu hoàn toàn là ngoài ý muốn…..

“Được rồi, đừng khóc nữa.” Vân Thiệu Thần đơn giản ôm cậu ngồi vào mép giường, một bên nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu, sợ cậu bị sặc.

“Em không….” Đoàn Duệ Thanh ghé vào trong ngực anh, vừa khóc vừa lắc đầu.

“Vậy em muốn như thế nào mới không khóc nữa?” Tiểu hài tử là lớn nhất, Vân Thiệu Thần bất đắc dĩ, chỉ có thể một bên vỗ một bên hống.

“Muốn anh đưa lưng cho em xem.” Đoàn Duệ Thanh khóc nói.

Thân thể Vân Thiệu Thần cương một chút, tiểu hài tử trong ngực cảm giác được, lập tức lại lớn tiếng khóc lên, giống như nếu y không đáp ứng liền không bỏ qua.

“Được được, em đừng khóc, cho em xem.” Vân Thiệu Thần vội vàng gật đầu, buông tiểu hài tử ra đứng dậy.

Đoàn Duệ Thanh lúc này mới ngừng khóc, bất quá vẫn hơi nức nở, ánh mắt nguyên bản xinh đẹp vì khóc lâu mà trở nên đó bừng, trên mặt đều ẩm ướt, nước mắt nước mũi đều cọ vào trong ngực Vân Thiệu Thần.

Vân Thiệu Thần đối mặt với tầm mắt của cậu, chỉ xoay người đưa lưng về phía cậu, tháo nút ra đem áo hoàn toàn cởi xuống, lộ ra một mảnh da thịt bị bầm đen sau lưng.

Đoàn Duệ Thanh vừa nhìn thấy, nhịn không được lại khóc rống lên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.