Em Họ Không Dễ Nuôi

Chương 34



Đoàn Duệ Thanh mỗi tuần sẽ có một ngày nghỉ, Khang Ninh Huy nếu nói muốn dẫn hắn đi gặp bạn mình, tự nhiên sẽ điều chỉnh ngày nghỉ hợp lí cho hắn.

Khang Ninh Huy sau khi nhìn thấy Vân Thiệu Thần, trong mắt nhiều nhất là tán thưởng, hai người này quả nhiên là thân thích a, bộ dạng rất được.

Vân Thiệu Thần thực sự là một người khiến người ta yêu thích, trầm mặc ít lời, thành thục ổn trọng, cho dù tính cách có hơi nghiêm túc, nhưng càng có nhiều người muốn tiếp xúc với người như y.

Trong lòng Khang Ninh Huy đối với người như vậy cũng rất yên tâm, lấy những lá trà mình chuẩn bị theo, cùng với hai người trẻ tuổi, liền xuất phát.

Con phố ở khu vực này thập phần yên lặng lại không phồn hoa, bởi vì người xe rất ít lui tới, con đường này tất cả đều từ đá trải ra mà thành, hai bên lại là những căn nhà kiểu cổ, khiến những người đi đến đây liền có loại ảo giác như bản thân xuyên qua.

Đoàn Duệ Thanh đã lâu rồi mới thấy qua loại phong cảnh này, tầm mắt cũng nhịn không được nhìn ngó xung quanh.

Vân Thiệu Thần thấy bộ dáng cậu rất thích thú, cũng im lặng, chỉ là khi nhìn đến cậu sắp dẫm vào ổ gà thì kéo cậu lại, hoặc là nhíu mày nhắc nhở cậu lo nhìn đường cho tốt.

Đoàn Duệ Thanh nghe xong, cũng hoàn toàn đem lời anh nói như gió thoảng bên tai, như trước mà nhìn xung quanh.

Vân Thiệu Thần thấy không có biện pháp, chỉ có thể cầm tay cậu để cậu không bị ngã.

Khang Ninh Huy cảm thấy phương thức ở chung của hai người rất thú vị, cười nói: “Hai anh em các ngươi tình cảm thật tốt, khiến người ta thật hâm mộ a.”

Vân Thiệu Thần không nói chuyện, Đoàn Duệ Thanh quay đầu lại mỉm cười nói: “Đúng a, anh của tôi tuy rằng nhìn nghiêm túc, nhưng đối với tôi tốt lắm, đại khái cùng tính cách anh ấy có liên quan đi.”

“A? Việc này có liên quan gì đến tính cách?” Khang Ninh Huy tò mò hỏi. Vân Thiệu Thần cũng nhịn không được nhìn cậu.

“Ước chừng do anh ấy tương đối có tinh thần nghĩa hiệp đi, không chịu được khi nhìn thấy đứa nhỏ vất vả chịu khổ hay bị khi dễ.” Đoàn Duệ Thanh mỉm cười, nghiêm trang nói.

Vân Thiệu Thần nghe cậu nói, nắm lấy tay cậu thoáng dùng lực, cảnh cảo cậu không được nói bậy nữa.

Đoàn Duệ Thanh cười tủm tỉm nháy mắt với anh, hoàn toàn không nhìn đến cảnh cáo của anh, còn cố ý bổ sung: “Nếu ở cổ đại, anh ấy nhất định là đại đại hiệp.”

“Ha ha ha, có ý tứ.” Khang Ninh Huy bị cậu đùa cười lớn, nhịn không được nhìn Vân Thiệu Thần, cao thấp đánh giá một phen, sau đó đồng ý nói “Đích xác có phong phạm hiệp sĩ, nếu có thêm một thanh kiếm nữa, ở trên giang hồ hành tẩu mấy năm, khẳng định đứng đầu giang hồ.”

Hai mắt Đoàn Duệ Thanh cười đến cong cong, còn gật đầu thật mạnh. Trong lòng tưởng tượng, nếu anh hắn mặc một thân cổ trang cầm theo một thanh bảo kiếm, sắc mặt trầm ổn nghiêm túc, chậm rãi hành tẩu nhất định nhìn rất tốt.

Vân Thiệu Thần bất đắc dĩ trừng mắt nhìn cậu một lát, liền mặc kệ cậu đi, tiểu hài tử nếu thích, liền để cho cậu chơi trong chốc lát.

Ba người nói nói cười cười đi đến tiệm trà Phú Khê.

Một mùi hương thanh thanh của trà từ trong tiệm bay ra, khiến người ta tâm thần thư sướng.

Một tiểu lão đầu ngồi ngay trước cửa, rung đùi vui vẻ, ngẫu nhin còn nhẹ nhàng hừ hai tiếng.

Khang Ninh Huy nhìn thấy y, mày nhíu nhíu, đi qua đứng bên cạnh gọi y.

Tiểu lão đầu vẫn lắc lắc đầu, chỉ ngẫu nhiên liếc hắn một cái.

Đoàn Duệ Thanh cùng Vân Thiệu Thần cũng không nghĩ quấy rầy bọn họ, chỉ có lẳng lặng kiên nhẫn đứng đợi một bên.

Qua một lúc lâu, ông mới nhìn thoáng qua Khang Ninh Huy, cười nói: “Đây là hai tiểu tử ngươi đưa đến? Lá trà là của bọn hắn sao?”

“Đúng vậy.” Khang Ninh Huy cười gật đầu, quay đầu nói với Đoàn Duệ Thanh “Mau tới chào Cổ lão, hắn đối với lá trà ngươi đưa đến rất thích.”

“Chào Cổ lão.” Đoàn Duệ Thanh mỉm cười gật đầu chào tiểu lão đầu.

Cổ lão cũng gật gật đầu, ánh mắt đánh giá hắn trong chốc lát, mới chậm rãi thu hồi, lại nhìn về phía Vân Thiệu Thần đứng bên cạnh hắn, hỏi: “Vậy vị này là?”

“Anh ấy là anh trai con.” Đoàn Duệ Thanh vội giới thiệu.

“Vân Thiệu Thần.” Vân Thiệu Thần cũng tự giới thiệu.

Cổ lão gật đầu, trên mặt mang ý cười, quay đầu nói với Khang Ninh Huy: “Hai đứa trẻ tốt, có khí chất, không tồi không tồi.”

Khang Ninh Huy đối với việc ông không lập tức nhắc đến trà hết sức kinh ngạc, nhịn không được nhíu mày.

Cổ lão thấy liền cười nói: “Hai đứa nhỏ này có một loại linh khí, đối với người uống trà có đạo lý, nếu không có linh khí, giống như ngươi, bộ dạng xinh đẹp có ích lợi gì.”

“Nha! Ngươi lão đầu tử này, nói chuyện thì thôi đi, lão mỉa mai ta làm gì.” Khang Ninh Huy bất mãn trừng ông.

Cổ lão đầu mặc kệ y, xoay người mỉm cười mời hai người vào trong, còn cố ý chuẩn bị cho hai người một ít đồ ăn vặt, thực sự coi hai người như tiểu hài tử.

“Nhà ngươi là ở Vân Lĩnh đi?” Cổ lão đầu ngồi đối diện bọn họ, cười hỏi.

Đoàn Duệ Thanh gật đầu, cười nói: “Đúng vậy, ngài làm sao biết được?”

“Ha hả.” Cổ lão đầu cười cười, hơi thở dài một tiếng, nói: “Cái khác ta không dám nói, nhưng những địa phương sản xuất lá trà ở gần đây, ta dù không uống qua, nhưng cũng có chút kiến thức, chỉ có Vân Lĩnh sản xuất trà làm ta khắc sâu ấn tượng, cũng hợp khẩu vị ta, ước chừng do “hảo sơn hảo thủy” nên dưỡng được trà ngon đi.”

Đoàn Duệ Thanh vẫn duy trì mỉm cười, cũng không nói chen vào.

Cổ lão đầu thấy bộ dáng hai người an an tĩnh tĩnh ngồi nghe, nở nụ cười, nói: “Ta nghe A Huy nói, ngươi chuẩn bị sản xuất trà của mình ở Vân Lĩnh?”

“Đúng vậy.” Đoàn Duệ Thanh gật đầu.

Cổ lão đầu thấy hắn thản nhiên thừa nhận, nhịn không được lại nhìn kỹ hắn, một lúc lâu mới nói: “Ngươi đã suy nghĩ kỹ, không sợ thu lại không đủ vốn?”

“Sẽ không.” Đoàn Duệ Thanh lắc đầu “Con sẽ không thất bại.”

Thời điểm hắn nói lời này, trên mặt vẫn duy trì mỉm cười, trong mắt là một mảnh trầm tĩnh, bộ dáng thập phần tự tin.

Đoàn Duệ Thanh tự tin như vậy, do chính hắn không muốn bản thân lần thứ hai thỏa hiệp với vận mệnh của mình, hắn không thể quay đầu, chỉ có thể tiến về phía trước. Ông trời nếu cho hắn một cơ hội sống lại, hắn nếu tiếp tục bảo trì trầm mặc, như vậy không ai cứu được hắn nữa.

“Ha ha…” Cổ lão đầu nghe xong lời hắn nói, đột nhiên phá lên cười.

Mấy người ngạc nhiên nhìn ông, không biết đột nhiên ông xảy ra chuyện gì.

Khang Ninh Huy nhịn không được, hỏi: “Ngươi đây là ghen tị tuổi trẻ mạnh dạn đi, hay là ghen tị người ta những năm gần đây làm gì cũng có đầy đủ tiền vốn?”

Cổ lão đầu khoát tay với y, ý cười trên mặt chưa hết, nói: “Cũng không phải, ta chỉ cảm thấy thực vui mừng, tiểu tử này có tiền đồ a, có can đảm, có ý tưởng.” Ông vừa nói vừa gật đầu “Ta thích.”

Khang Ninh Huy nhướng mày, dùng khẩu khí hơi trào phúng nói: “Thật sự khó có được, có thể có người khiến ông liếc mắt liền thích a.”

Cổ lão đầu nhìn y một cái, bĩu môi trả lời: “Nếu như là ngươi a, cho dù nhận thức mười năm ta cũng không có biện pháp thích.”

Khang Ninh Huy tức giận trừng mắt.

Cổ lão đầu không để ý tới y, quay đầu nhìn hai người Đoàn Duệ Thanh nói: “Suy nghĩ của ngươi rất tốt, bất quá cần phải đầu tư lâu dài, chỉ cần nhẫn nại mới có kết quả tốt.”

“Con hiểu được, cảm ơn Cổ lão dạy dỗ.” Đoàn Duệ Thanh mỉm cười gật đầu.

Cổ lão đầu rất vừa lòng với hắn, trà ngon của hắn, cùng việc hắn muốn kinh doanh lá trà đều rất thích.

Đoàn Duệ Thanh cũng là một người kiên nhẫn, an tĩnh nghe ông nói, ngẫu nhiên phụ họa hai câu, bộ dáng thập phần nghiêm túc.

Khang Ninh Huy một bên ngẫu nhiên cũng nói vào, chỉ có Vân Thiệu Thần từ đầu đến cuối vẫn luôn trầm mặc.

Cuối cùng Khang Ninh Huy về trước, Đoàn Duệ Thanh cùng Vân Thiệu Thần lưu lại Phú Khê đến chiều mới trở về nhà.

Nghe Cổ lão nói chuyện, Đoàn Duệ Thanh cảm thấy rất có ích, trên đường trở về vẫn luôn hưng phấn, vui vẻ nói chuyện không ngừng với Vân Thiệu Thần.

Vân Thiệu Thần cũng theo cậu, thấy cậu vui vẻ như vậy, trong lòng y cũng rất cao hứng, ngay cả biểu tình nghiêm túc trên mặt cũng nhu hòa không ít.

Chờ hai người chậm rãi về đến nhà, Vân mẹ còn chưa tan tầm.

Đoàn Duệ Thanh cười tủm tỉm một bên nói chuyện cùng Vân Thiệu Thần, một bên đi lên lầu, cho đến khi đến trước cửa nhà, mới thấy một nam hài đứng ở đó, nghi hoặc nhìn hắn.

“Ách, ngươi tìm ai?” Đoàn Duệ Thanh cũng kỳ quái nhìn y một cái, hắn vừa rồi rất hưng phấn nói chuyện với Vân Thiệu Thần, lúc này mới nhìn thấy y.

“Ta tìm Vân cảnh quan.” Y nói xong quay đầu nhìn Vân Thiệu Thần, trên mặt ngượng ngùng tươi cười, có chút ý tứ không tốt nói “Vân cảnh quan, anh còn nhớ rõ em không?” Em họ La, tên là La Hàng.” (pháo hôi xuất hiện…>”<)

Vân Thiệu Thần khẽ nhíu mày, ánh mắt y đã có chút mê man, hiển nhiên là không biết đứa nhỏ này là ai.

Nam hài nguyên bản cho rằng anh sẽ nhớ mình, nhưng thấy vẻ mặt Vân Thiệu Thần rõ ràng không nhớ ra, trên mặt lập tức thất vọng.

“Anh thật sự không nhớ rõ em sao, rõ ràng lần trước đã cứu em….” Trên mặt y là thất vọng lẫn lo lắng, cùng một chút không cam lòng.

“Thật có lỗi, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?” Vân Thiệu Thần có chút áy náy nhìn cậu.

Nam hài nghe anh nói như vậy, trong mắt có chút ướt, tựa hồ thực ủy khuất, môi cũng hơi vểnh lên.

Đoàn Duệ Thanh ở một bên nhíu mày, nam hài kia khả năng mới mười sáu mười bảy tuổi, có lẽ còn nhỏ hơn, nhưng biểu tình trên mặt y khiến hắn ngày càng nghi hoặc, lại liên tưởng đến tính hướng của anh họ…

“Ngươi tên La Hàng đúng không, ngươi tìm anh ấy có việc?” Đoàn Duệ Thanh cố ý nắm lấy cánh tay Vân Thiệu Thần, ánh mắt nhìn y hỏi.

Tầm mắt thiếu niên lập tức chuyển qua người hắn, sau đó lại nhìn chăm chú cánh tay hắn đang đặt trên tay Vân Thiệu Thần, mày hơi nhướng lên.

“Các ngươi có quan hệ như thế nào?” Thiếu niên hiển như chưa kinh qua thế sự, trong lòng cảm thấy không thoải mái, đều thể hiện rõ trên mặt.

“Ngươi cảm thấy quan hệ như thế nào liền như thế ấy.” Đoàn Duệ Thanh cố ý nói một cách mơ hồ, thiếu niên này tuy không hiểu chuyện, cũng có chút tâm cơ, hắn cảm thấy người như vậy không thể cho y bám lấy anh họ, cho dù anh ấy sau này muốn tìm một người đàn ông, kia cũng phải được hắn đồng ý mới được. (Ghê hôn… ^^)

Thiếu niên kia sắc mặt tái nhợt, định nói gì đó lại nhịn xuống, tầm mắt dời về phía Vân Thiệu Thần, trong mắt bắt đầu ẩm ướt, thanh âm mềm mềm hỏi: “Vân cảnh quan, em chỉ là tới cảm ơn anh lúc trước cứu mạng em, em có thể đem đồ vật vào nhà anh không?” Y nói xong liền né ra, lộ ra đồ vật để phía sau.

Để trước cửa là đầy ắp các thùng nhỏ lớn, theo như lời y nói, hẳn là muốn đưa tất cả lễ vật này vào trong nhà Vân Thiệu Thần.

Đoàn Duệ Thanh nhìn mấy thùng đó, trong lòng bĩu môi khinh thường, mở miệng nói: “Mấy thứ này chúng ta không thể nhận được, nếu người ta thấy sẽ nghĩ anh ấy như thế nào?” Cũng không biết vì sao, lần đầu tiên Đoàn Duệ Thanh nhìn thấy thiếu niên này, liền đối với y không có cảm tình, lời nói cũng có chút không tốt.

Thiếu niên trước đó đã vì lời hắn nói mà bối rối, lúc này mặt càng trắng hơn, lộ ra ánh mắt bất lực nhìn Vân Thiệu Thần.

“Thực xin lỗi, thỉnh ngươi thu lại lễ vật, ta không thể nhận.” Vân Thiệu Thần lắc đầu, sắc mặt nghiêm túc trả lời.

Nước mắt của thiếu niên cũng muốn rơi xuống, cả người run run nức nở: “Em…em không có ý gì, em chỉ nghĩ…Chỉ là muốn cảm ơn anh đã cứu em…”

Y vừa khóc, hai người còn lại có chút luống cuống tay chân, Đoàn Duệ Thanh tuy rằng không thích y, nhưng cũng chỉ nói hai câu, muốn thật sự khi dễ tiểu hài tử hắn cũng không làm được. Vân Thiệu Thần hoàn hảo hơn chút, sắc mặt không thay đổi bao nhiêu, nói: “Ta cứu ngươi chỉ vì ta là cảnh sát, ngươi không cần cảm ơn, đây là chuyện ta phải làm, đồ vật này ngươi lấy về đi.”

Y nói xong liền im lặng, vô luận như thế nào cũng không nhận những đồ này.

Đoàn Duệ Thanh thấy đứa nhỏ khóc lóc, trong lòng thở dài, chủ động nói: “Ngươi nếu không muốn hại anh ấy, thì đem đồ về đi, ngươi cảm ơn anh ấy là được, nếu ngươi để đồ lại đây, đối với y không tốt, ngươi có biết nhận hối lộ là một tội lớn không?”

Thiếu niên lắc đầu, hiển nhiên hiểu được tội này không nhỏ.

Đoàn Duệ Thanh trừng mắc nhìn, cố ý hù dọa: “Nếu nhẹ sẽ bị đuổi việc, nặng còn phải ngồi tù nữa.”

Lần này thiếu niên thật sự bị dọa, thậm chí quên cả khóc, thần tình lo lắng nhìn Vân Thiệu Thần giải thích: “Vân cảnh quan, em không biết sẽ như vậy, em không phải cố ý muốn hại anh.”

Vân Thiệu Thần nhìn Đoàn Duệ Thanh một cái, lắc đầu nói: “Không sao cả, ngươi đem đồ về là được.”

“Em biết rồi.” Thiểu niên bị Đoàn Duệ Thanh dọa như vậy, không dám nói thêm gì, liên tục gật đầu cam đoan.

Lúc này Vân mẹ vừa vặn về tới, lên lầu thấy mấy người đứng trước cửa, liền kỳ quái hỏi: “Sao lại đứng ở đây? Có chuyện gì sao?”

“Tam cô, cô về rồi.” Đoàn Duệ Thanh cười tủm tỉm nói “Tiểu hài tử này đến tặng lễ vật cho anh họ, tụi con là khuyên y đem đồ về.”

“A, đúng vậy, chúng ta không thu lễ vật.” Đoàn Giai Thu thấy bộ dáng Đoàn Duệ Thanh, cũng nở nụ cười, lấy chìa khóa mở cửa, nói với thiếu niên kia “Đồ vật chúng ta không thể thu, con vào nhà ngồi uống ly nước đi, vẫn còn là đứa nhỏ nhỉ.”

“Dạ, cảm ơn dì.” Thiếu niên lại đỏ mặt, nhu thuận theo nàng đi vào.

Đoàn Duệ Thanh nhíu mày nhìn y, hắn cũng không hiểu sao, thiếu niên này cũng không trêu chọc hắn, chỉ là hắn thấy không vừa mắt, còn càng xem càng khó chịu, đặc biết không thích bộ dáng y tươi cười lấy lòng với Vân mẹ.

“Sao lại không vào nhà?” Vân Thiệu Thần thấy tiểu hài tử đứng bất động, biểu tình trên mặt có chút kỳ quái, khó hiểu hỏi.

“Anh, anh thật không nhớ rõ người ta sao?” Đoàn Duệ Thanh nhìn anh hỏi.

Từ khi trọng sinh đến nay, có rất ít việc có thể khiến trong lòng Đoàn Duệ Thanh dao động, lúc này bản thân phản cảm với một đứa nhỏ, đúng là kỳ lạ a.

“Ừ, không nhớ rõ.” Vân Thiệu Thần lắc đầu, y mỗi ngày đi làm đều vội vàng bận rộn, sao lại có thời gian đi nhớ mặt từng người.

Đoàn Duệ Thanh nghe anh nói xong, có chút vừa lòng, lôi kéo tay áo anh, nói: “Vậy anh cảm thấy y tới tìm anh là có việc gì a?”

Vân Thiệu Thần không biết cậu muốn chỉ cái gì, lắc đầu, nói: “Anh không biết.”

Vân Thiệu Thần không nghĩ đến phương diện kia, nhưng trong lòng Đoàn Duệ Thanh rõ ràng, thiếu niên kia không đơn giản, tám phần là cong, nhìn thấy nam nhân Vân Thiệu Thần, nhất định đã động tâm với anh.

Bất quá hắn đối với hành vi của y rất không thích, y làm sao biết Vân Thiệu Thần là thẳng hay cong chứ? Liền dám biểu hiện trực tiếp như vậy, cứng rắn bẻ cong thẳng nam thật sự không phải việc nên làm.

Đoàn Duệ Thanh cũng không nói gì nữa, hắn không muốn làm rõ việc này, vạn nhất đến lúc đó Vân Thiệu Thần hỏi hắn làm sao biết người ta cong hay không cong, giải thích rất phiền toái.

Thiếu niên kia quả nhiên là loại hình nhu thuận, nói năng ngọt ngào, vào Vân gia liền đi theo bên người Đoàn Giai Thu, một tiếng dì, hai tiếng dì, khiến Đoàn Giai Thu cười vui vẻ.

Trong lòng Đoàn Duệ Thanh trở mình xem thường, chỉ có thể ngồi một bên nhìn hai người bọn họ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.