Sáng hôm sau, Ngọc Băng tỉnh dậy, nhanh chóng vệ sinh cá nhân xong cô đến phòng thay đồ chọn cho mình một chiếc váy màu xanh dương cách điệu. Chiếc váy làm tôn lên thân hình cân đối, nóng bỏng cùng làn da trắng hồng mịn màng như da em bé của cô. Cô chọn cho mình một túi xách mang thương hiệu CHANEL rồi xuống lầu dùng bữa sáng.
Khoảng 8h sáng Ngọc Băng được tài xế riêng chở đến quán cafe Tiên Cảnh gần trường đại học của hai cô bạn thân. Ngọc Băng vừa bước vào quán thì một giọng nói nam khàn khàn gọi tên cô:
– Ngọc Băng! Cháu về nước khi nào vậy?
– Cháu chào bác Lâm! Cháu về nước được mấy hôm rồi ạ! Bác và gia đình dạo này khỏe chứ ạ?_ Ngọc Băng mỉm cười chào hỏi người đàn ông trung niên trước mặt.
Bác Lâm chính là chủ quán cafe Tiên Cảnh này và cô cũng là khách quen của quán khi vừa khai trương hồi 3 năm trước. Cũng nhờ có sự góp ý và giúp đỡ của cô chú tạo ra các loại bánh khác nhau cùng với các loại nước uống độc đáo và các loại bánh khác nhau…. mà giờ đây tiệm cafe cũng thu hút được đông đảo khách hàng đặc biệt là học sinh, sinh viên vào những giờ nghỉ trưa hay là cuối tuần. Cũng nhờ vào sự giúp đỡ cùng với tính tình lương thiện, hòa đồng của cô mà bác Lâm rất quý mến và còn xem cô như là con cháu trong nhà của bác ấy. Và còn đặc biệt bác còn dành cho cô một bàn riêng ngay cạnh cửa kính để cô có thể ngắm toàn bộ khung cảnh của thành phố S.
– Cháu dùng gì để ta làm cho? _ Bác Lâm hỏi
– Bác cho cháu như mọi khi đi ạ! _ Ngọc Băng mỉm cười nhìn bác Lâm trả lời.
– Được cháu vào bàn ngồi đi! _ Ngọc Băng đi đến chiếc bàn dành riêng cho mình ngồi xuống đưa mắt ra cửa kính ngắm nhìn sự thay đổi của thành phố mình sống sau bao năm xa cách.
– Trà sữa trân châu đường đen của cháu đây! _ Bác Lâm đặt đồ uống trên bàn rồi nhắc nhở cô.
– Vâng ạ! Cảm ơn bác! _ Ngọc Băng nhìn bác Lâm lên tiếng cảm ơn.
– Được rồi! Cháu ngồi chơi đi nha ta vào trong đây! _ Bác Lâm nói rồi nhanh chóng rời đi.
– Vâng bác đi làm việc đi ạ! Chúc bác một ngày làm việc vui vẻ, hiệu quả._ Nói xong Ngọc Băng vừa thưởng thức ly matcha thơm ngon vừa ngắm nhìn toàn bộ thành phố S nhộn nhịp trong buổi sáng.
………..
Tại trường Royal, thành phố S
Ngọc Băng đứng trước cổng chờ 2 cô bạn thân, hôm nay họ thi xong được về sớm nên họ rủ cô đi chơi cùng. Ngọc Băng đứng chờ ở cổng trường, lúc này các bạn học sinh đi ra ngày càng đông nhưng có rất nhiều sinh viên nam nhìn cô chằm chằm khiến cô cảm thấy rất khó chịu. May mắn rằng hai cô bạn thân của cô đã kịp thời xuất hiện không là không biết những sinh viên nam đó có còn mắt để nhìn ko nữa. Từ xa hai cô gái xinh đẹp xuất hiện của đi về phía cô vừa gọi tên cô:
– Ngọc Băng!!!
– Ngọc Băng!!!
Ngọc Băng cũng quay lại mỉm cười vui vẻ vẩy tay với họ. Hai cô bạn thân của cô chính là thiên kim đại tiểu thư Khiết Hàn gia – Khiết Hàn An Nhiên và thiên kim đại tiểu thư Tống Ngọc gia – Tống Ngọc Linh Chi.
Khiết Hàn An Nhiên nhanh chóng chạy đến ôm chầm lấy cô nũng nịu nói:
– Ngọc Băng tao thật sự nhớ mày quá đi a!
……. Hết chapter 46……
“Nhân một ngày bình thường khí trời dìu dịu thế này, chúc cho bạn, thân ngồi ở đâu lòng yên ở đó, mắt thấy giang sơn, tay ôm ước vọng, vừa thưởng được rượu vừa ngẫm được trà, tay thêu được hoa và cũng bổ được củi. Có chơi có chịu, nói dốc cạn lòng là đã dốc, nói dứt áo ra đi là đi. Và không bao giờ là người chờ cửa, nếu ai đó tự ý rời đi thì đảm bảo đường về là không có.”