Dương Hàn Đông hôm nay không ở lại ký túc xá nữa, cậu trở về căn chung cư mà ba mẹ đã mua sẵn cho khi quyết định đi học ở Lam Thành. Từ đó tới nay cũng đã hơn ba năm xa nhà rồi. Quê của cậu vốn ở Trùng Khánh, mà từ Trung Khánh tới Lam Thành cũng phải mất năm tiếng ngồi máy bay và gần 30 phút đi ô tô mới có thể về nhà. Công việc học tập bận rộn nên cậu thường không quá nhiều ngày nghỉ để có thể thu xếp về thăm ba mẹ. Chỉ có thể về nhà vào dịp Tết, nhưng ba mẹ cậu rất quan tâm tới đứa con trai này, họ thường ba tháng đến thăm cậu một lần.
Vừa về đến nhà, Hàn Đông vứt bỏ cặp sách qua một bên, thả mình xuống chiếc ghế sofa màu xám còn ngắn hơn cả thân hình 1m80 mấy của cậu. Ngước mắt nhìn lên trần nhà, muốn đem hết thảy những mệt mỏi ngày hôm nay ném đi thật xa. Nhưng hình ảnh của Nghiên Dương cứ mãi không chịu rời đi, dường như đã bám rễ ở trong đầu cậu vậy. Từ lần gặp mặt trực tiếp ở tiệm trà sữa Aurora cho đến tai nạn không hẹn trước ngày hôm nay đều khiến cậu từng chút từng chút một ghi nhớ khuôn mặt cùng giọng nói ngọt ngào kia của cô.
“Dương Hàn Đông mày điên rồi. Mày sao có thể thích người như vậy được. Một chút dịu dàng cũng không có. Lại còn luôn gây sự với mày nữa.”
Nếu cứ mãi ở trong nhà có lẽ cậu sẽ điên lên mất. Sau đó, liền khoác tạm một chiếc áo măng- tô đen dáng dài đi ra ngoài dạo vài vòng. Tiết trời hôm nay có chút se lạnh, gió đầu đông lướt nhẹ lên mặt Hàn Đông cũng làm cậu tỉnh táo vài phần. Đi bộ được một lúc, thấy bản thân dường như đi quá xa rồi. Vì mải mê suy nghĩ mà không biết mình đã đi tới một khu dân cư cách nhà cậu hai con phố. Bây giờ là 6h tối cũng vừa lúc đói bụng nên Hàn Đông đảo mắt xung quanh tìm một quán ăn để mau chóng lấp đầy cái bụng đang than vãn đòi ăn. Đi được vài bước Hàn Đông nheo mắt nhìn người đang cầm máy ảnh phía trước có chút quen thuộc: “Chính là con nhóc hay gây sự đó.”
Cảm giác hơi lạnh sống lưng, Nghiên Dương quay người lại liếc nhìn dò thám xung quanh nhưng lại vô tình chạm tới ánh mắt của Dương Hàn Đông đứng cách đó vài bước chân. Chiếc máy ảnh đang ở chế độ chụp tự động liền “tách tách tách”, vài lần như vậy Nghiên Dương mới chợt nhận ra có phần thất lễ liền tắt máy ảnh đi rồi nhét vào balo trên vai. Dương Hàn Đông vẫn đứng đó, đôi mắt quét một lượt từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên, trong lòng nghĩ thầm “sao cô ấy có thể mặc bộ đồ đó ra ngoài này được vậy?”
Nếu xét tổng thể thì cũng không phải là không được. Cũng rất dễ thương nha. Có luật pháp nào cấm không được đi dép lê trong nhà hay là mặc bộ đồ bạch thỏ liền thân ra ngoài đường đâu. Với lại thời tiết này ai quan tâm chứ. Ấm là được rồi.
Trong lòng nghĩ vậy nhưng đôi chân dài mét hai kia vẫn lần đường bước nhanh về phía Nghiên Dương, người mà đã chôn chân tại đó từ lâu, cô vẫn còn đang mê mẩn vẻ đẹp trai lạnh lùng có chút bất cần kia của Dương Hàn Đông.
“Chụp cũng đã chụp rồi mà ngắm vẫn chưa đủ sao?” vừa nói vừa ghé sát mặt lại phía cô. Gần quá rồi, gần quá rồi. Nếu người qua đường không nhìn kĩ còn tưởng bọn họ đang hôn nhau nữa. Nhận thấy tư thế này không ổn Nghiên Dương liền đẩy Dương Hàn Đông ra, lúng túng hỏi:
“Sao.. sao.. cậu lại ở đây? Cậu theo dõi tôi đấy à!”
“Cậu nghĩ cậu có giá lắm sao? Nếu cho thì tôi sẽ miễn cưỡng nhận cho cậu vui vậy..”
Người vừa nói câu đó cảm thấy hiện tại hình tượng cũng không cần thiết. Vì trước mặt người con gái này Dương Hàn Đông làm gì còn cái gọi là hình tượng nữa.
Dương Hàn Đông thấy Nghiên Dương đang lúng túng với khuôn mặt ngại ngùng ửng hồng liền nhanh chóng chớp lấy cơ hội trêu chọc cô. Vừa nói tay vừa xoa đầu cô:
“Thấy thế nào? Ngại ngùng làm gì. Cứ gật đầu một cái tôi liền đáp ứng cậu luôn.”
Da mặt Nghiên Dương rất mỏng nha. Dương Hàn Đông xoa đầu Nghiên Dương, hành động này thật giống bạn trai đang dỗ dành cô bạn giá nhỏ của mình. Một người cao mét tám và một người cao tầm 1m65 đang đứng đối diện nhau ở khoảng cách gần. Một khung cảnh đẹp.
Lát sau, Nghiên Dương giật phăng bàn tay đang nghịch ngợm tóc mình xuống, vênh mặt lên nói với giọng hậm hực:
“Tay cậu bẩn lắm đấy biết không? Đầu tôi mới gội đó. Đừng có mà lộn xộn.”
Nói xong liền định quay người bỏ đi thì Dương Hàn Đông kéo tay Nghiên Dương lại, nói: “Đi ăn tối cùng tôi.”
Nghiên Dương thầm nghĩ đây là lời thỉnh cầu hay là ra lệnh vậy.
“Tôi không đói.”
“Tôi mời.”
“Cậu trả tiền?”
“Được.”