Cánh cửa phòng một lần nữa khép lại, Khánh Vân ngồi xuống giường, trên má Kiều Trang đã sớm sưng lên cùng khóe môi rỉ máu, đôi mắt đen láy đong đầy nước mắt, chiếc váy bị cường xé không che hết bầu ngực sữa. Khánh Vân trong lòng xót xa, dù ban đầu cô đưa Kiều Trang về Trần gia là vì lợi ích của tập đoàn, nhưng trong thâm tâm cô chưa bao giờ có ý nghĩ tổn thương cô bé này. Cô chán ghét loại đàn ông phụ tình bạc nghĩa, chán ghét những người tự cho mình là thượng đẳng, được quyền vui đùa phụ nữ. Bình đẳng nam nữ từ lâu đã không có trong căn nhà này.
Khánh Vân hít sâu một hơi, dịu dàng đem cơ thể gầy yếu của Kiều Trang ôm vào lòng, bàn tay vỗ về trên tấm lưng nhỏ, không ngừng trấn an.
“Không sao, không sao rồi. Có tôi ở đây, em không phải sợ.”
Kiều Trang không lên tiếng, như một đứa trẻ òa khóc trong từng tiếng nức nở. Ngoài bà ngoại ra chưa từng có người sẽ ôm nàng vào lòng, vỗ về mỗi khi nàng bị ức hiếp. Trần Khánh Vân là một ngoại lệ, người phụ nữ mà nàng luôn phải ngước nhìn lại chưa bao giờ chê cười nàng, mỗi cử chỉ đều dịu dàng, mỗi lời nói đều ấm áp. Vì có người quan tâm đến nàng, có người ôm nàng vào lòng, cho nàng chỗ dựa cho nên nàng mới dám cuồng quấy một lần mà khóc, khóc cho những uất hận, khóc cho những tủi nhục, khóc cho những lần tổn thương.
Kiều Trang để mặc nước mắt làm ướt mảnh áo của Khánh Vân, nàng ôm chặt lấy chị ta, nép vào lồng ngực không đủ rộng nhưng mang đến cho nàng thật nhiều bình an và ấm áp.
“Tôi đảm bảo sau này nó sẽ không dám càn quấy với em nữa.”
Khánh Vân chắc chắn nói. Sau đó thấy Kiều Trang không còn khóc nữa, cái ôm bỗng nới lỏng thì bị Kiều Trang ôm chặt lại, gương mặt tái nhợt, lo lắng nhìn cô.
“Đừng đi!”
“Tôi lấy đá chườm mặt cho em.”
Kiều Trang bĩu môi:”Không muốn! Chị ở đây với tôi.”
Khánh Vân có chút ngạc nhiên khi nhìn bộ dạng làm nũng của Kiều Trang. Kiều Trang không biết tại sao nàng lại làm vậy với Khánh Vân, hai má vô thức hồng lên, cắn cắn môi có chút xấu hổ.
Khánh Vân nhìn vẻ đáng yêu hiếm thấy của Kiều Trang lòng liền mềm nhũn. Cô có em trai nhưng trong thâm tâm chưa từng xem Trần Đình Quân là em mình, cho nên để chân chính chiều chuộng ai đó là chuyện chưa bao giờ. Khánh Vân kiềm lòng không đậu, xoa xoa đầu Kiều Trang, dịu dàng nói.
“Được, nhưng em cần phải thay đồ.”
Lúc này, Kiều Trang mới dám buông Khánh Vân, để cô lấy đồ cho mình. Nhận được cái đầm bầu, Kiều Trang đứng dậy đi vào phòng tắm thay. Nàng cảm thấy ngại ngùng khi để Khánh Vân nhìn thấy cơ thể mình, huống chi bây giờ cái bụng đã nhô lên, sẽ khó coi. Kiều Trang không muốn Khánh Vân thấy nàng với hình ảnh không mấy đẹp này.
Thay đồ xong, Kiều Trang đi ra thấy Khánh Vân ngồi trên giường, nàng cũng nhanh chóng nằm lên, rù rì nói khẽ.
“Đêm nay…chị ở đây có được không?”
Thấy Khánh Vân nhìn mình Kiều Trang liền cụp mắt, không được tự nhiên nói tiếp: “Tôi sợ!”
Khánh Vân mỉm cười: “Được.”
Nói xong, cô nằm xuống bên cạnh Kiều Trang, hai người cùng chia sẻ nhau một cái chăn. Bất giác, Kiều Trang cau mày, tay ôm lấy bụng mình.
Khánh Vân có chút khẩn trương:”Sao vậy?”
“Bụng hơi đau.”
“Có thể là động thai rồi. Chúng ta đến bệnh viện.” Khánh Vân lập tức ngồi dậy, Kiều Trang liền nắm lấy cánh tay cô, lắc đầu.
“Không cần. Dù sao cũng là nửa đêm. Chị có thể xoa bụng cho tôi không, có thể sẽ hết đau. Nếu không hết chúng ta đi bệnh viện, được không?” Kiều Trang chớp chớp mắt chờ mong.
Khánh Vân suy nghĩ một lúc rồi nằm trở lại, đưa tay cách một lớp vải nhẹ nhàng xoa cái bụng đã có chút nhô lên của Kiều Trang.
Kiều Trang nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Khánh Vân khẽ mỉm cười, nàng thầm nghĩ nếu Khánh Vân là ba đứa bé thì tốt biết mấy. Kiều Trang cứ thế mơ màng đi vào giấc ngủ mà không hay biết ý nghĩ của mình đã bắt đầu không bình thường.
Khánh Vân đợi Kiều Trang đã ngủ say mới rút tay về. Cô rón rén rời khỏi phòng. Lát sau quay lại trên tay mang theo túi chườm đá. Khánh Vân cẩn thận đem chườm đá áp vào má phải Kiều Trang.
Kiều Trang bị lạnh mơ màng mở mắt, nhìn thấy trước mắt là gương mặt của Khánh Vân mới an tâm ngủ tiếp, bàn tay cũng vô thúc siết chặt lấy vạt áo của cô. Nàng nghĩ, nếu đêm nào cũng có Khánh Vân bên cạnh thì tốt biết mấy.
***
Tiếng nhạc xập xình bỗng bị cắt ngang, Trần Đình Quân đang lắc lư theo điệu nhạc phải dừng, hắn có chút tức tối quay lại, nhìn thấy Trần Khánh Vân trong lòng càng khó chịu. Hắn vẫn còn ghi hận chuyện đêm qua người chị cùng cha khác mẹ này phá tan thú vui của hắn.
“Có việc gì?”
Khánh Vân trên tay cầm một bao thư, khoanh tay nhìn hắn, vóc dáng cao gầy hơi tựa vào cạnh bàn, sắc mặt ôn hòa thường ngày biến thành sự nghiêm nghị mang đầy tính uy hiếp.
“Từ này đừng đụng đến Lê Kiều Trang.”
Giọng điệu ra lệnh này khiến Trần Đình Quân càng căm ghét, hắn quả thật bị khí thế của Trần Khánh Vân làm cho dao động nhưng không có nghĩa hắn sẽ nhún nhường trước chị ta. Trần Đình Quân được nuông chiều từ nhỏ, dưỡng thành cái tính bất trị, cho nên càng không dễ dàng nghe theo.
“Chị là ai mà ra lệnh cho tôi? Con nhỏ đó là người của tôi, tôi muốn làm gì phải cần chị cho phép?”
Trần Khánh Vân mặt không đổi sắc, cũng không dư thời gian cãi nhau với hắn. Cô lắc đầu, đối với Trần Đình Quân là vô phương cứu chữa.
“Cậu không biết hai từ vô sỉ viết như thế nào đâu!”
Trần Đình Quân đang muốn phát tiết nhưng đối với sự ung dung, điềm tĩnh của Trần Khánh Vân càng làm hắn cảm thấy bản thân bị xem thường. Hắn hít sâu một hơi, điều hòa lại cảm xúc, trào phúng nói.
“Chị tưởng chị là ai? Chị tưởng ba cho chị ngồi vào chiếc ghế giám đốc là ngon lắm sao? Chị đừng quên chị chỉ là một đứa con gái, sau này có chồng sinh con thì như ao nước đổ đi. Người thừa kế Trần gia là tôi. Cho nên, biết điều một chút sau này tôi sẽ nghĩ tình không tống cổ chị ra khỏi công ty.”
Khánh Vân không đáp chỉ cười, nụ cười này đối với Trần Đình Quân đầy tính châm chọc. Hắn nhíu chặt mày, gầm lên:”Chị cười cái gì?”
Khánh Vân không màng đôi co với hắn, cô đưa cho hắn cái bao thư, nhàn nhã chờ đợi. Trần Đình Quân tò mò mở bao thư ra, bên trong có một xấp hình, hắn nhìn hình, đôi mắt hằn lên tia máu, tức khắc nhìn Trần Khánh Vân chứa đầy tức giận.
Khánh Vân lúc này đứng thẳng, đối với căm phẫn của Trần Đình Quân không hề xem vào trong mắt.
“Nếu không muốn ba biết cậu chơi ma túy thì đừng có đụng đến Lê Kiều Trang.”
Lời nói nhỏ nhẹ nhưng ẩn sâu sau lớp ngụy trang đó là một lưỡi đao bén ngót đang đặt trên cổ Trần Đình Quân, bất cứ lúc nào cũng có thể cắt đứt yết hầu của hắn.
Trần Đình Quân nghiến răng nhìn bóng lưng ngạo nghễ của Trần Khánh Vân rời khỏi, bàn tay siết chặt rồi quơ lấy cái bình hoa điên tiết quăng vào tường tạo ra một cái âm thanh không dễ nghe. Hắn cảm thấy nếu năm xưa để Trần Khánh Vân chết đuối thì sẽ không có chị ta vênh váo như ngày hôm nay.
***