Lúc Khả Hân mở mắt ra đã là sáng hôm sau, cô hoang mang ngồi bật dậy, nhìn thấy quần áo trên người đã thay đổi không khỏi hoảng sợ ôm chặt lấy hai vai. Nhớ lại đêm hôm qua, cô rõ ràng đã ngủ quên ở góc tường sao bây giờ lại được nằm trên chiếc giường êm ái này.
“Vậy Lâm Vĩ Thành đâu rồi?”
Cô nhìn quanh phòng một lượt, không giống như đêm qua có người cùng cô ngủ ở đây. Khả Hân nghĩ lại hôm qua mình phản ứng như vậy cũng có phần không đúng, dù sao hiện tại cô cũng là vợ người ta. Dù cho không thể thân mật với Lâm Vĩ Thành thì cũng phải cố gắng chăm sóc và cư xử dịu dàng hơn với anh.
“Phu nhân, tôi là dì Ba, tôi vào được không?”
“Được, dì cứ vào đi ạ.”
“Phu nhân, quần áo của phu nhân tôi có hỏi quản gia Thuận, hình như chỉ có một vali, tôi thay phu nhân sắp xếp vào tủ rồi.”
“Vậy… vậy đêm qua… quần áo…” – Khả Hân có chút ấp úng, muốn hỏi rõ đêm qua là ai thay.
Dì Ba nhìn vẻ mặt của cô liền đoán được cô muốn hỏi gì, trong lòng cũng thầm khẳng định, Khả Hân là một cô gái rất đơn thuần.
“Là tôi thay giúp phu nhân, váy cưới quá nặng nề, tôi sợ phu nhân ngủ không thoải mái.”
Advertisement
Khả Hân khẽ thở phào một tiếng sau đó cùng dì Ba xuống lầu dùng bữa sáng, mắt thầy người hầu đang bận rộn trong bếp. Khả Hân theo thói quen cũng muốn đi đến phụ một tay nhưng bị dì Ba ngăn lại.
“Phu nhân, cô cứ ra ngoài bàn ăn ngồi để mấy việc này cho người hầu chúng tôi làm.”
“Không sao đâu dì Ba, con biết làm mà.”
Khả Hân mang đĩa thức ăn ra ngoài liền nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên bàn, quản gia Thuận đang đứng bên cạnh cung kính rót trà cho người đó.
Thấy Khả Hân đột nhiên dừng lại không tiến lên nữa dì Ba đi đến bên cạnh nói khẽ vào tai cô:
“Đó là nhị thiếu gia của nhà họ Lâm, Lâm Vĩ Phong.”
Lâm Vĩ Phong? Theo Khả Hân nghe nói thì anh ta sớm đã thoát ly nhà họ Lâm tự mình gây dựng sự nghiệp tại sao bây giờ lại còn ở đây. Không biết anh ta trông như thế nào nhỉ?
Lâm Vĩ Phong sớm đã nhận ra sự hiện diện của Khả Hân nghiêng đầu qua dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô. Trong lòng Khả Hân không nhịn được ‘Oa’ lên một tiếng. Ánh mắt của Lâm Vĩ Phong vô cùng sắc bén, giống như muốn nhìn thấu tâm can người khác. Ngũ quan góc cạnh gương mặt rõ ràng, anh tuấn nghiêm nghị, nếu đứng giữa đám đông chắc chắn thu hút được vô số ánh mắt ái mộ.
Khả Hân đột nhiên nghĩ đến Vĩ Thành, em trai thế này ắt hẳn anh trai cũng là người vô cùng đẹp trai. Đáng tiếc lại bị tai nạn hủy hết dung mạo…
“Mới sáng sớm đã nhìn tôi bằng ánh mắt say đắm như vậy thì không hay ho lắm đâu.”
Cái gì? Say đắm? Khả Hân nghiến răng kiềm lại lời muốn nói ra miệng. Tại sao anh ta có thể nói ra những lời như vậy, dù sao cô cũng là vợ của anh trai Vĩ Phong, lời vừa rồi của anh ta quá mức vô lễ.
Khả Hân không thèm trả lời, cầm theo đĩa thức ăn đi qua bàn khác ngồi. Lâm Vĩ Phong tỏ ra không hài lòng cau mày nhìn theo cô. Dì Ba cũng để ý thấy không khí không ổn nhanh chóng bước qua nói với Khả Hân:
“Phu nhân, bàn ăn ở bên kia, cô sao có thể ăn ở bàn nhỏ này được.”
“Không sao, con không muốn ngồi với kẻ vô lễ.” – Khả Hân mím môi.
Lâm Vĩ Phong đặt tách trà trong tay xuống, khẽ nhếch môi, ‘nói tôi là kẻ vô lễ, cô đúng là lớn gan’. Bất quá Vĩ Phong cũng không muốn chấp nhất với cô, quay qua gọi dì Ba:
“Thức ăn của anh trai tôi đã chuẩn bị xong chưa, tôi mang lên cho anh ấy.”
Thức ăn của Vĩ Thành sao? Khả Hân nghĩ đến bản thân giờ là vợ chính thức rồi, phải là cô làm mấy việc này mới hợp lẽ:
“Dì Ba, để con mang lên.”
“Sao? Cô đang tỏ ra hiền thục à?” – Vĩ Phong nhướn mày.
“Cậu có ý gì vậy?”
“Đêm tân hôn dám bỏ chạy ra ngoài, cô nghĩ xem cô đã chọc giận anh tôi đến mức nào, anh ấy chắc hẳn không muốn nhìn thấy cô lúc này đâu.” – Vĩ Phong mặt không đổi sắc nói ra từng chữ.
Khả Hân lần này tái mặt thật rồi, cô nhìn anh đầy khó tin, tại sao chuyện gì anh cũng biết. Rõ ràng hôm qua cô nhớ cả biệt thự đều không có ánh đèn, lúc đó không phải mọi người đều ngủ hết rồi sao?
Vĩ Phong đứng dậy tiến gần đến bên cạnh Khả Hân, lạnh lùng nói:
“Nếu tối nay cô còn dám chạy, cẩn thận tôi đánh gãy chân cô.”
Đáng sợ! Đây là suy nghĩ duy nhất của Khả Hân, khí thế áp bức người khác của anh ta quá đáng sợ. Tai sao từ Vĩ Thành cho đến Vĩ Phong đều đáng sợ như vậy. Anh em nhà họ Lâm hóa ra đều không phải người dễ sống chung.
Đợi khi Khả Hân phản ứng lại thì đã thấy Vĩ Phong mang theo khay thức ăn đi lên lòng. Trong lòng cô thật sự có chút không biết phải làm sao, dì Ba thấy cô ủ rủ liền đi đến nói:
“Phu nhân, nhị thiếu gia tính tình có chút nóng nảy nhưng không phải người xấu, cô đừng sợ.”
Khả Hân gắng gượng cười một cái, không biết trả lời sao.
“Nhị thiếu gia mỗi ngày đều tự tay bón thuốc, chăm sóc cho đại thiếu gia, vô cùng ân cần tỉ mỉ. Cậu ấy thật ra là một người rất dịu dàng.”
Khả Hân gật đầu cho có lệ, dù cho anh ta có tốt hay có xấu thì cũng không liên quan đến mình lắm, cô nghĩ như vậy. Vì người cô nên quan tâm chính là Vĩ Thành, người chồng bị tai nạn của cô.
“Dì Ba, dì có biết tại sao anh Vĩ Thành không chịu đi cấy da không ạ? Bây giờ y học tiên tiến, nếu trong nước không làm được chúng ta có thể đưa anh ấy ra nước ngoài.”
Khả Hân thật sự thắc mắc chuyện này, tiền có lẽ là thứ duy nhất nhà họ Lâm không thiếu, vì sao Lâm Vĩ Thành bằng lòng để mình có bộ dạng dọa người như thế chứ.
Dì Ba lắc đầu thở dài, buồn bã nói:
“Bởi vì hiện tại tính mạng của đại thiếu gia vẫn là ngàn cân treo sợi tóc làm gì còn tâm trạng đi cấy da gì nữa.”
Tính mạng vẫn nguy kịch sao? Khả Hân lại một lần nữa khó hiểu, tối qua cô thấy anh rất khỏe mạnh mà, đi lại cùng vô cùng có lực sao bây giờ lại nghiêm trọng thế.
“Phu nhân, trước mặt cậu Vĩ Phong tuyệt đối đừng nhắc đến bệnh tình của đại thiếu gia. Chắc chắn sẽ khiến cậu ấy không vui, dù sao đại thiếu gia bị thương nặng thế là vì cứu cậu ấy, trong lòng cậu ấy cũng không dễ chịu gì.”
Khả Hân gật đầu, cô có thể hiểu được tình cảm anh em của hai người họ vô cùng tốt, có thể sẵn sàng hy sinh cho nhau.
“Từ lúc cậu Vĩ Thành bị như này thì tính tình cậu Vĩ Phong cũng thay đổi, cô đừng chấp nhất cậu ấy.” – Dì Ba cố nói giúp cho anh, hy vọng ấn tượng trong lòng Khả Hân về anh có thể tốt lên.
Khả Hân nghe dì Ba nói vậy cũng có chút đồng cảm chỉ là nghĩ tới lời nói và dáng vẽ khi nãy của Lâm Vĩ Phong vẫn có chút tức giận. Dù sao cô cũng là chị dâu của anh, thế mà một chút tôn trọng dành cho cô cũng không có.
Lâm Vĩ Phong mang thức ăn đến trước cửa trùng hợp ngay lúc bác sĩ vừa bước ra.
“Anh tôi đã tỉnh chưa?”
“Tỉnh rồi nhưng cậu khoan hãy vào. Tôi vừa mới lau người cho cậu ấy trong phòng đều là mùi thuốc khử trùng, cậu bị dị ứng, nên đợi một lát nữa.”
“Không chết được đâu.” – Vĩ Phong cười nhạt rồi bước thẳng vào.
Trong phòng đúng là tràn ngập mùi thuốc khử trùng khiến cho anh không khỏi cau mày khó chịu nhưng Vĩ Phong rất nhanh đã gạt điều đó đi. Anh bước đến bên giường, nở một nụ cười dịu dàng với người đang nằm trên đó.
Nơi này được bày trí không khác gì một phòng bệnh chuyên nghiệp, có đầy đủ thiết bị và máy móc y tế. Người đang được quấn băng trắng khắp người, đến cả gương mặt cũng bị quấn kín chỉ để lộ ra một mắt, mũi và miệng kia chính là đại thiếu gia nhà họ Lâm, Lâm Vĩ Thành.
Vĩ Phong đặt khay thức ăn lên bàn, cẩn thận nắm lấy bàn tay với những vết sẹo vẫn còn chưa lành của anh trai.
“Vĩ Phong…” – Giọng của Vĩ Thành vô cùng yếu, có thể thấy tình trạng của anh thật sự nghiêm trọng như lời dì Ba nói.
“Em ở đây.”
“Thằng nhóc này, sao em dám lấy danh nghĩa của anh cưới vợ hả?”