Em Chờ Anh Giữa Mùa Xuân

Chương 48: Sương mù (5)



Biên tập: Rosa

May mà ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn đã làm mờ đi nét mặt, nếu không Thường Hạo thực sự không thể che giấu sự xấu hổ và lúng túng của mình.

Đây là chủ ý của trợ lý, anh ta nói với Thường Hạo rằng: “Thường đại luật sư trong mắt khách hàng vừa là một người ưu tú vừa là một kẻ lập dị.”

“Lập dị thế nào?”

“Một người đàn ông hai mươi chín tuổi nên có bạn gái. Tiền kiếm nhiều như vậy, tiếng tăm lớn như vậy, vẫn nên có một hai cô người yêu, thế này mới logic. Mà hiện giờ anh lại không có duyên với người khác phái nào, ngay cả những con muỗi ở bay cạnh giường suốt đêm cũng đều là con đực, chuyện này rất bất thường. Tôi đoán, khách hàng và đồng nghiệp của anh sẽ ở sau lưng nói anh bị đồng tính luyến ái. Ở Trung quốc, đồng tính luyến ái sẽ bị khinh bỉ.”

“Cái rắm, giới tính của tôi rất bình thường. Chỉ là mỗi lần gặp phụ nữ, tôi đều thấy rất vô vị, tôi không muốn hạ thấp đẳng cấp của mình.”

Trợ lý thở dài: “Vậy trong lòng anh có hình mẫu nào không?”

Thường Hạo tùy tiện nói bừa vài câu.

Trợ lý giống như một chuyên gia điều tra hình sự, căn cứ vào sự miêu tả của người chứng kiến vẽ ra ảnh chân dung của tội phạm tình nghi.

“Vừa ý không?” Trợ lý tổng hợp từ những bức ảnh chân dung khác nhau, sau đó photoshop ra, rửa ảnh rồi đưa cho anh xem.

“Tạm được!” Thường Hạo đang nhìn hồ sơ, ánh mắt lướt qua, nghiêng một góc 30 độ.

Trợ lý cắt ảnh ra thành mấy tấm lớn nhỏ, nhét vào trong ví tiền của anh, để khi đi xã giao gặp phải mấy người đàn ông tán gẫu về đề tài nam nữ, anh sẽ lấy ra khoe khoang, đây mới là biểu hiện của một người đàn ông bình thường.

Thường Hạo thuật lại sự thỏa hiệp của mình với một giọng điệu nhất quán, không thay đổi.

Thế giới này là một cánh đồng lớn, vào mùa này sẽ nở ra loại hoa gì hay sẽ mọc ra loại lúa gì, đều có quy luật, nếu bạn muốn phát triển trái mùa hoặc vượt mức quy định thì sẽ trở thành cỏ dại.

Chung Tẫn muốn làm ra bộ dáng đã hiểu, nhưng cô vẫn không phúc hậu mà cười lên. Cô nghĩ với cá tính kiêu ngạo và khuôn mặt lạnh lùng như bê tông kia của Thường Hạo, sẽ không viết được hai chữ “thỏa hiệp” này.

“Cô thì sao?” Từ trước đến nay, câu hỏi của luật sư chưa bao giờ nhẹ nhàng.

“Tôi không có chuyện gì để kể.” Ý cười giống như ánh sáng lấp lánh, lướt qua trong giây lát. Thật ra vào một đêm như vậy, sau khi tỉnh mộng, Chung Tẫn thực sự muốn tìm một ai đó để dốc bầu tâm sự.

Nhưng Thường Hạo không phải là một đối tượng tốt.

Thường Hạo lập tức cho rằng mình đã được gặp tri kỷ, không khỏi cảm khái quá trớn: “Tôi cho rằng, ở độ tuổi của chúng ta, dùng quá nhiều thời gian để hiểu và yêu là vô nghĩa. Hiểu rõ một người và chấp nhận người đó chỉ cần ba tháng là đủ. Vì vậy, không cần quá nóng vội.”

Chung Tẫn khẽ nhíu mày, làm bạn gái của người này, có trái tim của người trái đất là chưa đủ.

“Cô không đồng ý với quan điểm của tôi à?”

Chung Tẫn chợt cảm thấy cơn buồn ngủ đánh úp lại, một cơn gió mát ùa đến khiến cảm giác buồn ngủ tăng thêm mấy phần. Nội tâm đấu tranh vài phút, cuối cùng cô đành phải nói ra một sự thật đáng thất vọng: “Tôi muốn về ngủ.”

“Ừ, cùng nhau ngủ đi!”

Chung Tẫn cứng người tại chỗ.

Thường Hạo lập tức phản ứng lại: “Ý tôi là, chúng ta… phòng là cùng một hướng mà, tôi cũng mệt rồi, cùng nhau đi đi. Không, tôi ở đây thêm 2 phút nữa, cô đi trước đi.” Càng nói càng kỳ lạ, Thường Hạo dứt khoát im miệng.

“Ngủ ngon!” Chung Tẫn ngẩng đầu nhìn trời.

Hết mưa rồi, mây bị gió thổi bay, trên bầu trời đêm xuất hiện mấy ngôi sao sáng.

Thường Hạo ảo não sờ túi tiền, thấy Chung Tẫn đi đến cánh cửa phòng khép hờ, anh vội vàng chạy đến nhưng không kịp. Thường Hạo đã quên lấy thuốc lá, ngay lúc này, anh rất muốn hút mấy điếu để làm dịu đi sự bất lực không thể giải thích trong lòng. Tuy nhiên, sự bất lực đó không khiến anh cảm thấy thất vọng, ngược lại có mấy phần chờ mong.

Ngày hôm sau, bầu trời sau cơn mưa như được nước gột rửa, sạch sẽ đến mức phát sáng. Ở hai bên bờ sông là các vách đá đứng thẳng và gồ ghề, nước chảy xiết qua nhiều ghềnh đá, có thể thấy một hoặc hai ngôi nhà ẩn mình trên núi, vài sơn dân lưng mang sọt liễu và mấy con chó nhỏ đang chạy trên những con đường mòn. Trên sân thượng, du khách nhiều lên, chụp ảnh, cười nói, dù biết nhau hay không biết nhau cũng đều tụ tập thành một nhóm.

Chung Tẫn và Thường Hạo đến trễ vì cô phải đưa Thường Hạo tới phòng y tế thay thuốc trước.

Một con tàu lớn chở đầy gỗ và một chiếc tàu du lịch lướt qua, bác lái thuyền vẫy tay, nụ cười hiện lên trên khuôn mặt đen đúa nhưng chất phác. Chung Tẫn cảm thấy phía sau có một đôi mắt bắn lại đây. Cô quay đầu lại nhưng không bắt được. Cô không nói gì. Nhưng chỉ một lát sau, cảm giác đó lại xuất hiện.

Chung Tẫn cũng không quay đầu nữa mà tán gẫu với Thường Hạo về một ít điển cố liên quan đến Tam Hiệp.

Thuyền dừng ở một bến tàu nhỏ, một vài du khách muốn lên bờ. Trên bến tàu, có một cô gái đội chiếc mũ dân tộc đang đứng bán món trứng luộc nước trà và món cá nướng vàng óng. Bên trong giỏ trúc là những quả anh đào vừa mới hái xuống khiến người ta khó mà nhịn được.

“Anh đào kia có vẻ ngon, tôi đi mua một ít.” Chung Tẫn nói với Thường Hạo.

“Còn muốn ăn gì không?” Cân xong anh đào, cô ngẩng đầu hỏi Thường Hạo.

Vừa vặn bắt được đôi mắt không kịp trốn tránh kia một cách chuẩn xác, một khuôn mặt xinh đẹp hiện ra giống như đã từng quen biết. Trong đầu chợt lóe, Chung Tẫn đột nhiên nhớ ra, đây chẳng phải là cô gái trẻ tuổi gợi cảm đi với Thang Thần Phi trong thang máy của khách sạn ngày hôm đó sao?

Cô gái kia hoảng hốt, quay mặt đi.

Thật kỳ lạ, dù lúc ấy chỉ là vội vã thoáng nhìn nhưng Chung Tẫn lại nhỡ kỹ cô gái này, mà rõ ràng cô ta cũng nhận ra cô.

Chung Tẫn cố tình ăn mặc giản dị và làm như không phát hiện ra điều gì. Nhưng ánh mắt sâu thẳm của cô gái kia cứ bắn đến đây, có chút căm giận, có chút oán hận.

Cô vào phòng tắm rửa quả anh đào, vô ý để nước tràn ra đầy bồn, đến khi Thường Hạo vặn ống nước lại, cô mới ‘ôi‘ một tiếng.

“Nói đi!” Luật sư thật giỏi trong việc phát hiện vấn đề.

Chung Tẫn cắn môi: “Ở trên thuyền, tôi có thấy một người quen nhưng cô ấy không đến đây chào hỏi.”

“Cô chủ động bắt chuyện là được rồi.”

“Tôi vừa nhìn qua thì cô ấy liền né tránh.”

“Cô ta có liên quan đến vụ án của Thích Bác Viễn sao?”

Chung Tẫn suy nghĩ một lát rồi gật đầu. Phó Yến là mẹ kế của Thang Thần Phi, cô không biết cô gái này là gì của Thang Thần Phi nhưng nhất định là người quen.

Thường Hạo nhìn ra ngoài khoang thuyền, trên bến tàu, những du khách vẫn còn vây quanh nhóm người bán hàng rong mà cò kè mặc cả: “Chúng ta lập tức xuống thuyền.”

“Tại sao?”

“Nói không chừng đã có người chờ làm hướng dẫn viên du lịch cho chúng ta ở bến tàu Trùng Khánh rồi.”

Chung Tẫn tin Thang Thần Phi có khả năng này. Lần trước ra ngoài, cô đã biết đến năng lực theo dõi người khác của anh ta nên lần này cô mới ngắt điện thoại. Nếu Phó Yến có quan hệ với Thích Bác Viễn thì sao? Thang Thần Phi chỉ là con riêng của bà ấy. Từ giọng điệu, có thể thấy Thang Thần Phi đối với Phó Yến cũng không có bao nhiêu cảm tình. Anh ta gấp gáp theo dõi cô như vậy, động cơ là gì?

Vĩnh viễn đừng tin rằng một người đàn ông trưởng thành sẽ theo đuổi một cô gái điên cuồng như một thanh niên trẻ tuổi.

Sự từng trải khiến cho cuộc sống của người đàn ông phong phú nhưng đồng thời cũng khiến tình cảm mãnh liệt của anh ta từ từ rút lui.

Thang Thần Phi không chỉ là một người đàn ông trưởng thành mà còn là một đại thiếu gia đào hoa. Ngay từ đầu, cô đã ngửi được mùi show [1] của anh ta.

[1] trình diễn tài năng.

Khắp nơi đều là sương mù.

Hai người đi xen lẫn trong dòng người ở trên bờ, thuyền du lịch từ từ rời bến. Chung Tẫn lấy tay che khuất ánh nắng giữa trưa chiếu thẳng xuống và trông thấy cô gái kia đang nhìn quanh bờ sông. Dưới ánh mặt trời, toàn thân cô ta như được mạ vàng, phát sáng lên nhưng không thấy rõ nét mặt.

Đi trên bờ một hồi lâu thì tới một thị trấn nhỏ. Thường Hạo đề nghị ăn cơm trưa trước, sau đó hỏi thăm làm sao đến được Nghi Tân mà không phải qua Trùng Khánh.

Thị trấn được xây dựng trên một ngọn núi và chỉ có một con đường, nếu muốn đi đâu thì phải xuống dốc. Hai người leo lên mấy trăm bậc thang, nhìn thấy một quán mì coi như sạch sẽ nằm cạnh một cây cầu đá.

Thường Hạo gọi hai bát mì.

Khi mì được đem lên, Chung Tẫn hoảng sợ. Bát mì to như một cái chậu nhỏ, có thể vùi cả khuôn mặt vào trong. Hơi nóng lượn lờ, trong bát nổi lên một lớp dầu đỏ [2] thật dày, hành băm, gừng vàng, một miếng thịt bò lớn đỏ tươi được xắt lát mỏng, bọc lại trong súp dầu.

[2] nguyên liệu nấu ăn có vị cay và là một kỹ thuật độc đáo trong ẩm thực Tứ Xuyên, chủ yếu được làm từ hạt tiêu Tứ Xuyên và các loại gia vị khác của dầu thực vật (như tiêu, hoa hồi, Sannai, hành tây, tỏi, gừng và đường).

Thường Hạo dùng đũa trộn mì lên rồi ăn một miếng, ngay lập tức một cỗ cay nóng nhiễm khắp đầu lưỡi rồi nhanh chóng thấm đến lục phủ ngũ tạng, bức ra hết những thấp khí [3] thấm trong xương cốt mấy đêm qua: “Thật ngon!” Mí mắt vừa nhấc, mới phát hiện vẻ mặt sững sờ của Chung Tẫn.

[3] các triệu chứng lên nấm ở chân tay, ngứa mẩn.

Anh giật mình, đẩy bát của mình ra, kéo bát của Chung Tẫn lại rồi dùng sức thổi đi hơi nóng lượn lờ.

Lòng Chung Tẫn run lên, không dám tin mà nhìn anh.

Năm ấy, ngày nào đó, trong cửa hàng sữa đậu nành Vĩnh Hòa ở Giang Châu, Lăng Hãn vì cô mà thổi đi hơi nóng của bát vằn thắn nhồi thịt…

Thường Hạo không cảm thấy hành động này có bao nhiêu thân mật, không biết là đang phàn nàn hay trách móc: “Cô không ăn được loại mì này ở trong thành phố đâu, ăn khi còn nóng mới ngon. Cô phải nhập gia tùy tục. Được rồi, bây giờ không nóng lắm đâu.”

Chung Tẫn như bị thôi miên mà gắp một miếng lên, mới đầu cay không chịu nổi nhưng sau khi ăn thêm hai ba miếng thì đầu lưỡi trở nên chết lặng, dần dần không còn cảm thấy cay nữa, vị tươi cay trêu chọc khiến nước bọt tuôn ra như suối, miệng cũng bóng loáng, vô thức coi cái chậu nhỏ như một tô mì mà ăn hết, chỉ thừa lại chút nước canh.

Thường Hạo vui mừng mà mỉm cười, mặc dù chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.

Ông chủ quán mì nói cho hai người, muốn đến Nghi Tân, trước tiên là phải ngồi thuyền đến thị trấn, sau đó thì ngồi xe lửa.

Hai người lại lên thuyền.

Chung Tẫn nghĩ rằng nên đi từ sông Trường Giang, người lái thuyền đánh mái chèo một vòng, rẽ con thuyền gỗ vào một con sông lớn, độ cong đó giống như vòng eo nhỏ nhắn và thướt tha của người phụ nữ.

Từ xa, có thể thấy được những ngọn núi xanh biếc chất chồng lên nhau, dường như chỉ cần lấy tay vắt một cái, ngọn núi kia cũng có thể chảy ra nước ép trái cây màu xanh đậm.

Ngồi trên thuyền, tâm trạng của Chung Tẫn không khỏi tốt lên, cảnh đẹp ngoài ý muốn như vậy thật sự rất đáng mặt với biểu ngữ “du lịch”, người lái thuyền giới thiệu, có rất nhiều quan tài treo trên vách đá ở hai bên bờ sông, còn có những con đường cổ và vườn cam quýt. Cam quýt vùng này cực kỳ nổi tiếng, tuy mùa này chưa ra trái, chỉ có cây ăn quả đầy khắp núi nhưng Chung Tẫn không thấy tiếc nuối.

Bên bờ hiện ra một cây đa lớn mà mấy người cũng ôm không xuể, Chung Tẫn muốn giơ tay hỏi người lái thuyền cây đa kia bao nhiêu tuổi, cố giơ vài lần nhưng không thành công. Cúi đầu thì thấy, cô mải mê ngắm cảnh đẹp, cả người đã sớm nghiêng ra ngoài mép thuyền. Thường Hạo sợ cô rơi xuống nước, vẫn luôn nắm chặt lấy ống tay áo của cô.

Vẻ mặt anh không phải dịu dàng thắm thiết gì nhưng lại giống như cha mẹ yêu thương con cái, tuy ra vẻ giương nanh múa vuốt nhưng nội tâm lại hiền lành và hòa ái.

Chung Tẫn bỗng nhiên có chút cảm động.

Sáng hôm sau, hai người tới Nghi Tân. Nghi Tân đắm mình trong hương thơm của rượu ngũ lương, một thành phố nhỏ vừa phồn hoa vừa náo nhiệt. Hai người đi tìm khách sạn để ở.

Lúc đăng ký, cô gái ở quầy lễ tân nhiệt tình hỏi hai người đến du lịch hay đi thăm bạn bè, nếu là du lịch, khách sạn có thể giúp gọi taxi, tìm hướng dẫn viên du lịch.

Hai người đã hai đêm ngủ không ngon, hôm nay không suy nghĩ được gì, quyết định ngủ nghỉ và ăn no trước rồi tính sau. Thường Hạo từ chối khéo ý tốt của cô gái tiếp tân.

“Cô là người Ninh Thành hả?” Khi cô gái tiếp tân kiểm tra chứng minh thư của Chung Tẫn, đã hưng phấn mà hô lên.

Chung Tẫn khó hiểu, Ninh Thành không phải là thành phố nhỏ, danh tiếng ở trong nước cũng rất lớn, dân cư thành phố hơn 10 triệu, có cần phải ngạc nhiên như vậy không?

Cô gái che miệng cười: “Người Ninh Thành thật sự xinh đẹp, đàn ông cao lớn đẹp trai, phụ nữ thanh lịch thon thả.”

“Cô đã gặp qua người Ninh Thành rồi sao?” Thường Hạo không thích cô gái nói nhiều này, hơi mất kiên nhẫn.

Cô gái đỏ mặt: “Tôi chỉ mới đến khách sạn năm nay thôi, trước đây là hướng dẫn viên du lịch, vị khách đầu tiên tôi tiếp đón là người Ninh Thành, anh ấy họ Thang, muốn đến trấn Long Khẩu. Tôi đã cùng anh ấy qua đó.”

Chung Tẫn theo bản năng nhìn sang Thường Hạo, trấn Long Khẩu chính là hành trình tiếp theo của bọn họ.

“Anh ấy rất đẹp trai, khi cười lên có hơi ma mị! Cô biết anh ấy sao?”

Chung Tẫn bật thốt lên: “Đúng vậy, tôi biết Thang Thần Phi.”

Cô gái tiếp tân há miệng thật to: “Trời ơi, thế giới này thật nhỏ!”

Ban đầu, nơi này là một cái thôn, mười tám đời tổ tiên của nhà ai trong thôn, mọi người đều có thể đọc làu làu.

“Anh ta thích đồ cổ nên đến đó sưu tầm sao?”

“Không phải, anh ấy đi tìm một người.”

“Ai?”

Cô gái cười có lỗi: “Tôi cũng không rõ lắm, anh ấy bảo tôi đứng chờ trước cổng thôn.”

Khách sạn chỉ có bốn tầng, không có thang máy, hai người thuê phòng ở tầng ba. Lúc ở cầu thang tầng hai, Thường Hạo nghiêng đầu nhìn Chung Tẫn: “Thang Thần Phi đẹp trai lắm sao?”

Chung Tẫn khó hiểu nhìn anh.

“Loại nấm có vẻ ngoài không tệ thường là nấm có độc.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.