Em Chờ Anh Giữa Mùa Xuân

Chương 34: Thiên nga (1)



Biên tập: Rosa

Ninh thành là hỏa thành [1], tuy mới vào xuân nhưng chập tối đã có một tia khô nóng đầu hạ. Mùa xuân ở Ninh Thành chỉ ngắn ngủi như vậy, giống như sao băng phong hoa [2] trong chớp mắt.

[1]chỉ thành phố nóng như lửa.

[2]phong hoa (lấy từ câu phong hoa tuyết nguyệt) ý chỉ những gì đó đẹp và hoàn hảo.

Thường Hạo chỉ uống chút rượu nhưng lại cảm thấy càng ngày càng nóng.

Ngô tổng cũng xem như là một người hào phóng, không so đo chuyện Thường Hạo phơi bày bí mật của Thích Bác Viễn, khi phiên tòa thẩm vấn kết thúc liền mời Thường Hạo và trợ lý ăn một bữa tối long trọng. Thường Hạo nhìn Ngô tổng, thấy ông ta giống như có chuyện gì đó muốn nói nên đã đồng ý. Lần này là phạm vi nhỏ, tính cả lái xe thì chỉ có bốn người.

Để có thể uống rượu một cách thoải mái, bốn người liền chọn nhà hàng Thiên Phủ gần khách sạn Thường Hạo ở. Nghe tên là biết, nhà hàng này bán món cay Tứ Xuyên.

Đồ ăn và rượu vang được đặt ngay ngắn trên bàn, bốn người trò chuyện trên trời dưới biển trước, từ tình hình thế giới đến chuyện lớn của quốc gia, sau đó Ngô tổng mở miệng, xin chỉ bảo của Thường Hạo, ông ta nói lần này thắng kiện, mạng của Thích Bác Viễn được giữ lại nhưng liệu có cách nào để duy trì danh tiếng của Viễn Phương không?

Nếu không giám định giấy tờ nữa, tòa án sẽ không thể nói dài nói ngắn ra bên ngoài, nhưng một khi đã giám định, có kết quả xét xử, dù thế nào thì tòa án cũng phải ra mặt để giải thích với giới truyền thông.

Thường Hạo hỏi ông ta: “Để người tiêu dùng tin tưởng vào sản phẩm thì phụ thuộc vào chất lượng hay bao bì đóng gói bên ngoài?”

Ngô tổng trầm ngâm một lát, rồi nói: “Cả hai đều quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn là chất lượng. Dù đóng gói tốt đến đâu mà bên trong làm gì đó cẩu thả thì khách hàng chỉ bị lừa tối đa một lần, còn công ty thì lại mất đi uy tín.”

Thường Hạo nhướng mày: “Vậy ông còn lo cái gì? Nhiệm vụ cấp bách của Viễn Phương là phải giải quyết các vấn đề nảy sinh trong quá trình hoạt động của EMU, Thích Bác Viễn là thiên sứ hay ma quỷ, dư luận chỉ ầm ĩ một trận rồi sẽ dần im ắng.”

Ngô tổng thở dài, nói tiếng “được” rất nhẹ: “Chuyện lần này, chắc sẽ là một cuộc khủng hoảng khủng khiếp với bộ phận PR.”

“Bộ phận PR của Viễn Phương bồi dưỡng nhiều người như vậy để làm gì? Chẳng lẽ chỉ để tiếp khách, uống chút rượu rồi chơi golf sao?”

Ngô tổng cười khan: “Uống rượu, uống rượu.”

Thường Hạo không nâng ly lên: “Trước khi quyết định nói sự thật, tôi đã suy nghĩ rất cẩn thận. Người bình thường rất sợ người bị bệnh tâm thần, sợ bọn họ không khống chế được mà tấn công mình. Những thành tựu và đóng góp kia đã khiến họ được đối xử bằng sự kính nể và ngưỡng mộ, nhưng, chính bản thân họ cũng cảm thấy không dễ dàng, dù sao họ cũng chỉ là một bệnh nhân. Mọi người thường đồng tình với kẻ yếu. Tôi nghĩ rằng Viễn Phương nên tự hào vì có một kỹ sư trưởng như vậy!”

“Ý của anh là?” Hai mắt Ngô tổng bỗng chốc sáng lên.

Trợ lý cười hì hì tiếp lời: “Ngừng, việc này chỉ là dự kiến, không được truyền ra ngoài.”

“Đã hiểu! Đã hiểu!” Ngô tổng đứng lên: “Tuy lớn tuổi hơn luật sư Thường nhưng tôi thấy xấu hổ quá, thật xin lỗi vì không hiểu được nỗi khổ tâm của luật sư Thường lúc ở trên tòa, để tôi nhận lỗi với anh.” Nói xong, lấy một ly rượu đế lớn, mắt cũng không chớp mà uống một hơi hết sạch.

“Lệ phí của luật sư không oan chứ?” Trợ lý cười.

“Không oan, không hề oan. Luật sư Thường không chỉ có kiến thức phong phú về pháp luật mà còn có thể giải quyết nhiều vấn đề chuyên môn. Tôi định đề nghị với ban giám đốc mời luật sư Thường làm cố vấn pháp luật của công ty Viễn Phương.” Ngô tổng vỗ vỗ ngực tỏ ý việc này cứ “thầu” trên người ông ta.

Thường Hạo dùng đũa gắp một miếng nấm lạnh, nhàn nhã hỏi: “Làm sao các người biết Trầm Lỗi?”

Thường Hạo quen Trầm Lỗi từ nhỏ, là bạn bè rất thân thiết. Lúc đầu được Trầm Lỗi giới thiệu nên Viễn Phương mới tìm được Thường Hạo làm cố vấn pháp lý cho vụ kiện này. Là anh nể mặt Trầm Lỗi nên mới nhận.

“Không dấu gì luật sư Thường, trước khi tìm được anh, chúng tôi đã mời rất nhiều luật sư lớn khác, nhưng bọn họ đều lấy cớ từ chối, đoán chừng là không thấy được cơ hội thắng nên không muốn nhỏ một giọt nước xuống vũng nước đục này. Có một hôm, giám đốc tài chính nói rằng anh ta có một người bạn học trong cục công an Bắc Kinh, vào một tối nào đó, hai người tán gẫu với nhau, lúc nhắc tới vụ án của Thích Bác Viễn, người bạn học đó nói, có thể tìm Thường Hạo thử xem, anh ta rất thích những vụ kiện có tính khiêu chiến. Ngày hôm sau, chúng tôi đến Bắc Kinh, tìm được công ty Luật, bọn họ nói anh đã đi nghỉ phép, không nghe máy. Chúng tôi hỏi thăm khắp nơi, nghe nói Trầm Lỗi là bạn tốt của anh, tìm rồi tìm, ha ha, rốt cuộc cũng tiếp cận được cấp trên của anh. Luật sư Thường, có phải ngay từ đầu anh đã nắm chắc phần thắng rồi không?”

Thường Hạo lộ ra nụ cười mơ hồ cùng với vẻ mặt chẳng đâu vào đâu: “Tôi đi gọi một cuộc điện thoại!” Nói xong, kéo ghế, đi ra ngoài.

Phòng đối diện đang ăn uống rất vui vẻ, vì không đóng cửa nên tiếng nam nữ trêu ghẹo nhau bay ra không sót một chữ. Thường Hạo quan sát xung quanh, cuối hành lang có một ban công nhỏ, chỗ đó trông rất yên tĩnh.

Lúc nhấn dãy số, anh hơi do dự, cuối cùng vẫn quyết đoán nhấn vào biểu tượng gọi đi, thế nhưng không ai nghe máy. Thường Hạo gọi lại lần nữa, ngay khi anh sắp từ bỏ thì bên kia đột nhiên có động tĩnh. Chẳng qua, lúc này là một giọng nói hoàn toàn xa lạ.

“Xin chào, đây là quán bar ở đường số 6, bây giờ bạn anh đang say không thể nghe máy.”

Thường Hạo ngạc nhiên: “Cô ấy đi một mình sao?”

“Hình như là vậy!”

“Rốt cuộc cô ấy đã uống bao nhiêu?”

“Tôi vừa thay ca nên không rõ lắm.”

“Phiền anh trông cô ấy một lát, tôi sẽ đến ngay.”

Thường Hạo cũng không báo cho Ngô tổng một tiếng, vội vàng ngăn một chiếc taxi đến ngay quán bar trên đường số 6.

Từ sảnh trước có thể nhìn thấy trong sàn nhảy sôi động toàn là đầu người, trước mặt là bầu không khí phong phú chỉ thuộc về cảnh đêm, pha lẫn với mùi rượu, mùi nước hoa, mùi thuốc lá… mặt Thường Hạo lập tức đen đi. Một đường lảo đảo, hình như có đạp lên chân vài người, cuối cùng cũng đến được quầy bar.

Liếc mắt một cái là thấy Chung Tẫn đang nằm vất vưởng trên quầy bar mà ngủ. Thường Hạo không biết nói gì, nhìn chung, phụ nữ ở trong quán bar có người nào không ăn mặc xinh đẹp gợi cảm? Chỉ mình cô mặc đồng phục.

Chết tiệt, cô tới đây mượn rượu giải sầu ư? Nhân viên tư pháp mà lại đến mấy hộp đêm như thế này, cô không biết đàn ông bây giờ rất thích sự quyến rũ của đồng phục sao? Quả thực là tự chui đầu vào lưới.

Ánh mắt lạnh thấu xương nhìn quét một vòng, hai bên trái phải của Chung Tẫn đều là hai người phụ nữ. Bên cạnh có một người đàn ông đang tán tỉnh một cô gái, hai người không coi ai ra gì mà liếc mắt đưa tình. Trong lúc bận bịu, bartender vẫn dành thời gian gạt bỏ mấy ánh mắt đang lăm le cô.

Hình như không có đối tượng nào khả nghi.

Thường Hạo cảm ơn bartender, còn trả tiền boa rất hậu hĩnh, là tờ 100 tệ màu xanh. Bartender nhiệt tình giúp anh nâng Chung Tẫn dậy, đưa ra ngoài.

Khi bartender quay lại, anh ta nói với Lăng Hãn – người đang đi ra từ trong toilet: “Cuối cùng cũng đuổi được cô ấy đi, nếu không tôi thật sự không biết nên làm gì với cô ấy. Đây là lần đầu tiên tôi gặp nữ kiểm sát trưởng trong quán bar đó, bộ dáng không tệ.”

Lăng Hãn ngồi xuống, cầm lấy ly rượu rỗng rồi nói: “Cho tôi thêm ly nữa.”

Với đôi chân dài, Lăng Hãn xoay tròn cái ghế của quầy bar khiến nó đổi hướng, mắt anh lướt qua đám người đang nhảy nhót nhưng đã không còn thấy bóng dáng Chung Tẫn nữa.

Ánh mắt dần ảm đạm đi, không cần phải lo lắng, vị luật sư kia không phải loại đàn ông lợi dụng người khác lúc gặp khó khăn, anh ta sẽ thu xếp thật tốt cho Chung Tẫn.

Tiếng kêu của Chung Thư Giai khiến mọi người trong tòa nhà bừng tỉnh, bọn họ tưởng kẻ trộm, anh không thể không ôm lấy Chung Tẫn chạy nhanh ra khỏi tiểu khu.

Không có cách nào giống lần trước, thần không biết quỷ không hay mà đưa Chung Tẫn về nhà nữa, lại không thể đưa cô đến hẻm Ngô Đồng, Hoa Bội và Chung Tẫn còn đang chiến tranh lạnh. Đứng dưới ánh đèn thưa thớt, Lăng Hãn nhìn Chung Tẫn trong lòng, mệt mỏi đến mức hận không thể nhìn trời mà điên cuồng hét to.

Di động lại vang.

Anh nghe máy, vừa nhấc mắt thì thấy ánh đèn neon của quán bar ở đường số 6 đối diện.

Anh bế Chung Tẫn đi vào, tối nay kinh doanh rất tốt, nhóm bartender bận đến nỗi không thể ngẩng đầu lên, đám người chè chén say sưa cũng không rảnh chú ý ai đến ai đi.

Chung Tẫn ngủ rất say. Sau khi dính rượu, đầu tiên cô sẽ nói rất nhiều, tiếp đó là ngủ đến mê man.

Yêu đương với cô không lâu thì cùng cô về Ninh Thành tìm Hoa Bội và đàn em ăn cơm. Hoa Bội từng hài hước nói rằng: Nếu anh muốn bắt Chung Tẫn trong một lần thì hãy cho cô ấy uống rượu, anh sẽ phát hiện cô ấy rất rất ngoan.

Anh ngồi cạnh cô, dùng đôi mắt thay thế cho cánh tay, lặng lẽ, dịu dàng bao bọc lấy cô.

Một lát nữa thôi, Lăng Hãn lại phải vứt bỏ cô lần nữa. Chuyện này đối với cô mà nói là quá tàn nhẫn, còn với anh chẳng lẽ không phải ư?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.