Em Bị Bệnh Phải Trị

Chương 20



Khương Minh vừa về tới, Nam An An uống một ly nước trái cây ăn bánh su kem xem tiểu thuyết, thỉnh thoảng học bài cuộc sống gia đình tạm ổn từ đầu đến chân.

Mục tiêu từ đầu của Khương Minh không phải là để cô thi đậu nghiên cứu sinh, mà là trở thành một người thi học lên nghiên cứu sinh đạt kỷ lục điểm số cao nhất ở đại học phía Tây.

Sau buổi trưa ngày hè, ánh mặt trời chiếu vào làm Nam An An buồn ngủ, nghe thấy Khương Minh hỏi cô còn có đề bài nào không lúc này tiện tay chỉ một cái: “Cái này.”

Khương Minh không chút để ý một tay đặt trên lưng ghế dựa của cô, tay vừa dùng lực cả người Nam An An cùng với ghế đã bị anh xoay hướng về phía mặt mình, một tay gõ lưng ghế nói: “Em là cá sao?”

Mới vừa tỉnh ngủ Nam An An bị hỏi có chút quẫn, chợt nghe thấy Khương thoang thả nói: “Trí nhớ của em chỉ có bảy giây sao, đề này em để cho tôi nói tới ba lần.”

Nam An An: “….” Miệng nói lời cay độc có kỹ năng mới!

Tiếng nhắc nhở báo tin nhắn vừa vang lên Nam An An ngẩng đầu nhìn về phía Khương Minh, thấy anh không nói gì mới mở khóa màn hình, là tin nhắn lớp trưởng gửi tới.

— Đại bảo bối An An, mấy ngày nữa học viện kinh tế làm lễ đón sinh viên mới xin giúp đỡ, gom góp trong hội học sinh chúng ta không đủ để đón tiếp rồi.

— Tớ cũng muốn tham gia, thế nhưng cơ thể không đủ cao mặt không hợp phong cách.

— Nam thần của cậu cũng sẽ tham gia, tớ sắp xếp cậu dẫn dắt tổ bọn họ vậy thì thế nào?

Tin nhắn của lớp trưởng Trương đại nhân luôn là ba tin một lần gửi, Nam An An chờ gửi xong trả lời hai chữ — thành giao (mặc cả xong).

Đến hôm lễ khai giảng đón sinh viên mới của học viện kinh tế thì hối hận cũng đã không kịp, quả thật lớp trưởng Trương đại nhân lợi dụng chức quyền sắp xếp cô đến tổ Khương Minh, nhưng mà Hà Nhạc và Khương Minh cùng một tổ!

Nhân lực không đủ, Nam An An còn đi giúp các nam sinh chuyển một thùng nước suối, kết quả lúc nước suối phát đến chỗ Khương Minh và Hà Nhạc thì chỉ còn một chai thôi.

Nam An An nhìn Khương Minh rồi lại nhìn Hà Nhạc, kết quả mang chai nước suối kia đưa cho Hà Nhạc.

Hà Nhạc cười đắc ý, chờ đến lúc thấy trong tay Nam An An cầm chai Evian (một hãng nước suối của TQ) từ bên ngoài chạy vào đưa cho Khương Minh, anh ta nhìn sư phụ Khang (hãng nước suối khác của TQ) của mình thì cười không nổi luôn.

Lúc lễ chào đón người mới, Khương Minh thờ ơ nghe đọc đủ loại diễn văn, thỉnh thoảng ánh mắt rơi vào trên người Nam An An, Lê(Quý)Đôn, cô mặc một bộ sườn xám màu xanh phác họa đường cong duyên dáng, tóc bới lên bộ dáng cực kỳ xinh đẹp, dường như vì chạy tới chạy lui nóng quá đầu mũi chảy mồ hôi nhưng trên mặt lại là thần thái phấn khởi, lúm đồng tiền nhỏ như ẩn như hiện khiến người ta rất muốn chạm vào một cái. Nam An An chạy vòng xung quanh trường thu hút sự chú ý của một đám sinh mới, Khương Minh thấy mấy vị nam sinh xô xô đẩy đẩy chạy đi tìm cô nói chuyện, hình như cuối cùng còn muốn xin số điện thoại của cô, anh thấy Nam An An khoát tay, do nam sinh nhiều lần kiên trì nên cầm bút viết vào trong lòng bàn tay một nam sinh trong đám bọn họ một dãy số.

Khương Minh cau mày ngón tay trỏ như có như không gõ lên mặt bàn.

Hà Nhạc ngồi bên cạnh anh nghiêng đầu hạ giọng: “Bọn anh ở cùng một chỗ rồi hả?”

Không đợi Khương Minh trả lời anh ta tiếp tục nói: “Cô ấy rất đẹp đúng không, lúc ấy tôi cũng cảm thấy bộ dạng Nam An An xinh đẹp tính cách cũng được, về sau mới phát hiện…. Cô ấy hoàn toàn không phải như tôi tưởng tượng.”

Hai tay Khương Minh đan vào nhau ánh mắt rơi vào trên ngòi bút máy, nhìn hết sức chăm chú giống như nhìn bài giảng nhàn nhạt trả lời: “Vậy cậu còn tìm cô ấy làm gì?”

Hà Nhạc: “….”

Lễ đón sinh viên mới ngoại trừ có bóng dáng các lãnh đạo và đại thần trong trường học ra cũng mời những đàn anh khóa trước của học viện kinh tế, Nam An An cúi đầu đi xuyên qua đám người thì bỗng nghe một giọng ngạc nhiên mừng rỡ — “An An?”

Nam An An cúi đầu bước nhanh hơn, làm sao mà cô quên nhóm bạn trai cũ của cô là học trưởng, mới nửa giờ cô đã nhìn thấy ba người rồi, chủ nhân giọng nói chẳng được Nam An An trả lời cũng hoàn toàn không nổi giận, vẫy vẫy tay lớn giọng hơn: “Ở đây, An An, ở đây…”

Nam An An không tránh được chỉ có thể chào một tiếng: “Hi.”

Cũng may sau đó lễ chào mừng bắt đầu, mỗi một người đều có vị trí và cương vị riêng cô cũng không cần phải lo lắng như thế, chột dạ nhìn Khương Minh mấy lần phát hiện anh không thấy cô, cảm xúc cũng không có gì khác thường mới yên tâm.

Lúc tan cuộc cô đang muốn lén lút chuồn đã bị Nhị Hóa – người vừa nãy ngăn cản: “An An, anh trao đổi sinh viên mới từ nước Đức trở về, bây giờ anh đang đứng hạng nhất, chúng ta hòa thuận đi….”

Nam An An im lặng cúi đầu, lúc trước khi cô nói lời chia tay, Nhị Hóa đã khóc không ngừng hỏi cô vì sao, cô thật sự nói không được là vì sao ánh mắt rơi vào trên bảng vàng nhanh trí nói: “Vì anh không phải là hạng nhất….”

Trong một ngày ngắn ngủi Nhị Hóa trải qua đả kích của hai phương diện học hành và tình yêu, ủ rũ rời khỏi.

Nam An An không nghĩ tới anh ta còn nhớ rõ lời nói lúc trước, nhất thời không biết nói cái gì cho phải, Nhị Hóa vẫn rất phấn khởi như cũ: “Lần sau anh sẽ không hôn trộm em nữa đâu….”

Nói đến một nửa thì Khương Minh đã tới, cúi đầu bên tai cô hỏi câu: “Cậu ta là ai vậy?”

“Bạn trai trước của em.”

Trước khi bọn họ ra tới hội trường đoạn đối thoại như vậy đã lập lại bốn lần, lần cuối cùng nhìn thấy một người đàn ông chào hỏi Khương Minh trực tiếp “Ha ha.”

Buổi tối trở về nhà Khương Minh Nam An An đau khổ phát hiện, một mâm đồ ăn không có thịt.

Khương Minh cơm nước xong thì đi lên lầu, lúc nghe cô nói mười người chỉ cảm thấy đó là con số, nhưng tận mắt gặp người sờ sờ trước mắt thì lại là chuyện khác, nhất là những người đó liên tiếp xuất hiện với tần suất rất cao, thậm chí Khương Minh hiểu được lý do vì sao năm ba đại học Nam An An mang theo đuôi biết đối nhân xử thế không nói chuyện yêu đương rồi.

Nam An An ngồi trước chậu cây xanh lặng lẽ đăng weibo —

Đuổi không kịp nam thần tuyệt đối không đổi tên: Tớ cảm thấy, rốt cuộc có thể tớ không đổi tên được rồi.

Vi Vi không cười: Con đường mà quanh co, tương lai là tươi sáng.

Là chè trôi nước không phải đêm rằm tháng giêng: Yêu sớm thoải mái trong chốc lát….

Nghỉ hè toàn bộ hao mòn đều dồn lên ôn tập thi nghiên cứu sinh, năm tư đại học nhanh tới, có người nói đám bảo vệ nghiên cứu sinh trải qua cuộc sống như heo, đám tìm việc trải qua cuộc sống như cún, Nam An An là một thành viên vinh quang và may mắn không phải trải qua cuộc sống như heo như cún.

Học kỳ mới bắt đầu, cô đã được cho biết một tin tức rất buồn — từ năm học này học viện kinh tế bắt đầu không mở lớp toán cao cấp thêm cho học trò, cho nên đám nợ môn học lại toán cao cấp năm nay giáo viên chỉ có một — Hà Nhạc.

Nam An An quả thật muốn quỳ với hệ thống lớp học, buổi sáng lúc học ở văn phòng Khương Minh đã ủ rủ lại càng ủ rủ.

Lúc tới giữa trưa cô mới biết được cô không vui quá sớm rồi.

Học kỳ này An Khả chọn một môn bài chuyên ngành của Khương Minh, mỗi ngày đi theo sau mông Khương Minh hỏi bài, lúc Nam An An nằm trên ghế sô pha nghỉ trưa nghe mấy tiếng đập cửa.

Sau đó chính là giọng nói nhỏ nhẹ của An Khải: “Thầy giáo.”

Nam An An lăn lộn trên ghế sô pha, Khương Minh đi ra ngoài cô chỉ có thể đi mở cửa cho An Khải, vừa mở cửa đã nhìn thấy An Khải ôm quyển sách cúi đầu đứng ở cửa, ngẩng đầu nhìn thấy cô có chút kinh ngạc thay đổi sắc mặt, nhưng vẫn mềm mại gọi một tiếng: “Chị An An.”

“Ừm” Nam An An gật gật đầu, bản thân quay về nằm xuống ghế sô pha úp sách lên mặt.

An Khả ngượng ngập tự mình ngồi xuống ghế sô pha kia, một lúc lâu không thấy Khương Minh trở về, Nam An An lại hoàn toàn không hề để ý tâm nguyện của cô ta, cô ta ngồi một lúc mở miệng nói: “Chị An An, làm sao mà chị vẫn quấn quít Khương Minh?”

Nam An An giơ sách lên nghiêm túc nói: “Tôi thích anh ấy.”

“Nhưng mà….” An Khả muốn nói lại thôi, “Em cũng thích anh ấy.”

Nam An An im lặng, An Khả mới đúng là cá ấy, trí nhớ mới đúng là có bảy giây.

Từ nhỏ An Khả đã thích nháy mắt nói với cô: “Chị An An, An Khả thích cái này.” Nếu như cô hợp thời đưa cho cô ta, thì tất cả đều vui vẻ, nếu cô không đưa, An Khả ném vụn nó trong giây phút — giống như cô bị ném hỏng khóa đồng tâm.

Cũng may, Khương Minh rất nhanh đã về tới, An Khả từ chỗ ngồi đứng lên: “Thầy, em tới hỏi thầy một vấn đề…”

Khương Minh gật gật đầu, ánh mắt rơi vào người Nam An An, mặt cô hướng về phía sườn sô pha, giống như là ngủ thiếp đi.

Tay Khương Minh làm tư thế im lặng với An Khả, dẫn cô ta đi ra hành lang.

Khương Minh tựa vào cửa sổ sát đất trên hành lang, tiện tay lật lật đề bài An Khả đưa qua, phần lớn là anh đã giảng trên lớp, chỉ là trên bài tập thay đổi mấy con số mà thôi.

Anh không để lộ dấu vết hơi nhíu mày một cái, còn dùng tính kiên nhẫn của người làm thầy đơn giản rõ ràng lập lại nội dung đã giảng trên lớp một lần nữa.

An Khả cúi đầu đứng đối diện anh cẩn thận xoắn góc áo, khóe mắt tập trung trên khuôn mặt không chút thay đổi của Khương Minh vẻ mặt cô ta có chút kích động, không kiềm chế được tiến lên một bước nhỏ ngửa mặt nhìn Khương Minh: “Thầy, em tên là An Khả.”

Khương Minh cúi đầu nhìn cô ta một cái gật gật đầu, mỗi lần cô ta tới tìm mình hỏi bài đều phải làm chút tự giới thiệu này, cứ mãi như thế tất nhiên Khương Minh nhớ kỹ tên cô ta rồi.

“Em nghe bác gái nói thầy chưa có bạn gái, em….” An Khả hơi dừng lại, giọng càng lúc càng nhỏ: “Em rất thích thầy, em biết thầy không thích người lớn sắp xếp, nhưng mà chúng ta có thể từ từ tiếp xúc…” Ánh mắt sau tròng kính của Khương Minh đen như mực, khiến người ta có ảo giác sâu không thấy đáy, An Khả cũng có chút căng thẳng, ban đầu cô ta thích Khương Minh đơn giản là vì Nam An An, cô ta chưa từng thắng được cô, bất kể ở nhà họ An được nuông chiều cỡ nào, từ đầu đến cuối trong cuộc sống đều sống dưới bóng Nam An An và Nam Vi Vi, những người từng gặp Nam An An và từng gặp cô ta họ luôn rất lấy làm tiếc nói: “Cô là em họ cô ấy ư, không giống tý nào.”

Cô ta tự ti lại yếu ớt, dè dặt đến gần các chị của mình, nhưng mà Nam An An và Nam Vi Vi là bào thai đôi, tình cảm máu mủ tình thâm cộng thêm con sinh đôi đặc biệt rất ăn ý cô ta vốn không so sánh được.

Từ nhỏ cô ta được ông nội rất cưng chiều, chưa bao giờ bị người ta khinh thường ngày đó tức giận đã đẩy Nam An An một cái, sau khi lỡ tay đẩy Nam An An rơi xuống bể bơi cô ta cũng cực kỳ hoảng sợ, lúc ấy sợ người lớn trong nhà oán trách đã nhanh miệng đổ trách nhiệm lên người Nam An An, lúc ấy Nam An An không đánh nhau với cô ta cũng không vạch mặt cô ta, nhưng mà dần dần xa lánh cô ta.

Người duy nhất bằng lòng chơi với cô ta cũng không để ý cô ta nữa, An Khả lại càng cô đơn.

Lâu ngày, chính cô ta đã nhận ra bản thân mình méo mó, cô ta để ý tới nhất cử nhất động của Nam An An, để ý mỗi một người bạn trai của cô, nhưng Nam An An thậm chí không cho cô ta thời gian tranh giành — vì cô ấy vứt bỏ rất nhanh.

Lúc biết được Nam An An thích Khương Minh, cô ta cực kỳ kích động, có lẽ rốt cuộc cô ta có cơ hội thắng được cô ấy một lần.

Về sau cô ta tiếp xúc với Khương Minh nhiều hơn, trong lòng cũng bắt đầu rung động, thậm chí cảm thấy tranh giành với Nam An An đã không quan trọng như thế nữa, cô ta muốn ở chung một chỗ với anh.

Với lại cha mẹ Khương Minh cũng thích cô ta, nếu cô ta nói rõ trước Nam An An, bọn họ có lẽ có thể hợp tình hợp lý ở chung một chỗ.

“…. Em sẽ cố gắng làm cho thầy thích em.” Cô ta nói xong một đoạn rất dài, cúi đầu nhìn mũi chân mình.

Nghe vậy, Khương Minh khép sách lại trả cho An Khả, trong miệng cô ta chỉ bác gái chắc là Tần Di.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.