Chữ mười (thập – 十)kia viết cực kỳ xấu, suýt nữa buột miệng nói ra tên khiến tay viết chữ của cô ngừng một lát, đầu ngòi bút máy đặt trên mặt tờ giấy trơn bóng hung hăng quẹt xuống, gạch thủng bề ngoài trơn bóng, một loạt vết mực xuôi theo vết cắt trên thực đơn nhuộm lan ra….
Nam An An hoàn toàn không ý thức được, ngòi bút vẫn dừng lại nơi đó mặc chovết mực lan ra càng lúc càng nhiều.
Ngón trỏ Khương Minh cầm cái chén gõ nhẹ lên cốc sứ, tiếng vang trong trẻo làm Nam An An lấy lại tinh thần, có chút xấu hổ khép thực đơn trả lại cho Khương Minh, bản thân mình ngồi thẳng người.
Khương Minh nhận thực đơn, ánh mắt dừng lại trên người Nam An An ở phía đối diện, sắc mặt cô có chút tái nhợt, đầu ngón tay xinh xắn trắng nõn nâng ly trà hơi hơi run lên một cái.
Khương Minh lặng lẽ thu những thay đổi của cô vào trong đáy mắt.
Cô gần như buột miệng nói ra lại im bặt….. Là “Sư phụ” sao.
— Cái tên gọi đó khiến cho anh nhớ tới tận bây giờ.
Hình như khiến cô im như thóc…..
“Ánh mắt em rất đỏ.” Sau khi viết xong thực đơn Khương Minh khép thực đơn lại đưa cho nhân viên phục vụ đang chờ bên cạnh, nói lời sắc bén.
Nam An An cúi mắt giải thích nói: “Vừa lúc nãy, có lẽ hạt cát bay vào….”
Với lời nói dối vụng về của cô Khương Minh từ chối cho ý kiến.
Sợ Khương Minh không tin, Nam An An dứt khoát đưa tay muốn dụi mắt rồi bản thân nhìn thẳng vào nói mới có độ tin cậy, tay vừa mới nâng lên đã bị giữ lại, ngón tay nắm cổ tay cô lành lạnh lại có lực không cho cô tránh thoát, Nam An An chớp chớp mắt không hiểu nổi sao khuôn mặt tuấn tú của Khương Minh dựa sát vào: “Em xoa xoa ….”
“Vừa nãy em chạm qua quả ớt…..” Khương Minh giải thích qua loa một chút, cúi người nâng cằm cô lên, dựa sát vào nhìn ánh mắt đỏ đỏ của cô……
Quả thật vừa nãy lúc cô pha nước chấm ngón tay dính bột ớt, nhưng mà…. Cô còn một cánh tay kia nữa mà.
Nam An An thấy mặt anh càng lúc càng gần, hơi thở trong sạch rơi trên mặt anh.
Cô hối hận lúc nãy lừa gạt Khương Minh mắt mình bị cát bay vào, nhưng mà Khương Minh cũng không phải người bình thường, người bình thường nghe thấy người khác nói mắt bị cát chui vào đều biết là lấy cớ khi khóc, nhưng mà….. Khương đại thần thì không, anh cực kỳ tin tưởng cô, mà còn rất quan tâm muốn thổi cát đi giúp cô.
Nam An An ngưng thở theo phản ứng bản năng, trong mắt tất cả đều là ánh mắt chăm chú của Khương Minh và bóng dáng mình trong tròng mắt anh….
Tròng mắt anh đen nhánh sáng rực, bên trong chỉ có cô…….
Bờ môi mỏng của Khương Minh rõ ràng cách mắt cô rất gần, lqđ sau đó nhanh chóng thổi một cái, hơi thở mát lạnh, ánh mắt Nam An An không chớp cái nào.
Sau tiếng gõ cửa “Cốc cốc”, Khương Minh đứng thẳng lên trở lại chỗ ngồi nói “Mời vào.”
“Mười đĩa thịt bò béo, mười đĩa thịt dê mập, mười đĩa tôm không vỏ…. Thức ăn của ngài đã đủ, mời từ từ dùng.” Giọng nói vui vẻ của nhân viên phục vụ nhìn vào thực đơn, thỉnh thoảng dè dặt liếc Khương Minh một cái.
Nam An An rất không dễ dàng bình tĩnh trở lại, nghe vậy có chút kinh ngạc ngẩng đầu, cô chỉ vào mười đĩa dê mập. Nhất định Khương Minh nghĩ rằng cô rất tham ăn, hơn nữa Du Tình Vị Liễu (tên một món ăn một mâm bảy tám loại thịt, chắc Khương Minh cũng cảm thấy cô rất khó nuôi, vừa nãy cô đắm chìm trong hồi ức theo thói quen viết chữ mười, Khương Minh lại có thể suy một ra ba….
“Đủ không?” Khương Minh hỏi cô.
Nam An An chỉ muốn nói — Anh đủ rồi ấy.
Nước trong nồi lẩu sôi ùng ục tỏa ra làn khí, ở giữa bọn họ có một tầng sương mù màu trắng bốc lên, bỏ quá nhiều tương ớt nguyên chất hun cho con mắt Nam An An rất đau, chỉ là lần này cô không dám xoa nhẹ.
Du Tình Vị Liễu không cay kiểu giống như tương ớt, cay đến miệng Nam An An nóng lên, nâng tay lên miệng quạt liên tục.
Cuối cùng, lúc Nam An An cắn phải một quả ớt chỉ thiên bị cay khóc lên luôn.
Hơn nữa, quả ớt chỉ thiên kia hình như là Khương Minh bỏ vào trong chén cô.
Nam An An ăn xong cơm, ngồi trên ghế lái phụ xe Khương Minh miệng vẫn còn cay đến tê dại, di động Khương Minh đặt trên ghế lái rung rung mấy lần, Nam An An liếc qua màn hình là một chuỗi dãy số dài không có tên người liên lạc, di động vẫn còn rung, người bên kia giống như rất vội, đã gọi một lần lại một lần liên tục sáu cuộc điện thoại ngay cả dịp tạm nghỉ cũng không có, cũng may Khương Minh trở về xe rất nhanh, trong tay cầm một lon trà lạnh.
“Thầy giáo, lúc nãy di động của thầy kêu liên tục.”
Khương Minh gật gật đầu nhìn thoáng qua màn hình, dứt khoát ném điện thoại lên chỗ ngồi phía sau.
Sau đó một tay mở nắp lon, trong nháy mắt ngón tay đè xuống anh nhìn thấy Nam An An nhanh chóng đưa tay bưng kín mặt.
“….”
Nam An An đón lấy trà lạnh có chút xấu hổ sờ sờ cái mũi, di động trên chỗ ngồi phía sau lại rung vang một lần nữa, Nam An An có chút nghi ngờ anh không nhận điện thoại thật sự không có việc gì sao? Chẳng qua sau khi Khương Minh đưa cô tới trường học thì vội vàng rời đi, thêm mấy ngày không liên lạc với cô, Nam An An đợi mấy ngày cũng không có ý mình sẽ liên lạc với Khương Minh, nhưng sợ ngày nào đó Khương Minh đột kích kiểm tra bài tập của cô, thì bắt đầu mỗi ngày đến thư viện tự học.
###
Buổi tối Nam An An tự mình ôn tập ở thư viện, sau khi phòng tự học bị đẩy ra lớp trưởng tài chính bọn cô thở hồng hộc chạy vào, sau khi thấy cô mắt sáng lên: “An An, Khương Đại thần là người hướng dẫn cậu hả?”
“Đúng vậy.” Nam An An gật gật đầu.
Lớp trưởng thở phào nhẹ nhõm, hai tay nắm chặt tay cô vẻ mặt xúc động: “Cậu có cách nào liên lạc riêng với Khương Đại thần không? Hoặc là địa chỉ, vừa lúc nãy tớ sắp xếp tài liệu ôn tập mới nhìn thấy một bản kê khai, là trước khi thầy Khương Minh đi công tác, thành viên hướng dẫn kêu tớ thầy ấy trờ về giao cho thầy ấy, vô cùng khẩn cấp đó. Tớ không thấy thầy ấy trong phòng làm việc, gọi điện thoại cũng là điện thoại trong văn phòng vang lên, tớ biết ngay điện thoại riêng của Khương Đại thần cũng không phải người bình thường như tớ có thể có, tớ cũng đã hỏi mấy người học trò thầy ấy hướng dẫn, cậu cũng không có thì tớ phải đi Sở nghiên cứu Học viện kinh tế quốc tế thôi.”
“Tớ có này….” Nam An An lục danh bạ ra, dưới ánh mắt kích động của lớp trưởng Trương đại nhân gọi điện thoại cho Khương Minh sau khi đô đo hai tiếng thì được kết nối —
“An An?” Giọng Khương Minh trong điện thoại nghe qua có chút trầm thấp, còn mang theo chút khàn khàn.
“Thầy, ở chỗ em có một phần bản kê khai muốn giao cho thầy, thầy ở nhà sao?”
Sau khi cúp điện thoại thì lớp trưởng chớp chớp mắt nhìn qua, “Thế nào rồi, thầy ấy nói thế nào?”
“Thầy ấy nói địa chỉ cho tớ, để tớ đưa qua cho.” Nam An An xé một tờ giấy viết lời ghi chú lên rồi giơ giơ cao, trong lòng lớp trưởng hết sức cảm ơn gánh vác nhiệm vụ quan trọng đưa tài liệu.
Khương Minh ở rất gần đại học phía Tây, cô ngồi xe mấy phút là tới tiểu khu Khương Minh nói.
Có lẽ là Khương Minh đã gọi xuống nói rồi, bảo vệ cổng không ngăn cô lại.
Nam An An đi tìm theo địa chỉ ghi chép trên tờ giấy, cổng không đóng, lọt vào tầm mắt chính là phòng khách đèn đuốc sáng trưng, Nam An An đổi một đôi dép lê ở cửa gọi một tiếng “Thầy giáo” không thấy trả lời.
Nam An An đóng cửa lại đi vào phòng khách, trong gạt tàn trên bàn trà còn rất nhiều tàn thuốc, cửa sổ sát đất mở ra, thế nhưng trong phòng còn chưa bay hết mùi khói thuốc, tiếng nước chảy ào ào từ phòng tắm truyền ra.
Nam An An nhìn xung quanh phòng khách một lát, nơi ở của Khương Minh chính xác là kiểu nhà có hình thức giống nhau, phong cách phòng khách lần lượt thay đổi dần màu lam nhạt, mát mẻ xinh xắn, khi còn nhỏ Nam An An đã từng nghĩ tương lai mình có căn nhà muốn cả căn phòng đều biến thành màu lam, như thế này xem ra khiếu thẩm mỹ khi còn nhỏ của cô cũng không quá lệch lạc.
“Ăn cơm chưa?” Giữa lúc Nam An An đang ngắm nhìn bốn phía, nghe được giọng Khương Minh vừa quay đầu lại thì nhìn thấy anh đứng nơi cầu thang,
Hình như là vừa mới tắm xong đi ra đây, mặc một áo tắm màu tàn thuốc.