Lúc Giang Vân Biên đến nhà ga đã ngồi phát ngốc một lúc lâu, thẳng đến khi Giang Vân Dĩ gọi điện đến thúc giục cậu mới đứng lên.
Bên ngoài tiểu khu này là nơi cậu quen thuộc nhất, tính ra cậu đã sống ở đây mười ba năm, dường như con đường nào cũng có lưu dấu chân của cậu.
Khi Giang Vân Biên đi vào cổng lớn thì thấy một chiếc xe màu đen, cũng không biết người trong xe có thấy cậu không, nhưng không giảm tốc độ.
Cậu nhẹ nhàng thở ra, lên đến tầng sáu còn chưa kịp ấn chuông thì cửa đã mở.
“Anh hai——” Âm thanh Giang Vân Dĩ kéo dài.
“Nặng.” Giang Vân Biên tùy ý nhỏ treo trên bả vai mình, cười vỗ: “Ăn cơm chưa?”
“Chưa——”
“Nhỏ tiếng chút, em là cái loa sao?”
Giang Vân Dĩ cười haha, đi vòng quanh cậu: “Mẹ muốn đi công tác, kỳ nghỉ này không có ở đây.”
Bàn tay đặt đồ của Giang Vân Biên hơi dừng lại, rũ mắt: “Ừm, anh chăm sóc em sáu ngày, ngày cuối cùng kỳ nghỉ thì về.”
Em gái im lặng rũ mắt một lát mới chậm rãi ồ lên. Giang Vân Biên sờ đầu nhỏ: “Giả bộ đáng thương, lên lớp đến đâu rồi?”
“Cơ bản là đuổi kịp tiến độ, sẽ không rớt lại.”
Giang Vân Dĩ giống cái đuôi đi theo phía sau cậu, nhìn Giang Vân Biên đi vào phòng bếp tìm nguyên liệu nấu ăn, lại đi theo cậu bày chén đĩa, giống như đi vòng vòng quanh Giang Vân Biên là chuyện mới lạ.
“Rảnh rỗi không có chuyện làm thì đi viết thêm hai bộ đề đi.” Giang Vân Biên đeo tạp dề lên.
Giang Vân Dĩ vuốt mâm bánh, nhỏ giọng: “Anh, mấy hôm trước bác sĩ nói em không thể trở lại trường học.”
Giang Vân Biên ngừng động tác, đứng tại chỗ hồi lâu, đôi mắt ảm đạm: “Vân Dĩ, thật xin lỗi.”
Giang Vân Dĩ đã tạm nghỉ học ba năm, nếu không phải thỉnh thoảng có mời giáo viên đến dạy bù thì tiến độ học tập của nhỏ có chút khó khăn.
Nhỏ vốn dĩ cũng có thể giống như Omega bình thường, đi học, đi thi, có cuộc sống của mình.
Là Giang Vân Biên mang đi hết thảy.
“Ai da.” Giang Vân Dĩ vội buông mâm bánh: “Không phải, em không phải có ý kia, anh hai à anh đừng…”
Khi nhỏ chân tay luống cuống nắm cổ áo khoác kéo đến khóe mắt Giang Vân Biên thì bị cậu đập rớt.
“Ài, không khóc sao!” Giang Vân Dĩ thất vọng nói.
Giang Vân Biên nhéo nhéo mặt nhỏ: “Sau này lần đầu tiên khóc sẽ quay video cho em.”
Sau cơm chiều, trải qua một ngày lên lớp cùng với hai tiếng đi xe làm Giang Vân Biên có chút mệt, khi đang làm bài tập với em gái thì vô thức dựa lên tatami mà ngủ.
*Tatami (kanji: 畳) là một loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm) được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật. Phòng được lát sàn bằng tatami được gọi là phòng tatami. Phòng tatami có mặt sàn được tạo ra bằng cách xếp chặt các tấm nệm hình chữ nhật có kích cỡ thống nhất lại với nhau.
Sau khi Giang Vân Dĩ viết được nửa đề toán, dùng ngòi bút quơ quơ trước mặt cậu, nhỏ giọng kêu: “Anh?”
Không đáp lại, ngủ rồi.
Giang Vân Dĩ từ trong hộc bàn móc ra một hộp dây thun.
Đây là chuyện mà anh em hai người gặp nhau tất nhiên phải xảy ra, từ bé đến lớn Giang Vân Dĩ rất thích dày vò tóc của cậu, sau khi cột xong còn phải dùng điện thoại của cậu đăng vòng bạn bè.
Giang Vân Biên không để ý lắm, dù sao mục đích về nhà của cậu chính là dỗ em gái vui vẻ.
Vì thế buổi tối 9 giờ, các bạn học hoảng sợ phát hiện vòng bạn bè nhiều thêm một hình ảnh dung nhan khi ngủ của giáo bá với hai cái bím tóc nhỏ, ảnh chụp góc bên phải, phía dưới còn có nửa khuôn mặt của Giang Vân Dĩ, một bộ dáng đắc ý dạt dào sau khi gây tội.
[Hứa Trạm: Em gái thật khéo léo, Giang ca đẹp như tiên nữ.]
[Hà Như: Đột nhiên không biết nên hâm mộ ai… Em gái, sau khi Giang ca tỉnh lại, nếu em cần cảng tránh gió, lúc nào cũng có thể tìm anh.]
[Cố Vọng Lâu: Quả nhiên lúc ở cùng em gái thì khí chất của Giang ca đều thay đổi, cảm giác thật mềm mại.]
[Dương Hữu: Thanh tỉnh một chút! Giang ca là Alpha, có thể dùng tin tức tố A nghiền cậu thành tro!]
…
Giang Vân Dĩ dựa vào mép giường xem lượt thích và comment bên dưới, cười đến đôi mắt đều cong lên.
Từ sau khi xảy ra chuyện, mối quan hệ xã hội của nhỏ vỡ tan, duy nhất có thể tán gẫu trừ bỏ người nhà thì chính là Giang Vân Biên, chỉ khi anh trai tới nhỏ mới có cơ hội giao lưu với những người khác.
Có lẽ có chút cô đơn, nhưng nhỏ quen rồi.
Khi vừa định xóa ảnh chụp thì nhỏ nhìn thấy một lượt thích xa lạ.
“Tam Trung ảnh đế Chu thiếu gia?” Giang Vân Dĩ yên lặng lặp lại cái nickname hiếm lạ này, nhẹ nhàng ấn ấn.
Giang Vân Biên ghi chú cho người khác đều là tên, rất ít khi cho một cái biệt danh đặc sắc như vậy, nhỏ rất tò mò.
Nhưng trừ bỏ tên, lịch sử trò chuyện bình thường vô cùng, Giang Vân Dĩ thẫn thờ nhìn biểu cảm mèo nhỏ kia, bỗng nhiên muốn lưu lại.
“Lại lên vòng bạn bè bôi đen anh?” Giọng nói Giang Vân Biên mang theo chút buồn ngủ truyền đến, Giang Vân Dĩ sợ tới mức ấn hai cái lên màn hình.
Giang Vân Dĩ có tật giật mình tắt màn hình, đặt điện thoại lên bàn, bày ra tư thế bịt tai trộm chuông: “Em không có!”
*bịt tai trộm chuông: tưởng rằng có thể lừa gạt người khác nhưng thật ra chỉ tự mình lừa mình mà thôi. (mình để ở cmt cho bạn nào muốn xem.)
Giang Vân Biên duỗi tay đụng phải bím tóc nhỏ trên đầu, chậm rãi túm xuống, lấy điện thoại: “Cũng không phải là không cho em đăng.”
Sau đó vừa mở màn hình ra thì thấy đang bật cuộc trò chuyện với Chu Điệt, một phút trước mình còn gửi cho hắn một cái biểu tượng cảm xúc.
Là hình ảnh chó Shiba nhe răng có chữ “Con trai, có đó không?” mà cậu thường dùng với Hứa Trạm.
Tam Trung ảnh đế Chu thiếu gia:…
Giang Vân Biên im lặng đối diện màn hình, từ từ ngẩng đầu, đầu sỏ gây tội Giang Vân Dĩ đã chuồn ra khỏi cửa.
Giang Vân Biên lại nhìn màn hình điện thoại im lặng hồi lâu, trả lời: Không phải tôi.
Thật sự không phải.
Tam Trung ảnh đế Chu thiếu gia: Hình ảnh.
Giang Vân Biên thấy tóc mình được cột lại nhăn nhúm xuất hiện trên màn hình.
Trước tiên cậu đi xóa ảnh trên vòng bạn bè, sau đó lại trở về cảnh cáo Chu Điệt: Muốn sống thì thu hồi lại.
Chu Điệt bật cười nhìn sáu chữ này, lại hỏi: Là cậu?
Người này đang nhập một lúc lâu, lại không có trả lời.
Chu Điệt dựa vào mép giường, bấm mở bức ảnh vừa mới gửi, Giang Vân Biên lúc ngủ miệng nhếch lên, mặt mày không có thả lỏng, ngủ rồi nhìn cũng không dễ chọc.
Alpha đều có khả năng hung dữ như vậy.
Đầu ngón tay rơi xuống màn hình, dừng ở chỗ lông mày cậu rồi phác thảo theo hình dáng một lần, sau đó lại chậm rãi phóng to một đoạn ảnh, tầm mắt rơi xuống tai phải của Giang Vân Biên.
Chỗ này có xỏ lỗ tai.
Ngày đó ở ký túc xá, Giang Vân Biên đeo cái gì lên vành tai?
Chu Điệt suy nghĩ, lại nhìn đến khung chat không có hồi âm, thì tắt màn hình.
…
Giang Vân Biên cả một kỳ nghĩ Quốc khánh đều ở nhà xem phim điện ảnh với Giang Vân Dĩ, nhỏ lưu trữ không ít phim kinh dị, xem không kể ngày đêm, Giang Vân Biên bây giờ mở mắt nhắm mắt đều là thế giới kỳ quái.
Sáng sớm ngày thứ sáu, Giang Vân Biên sắc mặt mệt mỏi chiên trứng chuẩn bị bữa sáng.
Giang Vân Dĩ còn buồn ngủ mà dựa vào cửa phòng bếp, đôi mắt híp lại chậm rãi mở ra, ngửi ngửi: “Mùi hương gì vậy?”
“Muốn khen người khác cũng không cần quanh co lòng vòng.” Giang Vân Biên tắt lửa, đem bánh mì đặt lên bàn: “Sữa bò còn nóng, lát nữa tự em ăn nha.”
“Không đúng, không phải mùi đồ ăn.” Giang Vân Dĩ đi đến phía sau cậu, ngửi: “Là bạc hà… Anh hai, tin tức tố của anh có chút thay đổi phải không?”
Giang Vân Biên lúc này mới phản ứng kịp che lại sau cổ: “Ngửi vớ vẩn cái gì, sang bên kia đi.”
Giang Vân Dĩ không bị cậu đuổi đi, đứng kế bên cậu: “Anh, số liệu đánh giá của anh có bình thường không?”
Số liệu đánh giá.
Giang Vân Biên đã quên lúc trước mình cũng bị cách ly, nói rằng các số liệu vượt quá phạm vi tự chủ, tồn tại tính nguy hiểm.
Giang Vân Biên lạnh nhạt đảo mắt: “Đã sớm bình thường, em cho rằng anh hai của em sẽ thật sự mất khống chế biến thành Alpha cực đoan?”
“Chuyện đó đương nhiên là không.” Giang Vân Dĩ hừ hừ, lực chú ý rơi xuống bữa sáng: “Hôm nay có phải anh làm hơi nhiều rồi không?”
“Chỉ có một phần là của em.” Giang Vân Biên tìm được thuốc ngăn mùi, sau khi phun xong lại nói: “Dư lại anh mang đi.”
“Dư lại… cũng không chỉ là phần của một người mà.”
Giang Vân Biên không trả lời vấn đề này của nhỏ, xem nhỏ ăn sáng xong thì thu dọn đồ đạc mang đi.
Hôm nay cậu hẹn Chu Điệt cùng đi bệnh viện kiểm tra, buổi sáng rút máu yêu cầu để bụng rỗng.
Cậu lười suy nghĩ buổi trưa ăn cái gì, dứt khoát mang theo bữa sáng làm thành cơm trưa ăn.
Khi Giang Vân Biên ngồi xe trở lại thành phố, Chu Điệt nhắn tin tới.
Tam Trung ảnh đế Chu thiếu gia: Dậy rồi?
Giang Vân Biên trực tiếp gửi định vị qua.
Cậu tính toán thời gian đến gửi cho Chu Điệt, sau đó nhận được một chữ “ok” của hắn.
Khi đến bệnh viện, Giang Vân Biên ở quầy bán quà vặt thuận tay mua bình sữa chua, ra cửa thì nhìn thấy Chu Điệt.
“Bữa sáng?”
“Còn chưa có ăn.” Giang Vân Biên bỏ sữa chua vào túi, Chu Điệt thấy bên trong có hai cái sandwich: “Đi thôi.”
Chu Điệt đi theo phía sau, không hiểu sao tự dưng lại có chút đói.
Rút máu và kiểm tra sinh lý, Giang Vân Biên cần phải làm tư vấn tâm lý nhiều hơn Chu Điệt.
Bác sĩ đưa cho cậu một phần báo cáo: “Enigma tuy rằng hiếm, nhưng tất cả số liệu đều được ghi lại, căn cứ vào độ dày biến hóa đường cong tin tức tố cùng với các loại kiểm tra đo lường hormone khác, sau khi bị Enigma đánh dấu thân thể chỉ có ba giai đoạn đầu là tương đối khó chịu, sau khi giai đoạn chuyển tiếp ba tháng chấm dứt, phản ứng của cậu sẽ không lớn như vậy.”
Tiếp đó bác sĩ lấy ra bình thủy tinh đựng thuốc ức chế: “Nhưng căn cứ vào phản ứng ngược, tin tức tố của cậu sẽ phát sinh thay đổi tương ứng, hiệu quả của thuốc ức chế bình thường không lộ rõ, cần phải dùng máu của Enigma điều phối thuốc ức chế.”
Giang Vân Biên dừng một chút, ngẩng đầu: “Tin tức tố là dùng máu điều phối?”
“Hiện giờ đây là phương pháp thấp nhất và hiệu quả nhất để hạn chế thương tổn cho cậu.” Bác sĩ gật đầu: “Hơn nữa, hạn sử dụng của thuốc ức chế đặc thù chỉ có hai tuần, cho nên về cơ bản là mỗi lần kỳ mẫn cảm của cậu sắp tới, Chu tiên sinh đều phải tới rút máu.”
Như là bị một chiếc búa gỗ nhỏ mạnh mẽ gõ vào trong lòng, lòng bàn tay và đầu ngón tay Giang Vân Biên đều có chút tê dại.
Bởi vì cậu, Chu Điệt cũng phải rút máu… Nếu cậu nhớ không lầm, kỳ mẫn cảm đầu tiên cậu còn làm vỡ nát một hộp thuốc ức chế, mà không bao lâu sau Chu Điệt lại chuẩn bị cho cậu một hộp mới.
“Vẫn luôn phải như thế sao?” Cậu hỏi.
“Đánh dấu tạm thời có thể thay thế, sau khi tiến hành đánh dấu sâu thì có thể trì hoãn bệnh trạng, lúc đó có thể sử dụng thuốc ức chế bình thường.”
Giang Vân Biên ngẩn ra một chút: “Tôi… Tôi là Alpha, cũng có thể đánh dấu sâu được sao?”
Bác sĩ nhìn cậu hồi lâu, cười cười: “Có thể, Chu tiên sinh không nói với cậu sao?”
Giang Vân Biên cực kỳ bài xích khi nhắc đến vấn đề đánh dấu, Chu Điệt cũng không có nói với cậu, đối mặt với sự dò hỏi của bác sĩ đành phải có lệ cho qua.
Lời bác sĩ nói kế tiếp làm cậu không thể nào nghe cẩn thận, toàn đầu óc đều là chuyện thuốc ức chế, cậu là Alpha đương nhiên biết quá trình đánh dấu sâu như thế nào, nhưng cậu không có khả năng cho Chu Điệt cơ hội đánh dấu này.
Cho nên… cậu đánh dấu Chu Điệt?
Giang Vân Biên suy nghĩ cảnh tượng kia một chút, bỗng nhiên cảm thấy tai nóng lên.
Mình muốn đánh dấu Chu Điệt?!
Fuck, thật kỳ lạ.
Giang Vân Biên không tự chủ sờ lên sau cổ mình, từ phòng khám đi ra gặp Chu Điệt ở cửa.
Ông nội Chu chống batoong chờ ở ghế, nhìn thấy Giang Vân Biên ra đôi mắt thoáng nhướng lên, chậm rãi đứng dậy: “Nếu đã làm kiểm tra xong, vậy về nhà đi.”
Tiếp đó, người lạnh băng nghiêm túc kia chậm rãi lộ ra tươi cười, nhẹ giọng nói với Giang Vân Biên: “Bạn nhỏ, ông nội muốn mời con ăn một bữa cơm, có được không?”