– Không ạ. Rụng hết răng rồi, cơm ăn không nổi, người đói lả đi thì lấy đâu ra sức mà chắc chắn nữa ạ. Tôi biết sai rồi cậu ơi! Lần sau, tôi không dám phát biểu ngu nữa đâu ạ. Tôi cắn rơm cắn cỏ tôi lạy cậu! Cậu làm ơn làm phước cậu tha cho tôi!
– Xéo ngay!
Anh quát. Bà đỡ mừng rỡ chạy biến đi. Tuy anh giận bà ta hết sức, nhưng anh không thể phủ nhận được rằng anh rất lo lắng cái sự “chắc chắn” của bà ta sẽ trở thành sự thật. Trong lòng anh bất an vô cùng. Anh bừng tỉnh với một cái đầu đau như búa bổ. Rõ ràng trong mộng, anh đã trông thấy gương mặt xanh xao gầy gò của vợ, thế nhưng khi bừng tỉnh, anh lại không thể nào nhớ được gương mặt đó. Thậm chí cả gương mặt của các bà đỡ hay tụi người hầu, anh cũng quên sạch. Anh chỉ nhớ được đại khái đã xảy ra chuyện này, chuyện kia. Giấc mộng mơ hồ là vậy, cớ sao cảm xúc trong anh lại chân thực đến thế? Nỗi đau buốt trong tim khiến anh hoàn toàn tin rằng mình đã trải qua những chuyện đó ở một kiếp sống nào đó. Anh thực sự rất lo lắng cho cho người vợ trong giấc mơ của mình. Anh nhắm mắt lại, hi vọng sẽ mơ tiếp để biết thêm tình hình, nhưng cố gắng mãi mà chẳng thể ngủ được. Anh bất lực vùng dậy, đấm những cú đấm rất mạnh, dồn dập, liên tiếp vào tường. Máu từ tay anh chảy tí tách xuống đất, nhưng cũng chẳng thể khiến anh nguôi ngoai, bởi vì, hình ảnh đó gợi nhớ cho anh về người vợ đáng thương. Máu… rất nhiều máu chảy lênh láng… cô ấy… liệu có thể an ổn?
Anh day dứt vô cùng vì anh chính là lý do để người vợ của mình ở kiếp sống đó, chính là Khánh ở kiếp này phải chịu tủi nhục. Anh sốt ruột lao sang phòng cô. May quá! Cô của hiện tại vẫn khoẻ mạnh, an bình, vẫn đang nằm đọc sách. Cô cuống cuồng bật dậy băng bó vết thương ở tay cho anh, sau đó mới nhỏ nhẹ hỏi han:
– Anh lại mơ thấy ác mộng à?
Anh nẫu nề tâm sự:
– Anh mơ thấy em ở một kiếp sống khác… có lẽ là kiếp trước… em bị sinh non… sau đó bị chảy rất nhiều máu… rất đáng sợ… em sẽ ra sao… anh không biết… anh không mơ được tiếp… anh… anh… vô dụng…
– Dựa theo giấc mơ trước của anh thì sau khi sinh non ba tháng, em vẫn lạnh nhạt với anh mà, chuyện đó đồng nghĩa với việc em đã kiên cường vượt qua. Anh đừng lo nhé! Dù sao cũng là chuyện kiếp trước rồi. Hiện tại, em vẫn ở đây, bên anh.
Khánh dịu dàng động viên. Anh Kiệt thở phào nhẹ nhõm. Do quá căng thẳng nên anh đã quên mất chi tiết đó, cũng may có Khánh nhắc anh, nếu không chắc anh sẽ phát điên vì lo lắng mất. Khánh thắp sáng cây nến thơm trên bàn trang điểm. Một mùi hương nhẹ dần lan toả khắp căn phòng. Mùi hương này rất đặc biệt, nó giúp cho người ta cảm thấy thư thái hơn. Anh Kiệt không biết điều đó nên anh tưởng Khánh chính là người đem lại sự bình an cho anh. Khánh thấy anh chủ động nằm gối đầu lên đùi cô thì vui lắm. Buổi đêm, cô vốn dĩ rất muốn ở cùng anh, nhưng trong các câu chuyện cô bịa, cô luôn là nữ chính yếu đuối bị nam chính ức hiếp nên nếu cô cố tình ở lại phòng của anh vào lúc tối muộn thì nó không được hợp lý cho lắm. Khánh không bị ai thao túng, không bị thôi miên, cũng chẳng bị suy giảm trí nhớ, ấy vậy mà cô vẫn bị đắm chìm trong những câu chuyện bịa. Cô vốn đã tự coi mình là nữ chính từ lâu rồi. Trong ý niệm của Khánh, cô hiện tại là một người phụ nữ nhu mì, cao thượng, ngọt ngào, không sân si, không đố kỵ, luôn hết lòng nghĩ cho người khác nhưng lại có số phận bi thương tột cùng. Cô thích tạo ra những tình huống ảo khiến anh Kiệt phải xót xa. Cô vuốt ve mái tóc anh, khẽ nhíu mày như thể đau đớn lắm.
– Em sao vậy?
Anh kiệt sốt sắng hỏi han. Khánh làm màu:
– Em không sao anh ạ. Anh đừng lo.
Tuy nhiên, cô lại giả bộ vô thức đặt tay lên bụng. Anh Kiệt tinh ý đoán ra vấn đề. Anh hỏi thăm:
– Vết sẹo của em bị đau à?
– Vâng, mỗi khi trái gió trở trời, nó lại hành hạ em. Em quen rồi, không có gì đáng lo đâu anh.
– Em đừng tự chịu đựng một mình… anh xót…
Câu nói của anh Kiệt khiến Khánh cảm động rơi nước mắt. Chuyện bị đau là giả, nhưng cảm xúc của cô lúc này là thực. Hồi nhỏ, mỗi lần nghe thấy bác Tạm và bác Được kêu xót chị Khuê, Khánh đều thấy tủi thân, bởi vì ba mẹ Khánh chẳng bao giờ đoái hoài gì tới cô cả. Khánh đã luôn mơ ước sau này lớn lên lấy được người chồng tốt, tiếc rằng, lại vớ phải thằng Khương khốn nạn. May mà cô bỏ được nó rồi. Cô còn giành được anh Kiệt nữa, thật tuyệt! Tính tới thời điểm này, Khánh chẳng mong gì hơn ngoài việc được danh chính ngôn thuận trở thành vợ anh. Khánh tin rằng chỉ cần cô nỗ lực, nhất định sẽ có ngày anh Kiệt và chị Khuê ly hôn. Cô nghẹn ngào bảo anh Kiệt:
– Em đã từng một mình trong đêm khuya chịu đựng những cơn đau đớn khủng khiếp. Em đã từng mong có anh ở bên, mong anh âu yếm, vỗ về những cơn đau đó. Nhưng khi ấy… rốt cuộc anh ở đâu? Anh đã ở đâu khi mà em yếu mềm nhất? Để rồi… cho dù không muốn… em vẫn phải học cách tự chịu đựng một mình…
– Anh xin lỗi… anh sai rồi… anh sai thật rồi…
Anh Kiệt lật mép áo của Khánh lên rồi liên tục hôn lên vết sẹo trên bụng cô. Khánh cảm thấy cả người mình như tan ra. Rốt cuộc cũng có ngày Khánh dụ được anh âu yếm mình, không uổng công cô đã lắp sẵn máy quay trong phòng. Khánh giả bộ van nài:
– Kiệt! Em xin anh đừng làm như vậy! Anh bệnh nên em buộc phải ở cùng nhà để chăm sóc cho anh. Cơ mà, anh và chị Khuê vẫn đang là vợ chồng hợp pháp nên anh làm như này là không phải phép với chị Khuê đâu ạ.
Anh Kiệt cáu ầm ĩ:
– Khuê! Khuê! Khuê! Em đừng suốt ngày nhắc tới người đàn bà đó được không? Em sống cho em đi! Đừng chịu thiệt nữa! Anh cầu xin em đó!
– Anh à! Em xin anh mà! Xin anh đừng biến em thành đứa em họ ăn cháo đá bát! Em van anh đấy!
Khánh khóc lóc thống khổ. Cô hiểu rõ anh Kiệt đang bị ám ảnh bởi giấc mơ bi thương nên cô càng khóc, anh lại càng thương cô và hôn cô âu yếm hơn. Khánh vì thế mà thoả thích làm màu:
– Kiệt! Làm ơn đi mà anh! Xin anh! Em không thể làm ra loại chuyện có lỗi với chị Khuê.
Mặc Khánh van nài, anh Kiệt vẫn hôn cô mãnh liệt. Tuy nhiên, anh chỉ hôn lên đúng vết sẹo đó như một kiểu vỗ về, dỗ dành cô thôi chứ không làm gì khác cả. Tâm trạng anh không mấy vui vẻ. Anh tự trách bản thân cả kiếp trước lẫn kiếp này đều tệ, có lẽ bởi vậy nên anh mới bị trừng phạt, anh chẳng những không thể nhớ được gương mặt kiếp trước của người mình yêu mà còn quên hết những kỷ niệm với cô ấy trong kiếp này. Nếu không nhờ Khánh hằng ngày kiên trì kể lại chuyện cũ cho anh nghe thì chắc chắn anh sẽ chẳng thể nhớ lại được những ký ức đau thương ấy. Khánh thấy anh Kiệt có vẻ u sầu, sợ kéo dài tình trạng này anh sẽ hoá điên nên cô cho anh uống một ít thuốc an thần. Nhờ có thuốc, đầu óc anh Kiệt nhẹ đi một chút, anh đi về phòng của mình, rất nhanh đã chìm sâu vào giấc ngủ. Biết chắc anh đã ngủ say, Khánh khoá cửa phòng mình rồi truy cập vào hệ thống máy quay. Xem lại những thước phim tình cảm, Khánh thấy tim mình rung rinh quá trời. Cô cắt gọt một phân đoạn nhỏ để gửi cho chị Khuê. Trong đoạn clip đó, Khánh hoàn toàn giống người bị hại, chỉ có anh Kiệt quá đáng thôi. Đúng như Khánh dự đoán, chị xem xong clip liền nổi điên. Chị gọi điện cho Khánh, chưa kịp chào hỏi gì nhau đã quát um lên:
– Mày cho tao xem cái thứ khùng điên gì thế hả Khánh? Mày? Thằng Kiệt? Đùa tao hả? Từ bao giờ?
Khánh khóc lóc sướt mướt, cô bịa chuyện:
– Hôm nay, em lên Đà Lạt chơi, tình cờ gặp lại anh Kiệt. Anh nói anh bị cảm cúm nên em ngây thơ tin anh, em theo anh về nhà trọ để chăm sóc anh. Nhưng mà, em quả thật không ngờ nửa đêm anh lại xông vào phòng của em làm điều xằng bậy. Em van xin anh không được, đành phải lấy điện thoại ra quay làm bằng chứng để chị đòi lại công bằng cho em. Em bị uỷ khuất quá chị ơi…
– Mày uỷ khuất cái nỗi gì? Mày phải sướng chứ!
Chị Khuê nói năng thẳng thắn quá khiến Khánh bị choáng. Cô run run hỏi chị:
– Sao… sao chị lại nói như thế? Oan cho em quá!
– Oan uổng thế sao mày không cầm điện thoại đập luôn vào đầu thằng Kiệt cho chớt mợ nó đi còn ở đấy mà quay với cả quét! Mày muốn chọc điên tao hả?
– Chị hiểu nhầm em rồi. Em gửi cho chị clip không phải vì em muốn chọc điên chị. Em chỉ muốn cho chị biết anh Kiệt là loại người như thế nào, để sau này chị không bênh vực anh mù quáng nữa.
– Ừ. Nhờ có cái clip tuyệt vời của mày, tao đã biết thằng Kiệt là loại người như nào rồi. Tao cũng biết luôn cả mày là loại người như nào nữa. Nhất hai đứa mày!
– Sao chị lại xỉa xói em như thế? Tội nghiệp em lắm chị ơi! Rõ ràng em bị anh Kiệt cưỡng ép mà… em đã cố gắng van xin anh nhưng anh không buông tha cho em.
Chị Khuê chửi ầm lên:
– Mợ mày, van xin cái kiểu chó gì mà một điều không phải phép với chị Khuê, hai điều có lỗi chị Khuê, chẳng có lấy nửa câu bày tỏ quan điểm rõ ràng là bản thân em mếu thích anh làm như thế với em! Van xin kiểu mất dạy hả? Chưa kể cái mồm thì xoen xoét xin anh đừng nhưng người ngợm lại cứ õng a õng ẹo thế thì thằng nào nó dừng cho mày hả con bờm bợp dối gian kia?
– Chị… chị suy diễn kinh quá rồi đấy… em bị hại á… thực sự luôn á… em thề…
– Thề thề cá trê chui ống. Chỗ chị em với nhau, mày thẳng thắn vào vấn đề luôn đi cho tao nhờ! Mày mê thằng chồng tao từ bao giờ?
– Chị này! Hỏi câu gì kỳ ghê! Em mê anh hồi nào?
Khánh chối bay biến. Chị Khuê hắng giọng doạ:
– Bây giờ mày có khai ra không? Hay là mày phải đợi tao lên tận Đà Lạt, tao xới tung cái đồi chè xanh trên đấy để làm mồ chôn hai đứa chúng mày? Hả?