Thực ra thì Khánh cũng khá mệt mỏi, nhưng đâu đã đến mức lịm đi. Cô chỉ giả bộ chút xíu để được gần gũi với anh Kiệt hơn thôi. Khoảnh khắc được anh bế xốc dậy, trái tim Khánh tê rần. Mấy năm trước, Khánh tưởng rằng đàn bà muốn hạnh phúc thì phải lấy chồng đại gia và được chồng mua cho tất cả mọi thứ mình thích. Chỉ đến khi nếm trải trái đắng từ cuộc hôn nhân không tình yêu, Khánh mới nhận ra tiền bạc không phải là yếu tố chủ chốt để quyết định hạnh phúc. Những đồng tiền của Khương chỉ có thể làm Khánh vui chứ không thể đem tới cho cô một loạt những cảm xúc mãnh liệt như thời điểm hiện tại. Ở trong lòng anh Kiệt, Khánh thấy mình thật nhỏ bé, thật mong manh, và thật giống như một nàng công chúa. Cô cố tình buông thõng cánh tay, chủ ý giữ nhịp thở yếu ớt, mong sao có thể khiến người ấy thương mình hơn một chút, dù chỉ là thương xót thôi cũng được. Liệu anh Kiệt có thương Khánh không? Câu hỏi này khó quá! Khánh không có đáp án. Tuy nhiên, cô biết chắc anh lo lắng cho mình, một nỗi lo không hề xuất phát từ tình yêu mà là từ sự áy náy, nhưng đối với Khánh, thế là đủ rồi. Khánh cảm nhận được tiếng bước chân vội vã của anh, cả tiếng trái tim anh đập dồn dập nữa. Đầu óc Khánh mụ mị. Cô ước được ở trong vòng tay ấm áp của anh Kiệt mãi mãi. Tiếc rằng, vai diễn có hay đến mấy thì cũng sẽ đến lúc phải xả vai. Ước chừng sắp tới trạm xá, Khánh hé mắt, giọng cô thều thào:
– Anh à!
Anh Kiệt mừng rỡ hỏi Khánh:
– Em tỉnh rồi hả?
– Em… em… tỉnh? Sao… em… lại… tỉnh? Rõ ràng em đang bị thím Yến đánh cơ mà… sao… sao lại như thế này? Có chuyện gì đã xảy ra à anh? Đầu em đau quá!
– Chắc em mệt nên lịm đi mất một lúc.
– Dạ, em lại vừa làm phiền anh à?
Anh Kiệt lắc đầu. Vì giúp anh nên Khánh mới ra nông nỗi này, có gì đâu mà phiền. Anh Kiệt thở dài bế Khánh đi vào trạm xá để bác sĩ kiểm tra tổng thể cho cô. Rất may, ngoài những vết thương ngoài da thì không có gì nguy hiểm cả. Khánh ngủ một giấc ngắn ở trạm xá. Sau đó, cô và anh đi bộ về nhà. Anh Kiệt thấy Khánh đi tập tễnh thì thầm mắng bản thân mình hành xử chưa cẩn trọng. Trong mắt anh, thím Yến không phải là người tốt, Khánh có bất hoà với thím thì chỉ thiệt chút xíu thôi chứ không tổn hại gì nhiều. Thím già rồi, sức khoẻ không thể dẻo dai bằng người trẻ nên việc thím đánh Khánh nặng tay như vậy nằm ngoài dự tính của anh. Âu chắc cũng tại Khánh hiền quá. Chính vì quá hiền nên hồi trước mới bị anh hiểu nhầm là giả tạo. Anh thở dài bảo Khánh:
– Lần sau nếu bị người ta đánh, em không đánh trả được thì cũng nên chạy đi, đừng để bản thân bị thương.
Khánh phụng phịu nói với anh Kiệt:
– Nhưng mà em lật mặt như lật bánh tráng là em quá sai với thím Yến rồi. Em bị ăn đòn cũng không oan.
– Em lúc nào cũng nhận lỗi về mình… quá đỗi nhân hậu… quá đỗi cao thượng… tạo cho người ta cảm giác không chân thật.
– Giả tạo thì anh cứ nói thẳng là giả tạo, không phải nói tránh là tạo cảm giác không chân thật đâu ạ.
Anh Kiệt cười trừ. Bóng đèn cao áp ven đường hắt ánh sáng chói loá lên gương mặt điển trai lồng lộn của anh khiến Khánh ngất ngây con gà tây. Người ấy ăn mặc rõ giản dị mà sao vẫn khiến Khánh mê muội đến thế? Anh đưa cho Khánh túi thuốc, trong đó có cả thuốc bôi ngoài da lẫn thuốc uống giảm đau. Chắc anh đi mua thuốc lúc Khánh ngủ, người gì đâu mà chu đáo quá chừng. Khánh cười ngoác cả miệng, để lộ hàm răng trắng như bột gạo tám thơm chất lượng cao. Ai nom thấy lại tưởng ngày nào Khánh cũng đánh răng mười lần thì ngại chớt. Sự thực là Khánh chưa bao giờ đánh răng quá ba lần một ngày cả, tại cô cảm thấy đánh răng nhiều dễ làm hỏng men răng chứ báu bở gì đâu. Cơ mà thôi, bỏ qua chuyện vệ sinh răng miệng đi, đang lãng mạn mà. Gió từ cánh đồng bắp cải đem theo mùi phân bón dịu nhẹ thân thuộc len lỏi vào mái tóc nhuộm màu nâu hạt dẻ của Khánh. Tiếng muỗi vo ve, tiếng ếch nhái ồm ộp hoà tấu cùng giọng nói trầm ấm của anh Kiệt tạo nên một giai điệu hùng hồn đậm chất quê. Khánh vui đáo để, còn chưa đến Tết mà dường như những đoá hoa đào trong lòng cô đã nở rộ!
Trái lại với Khánh, tâm trạng chị Khuê cực tệ. Chị nằm trên giường đá chăn đạp gối. Chị đợi mãi anh Kiệt mới thèm vác mặt về. Chị hắng giọng tra khảo:
– Ông anh vừa đi chơi với con nào thế?
Anh Kiệt lạnh lùng nói:
– Chuyện của tôi không đến lượt cô quản.
Chị Khuê nghe mà tức cái lồng ngực ghê á! Người gì đâu mà kiêu chảnh. Chảnh thì chảnh xừ luôn đi, lại còn sờ trán chị làm gì không biết? Chị cáu kỉnh hỏi anh:
– Làm cái gì thế?
Anh Kiệt đủng đỉnh bảo:
– Xem đã đỡ sốt chưa chứ còn làm gì nữa?
Đỡ sốt hay chưa thì kệ chị đi, chảnh với chị xong lại đòi biết tình hình của chị á, mơ à? Chị đẩy tay anh Kiệt ra, hắng giọng nói lẫy:
– Chuyện của em cũng không đến lượt ông anh quản.
Anh Kiệt khinh khỉnh bảo chị:
– Tôi quản chuyện của cô làm gì? Tôi chỉ lo cho sức khỏe của vợ tôi thôi.
Ơ? Điên à? Chị là vợ anh Kiệt đây mà! Anh Kiệt lo cho chị hả? Anh Kiệt hay nhờ! “Lói với chả lăng”, cứ làm người ta xao xuyến thế nhỉ? Chị Khuê bực bực mà không ghét nổi anh Kiệt. Cái cảm giác ấy, nó tức gì đâu. Chị lườm anh rồi nhăn mặt bảo:
– Nửa đêm nửa hôm mà thằng chồng cứ đi chơi với gái thì sức khoẻ của con vợ làm sao mà tốt được. Khụ. Khụ. Khụ. Khụ. Khụ.
– Đừng ho nữa… có bị ho đâu mà.
– Có bị ho mà. Em mới bị ho xong á! Khụ. Khụ. Khụ. Khụ. Khụ. Khụ. Khụ. Khụ. Khụ. Khụ.
– Thôi đi, nghe giả trân lắm.
Anh Kiệt quát chị Khuê, nhưng khoé môi anh lại hơi cong lên. Anh tự thấy chán chính bản thân mình. Năm xưa bị Quế cắm sừng, ít ra anh còn tỏ thái độ ghét bỏ rất rõ ràng, Quế phải nài nỉ nhiều anh mới đồng ý tha thứ. Bây giờ anh già hơn, tưởng là phải khôn hơn, dứt khoát hơn, ai ngờ, càng già càng thiếu quyết đoán. Anh tức chị Khuê vậy mà thi thoảng chị hâm hấp lên làm trò khùng điên lại khiến anh thấy buồn cười. Chị Khuê cau có thắc mắc:
– Anh xã đi chơi với gái vui lắm à mà về đến nhà rồi vẫn còn cười tủm?
– Tôi đã nói chuyện của tôi không đến lượt cô quản rồi cơ mà. Cô nghe chưa rõ hả?
– Em nghe rõ rồi. Em có quản đâu, em chỉ hỏi thăm thôi. Hỏi thăm cũng không được ạ?
– Không.
– Dạ. Thế thì thôi em không hỏi thăm anh xã nữa. Ban nãy, lúc anh đi chơi với gái, rất nhiều người trong họ qua phòng xin lỗi em vì đã hiểu nhầm em đấy. Gớm! Cái làng này bán dưa nhanh như chớp. Ba mẹ em vậy mà cũng biết chuyện rồi. Anh Tạm chị Được vừa nhắn tin mồi chài em chiều mai về nhà gói bánh chưng, cơ mà em dỗi rồi nên em ứ thèm đồng ý.
– Cô em rôm rả ghê thế! Chả bù cho hồi sáng, tôi nịnh mãi mà không nói nổi một câu.
– Hồi sáng em buồn thối ruột, tâm trạng đâu mà nói. Bây giờ em vui, em nói bù. Túm lại là nhờ câu chuyện bịa của ông anh làm xoay chuyển tình thế. Em cứ thấy nhẹ hết cả người ý. Em cảm ơn anh xã. Tuy nhiên, chuyện bịa dẫu có hay như nào thì cũng không chất lượng bằng chuyện thật đâu. Nếu đêm mai anh xã không bận đi chơi với gái nữa thì em sẽ kể cho anh xã nghe nhé!
– Thôi khỏi, chuyện tình ái của cô với kẻ khác thì cô giữ lấy làm kỷ niệm cho nó lãng mạn.
– Nói như vậy nghĩa là anh xã không muốn nghe hay là đêm mai anh xã bận đi chơi với gái?
– Cô có thể nào thôi ngay cái điệp khúc “đi chơi với gái” được không? Nhắc hoài không thấy nhàm à?
– Không nhàm, nếu anh không khai ra anh danh tính của cái con anh vừa đi chơi về cùng thì em sẽ nhai đi nhai lại từ giờ cho tới Tết năm sau luôn.
Chị Khuê vừa dứt lời thì Khánh lên tiếng:
– Chị yêu ơi! Chị đừng trách anh Kiệt. Em bị thím Yến đánh đến ngất đi, anh Kiệt đưa em đi ra trạm xá chị ạ.
Khánh cứ tưởng chị Khuê sẽ ghen lồng lộn. Ngặt nỗi, chị tin tưởng Khánh quá hay sao ấy, trông thấy Khánh đang đứng ngoài cửa, chị rủ Khánh vào phòng chơi. Khánh bẽn lẽn đi tới ngồi bên giường chị. Nhìn những vết bầm tím trên người cô, chị xót xa cảm thán:
– Khổ thân mày, chỉ vì phối hợp với anh Kiệt bịa chuyện để bảo vệ danh dự cho tao mà bị thím Yến đánh.
Khánh hiền hiền nói:
– Em bị thím đánh vì em láo, chả liên quan gì đến chị cả, chị đừng nghĩ nhiều.
– Cái con hâm này nữa, đã giúp người khác rõ nhiệt tình lại còn không cần người ta ghi nhận. Tốt gì thì cũng tốt một vừa hai phải thôi chứ, cứ tốt quá thể đáng thế này thì tao yêu mày để đâu cho hết đây? Tao nghe mọi người tám chuyện rồi, mày khỏi giấu.
– Dạ, nếu chị đã biết hết rồi thì thôi em cũng không dám múa rìu qua mắt thợ nữa ạ. Đúng là em bị thím Yến đánh, tại em và thím đều nhìn thấy chị và anh Minh ở trên bờ sông nên khi em phối hợp với anh Kiệt nói dối, thím cay cú em âu cũng là chuyện dễ hiểu. Tiện đây, em xin phép được xin lỗi chị luôn.
– Ơ? Mày có cái lỗi gì đấy?
– Lỗi của em là mới chỉ trông thấy chị và anh Minh từ khoảng cách xa đã sốc nổi cho rằng anh chị có gì đó với nhau. Khi ấy, thím Yến đứng ngay bên cạnh em, em sợ thím xông tới đánh chị thì to chuyện nên mới hoảng hốt kéo thím về. Cơ mà bây giờ bình tĩnh suy xét lại mọi việc, em nghĩ bản thân mình đã mắc một sai lầm lớn. Chị Khuê! Có phải là hôm bé Khế bị mất tích, chị nhảy xuống sông tìm cháu nên gặp nạn. Chị may mắn được anh Minh cứu lên bờ. Trong lúc anh làm hô hấp nhân tạo cho chị, hai người bị hiểu nhầm phải không?
Chị Khuê nghẹn ngào nói:
– Rốt cuộc thì cũng chỉ có một mình mày chịu tìm lý do để cảm thông cho tao. Mày đừng tự trách bản thân nhé, mày chả có lỗi gì sất, tất cả những gì mày làm đều là vì mày thương tao quá đỗi thôi. Tao hiểu mà!
Khánh cười thầm trong bụng. Mặc dù mẹ Hợt đã dặn thím Yến phải giữ kín chuyện bé Khế bị mất tích, nhưng với cái mồm linh hoạt như cái loa phát thanh của thím thì Khánh không thể tin tưởng được. Mấy hôm trước, thím còn mải buôn chuyện của chị Khuê và anh Minh nên tạm quên chưa làm lộ chuyện đó, nhưng nhỡ có một ngày thím nhớ ra rồi tin tức tới tai anh Kiệt thì sao? Nếu anh đoán ra mọi chuyện và cảm thấy có lỗi với chị Khuê thì Khánh sẽ không vui đâu. Cô phải ngăn chặn tình huống đó. Khánh hiểu tâm lý của những người đàn ông từng bị phản bội như anh Kiệt. Họ sẽ chỉ tin vào những điều do chính bản thân mình khám phá ra chứ không bao giờ tin tưởng tuyệt đối vào lời nói của người khác. Chính vì thế nên Khánh mới tiết lộ toàn bộ sự thật cho anh Kiệt, để anh phải tự đặt dấu hỏi vì sao lại có được sự thật dễ dàng thế? Liệu có phải vì Khánh quá thương chị Khuê nên bịa chuyện thêm một lần nữa để giúp anh chị làm hoà không? Là một người am hiểm về tâm lý, Khánh biết cách truyền đi thông tin đúng sự thật nhưng vẫn có thể khiến người nghe nghi ngờ. Anh Kiệt chau mày hỏi chị Khuê:
– Những gì Khánh suy đoán có đúng không?
Chị Khuê thành thật đáp:
– Em không biết. Những chuyện xảy ra ở trên bờ sông em chịu thôi, khi đó em bị ngất.
– Vậy còn lúc ai đó tạo dấu hôn trên cổ cô, cô có bị ngất không hay cô đã tỉnh táo rồi?
Anh Kiệt hỏi đểu khiến chị Khuê hơi khó chịu. Nhưng chị vẫn cố gắng trả lời to, rõ ràng:
– Lúc đó em vẫn bị ngất, em bị hại.
– Minh và cô quen biết và chơi thân nhiều năm rồi chứ có phải là người xa lạ đâu, muốn hại thì Minh đã hại cô từ lâu rồi chứ làm gì phải đợi tới khi cô đã có chồng. Trong chuyện này vẫn còn có điểm không thoả đáng… phải chăng cô thả thính khiến người ta hiểu nhầm?
– Này! Anh nói cái gì thế? Ai thả thính? Điên à? Im xừ cái mồm anh vào đi! Nghe mà ngứa!
Khánh khoái chí dễ sợ. Cô biết ngay khi bị anh Kiệt chất vấn, chị Khuê sẽ nổi nóng mà. Nếu Khánh là chị Khuê, trước tiên, cô sẽ nhẹ nhàng xin lỗi chồng để anh nguôi giận. Sau đó, cô sẽ ôm anh khóc lóc thút thít, thủ thỉ tỉ tê nỗi oan ức của mình rồi dùng lời thề độc khiến chồng tin tưởng. Ngặt nỗi, chị Khuê đâu biết cách ứng xử khôn khéo như Khánh. Chị chửi ầm ĩ khiến anh Kiệt tức tím mặt. Cái loại đàn bà láo toét như chị may mà lấy được anh Kiệt hiền đấy, chứ lấy phải thằng khác nó trả về nơi sản xuất từ lâu rồi. Anh Kiệt không ly hôn với chị Khuê nhưng anh bị buồn nhiều. Anh giận dữ bảo:
– Anh là chồng em chứ không phải là thằng đầy tớ của em mà em ăn nói kiểu đó với anh. Từ hôm nay, anh sẽ ngủ trên tầng ba, bao giờ em bình tĩnh lại, em nhận thấy mình sai, em xin lỗi anh thì tụi mình nói chuyện tiếp.
Chị Khuê chả thấy chị sai ở đâu sất. Bởi vì chị quá cứng nhắc nên anh chị ngủ riêng trong suốt một năm liền. Xuân, hạ, thu, đông rồi sắp sửa một mùa xuân nữa lại về. Khánh không chỉ lấy được bằng Thạc sĩ Tâm lý học mà còn mang bầu. Thai nhi trong bụng cô đã được năm tuần tuổi rồi. Gặp Khánh, các thím trong họ toàn trêu:
– Nhất Khánh nha! Ăn ở hiền lành lương thiện có khác, được lộc ghê! Mọi việc của con thuận buồn xuôi gió quá, Tết năm nay song hỷ lâm môn luôn à! Chả bù cho ai đó… lếu láo mất nết nên mãi chẳng… à mà thôi… bỏ đi!
Chị Khuê biết người ta ám chỉ mình. Chị vốn chẳng quan tâm tới những lời đàm tiếu nữa, chị chỉ là cảm thấy ngưỡng mộ Khánh thôi, và tất nhiên, trong lòng chị có một sự tủi thân không hề nhẹ. Chị khóc suốt. Nửa đêm, chị bị sổ mũi, đầu chị đau, trán chị nóng. Chị lại bị ốm rồi. Năm ngoái bị ốm còn có anh Kiệt chăm, năm nay phải nằm lủi thủi một mình, buồn ghê! Cả người chị mệt mỏi rã rời, trong một khoảnh khắc mong manh yếu ớt nào đó, chị đã vứt bỏ tự trọng, sĩ diện để mò mẫm lên tầng ba với chồng. Anh Kiệt nghe thấy tiếng bước chân của vợ thì có chút phấn khởi trong lòng, nhưng anh vẫn lạnh lùng quay mặt vào trong tường. Chị Khuê đi tới bên giường anh, vỗ nhẹ lên vai anh, rụt rè gọi:
– Anh… xã…
Anh Kiệt không đáp. Chị Khuê nằm xuống ôm lấy anh từ phía sau. Trống ngực anh Kiệt đập dồn dập, suýt chút nữa thì nhịn không nổi mà quay sang ôm vợ. Chị Khuê dụi mặt vào lưng anh, thở dài nói:
– Anh xã chắc chắn biết rõ em khao khát có một mụn con đến nhường nào. Nhưng chắc anh không biết vì sao cả năm nay anh không trả bài cho em mà em vẫn không đòi giải tán anh, anh nhỉ?
Không thấy anh xã trả lời, chị Khuê chắc mẩm là anh đã ngủ rất say rồi. Chị thoải mái tâm sự mà không sợ bị mất sĩ diện:
– Lý do là vì em không muốn đẻ con cho ai cả… em chỉ muốn đẻ con cho anh xã thôi.
Chị Khuê ôm chồng chặt hơn. Chị chảy nước mắt. Nửa tiếng sau, chị mới tiếp tục hỏi:
– Anh có biết vì sao em muốn đẻ con cho anh không?
Chỉ mới đặt câu hỏi thôi chị đã thấy nghẹn ngào rồi. Chị oà khóc nức nở. Khóc một trận đã đời xong chị mới thành thật thừa nhận:
– Bởi… bởi… vì… em… em yêu anh xã đấy!
Anh Kiệt sốc nặng. Cả người anh lâng lâng như bị ai đá phát bay lên mây. Tim anh đập lung tung beng, tưởng chừng như nó sắp văng ra khỏi lồng ngực luôn rồi. Ngay cả hơi thở của anh cũng trở nên gấp gáp chứ không được an ổn như bình thường nữa. Phải mất rất lâu anh mới có thể trấn tĩnh lại được. Anh quay người sang đối diện với vợ. Có vẻ như chị trút được bầu tâm sự xong liền thấy nhẹ nhõm, chị ngủ ngon lành luôn rồi. Anh dịu dàng đưa tay chạm vào gò má chị, hơi nóng, cả trán cũng nóng. Môi chị bợt bạt, mắt thì sưng húp. Trông thấy vợ như vậy, lòng anh quặn thắt. Rõ ràng anh đã tự nhủ để vợ nghỉ ngơi, có gì sáng mai nói chuyện đàng hoàng, cơ mà chỉ vài phút sau, anh lại vô thức hôn môi chị. Ban đầu, chỉ là một nụ hôn rất nhẹ… nhưng dần dần… anh mất kiểm soát hôn chị cuồng dại. Chị Khuê giật mình tỉnh giấc, đầu óc choáng váng nên chị cũng chẳng rõ là mơ hay thật, chỉ theo bản năng cố nói:
– Kiệt… em… em… ngạt…
Anh Kiệt dừng hôn môi vợ. Chị Khuê vừa cảm thấy dễ thở hơn một chút thì môi anh đã lướt qua cằm chị, chuyển xuống ngậm lấy phần da dẻ trên cổ, liên tiếp mút vào rất mạnh. Chị khổ sở van nài:
– Em xin mà… đừng như vậy… đau em…
Giọng nói yếu ớt cùng sắc mặt xanh xao của chị Khuê khiến anh Kiệt bình tĩnh hơn chút xíu. Anh thôi không bắt nạt chị nữa. Chị tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Anh tắt đèn to, chỉ để lại bóng đèn ngủ phát sáng dịu nhẹ. Anh nằm ngay bên cạnh chị, cho chị gối đầu tay bên trái, tay phải anh mân mê quanh gò má gầy gò của chị. Nước mắt anh lặng lẽ chảy, ướt đẫm gương mặt chị.