Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 387



Chương 387

Tưởng Tử Hàn gắp một miếng sủi cảo nhân tôm vào bát cho cô: “Lần trước đã nói với em rồi, công ty em cần thay đổi nhân sự đi, không thể kéo dài chuyện này nữa.”

Tống Hân Nghiên thở dài: “Em đã chuẩn bị từ lâu rồi, nhưng còn chưa kịp làm thì đã xảy ra rất nhiều chuyện.”

Cô chẳng còn tâm tình ăn uống gì nữa, lơ đãng chọc cháo trong bát: “Thật ra điều tra chuyện này tới cùng cũng chẳng có ý nghĩa gì lắm, khả năng cao là do người nhà họ Tống làm. Ông nội có ba đứa con trai, cháu trai cháu gái cũng có đến bảy tám người. Ngoài anh hai ra, trong lòng tất cả mọi người đều bất mãn với việc em quản lý Tống Thị. Họ có động cơ, cũng có lý do làm vậy.”

Tưởng Tử Hàn lên tiếng chê bai: “Đáng lẽ lúc đầu nên để Tống Thị phá sản mới phải, để họ chẳng có nơi mà về. Em nhất thời mềm lòng, tiếp nhận Tống Thị vốn là vì suy nghĩ cho họ, nhưng cũng để lại hậu hoạn vô tận.”

Tống Hân Nghiên cười khổ: “Xét đến cùng vẫn là do em không phải con ruột của nhà họ. Dù có bị thu mua hay phá sản thì khúc mắc giữa em và họ vẫn còn đó. Muốn giải quyết những khúc mắc này, vẫn phải tìm cách khác.”

“Em định làm thế nào?”

“Tạm thời em chưa nghĩ ra, giặc đến thì đánh, nước lên nâng nền, cứ thuận theo tự nhiên thôi. Đợi bắt được hung thủ phóng hỏa lần này rồi hẵng bàn sau. Tống Kim Minh đã chạy trốn rồi, mấy anh em khác của anh ta lại không có chí hướng gì cả. Trong đám người của nhà họ Tống này, đúng là tạm thời em vẫn chưa biết ai đáng nghi hơn. Bên phía cảnh sát có thể tìm được kính lúp thì nhất định cũng có thể tra ra được những manh mối khác, ngồi chờ kết quả của họ thôi.”

Tưởng Tử Hàn không nói thêm gì nữa mà lái sang chuyện khác: “Cuối tuần em chuẩn bị một chút, đi tham gia một buổi gặp gỡ cùng anh.”

“Là cái mà lần trước anh nói với em á?”

“Ừ.”

Tống Hân Nghiên hơi sửng sốt.

Gần đây xảy ra nhiều chuyện như thế, cô còn tưởng rằng buổi gặp gỡ đó đã qua rồi chứ.

Cô đè những suy nghĩ rối loạn trong lòng lại rồi hỏi: “Là buổi gặp gỡ gì đấy?”

“Đi rồi em khắc biết. Không cần phải chú trọng lắm, ăn mặc hơi nghiêm trang một chút, đừng hở hang là được.”

Tống Hân Nghiên trầm ngâm giây lát rồi gật đầu: “Ừ, em biết rồi.”

Cô đang nghĩ xem đến lúc đó mình mặc gì thì Tưởng Tử Hàn đã ném một tấm thẻ qua: “Đi mua mấy bộ lễ phục đẹp một chút, đừng làm anh xấu mặt.”

Tống Hân Nghiên thầm nguýt mắt, hào sảng nhận thẻ.

Tưởng Tử Hàn lặng lẽ cong khóe môi: “Tiện thể cũng chọn cho anh một bộ luôn.”

“Hả?”

Người đàn ông đã vùi đầu ăn cơm, không để ý tới cô nữa.

Tống Hân Nghiên thầm tính toán trong lòng.

Thứ sáu, vừa hay lô hàng đầu tiên của nhà máy có thể xuất đi.

Sau khi xuất hàng suôn sẻ, thứ bảy và chủ nhật cô có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi.

Họ mới vừa giải thích rõ hiểu nhầm với nhau, vừa khéo cuối tuần có thể bầu bạn với anh, coi như bù đắp.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 387: Thuốc trừ sâu, thuốc diệt cỏ



Hai người anh một câu tôi một câu, tay dùng sức, mạnh mẽ đè Tống Dương Minh ngồi xuống.

Chúc Minh Đức đưa Tưởng Tử Hàn đến đây cũng lập tức nói: “Tôi sẽ đi theo trông chừng, đảm bảo không xảy ra chuyện gì hết.”

Nói xong đã lập tức cất bước đuổi theo.

Lúc này Tống Dương Minh mới thoáng yên lòng hơn được, nhưng tâm trạng ăn cơm lại không còn nữa.

Tống Hân Nghiên đi tới thang máy, vừa đi vào thì Tưởng Tử Hàn cũng đã đuổi theo vào trong.

Cô không nói gì.

Nếu như bây giờ người đàn ông này đang ở trạng thái bình thường không bất ổn, cô sẽ rất vui lòng yên lặng ở cạnh anh.

Nhưng lúc này…

Tống Hân Nghiên sợ anh nói ra lời làm mình bị tổn thương, cũng càng sợ mình sẽ kích động đến anh.

Thấy anh bước vào, cô lạnh mặt muốn lập tức đi ra ngoài, định tránh đi.

Tưởng Tử Hàn giơ cánh tay lên chống lên vách tường thang máy, ngăn cô lại, tay kia của anh thì nhanh chóng ấn nút đóng cửa.

Tống Hân Nghiên trơ mắt nhìn cửa thang máy khép lại, trong lòng tràn đầy bất lực: “Tưởng Tử Hàn, anh…”

Lời còn chưa dứt, Tưởng Tử Hàn đã đột nhiên giữ chặt lấy vai cô, đẩy cô vào vách thang máy.

Đồng thời, nụ hôn hung ác của anh cũng đè lấy cô.

Tống Hân Nghiên bị anh hôn đến choáng váng, mãi đến khi cảm giác kích thích trào tới, cô mới mạnh mẽ hoàn hồn lại.

Tưởng Tử Hàn gặm cắn mút mát không chút thương hoa tiếc ngọc, mùi máu tươi lập tức xộc vào trong khoang miệng của hai người.

Tống Hân Nghiên nhíu mày, tức giận đẩy anh ra.

Nhưng vô dụng.

Tưởng Tử Hàn như uống lộn thuốc vậy, anh hung hăng ấn cô xuống, dùng sức đè cô vào giữa lồng ngực của anh và vách tường thang máy.

Sức lực khủng khiếp ấy như muốn bóp nát xương bả vai của cô.

Tống Hân Nghiên phát hiện ra có cái gì đó bất thường.

Cả người anh nóng hầm hập, hô hấp nóng rực, ánh mắt đỏ ngầu vừa hung ác lại vừa giống như tan rã…

Dáng vẻ này rõ ràng là… trúng thuốc rồi.

Tống Hân Nghiên bị hôn đến không thở nổi, cô vừa tức vừa giận, ra sức giãy dụa.

Nhưng vẫn vô dụng, chênh lệch sức lực giữa nam và nữ quá lớn, cô làm gì cũng không thể thoát khỏi.

Cuộc đọ sức im ắng ấy cứ diễn ra mãi cho đến khi thang máy đột nhiên dừng lại, một tiếng “ting” vang lên, cửa thang máy chậm rãi mở ra từ chính giữa.

Cảm giác mất trọng lượng đột ngột khiến Tưởng Tử Hàn bỗng có một thoáng thất thần.

Tống Hân Nghiên nắm lấy cơ hội, lập tức đẩy mạnh anh ra.

Tưởng Tử Hàn lùi về phía sau hai bước, anh còn chưa hoàn hồn lại được thì Tống Hân Nghiên đã tức giận cho anh một cái bạt tai thật mạnh.

“Chát!”

Tiếng tát vang vọng trong thang máy.

Mặt của Tưởng Tử Hàn bị đánh nghiêng sang một bên.

Cái tát này như chảo dầu sôi bị văng nước vào vậy.

Tưởng Tử Hàn đang thất thần dần tỉnh táo lại, cơn tức giận đã bị dục vọng áp đảo cũng trào lên.

Hai mắt anh đỏ ngầu, ánh mắt lạnh lùng đến dọa người, anh khom lưng, bế ngang Tống Hân Nghiên lên rồi đi ra ngoài.

“Tưởng Tử Hàn! Anh buông em ra!”

Tống Hân Nghiên đấm đá tay chân.

Tưởng Tử Hàn suýt nữa trượt tay không bế nổi.

Cơn giận lại càng thêm sôi trào, anh vác cô lên trên vai, đi về phía bãi giữ xe.

Ở một cầu thang máy khác, Chúc Minh Đức đang vội vàng đuổi theo.

Nhìn người xung quanh liên tục ghé mắt nhìn lại, trong lòng anh ta bất lực vô cùng.

Tưởng Tử Hàn đã sắp đi tới bên cạnh xe, vì để không ảnh hưởng đến người khác, Chúc Minh Đức hiểu ý mà lặng lẽ mở khóa bằng điều khiển từ xa trước.

Tưởng Tử Hàn tức giận mở cửa xe, một tay ném Tống Hân Nghiên vào.

Không đợi cô bò dậy từ chỗ ngồi, anh đã ngồi theo vào trong.

“Rầm!”

Cửa xe được đóng sầm lại.

Cuối cùng Tống Hân Nghiên cũng ngồi dậy đàng hoàng.

Cô vừa gấp gáp vừa tức giận, lại vừa đề phòng nói: “Tưởng Tử Hàn, anh bị người ta hạ thuốc à?”

Tưởng Tử Hàn giờ phút này căn bản không nghe ra được bất cứ lời gì, anh nhào về phía Tống Hân Nghiên theo bản năng, nắm lấy quần áo của cô rồi bắt đầu xé.

Tống Hân Nghiên tức giận muốn chết, mắng to: “Cái tên ngu xuẩn nhà anh, bị người ta gài cho rồi muốn tìm bà đây để trút lửa hả, nằm mơ đi!”

Cô giương nanh múa vuốt bảo vệ quần áo, phản kháng đấu trí đấu dũng với Tưởng Tử Hàn.

Hai lần sảy thai trước đây đã để lại bóng ma khó có thể dập tắt trong lòng Tống Hân Nghiên. Tưởng Tử Hàn lúc này lại hoàn toàn không có lý trí, ở tình cảnh như vậy rồi còn không có biện pháp bảo hộ, cô thật sự không dám để cho anh đến gần.

Cô tuyệt đối không cho phép chuyện tương tự như vậy xảy ra lần thứ ba!

Tưởng Tử Hàn một tay hất ngã Tống Hân Nghiên xuống ghế xe, cơ thể cao lớn cũng theo đó mà áp sát xuống.

Tống Hân Nghiên cực kỳ tức giận, cũng vô cùng bất lực.

Cô rưng rưng nước mắt lớn tiếng kêu: “Tưởng Tử Hàn, anh tỉnh táo lại chút đi! Em đã vì anh mà mất đi hai đứa nhỏ rồi! Đồ khốn này! Tên khốn kiếp! Cặn bã… anh còn muốn em xảy con lần thứ ba cho anh nữa sao!”

Từng giọt lệ lăn ra khỏi khóe mắt cô, tay chân đấm đánh loạn xạ, hoàn toàn không để ý gì nữa.

Giọt nước mắt nóng bỏng rơi trên mu bàn tay của Tưởng Tử Hàn.

Anh cứ như như bị bỏng vậy, run lẩy bẩy, cả người thừ ra, đầu óc đang trống rỗng tê dại cũng dần dần hồi lại.

Rất nhiều hình ảnh lộn xộn hỗn loạn hiện lên trong đầu anh.

Trong trí nhớ, dường như cũng đã có một người phụ nữ từng khóc như vậy.

Không khóc ra tiếng, nhưng lại kiên cường vô cùng.

Đầu anh lại đau như bị kim đâm.

Trên trán Tưởng Tử Hàn toát ra tầng tầng mồ hôi, khuôn mặt của người phụ nữ kia và người ở dưới thân anh dần dần trùng khớp với nhau.

Tống Hân Nghiên!

Tưởng Tử Hàn bị dọa, đột nhiên hất văng tay buông cô ra.

“Cô là Tống Hân Nghiên!” Anh cắn răng, cơn giận bắt đầu dâng lên: “Tại sao lại là cô!”

Đầu óc của Tưởng Tử Hàn đang rất loạn, hiện thực và những hình ảnh vô chủ ở trong đầu đang đan xen lẫn lộn.

“Tại sao cơ thể của cô lại hấp dẫn tôi như vậy!”

Đôi mắt lạnh lùng của anh đỏ ngầu, thân thể mất khống chế run rẩy, anh bắt lấy cánh tay của Tống Hân Nghiên, lạnh lùng chất vấn: “Cô nói xem là vì sao! Ngay cả vợ tôi cũng không thể khiến cho tôi động tình, tại sao cô lại có thể dễ dàng khơi dậy hứng thú của tôi như thế! Cô đã làm cái gì với tôi rồi, cô đã chuốc cho tôi thứ gì…”

Vậy là, thật sự có người hạ thuốc anh sao?

Hơn nữa, người hạ thuốc này còn là Sở Thu Khánh?

Tống Hân Nghiên thiếu chút nữa đã tức đến bật cười.

Nhưng khóe môi lại nặng nề không giương lên được, đáy mắt cũng ẩn chứa nỗi bi thương không thể tan.

Trong lòng cô đau đến mức hít thở không thông, nhưng nhìn người đàn ông trước mặt đang chìm trong tuyệt vọng như vậy, cô lại không thể nói được gì, cũng không thể biểu hiện ra ngoài.

“Tưởng Tử Hàn, anh bị người ta đánh đến choáng đầu rồi đấy à?”

Tống Hân Nghiên chế giễu lau đi nước mắt: “Khốn khiếp! Tính ra em lại thật sự muốn cho anh uống mấy loại thuốc trừ sâu trừ cỏ đấy! Em đưa cho anh, anh có ăn không? Nếu như trên đời này có một thứ có thể khiến anh ăn một lần là nhớ em cả đời thì nhất định em đã cho anh ăn từ lâu rồi!”

Cô nghiến răng, trong mắt là sự ấm ức và cả phẫn nộ: “Nhưng mà em có cơ hội đấy không? Anh có cho em cơ hội làm vậy không?”

Tống Hân Nghiên tức giận đẩy anh ra, lạnh lùng nói: “Ai cho anh uống thuốc thì anh tự dùng đầu của mình mà suy nghĩ đi, đừng có chỉ biết dùng mắt mà nhìn.”

Mắng xong lại không đành lòng mặc kệ, cô rầu rĩ mở đôi mắt sưng đỏ, nói: “Có thể những gì người khác nói cho anh đều là giả, bao gồm cả ký ức của anh. Tưởng Tử Hàn, chỉ có những thứ mà chính anh dùng trái tim để cảm nhận, dùng đầu óc để nghiêm túc suy nghĩ thì mới là những thứ không lừa gạt anh…”

Tưởng Tử Hàn bị sự thê lương xác xơ bao quanh người Tống Hân Nghiên làm cho sửng sốt, ánh mắt anh đăm đăm nhìn chằm chằm cô thật lâu.

Một hồi lâu sau, anh đột nhiên cười mỉa một tiếng, trào phúng nói: “Tống Hân Nghiên, có phải cô vẫn còn muốn quyến rũ tôi đúng không?”

Cơ thể anh kêu gào đến khó chịu, nhưng sự kích động kia của anh lại bị những giọt nước mắt vừa rồi của cô làm cho dập tắt hoàn toàn.

Anh hờ hững sửa sang lại quần áo xộc xệch, lạnh nhạt nói: “Được, cứ coi như không phải là cô hạ thuốc tôi đi. Tôi thừa nhận, đúng thật là tôi có hứng thú với thân thể của cô.”

Tưởng Tử Hàn đột nhiên sáp lại gần, nắm lấy cằm cô ép cô quay đầu lại, giọng nói trầm thấp khàn khàn, vừa từ tính lại vừa mị hoặc: “Chỉ cần cô giúp tôi giải quyết cơn kích thích ngày hôm nay thì tôi có thể cân nhắc nhận cô làm bạn giường của mình…”

Tống Hân Nghiên trợn trừng đôi mắt lạnh lùng tức giận, giơ tay vung lên một bạt tai.

“Chát!”

Âm thanh lanh lảnh vang vọng bên trong xe.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.