Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 3: Anh ta có con gái



Hoắc Tấn Trung che mặt, nói với vẻ cam chịu: “Chỉ cần em có thể bớt giận, đánh anh cũng được. Nhưng mà Hân Nghiên, năm đó em ra nước ngoài du học, mất liên lạc với người trong gia đình suốt một năm. Em biết đấy, mọi người đều bàn tán về em, nói em không còn trong sạch…”

Trong mắt Tống Hân Nghiên đầy vẻ khiếp sợ.

Nếu lúc trước là đau lòng thì giờ phút này chỉ còn lại sự phẫn nộ.

Hai mắt cô đỏ ngầu, trừng mắt nhìn anh ta một lúc lâu mới run run nói: “Hoắc Tấn Trung, vì lý do đó mà anh cũng giống như bọn họ, nghĩ tôi đã làm ra chuyện gì đó mất mặt không dám cho ai biết sao?”

Năm đó mười tám tuổi, cô ra nước ngoài du học bị người ta bắt cóc, một năm sau mới đưa cô trở về trường.

Nhưng khi tỉnh lại trong bệnh viện, ký ức của cô chỉ dừng lại ở thời điểm bị bắt cóc, bọn bắt cóc đã xóa sạch ký ức một năm đó của cô.

Để tránh bị tổn thương lần nữa, cô buộc phải về nước học.

Mà trong một năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô hoàn toàn không biết.

Ba năm qua, cô đã gần như quên đi vết sẹo đó rồi thì tên khốn Hoắc Tấn Trung này lại đào lên!

“Lúc nãy tôi mắng sớm quá. Anh còn chẳng bằng một con chó! Nếu bị bắt cóc là lỗi của tôi thì tôi xin nhận! Hoắc Tấn Trung, anh nhớ cho kỹ đây, cả đời này hai chúng ta không bao giờ dính dáng gì tới nhau nữa!”

Tức giận mắng xong, hai mắt Tống Hân Nghiên đỏ hoe, xoay người chạy đi.

Trong toilet.

Tống Hân Nghiên vã nước lạnh lên rửa mặt, rửa trôi đi cả những giọt nước mắt.

Cô ném khăn giấy vào bồn rửa mặt như để trút giận, nhìn vẻ nhếch nhác của mình trong gương, cô không thể phân biệt được đó là cảm giác ngột ngạt, ấm ức hay khổ sở nữa.

Chỉ trong vòng một ngày, cô bị bạn trai và chị gái lừa dối, bị mẹ ruột tát vào mặt… Còn bị bạn trai cũ vạch trần vết sẹo của mình.

Tất cả đều là lỗi của cô sao?

Tuy là cô chủ nhà họ Tống, từ nhỏ đến lớn được ăn ngon mặc đẹp, nhưng sự nỗ lực của cô không thua kém bất cứ người nào!

Từ trên xuống dưới nhà họ Tống có bảy anh em họ, chỉ có mình cô là con gái!

Nếu muốn đường đường chính chính đứng vững ở nhà họ Tống, cô không được phép cố gắng ít hơn bất kì ai trong số bảy người anh họ, nếu không sẽ không được ông nội yêu thương!

Tống Mỹ Như là chị gái của cô. Cô đã nhường hết những gì có thể rồi, tại sao còn muốn làm cô tổn thương như vậy nữa?

Sao cô có thể cam lòng, sao cô có thể nuốt trôi cơn giận này được đây!

Tống Hân Nghiên vốc nước hất vào mặt thêm hai lần, ra sức rửa sạch nước mắt: “Hoắc Tấn Trung với Tống Mỹ Như chứ gì! Tôi ngồi cái chức mợ này chắc rồi!”

Không làm cho đôi mèo mả gà đồng này buồn nôn đến chết thì cũng phải khiến bọn họ khó chịu đến chết!

Tưởng Tử Hàn vừa ra khỏi phòng phẫu thuật.

Tống Hân Nghiên đã thay một bộ đồ khác, trang điểm đẹp đẽ đứng ở ngoài tiếp đón: “Vất vả quá, vất vả quá. Tôi đặc biệt chuẩn bị cho anh đấy!”

Cô đưa cho anh chai Revive, dáng vẻ hết sức nịnh nọt.

Cô mặc chiếc váy dài màu hồng, làn da trắng nõn mềm mại dưới lớp phấn hồng trơn bóng chói mắt giống như trân châu vừa lấy ra khỏi vỏ.

Vết sưng tấy trên mặt đã được thuốc và lớp trang điểm khéo léo che khuất, không còn nhìn thấy rõ ràng.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa còn mang theo chút non nớt, hai má phúng phính hiện lên núm đồng tiền rõ rệt, vừa đáng yêu lại vừa xinh đẹp trong sáng.

Trong đôi mắt lạnh lùng màu nâu nhạt của Tưởng Tử Hàn hiện lên vẻ ngỡ ngàng khó mà nhận thấy.

“Anh cho là tôi không dám tới chứ gì?”

Đồ uống đưa ra một lúc lâu rồi mà vẫn bị ngó lơ, nhưng Tống Hân Nghiên cũng không hề cảm thấy xấu hổ. Cô thu hồi vẻ lạnh nhạt vốn có, đuôi mày xinh đẹp khẽ cong lên: “Ai dà, anh là bạch mã hoàng tử của tôi cơ mà. Đã muốn kết hôn với anh rồi thì dù tôi có chết cũng ngỏm dậy giãy giụa!”

Nói dứt lời, cô giả vờ tỏ ra khiếp sợ: “Chẳng lẽ bạch mã hoàng tử của tôi lại muốn nuốt lời à?”

Tưởng Tử Hàn nhận lấy đồ uống trên tay cô: “Cô chắc chắn mình thực sự hiểu rõ tôi chứ? Sẽ không hối hận?”

Tống Hân Nghiên giơ bàn tay nhỏ lên làm động tác xin thề: “Tôi hứa dù trời có sập đất có nứt nước biển có khô cạn thì tôi cũng không hối hận… Con về việc hiểu anh, chúng ta vẫn còn thời gian cả đời để tìm hiểu lẫn nhau cơ mà, không phải sao?”

Tưởng Tử Hàn như đang mỉm cười.

Nhưng khi Tống Hân Nghiên chăm chú nhìn lại thì phát hiện nét mặt người đàn ông này không hề thay đổi.

“Được.”

Tưởng Tử Hàn thờ ơ thốt ra một chữ, vừa đi về phía trước vừa cởi đồng phục phẫu thuật trên người: “Chờ tôi thay quần áo.”

Tống Hân Nghiên chờ vài phút, quả nhiên Tưởng Tử Hàn đã thay xong quần áo đi ra: “Đi thôi!”

Nhìn thấy người đàn ông mặc bộ vest màu đen lên, Tống Hân Nghiên hơi sửng sốt.

Người đàn ông này cao một mét chín, đôi chân thon dài được bao bọc trong chiếc quần tây kia vừa thẳng tắp lại vừa mạnh mẽ, cộng thêm gương mặt tuấn tú được trang phục tôn lên càng làm nổi bật vẻ điển trai khiến cả người lẫn thần đều căm phẫn.

Dù đã từng gặp nhiều anh chàng đẹp trai trong giới nhà giàu ở Hải Thành nhưng Tống Hân Nghiên vẫn bị khí chất cao quý toát ra từ trên người Tưởng Tử Hàn làm cho khiếp sợ.

Trước kia người đẹp trai nhất thế giới của cô là Hoắc Tấn Trung, nhưng so với cậu của anh ta, Hoắc Tấn Trung chỉ có thể bị đá ra khỏi Trái Đất thôi!

“Còn nhìn nữa thì Ủy ban sẽ đóng cửa đấy!”

Giọng nói giễu cợt của người đàn ông truyền đến, mặt Tống Hân Nghiên đỏ lên, vội vàng thu hồi suy nghĩ của mình: “Đi! Xe tôi ở bên ngoài!”

Tại Ủy ban.

Khi cầm giấy chứng nhận “Mợ” vừa mới ra lò, Tống Hân Nghiên cười vô cùng rạng rỡ.

Thế nhưng nét mặt của Tưởng Tử Hàn trước sau vẫn một vẻ lạnh nhạt, nâng cổ tay lên xem giờ: “Phiền cô tiếp tục lái xe, đi một đoạn nữa mới đến trường mẫu giáo Tân Tâm.”

“Trường mẫu giáo?”

“Đón con gái tôi tan học!”

Đùa cái gì thế?

Động tác xoay người chui vào trong xe của Tống Hân Nghiên hơi chựng lại, nụ cười cũng cứng đờ, kinh ngạc quay đầu lại: “Anh có… con?”

Tưởng Tử Hàn nhíu mày: “Chẳng phải cô là fan hâm mộ của tôi sao? Không biết tôi làm ba đơn thân à?”

Tống Hân Nghiên: “…”

Cô nuốt nước miếng, có quỷ mới hiểu anh!

Nếu không phải vì anh là cậu của Hoắc Tấn Trung…

“Bây giờ cô hối hận vẫn còn kịp đấy.”

Tưởng Tử Hàn liếc nhìn Ủy ban ở phía đối diện: “Vừa rồi cô trả tiền đăng ký kết hôn, giờ tới lượt tôi trả tiền ly hôn.”

Tống Hân Nghiên vội vàng ôm chặt túi xách đựng giấy đăng kết hôn, nhanh chóng xua tay nói: “Tôi không hối hận, chỉ hơi bất ngờ thôi.”

Cô tựa vào nóc xe, cười chân thành nói: “Không ngờ anh lại tin tưởng tôi nhanh như vậy, còn cho tôi tiếp xúc với con anh nữa. Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ coi đứa bé như con ruột, đối xử với bé tốt hơn cả mẹ ruột nó…”

“Mẹ ruột nó chết rồi.” Người đàn ông cắt ngang lời cô.

À, hả?

Tống Hân Nghiên hơi kinh ngạc, sau đấy lại khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Không có vợ trước, cô làm mẹ kế sẽ dễ dàng hơn.

“Đi thôi! Đón con gái mình tan học nào!” Tống Hân Nghiên khởi động xe.

Xe lái vào đường chính, cô vừa quan sát đường xá vừa thuận miệng hỏi: “Anh yêu, lát nữa gặp con gái, em có nên nói cho con bé biết em là mẹ kế của nó không?”

Hai chữ “Anh yêu” này khiến mi tâm của Tưởng Tử Hàn hơi nhíu lại.

“Xin hãy chú ý từ ngữ, tuy bây giờ cô là vợ hợp pháp của tôi nhưng cũng không phải là mẹ kế của con bé. Tuy nhiên, con bé có chấp nhận hay không là việc của nó, cô không cần phải để ý nhiều quá.”

Tống Hân Nghiên âm thầm gật đầu.

Nghe nói vậy, con gái anh ta không dễ đối phó ư?

Nhưng mục đích cô nhắm vào không phải là đứa bé nên cũng không cần phải quan tâm!

“Rồi rồi rồi, tôi sẽ cố gắng làm quen với con gái chúng ta. Nhưng trước đó tôi có cần nói với con bé là chúng ta đã đăng ký kết hôn không?”

Tưởng Tử Hàn đang kiểm tra email trên điện thoại, nghe mấy chữ “con gái chúng ta”, động tác lướt màn hình hơi khựng lại: “Cô không nói với con bé thì định dùng thân phận gì để vào nhà?”

“Két….”

Xe thắng gấp, tiếng ma sát chói tai xé rách không gian.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.