Tối hôm đó sau khi ăn tối cùng mọi người, Tạ Chiến Quân đã tìm gặp Tạ Bắc Thành để xin góp cổ phần. Hai người ngồi ngoài mái hiên ở hồ sen, Tạ phủ trước giờ vẫn giữ nét cổ điển đời này sang đời khác. Ngồi vừa nhìn sen vừa uống trà, mùi sen theo gió bay thoang thoảng khiến Tạ Chiến Quân dễ chịu, anh nói với Tạ Bắc Thành:
– Lâu rồi cháu không quay về đây! Giờ ngồi lại cảm giác vẫn giống ngày trước.
Tạ Bắc Thành cười:
– Đã gần bốn năm rồi còn gì !
Tạ Chiến Quân nhìn xa xăm:
– Chuyện cháu góp cổ phần với chú vào JS chú đừng nói cho bố mẹ cháu biết nhé!
Tạ Bắc Thành:
– Xem ra bố mẹ cháu đang muốn thử thách cháu thì phải!
Tạ Chiến Quân:
– Họ đang muốn ép cháu làm theo ý họ, họ muốn cháu và Đan Tâm trở về như lúc trước. Hơn thế nữa là muốn cháu kết hôn với Đan Tâm.
Tạ Bắc Thành:
– Sao cháu không thử ngồi lại nói chuyện rõ ràng với họ xem sao ?
Tạ Chiến Quân:- Từ bé đến giờ cháu luôn làm theo lời bố mẹ, cháu như con cờ trong tay họ thôi.
Trương Tôn Ny từ ngoài bước vào trên tay bưng hai bát chè hạt sen nóng hổi:
– Ây!!! Sao cháu lại nói như vậy, nhỡ đâu bố mẹ nghe được sẽ buồn đấy!
Tạ Chiến Quân cười:
– Những gì cháu nói đều là bố mẹ cháu đã làm với cháu thì sao họ có thể buồn chứ ạ!
Trương Tôn Ny :
–
– Thôi được rồi hai chú cháu mau ăn chè đi, thím vừa nấu xong đấy.
Tạ Chiến Quân nhận lấy bát chè:
– Thơm quá đi !
Trương Tôn Ny bậc cười:
– Ngày mai còn muốn ăn gì thì cứ bảo với thím,thím nấu.
Lưu Hiển Thuấn từ ngoài đi vào vừa nói:
– Haizz! Không biết con mới là con trai của người hay Chiến Quân mới là con trai của người nữa.
Trương Tôn Ny đánh vào vai Lưu Hiển Thuấn:
– Cái thằng này! Lớn rồi mà cứ như con nít, A Quân lâu rồi mới về nên muốn ăn những món quê nhà là chuyện bình thường. Còn con tuần nào chả về, ở đó mà ganh tị.
Lưu Hiển Thuấn cười, Tạ Bắc Thành nói tiếp:
– Con đó! Cũng không còn trẻ nữa đâu, lo mà lập gia đình đi đừng mãi tập trung vào công việc như vậy.
Lưu Hiển Thuấn:
– Bố à ! Con chỉ mới ba mươi sáu tuổi, còn trẻ như vậy mà.
Tạ Bắc Thành:
– Tạ phủ này đang mong cháu lắm rồi, cả hai cậu lo mà lập gia đình để chúng tôi còn bế cháu.
Mọi người đều cười, xem ra Tạ Chiến Quân ở đây có vẻ thoải mái hơn ở Tạ gia. Xem ra Tạ Bắc Thành và Trương Tôn Ny vẫn yêu thương đứa cháu nhỏ này như ngày nào. Tạ Bắc Thành nói với Tạ Chiến Quân:
– Cuối tuần sau là giỗ tổ, cháu sắp xếp thời gian về nhé!
Tạ Chiến Quân gật đầu:
– Vâng ạ !
Trương Tôn Ny nói thêm:
– Ngày đó cháu đưa bạn gái về cùng với! Thím và bà muốn gặp cháu dâu rồi.
Tạ Chiến Quân cười nhẹ:- Vâng ạ ! Cháu cảm ơn mọi người!
Trương Tôn Ny nhìn anh:
– Sao tự dưng lại cảm ơn?
Tạ Chiến Quân:
– Cháu cảm ơn chú thím đã đồng ý giúp cháu thời gian này.
Tạ Bắc Thành:
– Là người nhà cả thôi mà, cháu đừng khách sáo như vậy.
Ở căn hộ, Tần Nhược Ly nằm dài trên chiếc giường của Đường An Hy. Cô hỏi:
– Cậu nghĩ Chiến Quân có nghiêm túc với cậu không?
Đường An Hy nhìn Tần Nhược Ly:
– Sao cậu lại hỏi như vậy?
Tần Nhược Ly:
– Tớ lo cho cậu thôi… mẹ của anh ta đã đến tìm cậu nói chuyện thẳng thắn như vậy tớ sợ….
Đường An Hy cười nhẹ:
– Tớ yêu anh ấy là thật, tớ cũng mong anh ấy thật lòng với tớ. Còn những chuyện xảy ra xem như ông trời đang thử thách bọn tớ, xem như tớ đánh cược một ván. Nếu tớ thắng tớ sẽ có một tình yêu trọn vẹn còn nếu tớ thua…..tớ sẽ trả mọi chuyện về đúng qui cũ của nó.
Tối hôm đó sau khi ăn tối cùng mọi người, Tạ Chiến Quân đã tìm gặp Tạ Bắc Thành để xin góp cổ phần. Hai người ngồi ngoài mái hiên ở hồ sen, Tạ phủ trước giờ vẫn giữ nét cổ điển đời này sang đời khác. Ngồi vừa nhìn sen vừa uống trà, mùi sen theo gió bay thoang thoảng khiến Tạ Chiến Quân dễ chịu, anh nói với Tạ Bắc Thành:
– Lâu rồi cháu không quay về đây! Giờ ngồi lại cảm giác vẫn giống ngày trước.
Tạ Bắc Thành cười:
– Đã gần bốn năm rồi còn gì !
Tạ Chiến Quân nhìn xa xăm:
– Chuyện cháu góp cổ phần với chú vào JS chú đừng nói cho bố mẹ cháu biết nhé!
Tạ Bắc Thành:
– Xem ra bố mẹ cháu đang muốn thử thách cháu thì phải!
Tạ Chiến Quân:
– Họ đang muốn ép cháu làm theo ý họ, họ muốn cháu và Đan Tâm trở về như lúc trước. Hơn thế nữa là muốn cháu kết hôn với Đan Tâm.
Tạ Bắc Thành:
– Sao cháu không thử ngồi lại nói chuyện rõ ràng với họ xem sao ?
Tạ Chiến Quân:- Từ bé đến giờ cháu luôn làm theo lời bố mẹ, cháu như con cờ trong tay họ thôi.
Trương Tôn Ny từ ngoài bước vào trên tay bưng hai bát chè hạt sen nóng hổi:
– Ây!!! Sao cháu lại nói như vậy, nhỡ đâu bố mẹ nghe được sẽ buồn đấy!
Tạ Chiến Quân cười:
– Những gì cháu nói đều là bố mẹ cháu đã làm với cháu thì sao họ có thể buồn chứ ạ!
Trương Tôn Ny :
–
– Thôi được rồi hai chú cháu mau ăn chè đi, thím vừa nấu xong đấy.
Tạ Chiến Quân nhận lấy bát chè:
– Thơm quá đi !
Trương Tôn Ny bậc cười:
– Ngày mai còn muốn ăn gì thì cứ bảo với thím,thím nấu.
Lưu Hiển Thuấn từ ngoài đi vào vừa nói:
– Haizz! Không biết con mới là con trai của người hay Chiến Quân mới là con trai của người nữa.
Trương Tôn Ny đánh vào vai Lưu Hiển Thuấn:
– Cái thằng này! Lớn rồi mà cứ như con nít, A Quân lâu rồi mới về nên muốn ăn những món quê nhà là chuyện bình thường. Còn con tuần nào chả về, ở đó mà ganh tị.
Lưu Hiển Thuấn cười, Tạ Bắc Thành nói tiếp:
– Con đó! Cũng không còn trẻ nữa đâu, lo mà lập gia đình đi đừng mãi tập trung vào công việc như vậy.
Lưu Hiển Thuấn:
– Bố à ! Con chỉ mới ba mươi sáu tuổi, còn trẻ như vậy mà.
Tạ Bắc Thành:
– Tạ phủ này đang mong cháu lắm rồi, cả hai cậu lo mà lập gia đình để chúng tôi còn bế cháu.
Mọi người đều cười, xem ra Tạ Chiến Quân ở đây có vẻ thoải mái hơn ở Tạ gia. Xem ra Tạ Bắc Thành và Trương Tôn Ny vẫn yêu thương đứa cháu nhỏ này như ngày nào. Tạ Bắc Thành nói với Tạ Chiến Quân:
– Cuối tuần sau là giỗ tổ, cháu sắp xếp thời gian về nhé!
Tạ Chiến Quân gật đầu:
– Vâng ạ !
Trương Tôn Ny nói thêm:
– Ngày đó cháu đưa bạn gái về cùng với! Thím và bà muốn gặp cháu dâu rồi.
Tạ Chiến Quân cười nhẹ:- Vâng ạ ! Cháu cảm ơn mọi người!
Trương Tôn Ny nhìn anh:
– Sao tự dưng lại cảm ơn?
Tạ Chiến Quân:
– Cháu cảm ơn chú thím đã đồng ý giúp cháu thời gian này.
Tạ Bắc Thành:
– Là người nhà cả thôi mà, cháu đừng khách sáo như vậy.
Ở căn hộ, Tần Nhược Ly nằm dài trên chiếc giường của Đường An Hy. Cô hỏi:
– Cậu nghĩ Chiến Quân có nghiêm túc với cậu không?
Đường An Hy nhìn Tần Nhược Ly:
– Sao cậu lại hỏi như vậy?
Tần Nhược Ly:
– Tớ lo cho cậu thôi… mẹ của anh ta đã đến tìm cậu nói chuyện thẳng thắn như vậy tớ sợ….
Đường An Hy cười nhẹ:
– Tớ yêu anh ấy là thật, tớ cũng mong anh ấy thật lòng với tớ. Còn những chuyện xảy ra xem như ông trời đang thử thách bọn tớ, xem như tớ đánh cược một ván. Nếu tớ thắng tớ sẽ có một tình yêu trọn vẹn còn nếu tớ thua…..tớ sẽ trả mọi chuyện về đúng qui cũ của nó.