Editor: Alice
Beta-er: Nhạc Dao
Rất nhanh đã đến Tết Âm Lịch. Tuy ngày hôm đó tuyết rơi dày đặc nhưng cuộc săn bắn vẫn diễn ra đúng hạn.
Triệu Văn Trác bỗng dưng nảy ra ý tưởng tổ chức săn bắn vào mùa đông – cũng là lúc tất cả các con mồi đi trú đông. Hắn ta bắt một số con mồi rồi thả chúng ra trước khi cuộc săn bắn diễn ra.
Vào ngày này, nam nhân đi săn, còn nữ nhân thì ngồi trò chuyện trong lều.
Vì Triệu Hòa Thanh không có chủ đề chung với đám người quý tộc đó, nên nàng đã viện cớ không khỏe để quay lại lều của mình.
Ở đây, nàng và Hạ Thầm không thể chia phòng ngủ giống như ở phủ tướng quân được, không thì sẽ bị người khác bàn tán.
Triệu Hòa Thanh đi tới lục lọi trong rương thì thấy cuốn tiểu thuyết Hổ tướng quân ăn công chúa thỏ trắng. Nàng cảm thấy tên sách này rất thú vị liền ngồi đọc cạnh đống lửa.
Một lát sau, Hạ Thầm trở về với sắc mặt u ám, nàng đoán hắn đã bị Triệu Văn Trác chèn ép.
Hắn cởi bỏ áo giáp nặng nề của mình, rồi đi đến bên đống lửa ấm áp.
Triệu Hòa Thanh đưa trà nóng cho hắn. Lúc dòng nước ấm vừa vào miệng, cả cơ thể và tinh thần hắn đều cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Sau khi nhấp vài ngụm, hắn nhìn thoáng qua quyển tiểu thuyết trong tay nàng.
Hạ Thầm: “…”
Hắn không chịu nổi tiêu đề của cuốn sách liền đoạt lấy nó rồi ném sang một bên, quái gở nói: “Bớt xem những thứ nhảm nhí này đi.”
Triệu Hòa Thanh không hề cảm nhận được sự kỳ quái của hắn, ngốc nghếch hỏi: “Hổ tướng quân trong tiểu thuyết kia sẽ ăn công chúa thỏ trắng thật ư?”
Hạ Thầm nghiến răng nghiến lợi nói: “Đương nhiên.”
Triệu Hòa Thanh: “???” Sao nàng cứ cảm thấy quái lạ thế nào ấy nhỉ?
***
Chỉ sau một đêm mà Triệu Văn Trác đã trở nên thích thú với trò chơi này, cũng quên béng việc hung thủ của vụ án xác cháy muốn tới ám sát mình.
Triệu Hòa Thanh nhìn về phía Hạ Thầm đang cưỡi ngựa ở phía xa, nghĩ thầm: Không phải hắn phải bảo vệ Triệu Văn Trác ư? Sao hắn chơi đến quên cả trời đất vậy? Đã thế, nàng còn chưa thấy Hạ Thầm mang binh tới nữa.
Không những Triệu Hòa Thanh khó hiểu mà Triệu Văn Trác cũng vậy. Vì Hạ Thầm không thể về biên cương, lại không mượn được người, nên hắn chỉ có thể phái tử sĩ của chính mình, cớ sao lúc này hắn ta lại không nhìn thấy tên này mang theo người nào vậy?
Triệu Văn Trác kéo chặt cung để bắn con thỏ đang trốn trong tuyết thì lại bị một mũi tên khác giành trước.
Hắn ta thu lại cung tên, ngước mắt nhìn thì thấy đó là mũi tên của Hạ Thầm.
Hạ Thầm xuống ngựa lấy con mồi, chắp tay nói vớiTriệu Văn Trác: “Bệ hạ.”
Triệu Văn Trác cười giả tạo nói: “Đại tướng quân bắn cung giỏi thật.”
“Đâu có, đâu có.”
Sau khi hai người giả tạo khen nhau thì giục ngựa đi mất.
Giữa mày Triệu Văn Trác lộ ra vẻ tức giận, tên Hạ Thầm to gan làm loạn này dám ám chỉ rằng bản thân có thể dễ dàng đoạt lấy đồ của hắn ta.
Rất nhanh thôi hắn sẽ không còn sự tự tin này nữa.
Những con thú rừng mọi người săn được sẽ giao cho đầu bếp để làm thức ăn. Sau khi ăn trưa xong, mọi người nghỉ ngơi để chuẩn bị hồi cung.
Ngay khi mọi người nghĩ rằng tên kia sẽ không tới thì chuyện ám sát Triệu Văn Trác đã xảy ra.
Triệu Hòa Thanh đang ngủ say đột nhiên bị tiếng động lớn bên ngoài đánh thức, nha hoàn vội vàng chạy vào kéo nàng chạy.
Nàng biết hung thủ của vụ án xác cháy đã tới.
Ngoài trời đang có tuyết rơi, Triệu Hòa Thanh chạy vội trên nền tuyết đột nhiên nhớ tới cuộc đối thoại Triệu Văn Trác muốn tóm gọn Hạ Thầm và tử sĩ của hắn mà mình nghe thấy ở ngoài điện…
Lòng nàng chợt lo lắng, hất tay của nha hoàn ra rồi vòng về.
Nàng chạy thục mạng, hoàn toàn bỏ ngoài tai tiếng la hét của nha hoàn ở phía sau.
Nói thật thì tình hình không mấy khả quan, không biết Triệu Văn Trác đã trốn đi đâu, Hạ Thầm cũng biệt tăm, ở hiện trường chỉ có một số người mặc đồ đen che mặt đang đánh nhau với một ít hộ vệ mà Triệu Văn Trác mang đến.
Để đề phòng bọn họ khiến mình bị thương, Triệu Hòa Thanh liền chạy đến một cái lều gần đó, cũng chính là phòng bếp.
Triệu Hòa Thanh tiện tay cầm lấy một con dao sắc bén rồi giấu ở trên người, quyết định lại đi ra ngoài để tìm Hạ Thầm và nói cho hắn tạm thời vẫn chưa thể giết Triệu Văn Trác.
Nàng bước qua hai thi thể, máu tươi cũng theo đó mà dính lên giày nàng.
Những cảnh tượng trong mơ chợt hiện ra trước mắt nàng, chỉ khác mỗi việc là nàng giết chết bọn họ, xác chết la liệt khắp nơi.
Ngực Triệu Hòa Thanh như bị một tảng đá đè nặng, khiến nàng không thở nổi, cảnh tượng trước mắt không ngừng di chuyển, ngay lúc nàng sắp ngã xuống thì đã được một cánh tay rắn rỏi đỡ lấy.
Đến khi Triệu Hòa Thanh hoàn hồn thì thấy gương mặt quá đỗi quen thuộc, khiến nàng muốn khóc.
Hạ Thầm ôm nàng ngồi xổm sau một con dốc phủ đầy tuyết. Hắn vừa quan sát tình hình vừa nhẹ giọng quát: “Chẳng phải ta đã dặn nha hoàn dẫn nàng đi rồi sao? Sao nàng lại ở đây?”
Tuy ngoài miệng hắn quở trách nhưng bàn tay kia vẫn luôn vỗ về nàng.
Nàng yếu ớt dựa vào hắn, nghiêm túc nói: “Ta bị lạc mất nha hoàn.”
Hạ Thầm: “…” Chắc ta tin.
Vì bây giờ không tiện nói chuyện, nên Triệu Hòa Thanh nghỉ ngơi đủ liền ngoan ngoãn ngồi xổm phía sau hắn, đồng thời cũng đang nghĩ cách để nói cho hắn biết chưa thể giết Triệu Văn Trác.
Nàng nhìn thấy Hạ Thầm vẫn luôn nhìn về phía hướng Triệu Văn Trác đang trốn, tay hắn dần dần giơ lên.
Một giây trước khi hắn giơ tay lên, Triệu Hòa Thanh nóng nảy rút con dao sắc bén ra rồi dí sát vào cổ Hạ Thầm.
Hạ Thầm không ngờ nàng sẽ làm như vậy, hắn nhìn đôi mắt hơi đỏ của Triệu Hòa Thanh và bàn tay cầm dao đang run rẩy của nàng với vẻ khó tin.
Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng đợi nàng lên tiếng.
“Hiện… Hiện tại, chàng không thể giết Triệu Văn Trác.” Triệu Hòa Thanh không dám nhìn Hạ Thầm, mà tập trung chú ý đến khoảng cách giữa con dao và cổ để tránh làm Hạ Thầm bị thương.
Hạ Thầm nhìn hành động của nàng, hỏi bâng quơ như đang tán gẫu việc nhà: “Vì sao?”
Triệu Hòa Thanh không biết phải giải thích thế nào, chỉ muốn hắn nhanh chóng rút người về: “Dù sao cũng chưa đến lúc, nói tóm lại là chàng mau dẫn người của mình đi nhanh đi!”
Hạ Thầm hơi buồn cười, đột nhiên nắm lấy bàn tay đang cầm dao của Triệu Hòa Thanh, khiến nàng sợ tới mức lập tức buông ra, con dao cũng theo đó mà rơi xuống nền tuyết.
Hắn búng nhẹ trán nàng, phất tay sau lưng mình, sau đó có một người mặt đồ đen nhanh chóng xuất hiện.
Hạ Thầm ra lệnh cho người mặc đồ đen đưa Triệu Hòa Thanh về. Nàng không thuyết được hắn, đành phải để người ta đưa đi.
***
Nàng chưa về phủ tướng quân được bao lâu thì đã bị gọi vào cung để nghỉ tạm.
Nếu đã xảy ra chuyện lớn như vậy, thì thế nào những người đó cũng sẽ tìm tới tận nhà. Bây giờ phủ tướng quân không có Hạ Thầm thì tất nhiên là không an toàn, chỉ có ở trong cung mới là an toàn.
Triệu Hòa Thanh không muốn đi ngủ, đã tối rồi mà vẫn chưa có tin tức của Triệu Văn Trác và Hạ Thầm.
Không biết đã qua bao lâu, nàng mới nghe có người nói rằng bệ hạ đã bình an vô sự trở về nhưng lại không có tin tức của Đại tướng quân.
Có khi nào… Hạ Thầm thua cuộc đã bị Triệu Văn Trác giết rồi không?
Không không không, không đâu.
Trong lúc Triệu Hòa Thanh nôn nóng chờ đợi ở trong cung của mình, nha hoàn bưng một chậu nước ấm để nàng ngâm chân. Vì hôm nay nàng đã chạy trên nền tuyết một lúc lâu nên nếu không ngâm chân thì sẽ bị nứt da.
Nàng chậm rãi đưa chân vào để cảm nhận hơi ấm của nước, sự nôn nóng vơi đi phần nào, nhưng vẫn không tránh khỏi lo lắng.
Sau đó, nha hoàn vội vã chạy vào nói với Triệu Hòa Thanh: “Tướng quân, tướng quân đã trở lại rồi ạ!”
Một dòng máu nóng vọt lên đỉnh đầu Triệu Hòa Thanh, khiến nàng bước ra khỏi dòng nước ấm, chưa kịp mang giày mà đã chạy thẳng ra ngoài điện giữa trời tuyết.
Nha hoàn thấy vậy liền đuổi theo nàng với áo choàng và giày: “Công chúa! Coi chừng bị cảm!”
Ấy vậy mà Triệu Hòa Thanh lại như không nghe thấy giọng nói của các nàng.
Triệu Hòa Thanh như không cảm giác được băng tuyết dưới chân mình, mà chỉ cảm thấy một luồng nhiệt chạy khắp người khiến nàng chạy về phía Hạ Thầm.
Nàng phải chạy nhanh hơn, phải nhanh hơn nữa.
Triệu Hòa Thanh không biết mình đã chạy bao lâu, sau đó bỗng nhiên sững sờ dừng bước khi thấy người đi đầu một đội quân không phải là Hạ Thầm.
Người dẫn đầu mang theo một cái hộp chậm rãi đi qua người nàng, sự lạnh lẽo chạy dọc khắp người Triệu Hòa Thanh.
Nàng ngẩn ngơ nhìn theo đội ngũ đang lướt qua mình.
Bọn họ không phải là Hạ Thầm, không có ai trong số họ là chàng cả.
Gió lạnh làm ướt tóc nàng, đôi chân trên nền tuyết lạnh cóng cứng đờ như khúc gỗ, nước mắt nóng bỏng chảy dọc theo khóe mắt nàng.
Lúc nghe Lý Cảnh Lâm nói Triệu Hòa Thanh ở trong cung qua đêm, hắn liền đổi hướng từ phủ tướng quân thành hoàng cung.
Ai dè hắn lại nhìn thấy nàng đang khóc ở ngoài điện, lại còn ăn mặc mỏng manh như vậy!
Hắn vừa đi vào liền thấy nàng còn không mang giày!
Hạ Thầm cau mày, nhanh chóng bế Triệu Hòa Thanh lên để nàng giẫm lên chân mình rồi bao bọc nàng bằng áo choàng của mình.
Triệu Hòa Thanh vẫn chưa nhận ra tình huống hiện tại mãi cho đến khi đôi mắt đỏ hoe nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, sau đó nàng liền kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.
Ban đầu hắn còn tức giận vì nàng chưa mặc quần áo đàng hoàng đã chạy ra ngoài, giờ thấy đôi mắt đỏ hoe của nàng thì đã biết nàng đang làm gì.
Hai người đứng sát vào nhau, hơi thở cũng theo đó mà hòa vào nhau, Hạ Thầm tiến lại gần nàng, trầm ấm hỏi: “Sao nàng lại ở đây?”
Triệu Hòa Thanh định tránh đi theo phản xạ, nhưng còn lâu Hạ Thầm mới để nàng trốn, thấy thế liền kéo áo choàng của mình để nàng lại gần hơn.
Nàng nắm lấy quần áo của hắn, vùi đầu không hé răng.
Khóe miệng hắn dần nhếch lên, ngoài miệng lại giả vờ trách cứ: “Nàng xem nàng kìa, hăng say nhìn người khác đến nỗi quên mang giày luôn sao?”
Triệu Hòa Thanh nghe vậy liền vội vã giải thích: “Không phải vậy đâu!”
Lúc tiếng cười trầm thấp của hắn vang lên bên tai, Triệu Hòa Thanh đã biết mình bị ai kia lừa.
Vậy mà nàng không tức giận nổi, chỉ cần Hạ Thầm không sao là được.
Hạ Thầm phủ thêm áo cho Triệu Hòa Thanh rồi nhanh chóng cõng nàng về cung, gọi nha hoàn đun nước ấm để làm ấm tay chân cho nàng.
Sau khi Hạ Thầm rửa mặt xong, hắn liền lấy cớ biệt viện trong cung của Triệu Hòa Thanh chưa được dọn dẹp sạch sẽ để ngủ cùng nàng lần thứ ba.
Chẳng qua lần này Hạ Thầm to gan hơn hai lần trước nhiều lắm, hắn ôm lấy nàng rồi chậm rãi đi vào giấc ngủ.
***
Hôm sau Triệu Hòa Thanh mới biết được Hạ Thầm vốn không hề định giết Triệu Văn Trác trong lúc đi săn. Hắn âm thầm mượn binh lính của Tiêu Khải, nên cũng có thể xem như là Cẩm Y Vệ bảo vệ Triệu Văn Trác. Tiêu Khải vốn phải chịu trừng phạt nhưng vì có công cứu giá, công tội ngang nhau nên không bị truy cứu.
Triệu Hòa Thanh hỏi: “Vậy còn chàng? Không phải chàng cũng không hoàn thành nhiệm vụ của mình sao?”
Hạ Thầm đưa trà nóng cho nàng, thấy nàng uống xong mới trả lời: “Hắn ta không cho ta mang binh, cũng không cho ta mượn người, nên ta cũng chỉ có thể làm thế này. Dù sao thì ta cũng cứu được hắn ta rồi còn gì?”
Triệu Hòa Thanh gật đầu, cũng có lý phết.
Lúc nghe nói đêm nay có chợ đêm, Triệu Hòa Thanh liền nhìn về phía Hạ Thầm với ánh mắt sáng ngời.
Hắn búng nhẹ trán nàng, rồi đồng ý: “Ta dẫn nàng đi.”
Triệu Hòa Thanh bật cười, sau khi tâm tình ổn định còn nhìn chằm chằm vào mặt Hạ Thầm, bỗng dưng cúi xuống hôn lên má hắn rồi nhanh chân chạy đi.
Hạ Thầm cảm giác được trên má có chút ướt át, khi hắn định thần lại thì bé thỏ trắng gây chuyện đã sớm chạy trốn mất dạng.
Hắn bưng ly trà lên nhưng không uống mà lại ngồi cười ngờ nghệch.
Lúc màn đêm buông xuống, đèn đuốc trên đường được thắp sáng rực rỡ.
Triệu Hòa Thanh và Hạ Thầm tùy ý đi dạo quanh phố xá, đồng thời cũng không mang theo nha hoàn.
Lúc Triệu Hòa Thanh thấy thứ gì hiếm lạ cũng đòi mua, khiến cả hai người kiệt sức vì phải tay xách nách mang.
Nói thì nói vậy nhưng họ cảm thấy rất thỏa mãn.
Triệu Hòa Thanh ngạc nhiên dừng chân khi thấy từng chiếc đèn trời ước nguyện* nhấp nháy chiếu sáng cả bầu trời.
Mọi người trên đường dừng bước cùng nhau nhìn về phía bầu trời đêm.
Triệu Hòa Thanh kéo tay áo Hạ Thầm, sau đó chỉ vào đèn ước nguyện trên bầu trời, hưng phấn nói: “Chàng nhìn kìa!”
Hạ Thầm không nhìn đèn ước nguyện mà là nhìn Triệu Hòa Thanh cạnh mình đang vui vẻ hệt như một đứa trẻ.
Có lẽ vì ánh mắt của hắn quá nồng nhiệt, Triệu Hòa Thanh vừa quay người lại thì Hạ Thầm đã hôn lấy nàng.
Trái tim như ngừng đập vào giây phút đó.
Hắn hôn xong liền dời đi, mỉm cười với nàng, dịu dàng nói: “Ta thích nàng.”
Trong mắt nàng, đèn ước nguyện trên bầu trời như chỉ chiếu sáng một mình hắn vậy.
Hạ Thầm thấy Triệu Hòa Thanh không phản ứng, đang suy nghĩ nói gì đó để làm dịu bầu không khí thì lại nghe thấy nàng nói: “Thiếp cũng vậy.”
“Hả?” Hạ Thầm kinh ngạc.
Nàng cười khẽ, nhẹ nhàng nói: “Thiếp cũng thích chàng.”
***
Thời gian ở bên nhau ngắn ngủi chẳng mấy chốc đã trôi qua, Hạ Thầm chuẩn bị trở lại biên cương. Vì đã lâu hắn không trở lại, nên biên cương liên tục bị Bắc Tề xâm phạm, hắn phải quay trở lại.
Triệu Hòa Thanh bịn rịn tiễn người thương đi, trước khi đi hắn còn hứa vài ngày nữa sẽ mang nàng đi xem biên cương.
Lời hứa này của họ còn chưa được thực hiện thì Triệu Văn Trác đã không còn kiên nhẫn nữa.
Phía trước là sói, phía sau là hổ, thế lực của Triệu Văn Trác ở trên triều dần dần bị Tiêu Chinh chiếm lấy, Hạ Thầm lại nhân cơ hội này quay trở về biên cương. Nếu hắn ta còn không chủ động ra tay thì chỉ có nước là chịu chết thôi.
Muốn diệt trừ bọn chúng thì phải bắt lấy điểm yếu trước.
Trong đó, người dễ bắt nhất chính là Triệu Hòa Thanh.
Tuy Hạ Thầm để lại ám vệ cho nàng nhưng Triệu Văn Trác lại gọi nàng tiến cung, mà nàng cũng chưa vào đấy.
Nàng biết bây giờ mình đã theo Hạ Thầm, nên nàng phải phân rõ giới hạn với Triệu Văn Trác.
Vả lại, vì ác mộng của nàng có bóng dáng của Triệu Văn Trác nên nàng không muốn ở cùng với hắn ta chút nào.
Sau khi nàng giơ tay chém xuống là tiếng cười không dứt của nữ nhân kia, sau đó bà ta lại dẫn Triệu Văn Trác ra…
Mỗi lần Triệu Hòa Thanh nghĩ đến chuyện này thì nàng liền đau đầu, đành phải ngồi ở trong phòng xoa trán mình.
Không biết qua bao lâu, Triệu Văn Trác đã đích thân dẫn quân tới phủ tướng quân.
Triệu Hòa Thanh đi ra khỏi phòng, đưa mắt nhìn về Triệu Văn Trác đang ngồi trên ghế đá ở trong sân.
Nàng đến gần, chẳng thèm chào hỏi mà chỉ hỏi thẳng: “Sao hoàng huynh lại tới đây?”
Vì Triệu Văn Trác đã bị dồn vào đường cùng nên không còn hơi sức diễn huynh muội tình thâm với nàng nữa, chỉ ra lệnh cho người ra tay.
Ám vệ của Hạ Thầm vẫn luôn nhìn chằm chằm, thấy tình huống khác thường liền ra tay.
Tiếng đao kiếm va chạm vào nhau vang lên, Triệu Văn Trác dường như đã đoán được bao nhiêu ám vệ nên số người hắn ta vẫn đủ để cầm chân họ.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào Triệu Hòa Thanh, khiến nàng hoảng sợ đến mức muốn chạy ra khỏi phủ và nàng cũng đã làm như vậy.
Nàng cứ tưởng mình có thể thuận lợi chạy trốn nhưng lại bị một nhóm người ẩn núp ở bên ngoài phủ bắt lấy.
***
Tin tức Triệu Hòa Thanh bị bắt rất nhanh đã truyền tới biên cương.
Vào thời điểm quan trọng như vậy, Bắc Tề vẫn liên tiếp tấn công. Với tư cách là chủ soái, hắn không thể rời đi nhưng hắn lại không thể ngồi yên khi hay tin vợ mình đã bị bắt.
…
Ở trong cung, Triệu Văn Trác quyết định sẽ thảo phạt tên phản tặc Hạ Thầm với một đội quân hùng mạnh.
Hắn ta còn chưa ra khỏi cửa thành thì đã được cấp báo rằng Tiêu Chinh đang mang theo quân tấn công từ phía sau.
Triệu Văn Trác vội vàng phái quân chi viện, khó khăn lắm chiến sự mới ổn định.
Một lúc sau, hắn ta lại nghe tin Hạ Thầm đã đánh Bắc Tề đến mức không dám tái phạm và suốt đêm chạy tới.
Giờ thì đúng là trước có sói sau có hổ.
Hắn ta bị ép đến phát điên, mang Triệu Hòa Thanh lên trên cổng thành.
Tuyết rơi trắng xóa khắp thành, thanh kiếm trên cổ lại khiến nàng rùng mình vì lạnh.
Tiếng vó ngựa dần dần tới gần, Triệu Hòa Thanh mơ hồ nhìn thấy những con ngựa đang phi nước đại nơi xa xa.
Theo tiếng vó ngựa dần tới gần, thanh kiếm trên tay hắn ta cũng càng mạnh bạo hơn.
Dần dần, cổ Triệu Hòa Thanh đã chảy máu.
Vậy mà nàng lại yên lặng đến lạ thường, nàng nhìn xuống phía dưới thành thì thấy gương mặt hoảng loạn của Hạ Thầm.
Ước gì thời gian có thể dừng lại mấy ngày trước hoặc ngay từ cái đêm lần đầu gặp được hắn thì tốt biết bao. Phải chi nàng gặp được hắn rồi thổ lộ với hắn sớm hơn, mọi chuyện sớm hơn thì hay biết mấy.
Triệu Hòa Thanh bật khóc. Nàng chính là chướng ngại của Hạ Thầm, mà giờ nàng lại bị người khác khống chế. Nếu chướng ngại này cứ bị nâng lên cao thì đến một lúc nào đó, hắn sẽ không thể vượt qua…
Nếu nàng dẹp bỏ chướng ngại này thì hắn đã có thể vượt qua nó rồi.
Triệu Văn Trác ép nàng bảo Hạ Thầm đầu hàng, không thì hắn sẽ giết chết Triệu Hòa Thanh.
Hạ Thầm chạy về suốt đêm vẫn chậm một bước, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm kẻ điên ở trên thành, chỉ sợ hắn ta làm tổn thương phu nhân của mình,
Lúc này, hắn nhìn thấy nàng nhắm mắt lại, một dự cảm không lành cũng theo đó mà ùa đến.
Ngay sau đó, hắn liền nhìn thấy Triệu Hòa Thanh lao mạnh về phía lưỡi kiếm. Một dòng máu đỏ tươi dính đầy trên mặt nàng, đồng thời cũng làm bẩn mặt Triệu Văn Trác.
Lúc hắn ta tức giận ném nàng từ trên thành xuống, Hạ Thầm nghe rõ tiếng xương nàng vỡ vụn.
Máu tươi nhuộm đỏ cả một vùng.
Hạ Thầm nghe thấy tiếng con tim mình vỡ vụn thành ngàn mảnh, nắm chặt thanh kiếm trong tay, cơn giận giữa mày càng lúc càng nhiều.
Triệu Văn Trác ở trên cổng thành cười to: “Đáng đời cho ngươi lắm Hạ Thầm! Đây là báo ứng! Đây là báo ứng của việc làm phản đấy!”
“… Nếu nàng không phải là của ta, thì cũng không thể là của ngươi!”
“Hạ Đại tướng quân có giỏi thì dẫn binh của ngươi bước qua xác của nàng để giết ta đi!!!”
“Ngươi dám không? Ha ha ha ha ha…”
Tiếng cười chói tai cứ vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Hắn ta chưa cười được bao lâu thì đã bị một người phía sau đâm cho một nhát.
Triệu Văn Trác quay đầu lại thì thấy Lộ Kiều Kiều.
“Tiện nhân! Các ngươi dám nội ứng ngoại hợp! Ta muốn giết các ngươi!!!” Triệu Văn Trác xông lên đánh nhau với Lộ Kiều Kiều. Trong lúc đánh nhau, nửa người của bọn họ đều ở ngoài tường thành, chỉ còn chút nữa là cả hai sẽ cùng rơi xuống.
Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, Tiêu Chinh tấn công từ phía sau kéo Lộ Kiều Kiều lại, rồi trở tay đẩy Triệu Văn Trác ra ngoài cổng thành.
Ngay khi hắn ta sắp tiếp đất, Hạ Thầm cưỡi ngựa lao lên vung kiếm chặt đầu Triệu Văn Trác.
***
Sở quốc năm 631, Đại tướng quân Hạ Thầm ủng hộ Tiêu Chinh lên ngôi và thành lập Nam Sở.
Vào năm Nam Sở thứ nhất, Đại tướng quân Hạ Thầm từ quan vì bệnh.
Nam Sở năm thứ tám, Đại tướng quân Hạ Thầm chết vì bệnh, hưởng thọ 36 tuổi.
Lúc này, họ lại nhớ về tiếng khóc cực kỳ bi thương của Đại tướng quân vào ngày công thành.
***
Hạ Thầm vẫn nhớ lời hứa sẽ dẫn nàng đi xem biên cương năm ấy.