Duyên Phận Đã Đưa Ta Đến Bên Nhau

Chương 13: Thật là tốt



Dì Lâm kéo lại chiếc chăn từ tay cô, cô cũng buông tay.

– Con nằm yên ở đó đi, ráng đợi dì một chút.

Dì Lâm vắt chiếc khăn, rồi đặt ở trên trán Vũ Duyệt. Mắt cô cũng mơ màng nhắm lại.

” Anh hai… “

Lần sau mở mắt dậy đã thấy dì Lâm ngồi ở kế bên cô, mắt không rời khỏi dù chỉ một chút.

– Con dậy rồi thì ráng ăn chút cháo đi, sau đó uống thuốc vào, không thì bệnh sẽ không hết đâu.

Chăm sóc cô lâu như thế, đương nhiên dì Lâm biết thân thể cô vốn yếu ớt, nên cũng thường xuyên bị bệnh. Lớn lên như thế này là đã đỡ rất nhiều rồi.

– Con tự ăn được ạ.

Vũ Duyệt mỉm cười nhận lấy bát cháo từ tay dì Lâm. Bát cháo nóng, hương thơm tỏa ra bay vào mũi cô, cũng có cảm giác thèm ăn.

Ăn xong, Vũ Duyệt cũng ngoan ngoãn uống thuốc.

– Con nằm ở đó đi, dì đi dọn dẹp đã, dọn dẹp xong thì dì lên với con.

– Không sao đâu ạ, uống thuốc rồi chắc một lát là bớt thôi, dì không cần lo như thế, con cảm thấy như thế làm phiền dì lắm.

– Con nhóc này, phiền gì chứ.

Dì Lâm vỗ má cô một cái, rồi đi khỏi phòng.

” Có dì ở bên cạnh con, thật là tốt “

Vũ Duyệt ngủ dậy đã hơn 7 giờ tối, cũng cảm thấy sức khỏe ổn hơn phần nào, nhưng vẫn chưa bớt chóng mặt.

– Nếu con cảm thấy chưa khỏe thì ngày mai có thể xin nghỉ một buổi ở trường. Dù sao sức khỏe của con vẫn là quan trọng nhất.

– Vâng ạ, nhưng chắc là mai con có thể đi học.

Nụ cười trên gương mặt Vũ Duyệt đúng là có thể xua tan đi mọi thứ phiền lo của mọi người.

– Con bệnh tới như thế này mà còn có thể cười tươi như vậy sao.

– Bản tính rồi ạ. Hihi.

Dì Lâm đo lại thân nhiệt cho Vũ Duyệt, cũng chỉ còn có 38°C.

– Xem ra thuốc có tác dụng thật này.

– Thuốc này tốt mà dì. Nếu dì có mệt thì dì đi nghỉ ngơi sớm đi ạ. Con học bài một lát rồi sẽ ngủ ngay, dì không cần lo đâu ạ.

– Làm sao ta tin con được chứ. Hôm nay ta ngủ cùng con, đề phòng con thức khuya.

– Cũng được ạ.

Vì lo lắng cho Vũ Duyệt từ chiều giờ, nên dì Lâm cũng mệt, thành ra vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ ngay lập tức.

Vũ Duyệt sửa chăn cho dì rồi nhẹ nhàng đi về phía bàn học, mở sách ra.

Gần 9 giờ, cô cũng ngáp ngắn ngáp dài, liền đánh răng rửa mặt, leo lên giường mà ngủ.

Sáng hôm sau, vì ngủ sớm nên Vũ Duyệt cũng dậy sớm, nhưng quay qua cũng không thấy dì Lâm ở đâu.

” Thiệt là, dì ấy có thể ngủ dậy muộn một chút mà, mình đâu có bắt ép dì ấy đâu “

Dì Lâm thấy Vũ Duyệt đi xuống, liền vội vã chạy đến, tay cầm nhiệt kế.

– Nào, con ngồi yên ở đó đo thân nhiệt, rồi mới có thể quyết định đi học hay không.

Vũ Duyệt ngồi ở bàn ăn, nhìn dì Lâm ở trong phòng bếp, đủ thứ cảm xúc hiện lên.

– May quá, con hết sốt rồi.

Dì Lâm dọn bữa sáng ra cho Vũ Duyệt, thấy cô có vẻ hơi trầm so với mọi khi, dì liền hỏi.

– Con hết sốt nhưng vẫn cảm thấy mệt à?

– Không có ạ, chỉ là đột nhiên cảm thấy mấy món dì nấu rất rất ngon.

– Không lẽ ý con là đó giờ ta nấu tệ sao?

– Không có đâu ạ, dì làm sao nấu tệ được chứ.

Xem ra mới sáng cả hai đều có tinh thần cho ngày mới rồi.

– Con lên phòng chuẩn bị vài thứ đây ạ.

Vì còn sớm nên Vũ Duyệt cũng rất thảnh thơi, ngâm mình trong bồn tắm, đôi mắt còn mơ màng, có lẽ vẫn còn muốn ngủ.

– Sao nào, hôm qua mọi người thấy có vui không?

Lớp trưởng thấy ai vào lớp cũng vui vẻ hỏi.

– Đương nhiên là vui rồi, trước giờ tớ chưa từng thấy bữa tiệc nào hay ho như thế đó.

Ai nấy sau hôm qua đều vui vẻ, lại càng thân thiết hơn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.