Đến Thủy tướng phủ, thìkhông tránh khỏi một trận hàn huyên chào hỏi giả dối. Bất quá, lần này đã khônggiống như lần trước chịu lạnh nhạt như vậy, hơn nữa còn phản ứng ngược lại, cảmột đám bỗng trở nên ân cần. Bất giác trong lòng Thủy Dạng Hề thấy chán ghét,nàng luôn luôn chán ghét những thứ tục lễ này, huống chi còn bị người bao vâyxung quanh, làm cho nàng không thể hô hấp không khí mới mẻ được.
Sau khi chào hỏi xong,lại nghe Thủy Mộc Vân đối với nàng thi lễ nói: “Không biết những ngày nàyTam Hoàng phi muốn lấy thân phận hoàng tử phi ở trong phủ, hay lấy thân phận nữnhi của Thủy gia để ở cùng thân nhân một thời gian?”
Thủy Dạng Hề tiến lên đỡhắn dậy rồi nói: “Phụ thân nói gì thế, Hề Nhi tất nhiên là nữ nhi của Thủygia, cho dù là hoàng tử phi, cũng thay đổi không được sự thật là nữ nhi củaThủy gia.” Thủy tướng này quảthật là lão hồ ly a, đầu tiên là để cho bản thân nàng tự xác định thân phận,sau này nếu có phát sinh cái gì không đúng, thì nàng đừng nghĩ dùng thân phậntam hoàng tử phi để áp chế người.
Hừ hừ, nàng sẽ không chohắn như ý đâu, nàng là nữ nhi của Thủy gia, cũng là tam hoàng tử phi đươngtriều.
“Thần hiểuđược” Thủy tướng gật đầu nói, “Không biết, thần có thể lấy thân phậnphụ thân của hoàng tử phi nương nương, mời nương nương đến thư phòng nói chuyệnđược không?”
Thư phòng? Thư phòng làtrọng địa, không phải người bình thường nào cũng có thể đi vào được , xem ra,Thủy tướng quả thật đã đem chuyện Mộc Tư Khê chết xem như chuyện cơ mật để xửlý .
Như vậy thì Thủy Dạng Hềcàng mừng rỡ vì không có người quấy rầy, nên lúc này nàng vui vẻ đáp ứng.
Đang trên đường cùng ThủyMộc Vân đi đến thư phòng, thì lại nghe có người đến báo, nhị hoàng tử đã đếnđây.
Thủy Mộc Vân vừa nghethấy, trên mặt hiện lên kinh ngạc, ánh mắt hồ nghi nhìn Thủy Dạng Hề một cái.Thủy Dạng Hề bắt gặp ánh mắt của Thủy tướng hướng về nàng, đành bất đắc nhúnnhún vai, nói: “Ta cùng hắn không chút quan hệ gì, nên không cần dùng ánhmắt hoài nghi này nhìn ta, vậy là vũ nhục nhân cách của ta.”
Thủy Mộc Vân đành phảiquay người đi đến phía trước chính sảnh.
Lại thêm một trận hànhuyên giả dối, Thủy Dạng Hề chỉ đứng ở một góc, nhìn xem tiết mục này, tronglòng phiền chán đến không còn từ ngữ diễn tả, cổ nhân thật đúng là không biếtnhàm chán mà. Chẳng cần phân biệt được già trẻ tôn ti cứ cúi đầu với mình, thậtlà buồn cười.
Đang nghĩ đến hưng phấn,thì lại nghe bên tai truyền đến tiếng nói nàng chán ghét tận cùng: “Nguyênlai là Tam Hoàng đệ muội đã ở đây, thật đúng là trùng hợp.”
Thủy Dạng Hề phải cố gắnglắm để khỏi mặt nhăn mày nhíu, thanh âm này làm cho nàng cả người không thoảimái: “Đúng vậy, thật đúng là trùng hợp. Nhị hoàng tử đã lâu không gặp. Saohôm nay lại muốn đến thăm tướng phủ vậy?” Thủy Dạng Hề như cố ý vô tình màhỏi.
“Đã lâu cũng chưađến thăm biểu di nương cùng dượng, vừa vặn, hôm nay ta tiến cung thăm mẫu phi,mẫu phi cũng nói nhớ biểu di nương, nên bảo ta đến thăm hỏi. Tam Hoàng đệ muộihồi phủ để thăm người thân à.” trong nháy mắt Nam Cung Ngự Vũ bỗng hỏithử.
Thủy Dạng Hề cười nói:”Cũng không phải tính là thăm không thăm, chẳng qua nhớ nhà, nên trở về ởmấy ngày thôi. Như thế, xin nhị hoàng tử cử ở chơi vui vẻ, phụ thân còn có việctìm ta, ta trước thất bồi.” Nói xong, cũng không đợi Nam Cung Ngự Vũ trảlời, liền lập tức ly khai.
Thủy Mộc Vân thấy thế,liền tiến lên đối với Nam Cung Ngự Vũ nói: “Nói vậy Nhị hoàng tử còn chưagặp qua biểu di nương của ngươi, lúc này nàng đang ở hậu viện đó, chắc là Vũnhi cũng muốn ở riêng với nàng, để ta sai người mang ngươi đi qua đó.”
“Dượng khách khí .Trong phủ sợ là không còn người nào hiểu đường hơn ta. Ta tự mình đi qua đó làđược. Nếu dượng có việc thì cứ đi đi, nếu như vì ta mà chậm trễ Tam Hoàng đệmuội, thì sẽ là lỗi của ta.” Nói xong, hắn nhìn về phía Thủy Dạng Hề cườimột cái, rồi hướng phía hậu viện mà đi.
Thủy Dạng Hề nhìn thânảnh của Nam Cung Ngự Vũ khuất dần, trước sau nàng vẫn cảm thấy có cái gì đókhông đúng, còn có chút kỳ quái nữa, nhưng nghĩ không ra nó kỳ quái ở nơi nào.Chẳng lẽ thật đơn giản chỉ là trùng hợp thôi?
Tạm thời gác lại các nghivấn, nàng theo Thủy Mộc Vân một đường đi đến thư phòng. Rồi ngồi vào chỗ củamình xong, Thủy Dạng Hề liền quay về phía thượng vị nói: “Phụ thân cóchuyện gì muốn nói, không cần ngại cứ nói thẳng.”
Thủy Mộc Vân nhìn nàngmột cái thật sâu rồi nói: “Hề Nhi có phải vẫn muốn làm sáng tỏ cái chết củamẹ ngươi hay không?”
“Phụ thân cảm thấysao?” Nàng vốn định nói không có, nhưng, nàng cũng không phải chân chínhlà Thủy Dạng Hề, nên không thể nào thay nàng ấy quyết định được.
Thủy Mộc Vân chỉ im lặngmà không đáp, sau đó nhìn thẳng nàng nói: “Hề Nhi, đáp ứng phụ thân, đemhết thảy mọi chuyện buông xuống đi, mở lòng ra vui vẻ mà sống, được chứ? Nay,tam hoàng tử đối với ngươi cũng coi như tốt, so với trước kia, quả thực có thểnói đã yêu đến tâm khảm rồi, cho nên, hãy sống ở bên cạnh hắn, không tốt sao?Cần gì, mà làm cho chính mình lao tâm lao lực quá độ như vậy, cần gì đi quảnnhiều chuyện vô vị như thế.”
Sống ở cạnh hắn? Cần gìlao tâm lao lực quá độ, cần gì quản nhiều chuyện vô vị? Trong lòng Thủy Dạng Hềbỗng mặc niệm những lời này, giống như cho tới bây giờ nàng cũng không nghĩ tớiđiều này. Hảo hảo sống sao, nhưng mà, nếu đối phương ngay cả sự tôn trọng lẫnnhau cũng đều không hiểu, thì làm sao có thể hảo hảo sống đây? Nàng không phảilà người của thế giới này, nàng không có loại quan niệm nam tôn nữ ti này, nàngkhông biết cái gì là lấy phu làm trời, điều nàng cần là một tình yêu nganghàng. Đúng vậy, ngang hàng, không phải trói buộc và làm rối rắm lẫn nhau.
Nếu như không thể làmđược, nàng thà rằng đem hết toàn lực, vứt bỏ khoan dung, tiêu sái mĩm cườiquăng nó đi, cũng không nguyện tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, hayhèn mọn cầu nguyện để có được nó. Đây cũng là bản tính của nàng, thà làm ngọcvỡ, chứ không làm ngói lành. Dù nửa điểm, cũng không nguyện ủy khuất chínhmình.
Nàng giương mắt lên, mâuquang lấp lánh nhìn về phía Thuỷ Mộc Vân. Trong lời nói vừa rồi, nói thật thấmthía, quả nhiên là Thủy tướng, hắn muốn bảo vệ nữ nhi này, có lẽ không chỉ cóbảo vệ, ở trong lòng của hắn, người mà hắn yêu thương nhất chính là Thủy DạngHề. Chẳng qua hắn không biết sự thật, nếu như hắn biết nàng ấy đã sớm hồn đoạnthiên nhai, không biết sẽ phản ứng gì. Bất quá, điều này càng chứng minh chuyệnMộc Tư Khê chết, không có tầm thường. Hơn nữa, Thủy Mộc Vân ngăn cản nàng tiếptục điều tra tiếp, hay là, hắn đã biết được cái gì? Vậy thì có trò để đùa rồi.
“Phụ thân yên tâm,nữ nhi tự có chừng mực. Tuyệt đối sẽ không mang phiền toái cho phụ thân, cũngsẽ không làm cho chính mình lâm vào bên trong nguy hiểm.” Thủy Dạng Hề đốivới thủy tướng cười nói.
“Ai, ” Thủy MộcVân nhìn thấy sự kiên quyết trong mắt Thủy Dạng Hề, thì thở dài một hơi, nói,”Xem ra, ta ngăn cản không được ngươi. Bất quá, ngươi hãy tự giải quyếtcho tốt, phụ thân không thể lúc nào cũng che chở ngươi.”
“Hề Nhi tất nhiên làbiết.” Thủy Dạng Hề khẽ gật đầu, xem tình hình, việc nên nói nên làm ThủyMộc Vân đã nói hết, vì thế nàng liền đứng dậy nói, “Phụ thân nếu không cóchuyện gì nữa, thì Hề Nhi đi ra ngoài trước.”
Thủy Mộc Vân gật gật đầu,”Tốt, ngươi đi đi. Đúng rồi, đi thăm nha đầu Linh nhi kia đi, nàng cứ haynhắc tới ngươi đó.”
Linh nhi? trong lòng ThủyDạng Hề lặp lại cái tên này, rồi đi ra khỏi thư phòng, thật đúng là thiếu chútnữa đã quên, nàng còn nợ nàng ấy một câu trả lời thuyết phục mà. Tướng phủ này,so với hoàng tử phủ còn phiền toái hơn, nội bộ hỗn loạn cũng thôi đi, nhưng khổnổi các thế lực bên ngoài còn muốn đến khuấy động thêm, thật sự là nơi khủng bốmà.
Vừa nghĩ vừa đi tới,nhưng lại không biết mình lại đi lạc đường .
“Tam Hoàng đệ muộiđi bộ giỏi thật.” Đột nhiên có tiếng nói vang lên khiến cho Thủy Dạng Hềdừng bước, nàng giương mắt nhìn chỉ thấy có một cây cột, sau đó vòng qua nónhìn kỹ hơn.
Mặt mày Thủy Dạng Hề nhănnhíu, rồi thở ra một hơi, hoàn hảo đúng lúc đang ở bên ngoài đình, sau đó nhìnvề phía phát ra thanh âm, thì ra là Nam Cung Ngự Vũ cái người làm cho nàng chánghét đến cực điểm, nghĩ vật liền trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Đa tạnhị hoàng tử nhắc nhở, Hề Nhi không dám quấy rầy .” Nói xong liền xoayngười, hướng tới phương hướng ngược lại mà đi.
“Tam Hoàng đệ muộilại muốn đến thư phòng sao? Nếu muốn đi về phía sau hậu viện, nên đi bên nàymới đúng.” Nam Cung Ngự Vũ đưa tay phải ra bên ngoài ngăn cản, rồi làm ratư thế mới.
Thủy Dạng Hề đối với hắnlạnh lùng gật đầu một cái, bày ra vẻ biết ơn, rồi đi qua bên cạnh hắn, sau đóhướng phía trước đi đến. Nhưng không ngờ Nam Cung Ngự Vũ lại đi theo sát phíasau, nói: “Bị giam lỏng tư vị như thế nào a?”
Thủy Dạng Hề đột nhiênxoay người, cảnh giới nhìn hắn, hắn làm sao biết?
Nam Cung Ngự Vũ vẫn cườinhư cũ : “Muốn biết sao? Bất quá ta sẽ không nói cho ngươi biết. Chậcchậc, Tam đệ thật đúng là không hiểu thương hương tiếc ngọc, một mỹ nhân nhưhoa như ngọc trong thiên hạ, sao có thể đem đi giam lỏng thế? Nếu không, hãyhợp tác với ta đi, như thế nào? Ta biết ngươi là người thông minh, chim khônthì nên chọn cành mà đậu, tội phải đi theo một khối băng vạn năm như thế?”
Thủy Dạng Hề vừa nghethấy, nhất thời cơn giận dữ bùng lên, xem ra, nhị hoàng tử này trừ bỏ một thânvô dụng mà còn kiêu ngạo tự phụ, mà ngu ngốc và ngu xuẩn. Nàng cũng không biếthắn vì sao lại biết nàng bị giam lỏng, bất quá, nhìn bộ dạng này của hắn, có lẽkhông biết sắp xếp nội ứng linh tinh gì đâu, với hắn mà nói, đó đã là yêu cầuquá mức cao rồi. Nếu thế tin tức của hắn từ con đường nào mà có, dù sao, toànbộ hoàng tử phủ người người đều biết, nên chuyện này không hiếp lạ.
Nàng cố áp chế tức giận,nhìn hắn quyến rũ cười, nói: “Nhị hoàng tử nếu đã biết bản phi là ngườithông minh, thì nên hiểu được quy tắc người thông minh chỉ cùng người thôngminh hợp tác, đối với loại người tự cho là mình siêu phàm, còn lỗ mãng mua danhchuộc tiếng, bản phi rất là khinh thường. Đương nhiên, nhị hoàng tử, bản phicũng không phải là nói ngươi, ngươi cũng không nên quá đa nghi thế…”Nhìn Nam Cung Ngự Vũ sắc mặt biến đổi lớn, nàng cười càng thêm ngọt mị,”Bản phi sẽ chờ nhị hoàng tử, cho đến khi nào ngươi trở nên giống tamhoàng tử vậy, vạn năm cũng không biến đổi, thì sẽ cùng ngươi hợp tác.” Nóixong, nàng cũng không quay đầu lại mà đi thẳng về phía trước.
Nam Cung Ngự Vũ nghe nóinhư thế, làm sao có thể cam tâm, còn muốn tiếp tục đuổi theo, nhưng mà hắn đãnhìn thấy đám người Hoa Nhiên đang hướng bên này mà đến, nên đành bỏ cuộc màcăm giận nhìn nàng rời đi.
Mà sau khi hai người rờiđi, một bóng người từ trong lùm cây đứng dậy, hung hăng trừng mắt nhìn vềphương hướng Thủy Dạng Hề rời đi, nheo lại phượng mâu sau đó hiện lên tia tànnhẫn, một tầng rồi một tầng, giống nhau sẽ tràn đầy ra ngoài…