Xe chậm rãi lái vào biệt thự Ngự Long, ngoài cửa sổ xe chợt hiện ra phong cảnh quá quen thuộc, đôi mắt của Khương Dao bị ánh hào quang của bầu trời ánh lên một màu cam nhạt.
Rốt cuộc, cũng đến nhà a.
Xe dừng ở cửa biệt thự phía trước, cô kích động mở cửa xe chạy xuống, đi tới cốp xe lấy hành lý.
Cố Mục Niên cũng xuống xe, nhìn thấy bên môi cô ánh lên ý cười, anh nâng tay đặt lên cái gáy của cô nhẹ nhàng đẩy, ra lệnh: “Đi vào trước đi, anh tới cầm đồ cho.”
Khương Dao do dự một chút nhưng vẫn gật đầu.
Cố Mục Niên xuống xe nói với Chu Mộc: “Bác ở trên xe chờ con, còn muốn đi công ty một chuyến.”
Khương Dao đẩy cửa phòng đang khép hờ ra, nhìn trong phòng khách có ba người — cha Khương, mẹ Khương cùng mẹ của Cố Mục Niên.
Mẹ Khương nhìn thấy con gái liền kích động đứng lên, đi lên trước: “Dao Dao cuối cùng cũng về đến nhà.”
Khương Dao ôm lấy mẹ, hai người có chút đỏ mắt, mẹ Cố ở bên cạnh nhìn, vẻ mặt tươi cười nhưng mắt trong cũng có chút lệ.
Khương Dao lại đi đến chỗ của cha, ngồi chồm hổm xuống trước xe lăn của ông. Cha Khương vào mùa xuân năm ngoái, lúc ấy bởi vì mệt nhọc quá độ, thân thể vốn cường tráng mà bây giờ thì hai bên tóc mai cũng trắng bệch đi nhiều xem qua già đi vài tuổi.
“Cha, con đã trở về.” Thanh âm của cô có chút nghẹn ngào.
Cha Khương gật gật đầu, sờ sờ đầu của cô, giọng nói có chút khàn khàn: “Con gái ngoan, cuối cùng cũng đã trở về.”
Mẹ Cố vỗ vỗ bả vai của Khương Dao: “Con gái ngoan nhưng đừng như vậy. Đọc xong thư trở về là chuyện tốt.”
Khương Dao đứng lên, cầm tay Cố mẫu, “Dì Cố…”
Cửa lại truyền tới tiếng vang, là Cố Mục Niên cầm hành lý đi đến.
Mẹ Khương cảm thấy có chút xin lỗi, nói: “Đứa nhỏ Mục Niên này, ở công ty bận rộn như vậy mà còn chạy tới đón Dao Dao một chuyến.”
Cố Mục Niên: “Không có việc gì, con vừa vặn buổi chiều có thời gian.”
Mẹ Cố cũng trấn an nói: “Mục Niên từ trước đến giờ đều cưng chiều Dao Dao, đón Dao Dao một chuyến cũng không có việc gì, vừa vặn hai anh em nó có thời gian tự ôn chuyện nha.”
Khương Dao nghe nói như thế, liền xấu hổ cuối đầu.
Cố Mục Niên nhìn thấy cô hai má ửng đỏ, lặng yên không một tiếng động câu môi: “Ân.”
“Này Mục Niên đi vào ngồi, cũng chuẩn bàn ăn cơm.” — Mẹ Khương nói
“Không được đâu dì Khương, con bây giờ còn có việc ở công ty, cả nhà cứ ăn đi.”
Cuối cùng Cố Mục Niên cũng rời đi, Khương Dao liền theo ba trưởng bối nói chuyện phiếm.
Nhắc tới chuyện cô ở Birmingham City thị đại học, học thiết kế đá quý nghiên cứu sinh, mẹ Khương nói: “Thật sự muốn hảo hảo cảm tạ Cố gia, bọn họ trợ giúp không ít cho Dao Dao”
Năm trước lúc cha Khương trúng gió, trong nhà có chút biến cố, Khương gia một chút từ giàu có biến thành mắc nợ mệt mệt. Mẹ Khương đem đồ vật có được đi hoàn tiền, muốn tạm thời vô lực dựa vào việc đánh đàn dương cẩm để duy trì tiền tiêu chi của Khương Dao ở nước ngoài. Là Cố gia chìa tay giúp đỡ cho Khương Dao có thể học nghiên cứu sinh.
“Này có cái gì? Mình xem Dao Dao lớn lên từ nhỏ, cũng xem như con gái trong nhà. Ông Cố bị cảm mấy ngày nay nên ở nhà nghỉ nơi, nên không đi đến đây.”– Dì Cố nói
“Không có việc gì, hẳn là mình nên đi thăm.”– Mẹ Khương nói. Kỳ thật hai nhà là hàng xóm, đi qua đi lại chỉ mất một phút đồng hồ.
Hàn huyên trong chốc lát, bảo mẫu liền mời cả nhà lên bàn ăn cơm. Sau bữa cơm, Khương Dao liền lôi kéo mẹ của mình nói muốn mẹ chơi đàn dương cầm cho cô nghe, hai mẹ con hàn huyên một lát, sau đó Khương Dao liền lên lầu sửa sang lại hành lý.
Gian phòng của cô đã được thu dọn sạch sẻ, cô chỉ cần đem quần áo cất vào tủ là được.
Một bàn tay làm việc luôn luôn hao lực, chuẩn bị xong hết rồi, cô mới có rãnh lấy điện thoại di động ra hồi âm tin tức cho bạn bè.
Sau đó cô liền đăng một bài: “Nhớ hàng năm tháng 9 phiêu Quế Hương ở phía nam, nhớ hàng năm nghỉ hè đều sẽ đi cắm trại dã ngoại vải mỏng giang, nhớ nhất vẫn cửa nhà kia tiệm bánh ngọt bạch sô-cô-la bánh ngọt ở nhất trung. Hoàn hảo nay không cần nhớ nữa ~ ”
Có rất nhiều bạn bè đoán được cô đã trở về nước, bọn họ còn nói muốn chọn ngày tụ họp.
Sau đó cô bỏ di động xuống, liền đi tắm rửa một cái, sau đó cô ngồi ở trên giường lấy máy tính ra chơi.
Cô ấn vào tìm kiếm “Chí Sinh tập đoàn”, liền hiện ra bách khoa cùng trang web.
Chí Sinh châu báu tập đoàn là nhãn hiệu trăm năm. Cố Mục Niên là người thừa kế đời thứ năm. Vài năm trước, nó là quốc nội châu báu ngành sản xuất đứng đầu, mấy năm gần đây cạnh tranh kịch liệt, có mấy công ty vượt qua Chí Sinh, tỷ như IR cùng Bội Cẩm, mà ngoại giới phổ biến không quá, Chí Sinh ngày càng xuống dốc.
Cố Mục Niên dưới loại tình huống này tiếp nhận công ty, áp lực cũng không nhỏ…
Cô lại ở trên bàn phím gõ xuống ba chữ “Cố Mục Niên”, có rất nhiều tin tức liên quan đến anh.
Chí Sinh châu báu tập đoàn đương nhiệm CEO, đại học khoa chính quy đọc là quốc nội đứng đầu châu báu xem xét chuyên nghiệp, sau đó đi du học nước ngoài, học hai năm thương học nghiên cứu sinh.
Giới thiệu rất xinh đẹp, phảng phất cùng lúc trước mới quen cả ngày cà lơ phất phơ, không làm việc đàng hoàng, người này đối với học sinh cấp 3 năm đó thật sự không phải một người.
Ai nói nam chủ không phải thập bát thay đổi?
Cô đang nghĩ tới, di động liền có một cuộc gọi cái video là Hác Bội Bội gọi đến.
Hác Bội Bội quan tâm cô, biết ngày hôm nay của cô rất thuận lợi, an tâm thoải mái bắt đầu công việc mệt mỏi của mình. Khương Dao cũng đau lòng cô biết phần nào các giáo viên công tác đều không dễ dàng.
“Đúng rồi, công tác của cậu tìm như thế nào rồi? Đã tìm được công ty nào tốt chưa?” Hác Bội Bội biết Khương Dao muốn làm nhà thiết kế châu báu, nhưng mà còn chưa nghe cô nói thích cái công ty nào.
“Nghĩ xong rồi, cậu đoán thử xem?” — Cô nói.
“Này còn phải đoán sao? Đương nhiên là Chí Sinh, mình nói có đúng không?” Hác Bội Bội làm sao không biết Khương Dao cùng Cố gia có quan hệ.
“Ân, cậu giỏi ghê ta” — Khương Dao nói
Sau khi cúp điện thoại, Khương Dao nhìn lý lịch sơ lược của mình liền mỉm cười, sau đó đem nó nộp qua cho tập đoàn Chí Sinh.
Đây là cô muốn vào công ty làm việc.
Sau đó, cô nhàn rỗi nhàm chán, mở ra một cuộc phỏng vấn video của Cố Mục Niên
Bên trong có một người mặc áo sơ-mi đen, sắc mặt góa lạnh, mắt sắc nặng nề. Anh miệng lưỡi rõ ràng, nói đến có đùa với đói phương sẽ còn gợi lên ý cười ở khóe miệng. Phía dưới bình luận liền có rất nhiều nữ sinh mê luyến nhan sắc của anh, phạm khởi hoa si.
Anh cả người đều tản ra mị lực nam nhân, Khương Dao thật sự cảm giác anh thật sự thay đổi.
“Cốc cốc cốc — ”
Khương Dao nghe được tiếng gõ cửa, lập tức ấn nút tạm dừng, sau đó bước xuống giường mở cửa.
Khi cô thấy Cố Mục Niên đứng ở ngoài cửa, cô như cảm giác là anh bước ra từ trong video.
Anh một tay bỏ vào túi quần, đứng thẳng nhìn cô.
Anh liền bình tĩnh đem cô nhìn từ đầu đến chân, khi ánh mắt dừng lại ở dưới đôi chân trần trụi của cô thì anh liền nhướn mày, ra lệnh: “Đi vào mang dép.”
Cô xoay người, anh cũng đi theo cô ở phía sau đi vào.
Khương Dao trong lòng một trăm dấu chấm hỏi, anh như thế nào… lại tới nữa?
Cô mang dép lê màu hồng phấn vào, quay đầu liền nhìn thấy anh đang nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.
“Anh mới từ công ty trở về?, Đã ăn cơm chưa?” — Cô hỏi
“Ăn rồi, cho nên thuận tiện ghé thăm em một chút.”– Anh đáp
Cô giống như không biết nên nói cái gì. Ánh đèn vàng trên đỉnh đầu dừng ở bên mặt cô. Cô buông đôi mắt xuống, lông mi dài trông rất đẹp
“Lần này trở về, sẽ không đi nữa?” Anh đột nhiên mở miệng.
Anh bỗng nhiên ngẩng đầu, tựa hồ nhìn đến đáy mắt bình tĩnh nhưng chứa đầy cảm xúc của anh.
Cô mới hiểu được lời nói của anh: “Sẽ không, đều đã học xong.”
Anh ứng tiếng, vừa định quay đầu rời đi, lại đột nhiên liếc nhìn màn hình máy tính ở trên giường, ánh mắt dừng lại.
Khương Dao phát hiện anh đang nhìn cái gì đó sắc mặt liền ửng đỏ. Cô lập tức bò lên giường, run tay lập tức đóng máy tính, giọng điệu bình thường lại xen lẫn chột dạ: “Em chính là tùy thích xem thử…”
Rồi sau đó, khóe mắt hẹp dài của anh như khơi mào, sắc mặt dần dần mang theo ý cười.
Cô nhìn thấy anh nâng tay cởi bỏ cúc áo sơ mi trắng ngữ điệu khẽ nhếch: “Muốn xem video, trực tiếp xem người thật thì sao?”
Đầu hạ gió đêm lẳng lặng xuy phất, dừng ở hai người trong phòng.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Khương Dao cảm thấy anh tính cách ngược lại là một điểm không biến…
“Đi trước.” Anh nâng tay vỗ vỗ đầu của cô.
Người này… Như thế nào vẫn giống trước kia, động một chút là chụp đầu của cô?!
Chờ sau khi anh rời khỏi đây, Khương Dao nhớ lại màn hình máy tính vùa rồi, đột nhiên cảm thấy anh không xa lạ như trong video, cô liền không tự chủ nở nụ cười.
Ba phút sau, bảo mẫu Trương tẩu lại gõ cửa phòng của Khương Dao.
Bà đưa tới là một phần bạch sô-cô-la bánh ngọt cùng sữa nóng.
Trương tẩu giải thích: “Bánh ngọt là Cố tiên sinh mua về. Cậu nói buổi tối sợ cô uống sữa lạnh đối với dạ dày không tốt, lại bảo tôi đem sữa nóng lên cho cô.”
Cố Mục Niên mua?
Cô đem điểm tâm đặt lên bàn, vốn buổi tối là không thể ăn đồ ăn ngọt, nhưng mà cô vẫn là nhịn không được liền múc miếng bánh ngọt đưa tới miệng.
Thẳng đến mùi vị quen thuộc ở trong miệng tản ra, cô mới biết đây hương vị bánh ngọt ở tiệm lúc nhất trung kia
Xốp xốp mềm mềm, bạch sô-cô-la hòa lẫn nãi hương, cô có cảm giác như đang đặt mình ở mộng cảnh.
Cô lấy điện thoại di động ra, nhắn tin cho Cố Mục Niên.
( Cám ơn bánh ngọt của anh, nhưng anh như thế nào lại đột nhiên mua cái này?)
Một phút sau, anh hồi lại đây ba chữ: ( bằng hữu giữ.)
Khương Dao giờ mới hiểu được nguyên nhân.
Cô ăn bánh ngọt, liền nhớ lại thời gian trước.
Khương gia cùng Cố gia là thế giao, Khương Dao cùng Cố Mục Niên gia gia lúc nhỏ là chiến hữu. Đúng dịp mẹ Khương cùng mẹ Cố là bạn học thời đại học, quan hệ cũng không sai. Khương Dao lúc học sơ trung, Cố gia liền chuyển đến ở bên cạnh cũng là ở biệt thự. Hai nhà liền thành hàng xóm.
Sơ nhất Khương Dao như vậy mà biết được Cố Mục Niên.
Lần đầu tiên ăn bánh ngọt này, vẫn là sơ nhị năm ấy, Khương Dao chạy tới nhất trung tìm Cố Mục Niên, anh mua cho cô.
Suy nghĩ tiệm phiêu, trong miệng bạch sô-cô-la hương làm hồi ức chảy xuôi.
Bên kia, Cố Mục Niên về đến trong nhà. Hắn tắm rửa xong đi ra, liền nhìn thấy trong di động có 2 cuộc gọi nhỡ của Vu Thần.
Vu Thần cùng Cố Mục Niên lúc sơ trung liền chơi cùng nha, đến bây giờ Vu Thần vẫn ở Chí Sinh tập đoàn làm luật sư cố vấn.
Anh đem điện thoại gọi lại cho Vu Thần, liền nghe được đầu dây bên kia giọng nói có vẻ kích động: “Khương Dao trở lại?!”
“Ân.” Anh đi đến bên giường, từ trong ngăn tủ sờ soạng lấy một hộp thuốc đi, châm lửa lên.
“Thế nào, kích động sao?” — Vu Thần hỏi.
Cố Mục Niên lạnh lùng ném qua một câu: “Cậu so với tôi có vẻ còn kích động hơn.”
Vu Thần không để ý anh, tiếp tục nói: “Tôi liền nói cho cậu nghe đêm nay ai là người cho tan họp sớm, liền vội vàng về nhà, cảm tình chắc là trong nhà có người a.”
“Cậu lại nói hưu nói vượn?” — Mục Niên nói.
“Tôi đây nói thật! Ai, lại nói, cậu thật sự không kích động a? Vị này chính là cậu…”– Vu Thần châm chọc nói.
Anh cắt đứt lời nói của Vu Thần, “Tôi xem kích động nhất là cậu.”
“… Mẹ nó ngươi là thật quá đáng.” — Vu Thần nói.
Cố Mục Niên trực tiếp kết thúc cuộc gọi, không muốn cùng Vu Thần tiếp tục đề tài này. Anh đi đến bên cửa sổ, nhìn đèn đường phía dưới, không biết là đang suy nghĩ cái gì.