Năm đó thân là Đông cung Thái tử Vệ Từ, cùng lão sư nàng Trưởng Tôn Dận xảy ra chuyện gì, là nữ nhi Trưởng Tôn Dận Tống Kiều, thật ra cũng biết một chút nội tình.
Khi đó nơi ở Tống Kiều gọi là “Dao Tinh phủ”, nằm ở Khang Lạc Phường, nơi đắt giá nhất ở Bác Lăng, là tòa nhà Trưởng Tôn Thị tổ An Quốc Công để lại.
Nghe nói Trưởng Tôn Thị tổ tiên các nàng Trưởng Tôn Nhiên chính là một vị thiên cổ kỳ tài quái dị, không chỉ có chế tạo ra vô số thần cơ ma thuật, còn sở hữu một cỗ xe màu xanh lộng lẫy đi khắp thế gian, bên trong ở cùng nàng có hơn ba mươi vị thê tử.
Trưởng Tôn Nhiên không chỉ nghiên cứu phát minh thuật phi thiên “hướng mặt trăng lên”, còn kỳ công nghiên cứu ra bí thuật “nữ nữ sinh tử” khiến người người nghẹn họng.
Theo dã sử, năm đó Cao Tổ cùng Hoàng Hậu nàng chính là dùng bí thuật của Trưởng Tôn Nhiên, sinh ra nữ nhi Văn Đế, mở ra thịnh thế sau đó.
Bí thuật nữ nữ sinh tử cho đến tận ngày nay vẫn lưu truyền trong bí mật hoàng thất quý tộc, người bình thường không thể nào biết được. Cho dù thấy được, bí thuật này hao phí tiền bạc cùng tinh lực, chỉ sợ làm cho người ta ngoác mồm kinh ngạc.
Bây giờ Trưởng Tôn đại tộc ở Đại Thương cành lá rậm rạp, xét về số lượng mà nói, so với Vệ thị còn nhiều hơn rất nhiều, đương nhiên là Trưởng Tôn Nhiên cùng rất nhiều thê tử cố gắng để đạt kết quả này.
Trưởng Tôn Dận chính là tôn nữ của Trưởng Tôn Nhiên cùng ái thê nàng cực sủng A Tranh, từ nhỏ ở bên người hai nàng lớn lên, sau đó từ Động Xuân đi Bác Lăng, khảo thủ công danh, trở thành nhân thần cao quý.
Tống Kiều là tiểu nữ nhi của Trưởng Tôn Dận, sinh ra ở “Dao Tinh phủ”, thời điểm mười bảy mười tám tuổi còn chưa xuất giá, theo bên người mẫu thân, luôn luôn có thể nhìn thấy Vệ Từ đến phủ làm khách.
Vệ Từ khi đó đã là Thái Tử danh chính ngôn thuận, Thiên Tử tương lai.
Nàng đến Dao Tinh phủ một chuyến, toàn bộ Dao Tinh phủ trên dưới đều phải chấn động.
Trong phủ từ trên xuống dưới đều phải vây quanh nàng, sợ Thiên Tử tương lai ăn không ngon hoặc là bị đánh gục, Tống gia bọn hắn sẽ gặp phải xui xẻo.
Trong ấn tượng Vệ Từ đến phủ trên cơ bản không có việc gì, chỉ đi theo bên người Trưởng Tôn Dận.
Trưởng Tôn Dận ăn cái gì nàng cũng ăn cái đó, Trưởng Tôn Dận uống cái gì nàng cũng uống cái đó một ngụm, suốt ngày hô hào “tiên sinh tiên sinh”, Tống Kiều cảm thấy Vệ Từ tương đối giống nữ nhi của A Nương nàng.
Bởi vì phụ thân ở Tây Bắc tuần tra lâu dài, thời gian ở nhà rất hạn chế, lấy tính cách Vệ Từ cùng địa vị mà nói, coi như có phụ thân trong phủ, nàng cũng chưa chắc sẽ bận tâm nửa phần.
Các huynh đệ tỷ muội trong nhà không ít suy đoán về mối quan hệ giữa Vệ Từ và A Nương, đều đánh cược Vệ Từ có phải thích A Nương hay không, xuân tâm dập dờn tất cả đều viết trên mặt.
Lời này bị A Nương nghe thấy qua, giáo huấn các nàng một trận.
A Nương không phải loại la mắng người khác, nhưng sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn huấn người cũng là phi thường đáng sợ.
Từ đó về sau các nàng cũng không dám nói nhiều, không dám giễu cợt Thái tử.
Một thời gian sau, có một lần chỉ có Tống Kiều cùng A Nương ở nhà, trận tuyết rơi mùa đông đầu tiên hạ xuống Bác Lăng, Tống Kiều cùng tùy tùng hơn nửa đêm hứng thú bừng bừng ra ngoài thưởng tuyết. Kết quả tuyết không được ngắm, trong vườn hoa nhìn thấy cảnh tượng nàng đời này đều không cách nào quên, một màn kinh tâm động phách.
A Nương cùng Vệ Từ đứng tại vườn hoa sâu trong bóng tối, Vệ Từ kéo lấy vạt áo A Nương, vội vàng nói cái gì.
Tống Kiều núp ở phía xa cực lực muốn nghe rõ, nhưng cái gì cũng không nghe được, chỉ mơ hồ nghe thấy được giọng Vệ Từ nghẹn ngào.
Vô luận Vệ Từ kéo túm A Nương như thế nào, thần sắc A Nương đều lạnh lùng, thờ ơ.
Cuối cùng Vệ Từ mệt mỏi, để nàng trở về.
Đưa Vệ Từ ra cửa, A Nương trở về nhà, tắt đèn đi ngủ.
Tống Kiều biết Vệ Từ không có đi, bởi vì nàng tránh sau lưng cửa, nhìn xuyên thấu qua khe cửa ra phía ngoài, trông thấy hai tên thị nữ cầm theo đèn lồng đứng sau lưng Vệ Từ, Vệ Từ không đi các nàng cũng không dám động đậy.
Vệ Từ khoác lên một kiện áo lông hồ ly, trên người phủ đầy tuyết, khuôn mặt trẻ tuổi trắng bệch vì lạnh, thần sắc quật cường cùng thống khổ bị đèn lồng phản chiếu càng thêm rõ ràng.
Tống Kiều rất khó quên khuôn mặt chứa đầy nước mắt đêm đó, Vệ Từ đứng ngoài cửa Dao Tinh phủ một đêm.
Nàng biết A Nương đại khái cũng phát giác được, nhưng A Nương từ đầu đến cuối không ra ngoài, mặc cho Vệ Từ cứ như vậy bị gió thổi, đóng băng trong tuyết.
Sau đêm đó, Vệ Từ không còn tới qua Dao Tinh phủ, ngay sau đó, các nàng dứt khoát rời xa Bác Lăng, đi tới Ngang Châu Đáo huyện, từ đó không quay về Bác Lăng.
Về sau Tống Kiều đến Túc huyện Đồng gia, ở chỗ này thành thân sinh con bám rễ sinh chồi, đã đem chuyện A Nương cùng Vệ Từ quên đi.
Bây giờ mấy chục năm vội vã trôi qua, nữ nhi nhắc lại chuyện đó, suy nghĩ Tống Kiều tựa hồ bị kéo về đêm hôm đó.
Đã từ Thái tử biến thành Trưởng Công Chúa Vệ Từ, còn nhớ A Nương mãi không quên sao?
Tống Kiều đem việc này nói với Đồng Thiếu Huyền, Đồng Thiếu Huyền trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, mơ hồ cảm thấy đau đớn.
Thế nhưng, nàng cũng không cảm thấy Vệ Từ đối với ngoại tổ mẫu nhớ mãi không quên.
Vệ Từ ở Bác Lăng phủ bây giờ thanh danh như thế nào, đang làm gì, Đồng Thiếu Huyền tận mắt nhìn thấy.
Một đám mỹ nhân vây quanh nàng, phụng dưỡng nàng, Đường Kiến Vi cũng là đi theo bên người nàng, tự tay lột hào rót rượu, một tấc cũng không rời.
Cái gọi là Thiên Tử chỉ cưới, chỉ sợ điều khiển phía sau không phải Thiên Tử, mà là bản thân Vệ Từ.
Vệ Từ đem sủng hầu của mình ban thưởng đến Đồng gia, chắc là còn hận lúc trước ngoại tổ mẫu đối với nàng quyết ý nhẫn tâm, muốn làm nhục Đồng gia các nàng, gây ra hỗn loạn.
Nghĩ thông suốt điểm ấy, Đồng Thiếu Huyền rầu rĩ không vui, cảm thấy vạn phần quý trọng nhân duyên bị người lấy ra làm con bài mặc cả để trả thù.
Về sau trải qua cuộc đời này với người mình không thích như thế nào?
Nàng không cách nào tưởng tượng được.
Nàng đứng trong hoa viên, ánh nắng chiếu vào người, khiến nàng phát lạnh khắp cả người.
Đời này, còn có thể cùng tiên nữ tỷ tỷ gặp mặt sao?
Đồng Thiếu Huyền kỳ thật không hoàn toàn hiểu lầm Vệ Từ.
Vệ Từ thực muốn cuộc sống Đồng Thiếu Huyền hỗn loạn một thời gian, ai bảo dáng dấp nàng giống như đúc Trưởng Tôn Dận.
Vừa nhìn thấy Đồng Thiếu Huyền, toàn thân Vệ Từ liền không được tự nhiên.
A Nương ranh con này nàng gặp qua, cùng Trưởng Tôn Dận cũng phi thường giống.
Cả nhà đều là khuôn mặt này!
Điều thú vị của Vệ Từ kiếp này là khiến khuôn mặt làm nàng chán ghét này lộ ra vẻ thống khổ.
Đương nhiên, “báo thù” chỉ là là một trò đùa nhỏ, đem Đường Kiến Vi ra khỏi Bác Lăng, đưa đến bên người Đồng Thiếu Huyền, nàng càng có suy nghĩ sâu xa hơn.
…
Đường Quán Thu chưa bao giờ ngồi trên xe ngựa lâu như vậy, hơn nữa, nàng thường xuyên bị đau đầu, hoảng sợ cùng khó thở, ra khỏi Bác Lăng sau ba ngày, nàng không ngừng nôn mửa, ngã bệnh.
Đường Kiến Vi chậm lại, chậm rãi đi về phía Túc huyện.
Thánh chỉ đặc biệt đề cập, xét đến tuổi của Đường Kiến Vi, đặc cách nàng có thể giảm bớt hiếu kỳ, sớm ngày thành hôn. Cho dù đem ba năm hiếu kỳ rút ngắn thành một năm, nàng bây giờ vẫn đang trong hiếu kỳ. Coi như đến Túc huyện, nhanh nhất cũng phải tháng giêng sang năm mới có thể thành thân, không vội, vẫn là thân thể tỷ tỷ quan trọng.
Hiếu kỳ: Nôm na là thời gian để tang cha mẹ sau khi mất.
Trên đường đi, dù là quán trọ hay ăn uống, tất cả đều là tiền của Đường Kiến Vi.
Bốn vị thị nữ Vệ Từ phái tới nhìn xem Tiểu gia Bích Ngọc, ai có thể nghĩ tới mỗi người sức ăn kinh người, mỗi một bữa nhất định phải có rượu có thịt, chí ít ba bát cơm, ăn cơm tạo ra động tĩnh vô cùng lớn, mỗi lần ngồi sát vách bàn đều không để ý tới đồ ăn, hướng đầu các nàng chỗ này dò xét.
Tiểu gia Bích Ngọc: nghĩa gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình dung cô gái có hình dáng không nhất định phải đẹp nhưng khả ái. Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm “Tiểu thư khuê cát”.
Dù sao cũng là người luyện võ, khẩu vị thật tốt ……
Mặc dù trong tay Đường Kiến Vi nắm chặt tiền nợ kếch xù, nhưng tạm thời không cách nào dùng được, căng thẳng không chịu nổi như vậy mà ăn.
Thêm một ngày đường, nàng phải dùng nhiều thêm một phần tiền.
Đương gia về sau mới biết đương gia khó, Đường Kiến Vi mỗi ngày đều tính toán, như thế nào đem hao phí xuống thấp nhất.
Đương gia về sau mới biết đương gia khó: Đến khi làm chủ gia đình mới hiểu được khó khăn.
Cuối cùng đi tới Túc huyện, Đường Kiến Vi ròng rã bỏ ra hai trăm lượng, trong đó một nửa đều là tiền ăn.
Hiện tại trong hiếu kỳ nàng không thể thành thân, cho dù đến Túc huyện cũng không thể vào ở Đồng gia, không thể cùng Đồng Thiếu Huyền gặp mặt, phải ở bên trong một quán trọ, đợi đến ngày thành thân.
Thế nhưng, tháng giêng sang năm tận nửa năm, nửa năm a! Nếu là ở bên ngoài, tiêu tốn bao nhiêu bạc!
Không được, đến Túc huyện, nàng lập tức muốn vào Đồng gia ở!
Đường Kiến Vi đã nghĩ ra biện pháp, để một vị thị nữ chạy nhanh đến Túc huyện nói cho Đồng gia chủ mẫu, làm phiền chủ mẫu chuẩn bị xong phòng, phòng nhỏ nhất Đồng phủ cũng được, ba ngày sau nàng sẽ tới cửa.
Thị nữ đến Túc huyện, đem nguyên thoại Đường Kiến Vi chuyển cáo cho Đồng gia.
Tống Kiều nghe xong, nổi giận: “Không phải đang trong hiếu kỳ sao? Không phải đến tháng giêng sang năm mới có thể thành thân sao? Còn chưa thành thân làm sao có thể ở trong nhà? Khó tránh khỏi gặp mặt A Niệm, còn có quy củ nào nữa? Cái này còn thể thống gì! Ta không đáp ứng!”
Đồng Trường Đình cùng Đồng Thiếu Huyền, ca ca tỷ tỷ trong nhà nhất trí với Đồng chủ mẫu: “Đúng! Không đáp ứng!”
“Quyết không thể để nàng cứ như vậy vào nhà!”
“Đúng! Không thể!”
Đồng Thiếu Huyền nhìn người một nhà lục lực đồng tâm, không khỏi an tâm.
Thực sự quá tốt rồi, coi như Đường Kiến Vi mang theo dao phay gả tới, nàng cũng không sợ.
Cha Nương cùng ca ca tỷ tỷ đều bảo vệ nàng.
Ba ngày sau đó Đồng Thiếu Huyền từ thư viện trở về, vừa bước vào cửa phòng, liền nghe trong sảnh có tiếng nói chuyện.
Nàng nghe được một trong số đó là A Nương, còn có thanh âm một cô gái khác.
Đây là ai? Trong nhà có khách tới sao?
Tình cờ, trên đường tan học trở về nàng trông thấy gà quay Lưu ngốc nghếch khai trương, người không nhiều, nàng mua một con trở về, có khách vừa vặn cùng một chỗ ngồi ăn.
“A Nương!” Đồng Thiếu Huyền bước nhanh vào, muốn cùng khách nhân chào hỏi.
Nàng trông thấy phòng có một nữ nhân ngồi trên ghế.
Nữ nhân mặc một thân Bạch Điểu áo ngắn, váy dài trong suốt nhẹ nhàng rơi xuống, bí lụa đặt trên hai cánh tay, mái tóc đen nhánh nồng đậm rực rỡ hoạt bát lại có một phen búi tóc đặc biệt phong nhã cùng rủ xuống.
Bí lụa: sự tô điểm cho những bộ đồ thời Đường của phụ nữ xinh đẹp. Người phụ nữ trong tranh mà chúng ta thấy đeo một dải dài trên vai hoặc trên tay, đung đưa trong gió khi bước đi, trông sang trọng và tự nhiên.
Đồng Thiếu Huyền liếc mắt nhìn nữ nhân kia, bỗng nhiên dừng bước.
“Ngươi……”
Hai tay nữ tử kia khoanh tay trước ngực, chậm rãi quay mặt lại, hai con ngươi đen nhánh ẩn tình trìu mến, tựa hồ còn cất giấu nước mắt ướt át. Đôi môi bởi vì mới tâm tình chập chờn, lộ ra càng thêm đỏ bừng.
Nếu không phải Đồng Thiếu Huyền tận mắt thấy nàng như thế nào hung tàn dũng mãnh, có lẽ thực sẽ bị bộ dạng mảnh mai đáng thương này của nàng lừa gạt.
Đây không phải Đường Kiến Vi sao?
Tại sao nàng ở đây!
Gà quay trong tay Đồng Thiếu Huyền “bịch” một tiếng rơi xuống chân, hoảng sợ muôn dạng nhìn Đường Kiến Vi.
Đúng lúc này, con chó canh cổng Đồng gia nuôi A Hoàng vọt ra, chộp gà quay liền chạy.
Đám người: “……”
Đồng Thiếu Huyền đau lòng không thôi, đây chính là gà quay Lưu ngốc nghếch!
Nhưng so với món gà quay, bộ dạng của Đường Kiến Vi còn nguy hiểm hơn.
“Vì cái gì ngươi ở đây ……A Nương!” Đồng Thiếu Huyền chất vấn Tống Kiều.
Trước đó không phát hiện, đối mắt nhìn A Nương, Đồng Thiếu Huyền mới phát giác A Nương cũng có nước mắt?!
Nàng không có ấn tượng gì A Nương khóc, từ nhỏ chỉ có nàng cùng ca ca tỷ tỷ bị A Nương đánh, khóc cùng nhau làm cho người ta khắc sâu ký ức.
Tống Kiều than thở một tiếng, nói với Đồng Thiếu Huyền: “A Niệm, ngươi về nhà trước đi, hai ngươi đều chưa thành thân, hiện tại cùng Kiến Vi gặp nhau không thích hợp.”
Cái gì gặp nhau không thích hợp được chứ!
Đồng Thiếu Huyền nghe xong lời này, xụi xuống không được …… chuyện gì xảy ra? Hẳn là đáp ứng nàng ở lại?
Còn nói còn thể thống gì đâu?
Còn nói tuyệt không đáp ứng?
Làm sao đảo mắt liền thân thiết gọi tên ” Kiến Vi”?
Đồng Thiếu Huyền hoảng sợ nhìn về phía Đường Kiến Vi ——
Ngươi cho A Nương ta uống thuốc mê gì? Có phải dùng chiêu gà không đầu phải không?
Đường Kiến Vi vốn muốn tiếp tục gạt lệ, nhưng thời điểm nàng trông thấy Đồng Thiếu Huyền, so với Đồng Thiếu Huyền chấn kinh không kém mấy phần.
Là nàng, lại là nàng?
Nàng là Đồng Thiếu Huyền?
Đoạn đường Đường Kiến Vi đến Túc huyện đã tưởng tượng đến người nàng thành thân cùng có bộ dáng gì, nghe nói là thần đồng thích đọc sách, cũng là ngoại tôn nữ Trưởng Tôn gia, hẳn không phải là người thô lỗ.
Không nghĩ tới không phải người thô kệch, ngược lại là người giấy.
Trong lúc Đồng Thiếu Huyền đang kinh ngạc, Đường Kiến Vi đã chuẩn bị tốt, nếu nàng lại làm trận té xỉu, có thể lập tức đến đỡ nàng, tránh cho nàng ngã ra ngoài nguy hiểm tính mạng.
Đường Kiến Vi cũng không muốn vừa thành thân liền thủ tiết.
Đường Kiến Vi ngoài miệng nói “gặp qua Đồng nương tử”, nhưng trong lòng không khỏi có chút kỳ quái.
Hai nàng ở Bác Lăng gặp qua hai lần, hiện tại ngàn đường nhân duyên quanh co, thật có điểm duyên phận.
Chỉ là đứa nhỏ này nói là mười lăm tuổi, thoạt nhìn chỉ là mười hai mười ba tuổi thôi. Mặt trắng người gầy, bộ dáng tựa hồ còn sống không được mấy năm.
Đồng Thiếu Huyền phát hiện Đường Kiến Vi đang đánh giá mình, vốn là một bụng nghi vấn bị nàng bất thình lình nhìn thấy, tất cả đều chặn lại trở lại, dao phay vô hình treo trên cổ nàng, làm cho nàng cũng không dám nói cái gì.
Đường Kiến Vi đối nàng mỉm cười, nàng câm như hến.
“A Niệm.” Tống Kiều nhìn nữ nhi đã lâu không nhúc nhích, đi tới nắm chặt tay Đồng Thiếu Huyền nói, “Ngươi về trước đi, chuyện này ta sẽ nói với ngươi sau.”
Đồng Thiếu Huyền tội nghiệp nhìn qua Tống Kiều: “A Nương, ngươi thật đáp ứng nàng ở trong nhà?”
Ánh mắt Tống Kiều lóe lên, Đồng Thiếu Huyền liền hiểu được hết thảy.
Đường Kiến Vi nữ nhân này miệng lưỡi sắc bén, chỉ sợ là A Nương cũng sẽ phải lòng nàng.
Tống Kiều thật là bị cái miệng biết ăn nói của nàng thu hút.
Sau khi bốn người hộ tống Đường Kiến Vi an toàn đến Túc huyễn, nghỉ ngơi một đêm, liền lập tức lên đường về Bác Lăng.
Đường Kiến Vi mang theo Tử Đàn cùng Đường Quán Thu đi vào cửa chính Đồng gia, gõ cửa.
Sài thúc đến mở cửa, hỏi nàng là ai, Đường Kiến Vi liền tự báo danh tính.
Nghe được tục danh “Bác Lăng Đường thị Tam Nương tử “, Sài thúc sắc mặt thay đổi ba đạo, lập tức đi bẩm báo Tống Kiều.
Trong nhà có Tống Kiều cùng mấy vị gia nô, Tống Kiều nghe xong, tiểu yêu tinh đến cửa rồi, vừa vặn gặp nàng, xem vị Đường gia Tam Nương tử này là nhân vật hung ác như thế nào!
Trên đường đến tiền sảnh, Tống Kiều hạ quyết tâm, bất kể Đường Tam Nương ở kinh thành nổi tiếng như thế nào, bây giờ đã bị Thiên Tử chỉ cưới đến Đồng gia, nàng muốn hảo hảo dạy Đường Tam Nương một chút quy củ Đồng gia.
Lần đầu tiên xuất hiện phải thể hiện được uy lực, không thì về sau quý nữ kinh thành này sợ là đạp lên đằng đầu.
Trong lòng Tống Kiều tính toán chín chín tám mươi mốt phương pháp đấu trí tức phụ, không nghĩ tới, mỗi loại đều vô dụng.
Hai người vừa chạm mặt, Đường Kiến Vi lập tức lập tức khóc nức nở, hô nàng một tiếng “Nương”.
Tống Kiều trợn tròn mắt lúc nàng hô lên, không nghĩ nàng lại có thể làm như người quen, lập tức nói: “Còn chưa xuất giá, ngươi hô cái gì Nương?!”
Đường Kiến Vi không biết hối cải, thậm chí càng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước, cầm tay Tống Kiều: “Thiên Tử tứ hôn đương nhiên là không có khả năng sửa đổi, hôm nay không hô, ngày mai cũng phải hô.” Hai mắt Đường Kiến Vi đẫm lệ ngóng nhìn Tống Kiều, “Huống hồ, trông thấy ngài, phảng phất ta trông thấy mẫu thân vừa mới qua đời. Nàng cũng như ngài, mặt mũi hiền lành thanh tao lịch sự đoan trang ……”
Đường Kiến Vi ban đầu là hành động tự nhiên, nhưng khi nàng phát hiện Tống Kiều tuy là mặt lạnh, nhưng bị nàng cầm lấy tay cũng không xua đuổi, lúc nghe được mấy chữ “mẫu thân vừa mới qua đời”, ánh mắt khẽ chấn động, thần sắc có chút ngưng đọng, Đường Kiến Vi phát hiện người này là điển hình mạnh miệng mềm lòng, cùng mẫu thân nàng Tô Mậu Trinh thật có chỗ tương tự.
Vốn chỉ là muốn rơi mấy giọt nước mắt để được thông cảm, để dành bạc ở trọ. Không nghĩ tới nỗi lòng bị cảm giác tưởng niệm chân tình đẩy đến kịch liệt, không cần diễn, nước mắt tự nhiên cuồn cuộn trôi xuống.
Tống Kiều nhìn Đường Kiến Vi khóc nước mắt lăn dài trên má như thể nàng không diễn, nhắc đến bộ dáng mẫu thân rồi nghẹn ngào, đây là điều mà tất cả các mẫu thân trong thiên hạ đều không đành lòng khi nhìn thấy.
Cũng là hài tử số khổ, song thân cứ như vậy mà qua đời ……
Đường Kiến Vi hốc mắt phiếm hồng, hai con ngươi rơi lệ, nhìn qua bộ dáng điềm đạm đáng yêu, trông thật xinh đẹp.
Thật là một mỹ nhân tuyệt sắc.
Tống Kiều thưởng thức mỹ mạo Đường Kiến Vi, cảm thán đứa nhỏ này có tri thức hiểu lễ nghĩa miệng lại dẻo ngọt, một cái miệng nhỏ lớn tiếng gọi Nương khiến trái tim nàng sưng tấy.
…
Chờ lúc Đường Kiến Vi đưa ra đề nghị tối nay muốn ở tại Đồng phủ, Tống Kiều mới bừng tỉnh.
Không đúng!
Tống Kiều phát hiện trong lòng có gì đó không ổn, lập tức nhắc nhở mình.
Sao có thể bị Đường gia tiểu hồ ly tinh mê hoặc! Nàng chính là cái tên khốn năm đó hủy hôn, hại A Niệm của ta trở thành trò cười Túc huyện nhiều năm như vậy!
Bây giờ nàng nói vào cửa là vào cửa, nếu nàng đạt được, về sau mặt mũi người nhà họ Đồng đặt ở nơi nào?
Tống Kiều trấn tĩnh lại những suy nghĩ dao động của mình, bỏ tay nàng qua một bên, không nhìn khuôn mặt kiều diễm của nàng, quay lưng đi nói: “Cho dù tình huống nhà ngươi là như thế nào, trước khi chính thức bái đường thì không thể gặp mặt. Ngươi mang theo hai gia phó ra bên ngoài tìm quán trọ ở đi, chờ đến tháng giêng sang năm, ngươi cùng A Niệm chính thức thành thân ……”
Lời Tống Kiều còn chưa nói hết, chợt nghe một tiếng “Nương”.
Tống Kiều buồn bực quay đầu, phát hiện Đường Kiến Vi mang theo gia phó bên người, nhìn qua tuổi so với Đường Kiến Vi còn lớn hơn, tiểu nương tử đi lên phía trước, giữ chặt ống tay áo Đường Kiến Vi, lo lắng có chút sợ hãi nhìn nàng.
“A Nương” Tống Kiều nghe được xưng hô thế này, ngũ quan gần như nổ tung, “Ngươi, ngươi? Làm nương rồi?”
Thế nhưng tuổi tác cũng không đúng?
Đường Kiến Vi vội vàng nói: “Đừng hiểu lầm, nàng là tỷ tỷ ta, thân tỷ tỷ. Trước kia tuyệt đối không phải dạng này ……”
Thân tỷ tỷ: tỷ tỷ ruột thịt
Thế là nàng đem chuyện thê tử Đường Quán Thu chiến đấu mất tại tiền tuyến, bị Thẩm gia nói xấu, cùng mọi chuyện Đường gia phát sinh từ đầu chí cuối tất cả đều nói với Tống Kiều.
Những lời nói như vậy khiến Tống Kiều bật khóc.
Tống Kiều biết biến cố Đường gia, nhưng chỉ nghe đại khái, cũng không hiểu biết chi tiết trong đó.
Bây giờ Đường Kiến Vi kể toàn bộ sự tình, Tống Kiều nhớ tới thuở niên thiếu cùng Tô Mậu Trinh tình nghĩa, trong lòng không dễ chịu.
Đường Kiến Vi khẽ cúi đầu không nói lời nào, bên trên lông mi còn dính chút nước mắt, Tống Kiều càng thấy đứa nhỏ này đáng thương.
Mà tỷ tỷ Đường Quán Thu, dáng dấp duyên dáng như vậy, tuổi còn trẻ mất đi người yêu, vậy mà bị người ta vu cáo, vu hãm cực kỳ ác độc …… Bây giờ trở nên điên điên khùng khùng, nhưng không điên đến mức đáng sợ, ngược lại là cái bộ dáng tiểu hài nhi ngây thơ, làm cho người khác đau lòng.
“Đều là Thẩm gia sai!” Tống Kiều bênh vực kẻ yếu, “Việc khác dễ nói, sao có thể làm hoen ố danh tiết! Thẩm gia thật không ra thứ gì, quả thực cùng Đường gia hủy hôn chỉ có hơn chứ không kém!”
Tống Kiều nhất thời lanh mồm lanh miệng đem “Đường gia” nói ra, toàn bởi vì ngày bình thường người nhà họ Đồng tụ tập lại, mỗi khi nhắc đến ác nhân, các nàng luôn luôn đem ác nhân cùng Đường gia đánh đồng, sau đó mắng mỏ.
Dần dần thành quen, Tống Kiều không dừng lại, ngay trước mặt người Đường gia trực tiếp phun ra miệng.
May mắn Đường Kiến Vi không biết việc hủy hôn, trong lòng buồn bực, Đường gia nào vô sỉ như vậy, vậy mà còn hủy hôn?
Không biết hủy hôn đối với bất kỳ người nào mà nói, ảnh hưởng rất lớn sao!
Tống Kiều thật là nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, không nhìn nổi hai tỷ muội đáng thương cùng người hầu trung thành bên ngoài chịu khổ, liền đáp ứng, để các nàng tạm thời ở trong nhà.
Cũng chính là lúc này, Đồng Thiếu Huyền trở về.
Sau đó, gà quay rơi trên mặt đất.
Tống Kiều để Đồng Thiếu Huyền trở về phòng, sau đó đích thân mang theo Đường Kiến Vi cùng những người khác đến Tây viện cách xa phòng ngủ của Đồng Thiếu Huyền nhất, tạm thời dàn xếp các nàng ở nơi này.
Tây viện một nhà có hai gian phòng, Tử Đàn ở gian phòng bên cạnh, Đường Kiến Vi cùng Đường Quán Thu một gian phòng, canh chừng không cho nàng chạy lung tung.
Sau khi dàn xếp xong Tống Kiều rời đi, Đường Kiến Vi mệt mỏi gần một tháng, cuối cùng có thể nghỉ một lát.
Chưa tới nửa giờ sau, hạ nhân đưa tới cháo loãng và đồ ăn kèm, ba người Đường Kiến Vi đói đến quá sức, cho dù đồ ăn như vậy, cũng ăn ngon miệng.
Tử Đàn thu thập bát đũa nói: “Vị chủ mẫu Đồng gia này là người rất tốt, tuy thoạt nhìn trông dữ dằn, nhưng thật ra là tâm địa mềm mỏng. Người bình thường làm sao có thể đồng ý cho vào ở khi còn chưa xuất giá? Huống chi ngươi còn mang theo Đại Nương tử. “
Đường Kiến Vi “Ừm” một tiếng, nghĩ đến đêm đó ở Hiểu Phong lâu, cũng là Đồng Thiếu Huyền bất chấp nguy hiểm cứu đại tỷ, gia giáo Đồng gia vượt hẳn người thường.
Nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Thiếu Huyền thấy nàng thì bị cả kinh trắng bệch, còn có gà quay rơi xuống đất, Đường Kiến Vi cảm thấy mình có chút khổ sở.
“Ngươi nhanh chóng đem bát đũa thu dọn, giúp ta chiếu cố tỷ tỷ, ta muốn ra ngoài một chuyến.” Đường Kiến Vi nói với Tử Đàn.
“A? Ngươi muốn đi ra ngoài? Không nghỉ một lát sao?”
“Ta mua ít đồ rồi trở lại.”
.
Đồng Thiếu Huyền nghe thị nữ Quý Tuyết nói, ba người Đường Kiến Vi kia đang ở Tây viện.
Được thôi, Tây viện cách nàng khá xa, phải đi qua ba đầu hành lang mới có thể gặp được.
Đồng Thiếu Huyền đau đầu kịch liệt, đoán chừng là vừa rồi ở tiền sảnh kinh hồn mà ra.
Không chỉ có đau đầu, bụng cũng đói, A Nương gọi nàng đến ăn cơm, ở trước bàn một mâm đồ ăn, không có nửa phần khẩu vị.
Nàng muốn ăn gà quay Lưu ngốc nghếch.
Lưu ngốc nghếch chớ nhìn hắn ngốc, làm gà quay ăn thật sự ngon, chất thịt dai mềm mại, da gà mỏng chỉ cần một đòn là có thể bẻ gãy, toàn bộ Túc huyện món ngon nhất là gà quay nhà hắn.
Đáng tiếc, vất vả mua được, rơi trên đất bẩn rồi, không có cách nào ăn.
Từ phòng ăn ra, Đồng Thiếu Huyền bụng đã no căng cháo toàn thân không thoải mái, đang muốn đi phòng ngủ, bỗng nhiên đụng phải Đường Kiến Vi ở ngay ngã rẽ.
Đồng Thiếu Huyền: “?!”
“Đừng sợ.” Trong tay Đường Kiến Vi bưng một con gà quay thơm ngào ngạt, đưa cho Đồng Thiếu Huyền, “Trước đó gà của ngươi bị ta dọa rơi, làm ngươi buồn bã, đây, ta trả cho ngươi. “
Đồng Thiếu Huyền tiếp nhận gà quay, là mùi thơm quen thuộc, là ở nhà Lưu ngốc nghếch!
Đường Kiến Vi vỗ vỗ bả vai nàng: ” Trước đó ở Bác Lăng ngươi đã cứu tỷ tỷ ta, ta còn chưa kịp ở trước mặt cám tạ ngươi. Gà quay này xem như là bồi tội cùng quà tạ lễ.”
Đồng Thiếu Huyền bưng lấy gà quay, trong lòng có chút cảm động, nàng biết gà quay Lưu ngốc nghếch rất nhiều người mua, đến xếp hàng chờ, khá vất vả.
Đường Kiến Vi đang định rời đi, Đồng Thiếu Huyền nói với nàng: “Ta có người thích.”
Cho dù chỉ trong mông lung gặp qua một lần, cũng không biết về sau còn có thể gặp lại hay không, nhưng việc trong lòng nàng có người khác, nàng không muốn lừa dối Đường Kiến Vi.
Đôi mắt Đường Kiến Vi mở to, ngừng giây lát sau “Ồ” một tiếng: “Biết ngươi đối ta lại phiền lại sợ, chúng ta bất quá gặp dịp thì chơi, các quét trước cửa tuyết. Ngươi thích ai thì cứ thích đi, chúng ta chỉ là là theo thánh chỉ mà làm thôi.”
Các quét trước cửa tuyết: Ý chỉ không liên quan đến nhau, mỗi người có cuộc sống riêng, dịch nghĩa đầy đủ tại Văn Án
Đồng Thiếu Huyền: “Ta cũng có ý đó.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Đồng Thiếu Huyền: Ta có người thích rồi.
Đường Kiến Vi: Ừ, ta biết, ta còn biết người ngươi thích là ta.
Đồng Thiếu Huyền: ? ? ?
【 Bởi vì Đường Tam còn trong hiếu kỳ, phải mất một thời gian trước khi thành thân, cho dù tiến vào Đồng phủ cũng không chạy được rồi. 】