Edit: -Jenny-
Cô buông ra tiểu thú đồng thời kinh sợ nghĩ, tiểu thú này chẳng lẽ không phải Phượng Vũ nuôi dưỡng?
Nó có lai lịch gì. Sao Hoàng Thượng lại để ý nó nhứ vậy?
Thân thể Linh Lung giống như rớt vào động băng lạnh lẽo phát run, sợ hãi ăn mòn trái tim cô, cô không muốn tin đây là sự thật.
Cung nữ và thái giám đều bị dọa choáng váng, đối mặt với sự tức giận của Hoàng Thượng, tất cả bọn họ đều quỳ trên mặt đất run rẩy kêu: “Hoàng Thượng bớt giận.”
Sở Ngọc Quỳnh căn bản không nghĩ tới Hoàng Thượng sẽ đẩy cô ta ra, tuy rằng không ngã trên mặt đất, nhưng cũng đủ làm Sở Ngọc Quỳnh run như cầy sấy.
Từ lúc tiến cung tới nay, Hoàng Thượng đối cô sủng ái có thừa, mang thai long chủng Hoàng Thượng đối cô càng ân cần hơn trước. Không hề giống như hôm nay đẩy cô qua một bên, thật sự tưởng như nháy mắt cô đã mất đi long sủng.
Cô cắn cắn môi đỏ nhìn mu bàn tay bị thương, bốn dấu răng nhỏ rỉ máu nhìn thấy liền ghê người, máu tươi nhiễm đỏ cả mu bàn tay, theo khe hở ngón tay chảy xuống.
Trong lòng Sở Ngọc Quỳnh cực kỳ khó chịu.
Cô nghi hoặc nhìn tiểu hung thú, biểu tình dần dần ngưng trọng.
Phượng Vũ giật mình nhìn Hoàng Thượng ngồi xổm xuống, duỗi tay về phía tiểu thú, cậu đi trước hoàng thượng một bước duỗi tay đoạt lấy tiểu thú ôm chặt vào trong ngực.
Hoàng Thượng ngẩn ra, đứng thẳng lên, trên cao nhìn xuống Phượng Vũ. Một lát sau, gương mặt có vẻ tươi cười.
Phượng Vũ đối mặt với biến hóa của Hoàng thượng, chớp mắt lóe lên.
Từ trước đến nay cậu không hiểu được phụ hoàng, người nam nhân mặc long bào tôn quý kia cũng chưa từng cho cậu cơ hội để hiểu.
Liên quan đến sinh mạng tiểu thú, cho dù Hoàng Thượng mang vẻ mặt ôn hòa, cậu cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng.
Hoàng Thượng lạnh mặt nhìn Phượng Vũ có chút không vui, nhưng y nhanh chóng thahaay đổi sắc mặt. Tiểu thú rất quan trọng, nếu muốn đem nó giao cho Mộc Vương trước tiên phải ổn định lại Phượng Vũ.
Hoàng Thượng cũng không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, Phượng Vũ là một người câm thế mà có quan hệ tốt với tiểu thú của Mộc Vương.
Hoàng Thượng dùng vẻ mặt ôn hòa nói: “Vũ nhi, trẫm không tổn thương nó, ngươi không cần khẩn trương. Trẫm chỉ muốn hỏi ngươi mấy câu.”
Mọi người đều sợ ngây người.
Vũ nhi.
Đây là lần đầu tiên Hoàng thượng gọi Phượng Vũ thân thiết như vậy.
Sở Ngọc Quỳnh bỗng nhiên ngẩng đầu. Có một loại dự cảm không tốt dần dần xuất hiện trong lòng.
Phượng Hi Hi không khóc, cô bé giống như mẫu thân của mình dùng đôi mắt sưng giật mình nhìn Hoàng Thượng, trong mắt tiểu nữ hài cất giấu sự ghen ghét.
Hài tử mà phụ hoàng sủng ái nhất chính là cô, Phượng Vũ chỉ là nghiệt chủng do tiện tì sinh ra, làm sao có thể ngồi ăn cùng cô, làm sao có thể được phụ hoàng coi trọng?
Phượng Hi Hi dã quen được nuông chiều, cô không thể chịu được trong mắt Hoàng Thượng có Phượng Vũ.
Phượng Vũ ôm chặt tiểu thú trong mắt không có một tia buông lỏng, nhấp môi. Hoàng Thượng tiến thêm một bước, cậu sẽ lui ra phía sau một bước, luôn duy trì khoảng cách nhất định với Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng không bước tiếp nữa, y sợ Phượng Vũ sẽ ôm tiểu thú chạy mất. Phượng Vũ có chạy cũng không quan trọng, nhưng vì tiểu thú này, Phượng Cửu Mộc và đại thần toàn triều đều đang tìm nó, không thể để nó chạy mất.
Hoàng Thượng dùng ánh mắt nhìn về thái giám bên cạnh, thái giám nháy mắt đã hiểu, gã xoay nhẹ người chạy đi tìm Phượng Cửu Mộc.
“Vũ nhi, ngươi có thể nói cho phụ hoàng biết, ngươi là sao quen biết tiểu thú không?” Hoàng Thượng không đợi Phượng Vũ đáp lại liền phân phó nô tỳ chuẩn bị giấy, từ ái nói với Phượng Vũ: “Vũ nhi có thể một tay ôm nó, một tay lấy bút viết ra giấy.”
Sở Ngọc Quỳnh nhíu mi, tiểu thú này rốt cuộc có lai lịch gì. Tại sao Hoàng Thượng lại coi trọng nó như thế?
Phượng Vũ không viết, Hoàng Thượng lại khuyên hai câu nhưng cậu vẫn bất động. Ánh mắt Hoàng Thượng lạnh xuống, tính cách đứa nhỏ này thật đúng là quật cường.
Hoàng Thượng tính toán thời gian, không lâu lắm Phượng Cửu Mộc sẽ tới, y cũng không muốn ở đây “đấu” với Phượng Vũ. Nhìn đứa nhỏ này thành thật ôm tiểu thú, tiểu thú dường như cũng rất nghe lời đứa nhỏ này, tâm căng chặt của Hoàng Thượng được thả lỏng chút.
Hoàng Thượng cảm thấy mệt mỏi, y xoay người tìm ghế dựa nghỉ ngơi.
Cũng ngay lúc này.
Phượng Vũ sờ sờ cái đầu màu trắng của tiểu thú, bỗng nhiên xoay người dùng sức ném ra ngoài.
Cậu không biết nó có giá trị ra sao đối với phụ hoàng? Nhưng Phượng Vũ biết, nó hướng tới chính là tự do, cậu sinh ở hoàng cung không có cách nào quyết định vận mệnh bản thân, hy vọng tiểu thú gặp chuyện bất bình này có thể sống tự do.
Phượng Vũ nhìn tiểu thú càng ngày càng xa, cậu dường như không nghe thấy tiếng hô phẫn nộ của Hoàng thượng, cậu mỉm cười nhìn bóng dáng màu trắng của tiểu thú.
Tiểu thú là dân phi nhảy cao tay, Phượng Vũ vừa tung ra, nó liền duỗi thẳng chân, giống như một phi cơ nhỏ bay lượn trên không trung, thành công dừng ở một cây ngọc lan tươi tốt.
Tiểu thú chạy rất nhanh, lúc thái giám và cung nữ đuổi tới, nó liền biến mất vô tung vô ảnh.
Hoàng Thượng chạy nhanh ra gấp gáp hạ lệnh tìm kiếm, dọa đám thái giám, cung nữ cả người phát run điên cuồng tìm kiếm. Đến khi thân ảnh Phượng Cửu Mộc xuất hiện cũng không tìm được tiểu thú kia.
Hoàng Thượng thịnh nộ đạp một chân lên ngực Phượng Vũ: “Ngươi là một tên nghiệt tử, ngươi cũng biết đó là sủng thú của Mộc Vương đúng không?”
Thân hình gầy yếu của Phượng Vũ sao có thể chịu được một chân này của Hoàng thượng?
Cậu ngã trên mặt đất, phun ra một ngụm máu.
Sở Ngọc Quỳnh kinh hãi trừng lớn mắt, tiểu hung thú kia là sủng thú của Mộc vương sao?
Cô ta thiếu chút nữa đã phạm phải sai lầm giết chết tiểu thú.
Khó trách Hoàng Thượng lúc tiểu thú sắp bỏ mạng lại đẩy cô ra..
Sở Ngọc Quỳnh trong nội tâm sóng to gió lớn. Sau một lúc mới miễn cưỡng đè xuống, may mắn Phượng Vũ đã ném tiểu thú đi rồi, tức giận của Hoàng thượng chỉ biết phát trên người Phượng Vũ.
Cô đang mang thai, nếu Hoàng Thượng biết cô ta làm sai cũng sẽ không thật sự trách phạt nàng, càng sẽ không đem chuyện hôm nay của cô nói cho Mộc Vương biết.
Sở Ngọc Quỳnh làm mưa làm gió tại hậu cung, có Hoàng Thượng chống lưng, cô ta không sợ bất cứ thứ gì.
Có thể thấy được Phượng Cửu Mộc..
Hắn mặc một thân triều phục, thịnh thế mỹ nhan tắm mình dưới ánh mặt trời, lóa mắt giống như thiên thần, sâu thẳm trong mắt đen của hắn là hàn băng, mặc dù chỉ nhìn qua, Sở Ngọc Quỳnh đã hãi hùng khiếp vía rũ mắt xuống.
Mộc Vương là chiến thần thiên lân, tay cầm binh quyền, ngay cả Hoàng Thượng cũng không dám đắc tội huống chi cô chỉ là một phi tử ở hậu cung?
Cô ta phải nịnh bợ Phượng Cửu Mộc còn không kịp.
Thái Tử chưa phong, chỉ cần Phượng Cửu Mộc nói một câu, vị trí Thái Tử kia chính là hài nhi trong bụng cô.
Sở Ngọc Quỳnh rủ mắt xuống.
Hoàng Thượng hận Phượng Vũ thấu xương, nghiệt tử kia làm y vô pháp nói công đạo với Mộc Vương.
Phượng Cửu Mộc đi vào nhìn Hoàng thượng thịnh nộ, ánh mắt hẵn trầm trầm, tiểu thú giảo hoạt kia lại chạy.
Hoàng Thượng thở dài giải thích với Phượng Cửu Mộc, trách cứ chỉ vào Phượng Vũ.
Phượng Cửu Mộc rũ mắt nhìn thoáng qua Phượng Vũ, nam hài ngã trên mặt đất, môi và cằm dính máu tươi. Ánh mắt nam hài lại rất bình tĩnh, loại tĩnh mịch bình tĩnh không nên xuất hiện trên người một đứa trẻ chừng mười tuổi.
Phượng Cửu Mộc cũng không quản chuyện hậu cung Hoàng Thượng, sau khi nhìn thoáng qua Phượng Vũ liền lạnh nhạt thu hồi.
“Thần cáo lui.”
Phượng Cửu Mộc tâm tình không tốt, mất kiên nhẫn với Hoàng Thượng, hắn lạnh lùng nói xong xoay người liền đi.
Hoàng Thượng cứng đờ cảm nhận được lạnh lẽo trên người Phượng Cửu Mộc, oán hận y hắn với Phượng Vũ lại tăng thêm vài phần.
Phượng Cửu Mộc bước ra cửa chế tạo từ ngọc thạch bỗng nhiên dừng lại. Đồng tử hắn giãn ra, dừng ở hình ảnh nơi nào đó.