Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác

Chương 67: Phiên ngoại 1



Lại là một ngày ánh mặt trời rực rỡ, A Tài ngủ thẳng đến buổi trưa mới rời giường, cảm giác toàn thân vô cùng thoải mái.

“A Tài, A Tài….” Nghe được tiếng kêu kích động vang lên từ ngoài tiểu viện, A Tài biết chắc chắn không có chuyện tốt.

Quả nhiên vài giây sau, Cao Hành xuất hiện trong tiểu viện của hắn.

“Nhanh, đi mau, phát hiện thi thể.” Nói xong, kéo A Tài đi ra ngoài.

Sao người này thấy thi thể lại hưng phấn như vậy, A Tài buồn bực, một đường bị hắn kéo đến hiện trường.

A Tài ngồi xổm xuống nhìn thi thể nằm trên mặt đất, Cao Hành cũng ngồi xổm xuống theo.

“Lần này chắc chắn rất đau.” A Tài vuốt tóc trên trán người chết sang một bên, lộ ra vết thương bị vật cứng đánh. A Tài cúi sát đầu nhìn, trên trán người chết có bám đá vụn, “Xem ra hắn bị người ta dùng tảng đá đập bể đầu.” Cao Hành cũng nhìn về phía trước.

“Ngươi làm gì vậy?” A Tài nhìn Cao Hành, “Không ghi chép, nhìn cái gì?”

“Ca của ta và cha ta đều ra kinh, cho nên hôm nay ta là bộ khoái. Hôm nay hắn ghi chép giúp ngươi.” Nói xong, chỉ vào một thư sinh bên cạnh.

Thư sinh thấy hai người nhìn mình, nhe răng cười.

“A, hóa ra là lão hổ không ở nhà, hầu tử xưng vương a.” A Tài cười nói.

“Ngươi… Hừ, dù sao hôm nay ta là bộ khoái, án tử này do ta phụ trách, ta sẽ cho ngươi biết ta là hầu tử hay là lão hổ.” Cao Hành đứng người lên.

Cao Hành nhìn quần chúng tụ tập xung quanh, “Các ngươi, ai biết người này?”

“Hắn là du côn ở chợ rau này, tên là Tạp Mao.” Một đại thúc đứng phía trên nói.

Cao Hành tiến lên, “Ngươi biết hắn?”

“Người nơi này đều biết hắn, cách năm ngày hắn sẽ đến chợ rau thu phí bảo vệ, không đưa thì bị đập bể sạp. Bởi vì hắn to cao, tất cả mọi người không dám ngăn hắn.”

Cao Hành gật đầu, hóa ra là một tai họa.

“Hắn… Hắn đã chết?” Một quả phụ đẩy đám người ra, ngơ ngác nhìn nam nhân nằm trên mặt đất.

“Đúng vậy, ngươi là…?” Cao Hành nhìn nàng.

“Ta, ta không cố ý, ô ô ô….” Quả phụ đột nhiên khóc lên, “Là hắn, là hắn động tay động chân với ta, ta, ta chỉ là phản kháng. Ta….”

“Ngươi đừng khóc, từ từ nói.” Cao Hành an ủi nàng.

“Ta không phải, không phải cố ý, hắn, hắn muốn… Cho nên… Cho nên, ta chỉ tiện tay cầm tảng đá trên mặt đất, ta…. Không phải cố ý.. Thật sự.” Quả phụ vừa khóc sướt mướt vừa nói.

“Ý của ngươi là ngươi cầm tảng đá đập bể đầu hắn?” Cao Hành lặp lại một lần nữa.

“Đúng, … Nhưng không phải cố ý.” Quả phụ kêu gào.

Cao Hành liếc mắt nhìn nha dịch một bên, “Giải người đi.”

“Thần thám đại nhân, ta không thể không tiếc nuối nói cho ngươi biết, vết thương trên đầu không đủ để giết người. Cần cổ của người chết còn có vết thương bị vết đao xẹt qua….” Lời của A Tài khiến cho hai nha dịch đứng một bên sững sờ.

“Thật vậy chăng? Đa tạ đại nhân, đa tạ…” Quả phụ quỳ xuống đa tạ.

Cao Hành thì mặt mũi tràn đầy hắc tuyến. “Đao? Đao gì?”

“Có hương vị bánh chiên, còn có hạt vừng trên miệng vết thương.” A Tài lấy hạt vừng lên, nói.

“Bánh chiên? Ở chợ rau này ai bán bánh chiên?” Vừa dứt lời, một nam tử trong đám người đột nhiên bỏ chạy.

“Không được chạy…” Vì vậy Cao Hành nhanh như chớp truy người chạy trốn.

Rất nhanh, giải được người về hiện trường.

“Người có phải là do ngươi giết?” Cao Hành nghiêm nghị hỏi.

“Tiểu nhân… Đại nhân tha mạng cho tiểu nhân, là hắn, là hắn theo tiểu nhân đòi tiền… Tiền của tiểu nhân đều mua gạo và mì, không còn, hắn muốn đập bể sạp của tiểu nhân, tiểu nhân, tiểu nhân chỉ là lấy đao hù dọa hắn mà thôi, đó là không cẩn thận, thật sự không cẩn thận mới trúng hắn.” Nam tử giải thích.

“Không cẩn thận? Trở về nói với đại nhân.” Cao Hành liếc mắt, hai nha dịch lập tức bắt lấy nam tử trong tay hắn.

“Thần thám đại nhân,” Thanh âm của A Tài vang lên từ phía sau. “Thật xin lỗi lần nữa vì quấy rầy ngài, vết thương nơi cần cổ của người chết không chạm đến động mạch, cho nên đó cũng không phải nguyên nhân hắn chết.”

Cao Hành trán nổi đầy gần xanh, tức giận đến không thở được, nam tử kia nghe được mình vô tội cũng không dám hướng ngỗ tác nói lời cảm tạ vào lúc này, lặng lẽ đi sang một bên, lẫn vào trong đám người.

“Ngươi cố ý?” Cao Hành trừng mắt.

A Tài liếc hắn, vô tội nói, “Ta chỉ trình bày sự thật, không thể làm bẩn uy danh của đại nhân ngài a.”

“Di?”

“Lại sao vậy?”

“Ta vừa mới phát hiện hai dấu răng trên chân người chết, xem dấu răng, người chết hẳn là từng bị rắn cắn ….” A Tài phân tích.

“Rắn? Nơi này là kinh thành, rắn ở đâu có…” Nói đến đây đột nhiên thấy một nghệ nhân diễn xiếc đứng ở bên cạnh, trong tay mang theo một lồng trúc. “Trong tay ngươi là cái gì?”

“Là… Là rắn.” Nam tử trẻ tuổi run rẩy trả lời.

“A, là ngươi đúng không, nhất định là Tạp Mao cũng đòi ngươi tiền, ngươi bị đoạt, nên để rắn cắn hắn, vì vậy….” Cao Hành vừa nói vừa đi đến chỗ nam tử, nắm cổ áo nam tử, ép hỏi.

“Không….” Nam tử còn chưa nói hết.

“Đương nhiên không phải, miệng vết thương bị rắn cắn không có độc, làm sao có thể giết người.” A Tài dùng ngân châm kiểm tra, sau đó nói.

“Đúng,,, đúng vậy, đại nhân, răng của rắn đã sớm bị rút.”

“……”

“A… Dưới bàn chân của người chết hình như có vật gì đó.” A Tài cầm lấy một tiểu đao, cắt bỏ một chút miệng vết thương nơi lòng bàn chân của người chết, lấy vật màu đen ra, nhìn kỹ, hình như là…. Vội vàng móc một khối nam châm ra, “A, là sắt. Xem ra chân đối phương bị đinh sắt đâm, không xử lý vết thương tốt, bị uốn ván dẫn đến tử vong, thật là đáng thương a…..” Nói đến đây, A Tài quay sang muốn nói cho Cao Hành lý do đối phương chết, nhưng thấy biểu hiện của Cao Hành, hắn nuốt trở về. “Vậy, xong việc, ta đi ăn cơm trước.” Nói xong, ôm dụng cụ bỏ chạy.

Chỉ còn lại có Cao hành ‘Sư tử hống’, “A Tài……”

Ai bảo không chịu nghe hết kết quả nghiệm thi, sao có thể trách hắn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.