Đến khi Dung Sâm lột da lần thứ tư, lá phong ở Tê Long Sơn lại đỏ thêm một lần. Yến Chỉ Hoài đứng trên đám mây, nhìn Dung Sâm trong mây mù hiện ra nguyên hình xanh sẫm, toàn thân bao trùm lân phiến tinh tế, trên đầu một cặp sừng xinh đẹp, uy phong lẫm liệt.
Y đã sắp tiếp cận hình thái của rồng.
Đầu giao thật lớn vô cùng thân thiết cọ cọ hắn, hơi thở phát ra lay động góc áo hắn. Yến Chỉ Hoài híp mắt mỉm cười: “Ngươi to lớn như vậy còn muốn làm nũng, ta không chịu nổi đâu.”
Cặp mắt vàng nhạt kia có chút thẹn thùng chớp chớp, trong nháy mắt con giao khổng lồ lại biến về nam tử tuấn mỹ, Dung Sâm từ sau lưng ôm lấy Yến Chỉ Hoài, thấp giọng cười: “Lần lột da này thật đau muốn chết, mỗi lần đều giống như xương cốt cả người phải tan vỡ, liên tục đau đớn.”
Yến Chỉ Hoài không quay đầu, chỉ cười nói: “Sau này ngươi không cần lột da nữa.”
Giao yêu hơn chín trăm tuổi đã có thể xưng là giao long. Chỉ cần qua vài chục năm, Dung Sâm vượt qua một kiếp cuối cùng rồi thì có thể thăng thiên làm long.
Ba trăm năm, Yến Chỉ Hoài chưa bao giờ rời khỏi Dung Sâm. Bọn họ cùng nhau đi qua rất nhiều địa phương, uống qua mỹ tửu Giang Nam, thấy qua tuyết bay phía Bắc, nếm hết mỹ thực nhân gian, ngắm nhìn cảnh đẹp thiên hạ. Những chuyện tình nhân trong thiên hạ có thể làm, cùng lắm cũng chỉ thế này thôi.
Hắn nghĩ, nếu hắn cùng Dung Sâm có thể vĩnh viễn ở bên nhau như vậy thì tốt quá.
Chỉ cần ở cạnh người kia, cho dù đi đâu cũng tốt, làm gì cũng được, tùy ý ngồi dựa vào nhau cũng thấy thỏa mãn.
Trước kia Yến Chỉ Hoài cũng không biết, thì ra cảm giác lưỡng tình tương duyệt chính là như vậy.
Một kiếp hắn làm người, bởi vì nhà nghèo nên thuở nhỏ liền bị cha mẹ bán vào đạo quan. Lớn lên bên sư phó và các vị sư huynh đệ, chỉ biết phải một lòng cầu đạo. Cho đến khi bị quân vương thiếu niên kia quấn lấy, phải đối mặt với cảm tình kịch liệt mà điên cuồng như vậy, ngay cả tự do cũng bị tước đoạt, không còn chút tôn nghiêm, đến cuối cùng vẫn phân không rõ là yêu hay hận Dung Sâm.
Dây dưa không dứt, người nọ vùi hài cốt xuống hoàng thổ, mà hắn trốn vào thâm sơn rồi tu luyện thành tiên.
Năm đó sư phó của hắn từng nói với hắn, người tu đạo thường đau trời xót đất. Ngươi có thể yêu mến thiên hạ chúng sinh, nhưng không được rơi vào tình kiếp. Nếu bị che mắt, không thấy Thái Sơn, sẽ hủy đi sự tu hành của ngươi.
Hắn đã nói: đệ tử biết, đệ tử sẽ không tự hủy đạo hạnh của mình.
Khi đó hắn chưa gặp Dung Sâm, không biết đó là tâm ma đã được định trước. Không biết tư vị động tình là như thế nào, không biết thích một người, dù là thần tiên cũng khó kiềm chế nổi bản thân.
Dung Sâm không hề biết, vào lần cuối cùng y lột da, sau khi y đau đến ngất đi, Lăng Hoa tiên quân đã ghé qua. Khi đó Yến Chỉ Hoài đang toàn tâm cẩn thận trông chừng y, ngay cả kết giới ở động khẩu bị phá rồi có người tiến vào cũng không phát giác.
Lăng Hoa tiên quân nghiêm mặt đứng sau bọn họ, tầm mắt từ trên người Dung Sâm mê man bất tỉnh chuyển qua Yến Chỉ Hoài căn bản không hay biết hắn vào được, cuối cùng mở miệng: “Lâm Hư.”
Yến Chỉ Hoài bị dọa sợ, quay lại thấy Lăng Hoa tiên quân, nhẹ nhõm thở dài một hơi, cười nói: “Sao lại đột nhiên tới đây?” Thấy vẻ mặt hắn không giống lúc thường ngày, liền nghi hoặc hỏi, “Sao sắc mặt ngươi khó coi quá vậy, chẳng lẽ thiên giới đã gặp chuyện gì ư?”
Lăng Hoa tiên quân trầm mặc trong chốc lát, mới mở miệng nói: “Lâm Hư, ta đã sớm khuyên ngươi đừng quá gắn bó với yêu giao này. Ngươi nói ngươi biết chừng mực, không dễ dàng sa vào tâm ma. Vậy bây giờ là sao? Ngươi còn dám nói ngươi không có tư tình với y?”
Yến Chỉ Hoài biến sắc, nhưng vẫn trấn định nói: “Ta và y trong sạch thuần khiết, làm sao lại có tư tình được.”
Lăng Hoa tiên quân trừng hắn: “Ngươi lừa chính mình, hay là lừa ta?”
Yến Chỉ Hoài nhíu mày, Lăng Hoa tiên quân thở dài: “Ngươi là chân quân thượng giới, nghĩ rằng rời xa Thiên đình thì không ai biết việc làm của ngươi sao? Lục đinh lục giáp, tứ trị công tào, đi tuần tứ phương. Tất cả mọi chuyện phát sinh trong nhân gian đều không trốn thoát tai mắt của họ. Ngươi và yêu giao này tránh ở đây tiêu dao, sớm muộn gì cũng bị Thiên đế biết được. Nghe ta một câu, lúc này quay đầu vẫn còn kịp, hay ngươi muốn đợi đến lúc Thiên đế tức giận, sai thần tướng tới bắt ngươi về Thiên đình?”
Yến Chỉ Hoài lắc đầu: “Ta vẫn chưa phạm vào Thiên luật, sao lại bị bắt về Thiên đình? Ngươi tin cũng được, không tin cũng thế, ta với Dung Sâm trong sạch thuần khiết, không hề tư tình.”
“Lời nói không xuất phát từ tâm.” Lăng Hoa tiên quân lạnh lùng nói, “Nếu ngươi thay y cản Thiên kiếp, tương lai đến trước mặt Thiên đế, vẫn nói mình không hề có tư tình với y?”
Yến Chỉ Hoài cả kinh, Lăng Hoa tiên quân liếc hắn, nói: “Đừng gạt ta nữa, ta biết ngươi đã sớm tính toán tốt. Ngươi muốn thay y đỡ Thiên kiếp, giúp y hóa rồng.” Quay đầu oán hận nói, “Ngươi có từng nghĩ đến, Lôi trảm Thiên tru kiếp, chỉ dựa vào ngươi thì có thể ngăn cản được sao?”
Thảo nào lúc trước Yến Chỉ Hoài nói như đinh đóng cột, có hắn hỗ trợ, yêu giao này nhất định có thể hóa thành thần long. Hắn có thể hỗ trợ như thế nào? Còn không phải ỷ vào tu vi ngàn năm, thân thể Thái Ất kim tiên, thay y đỡ Lôi trảm Thiên tru kiếp kia. Trên đời này sao lại có kẻ ngu dốt như vậy, không, thần tiên ngu dốt, y nghĩ rằng lúc đó Lôi chỉ tùy tùy tiện tiện đánh xuống, phất phất tay áo thì chắn được sao?
Vô số yêu thú tu luyện ngàn năm, đạo hạnh cao thâm, còn không phải bị phách hồn phi phách tán, hôi phi yên diệt dưới Lôi trảm Thiên tru kiếp. Cho dù ngươi là thần tiên, cho dù ngươi thật sự chặn được Thiên kiếp, vậy thì hậu quả nhất định rất thê thảm?
Huống chi, ngươi vì y làm nhiều việc như vậy, sau khi y hóa rồng rồi vào Hoán long trì, rửa hết chuyện cũ, cái gì cũng không nhớ rõ. Ngươi lại đạo hạnh bị hủy hết cũng được, vì y bị phạt cũng thế, với y mà nói cũng chỉ là người dưng không quan hệ. Khi đó, ngươi thật sự sẽ không đau lòng, sẽ không hối hận sao?
Lăng Hoa tiên quân thật muốn hung hăng rống những lời này vào lỗ tai Yến Chỉ Hoài. Nhưng hắn nhìn thấy vẻ mặt Yến Chỉ Hoài, liền biết hắn có nói gì cũng vô dụng.
Vẻ mặt lạnh nhạt trấn định như vậy, thậm chí còn cười cười với hắn.
“Uy lực của Lôi trảm Thiên tru kiếp, sao ta không biết chứ. Ngươi yên tâm, ta đã sớm chuẩn bị vẹn toàn.” Yến Chỉ Hoài nói rất tùy ý, “Nếu không mạng của ta… ”
Cho dù tu hành bị hủy thì sao? Tu lại là được rồi. Bị mang về Thiên đình chịu phạt thì sao? Cho dù tước bỏ danh hiệu chân quân của hắn, biếm hắn đến hạ giới làm thổ thần nho nhỏ cũng không sao cả.
Cho dù Dung Sâm không còn nhớ rõ hắn, nhưng hắn còn nhớ rõ tất cả của bọn họ, cho dù ngàn năm vạn năm, khi hắn muốn gặp y, liền có thể nhìn thấy y, sẽ không phải lo lắng không biết khi nào Dung Sâm vĩnh viễn biến mất trước mặt hắn.
Đối với tiên nhân hưởng thụ sinh mệnh vô tận mà nói, có lẽ vĩnh viễn cũng vô pháp cảm nhận thống khổ ‘sinh ly tử biệt’. Chính là một khi động tình, chuyện thống khổ nhất chính là không thể không đối mặt với sinh ly tử biệt.
Chẳng qua Dung Sâm đã quên hắn mà thôi.
Dù sao lúc hắn chắn Thiên kiếp, sẽ hôi phi yên diệt, hồn phi phách tán.
Lăng Hoa tiên quân oán hận rời đi, chỉ bỏ lại một câu: “Thật không hiểu có phải kiếp trước ngươi thiếu nợ yêu giao này, thật sự đáng giá sao? Ngươi còn cười được, tương lai sẽ có lúc ngươi hối hận!”
Khi đi đến cửa động, hắn vẫn không đành lòng, thấp giọng nói: “Tương lai ngươi…… thay y cản Thiên kiếp, trước mặt Thiên đế không thể dối gạt được, cứ chịu nhận lỗi rồi bị phạt, ta chờ ngươi về tìm ta uống rượu.”
Yến Chỉ Hoài trầm mặc không nói, nhìn thân ảnh Lăng Hoa tiên quân biến mất ngoài động.
Dung Sâm tỉnh lại, nhìn thấy Yến Chỉ Hoài dường như không có việc gì, y liền có chút ngượng ngùng, thầm nghĩ mình cũng sắp phi thăng hóa rồng, cư nhiên còn vì lột da đã đau đến ngất đi, quá mất mặt a.
Nhăn nhăn nhó nhó, hiện nguyên hình trước mặt Yến Chỉ Hoài. Tiếp đó Yến Chỉ Hoài an ủi y, nói về sau ngươi không cần lột da nữa, bởi vì Thiên kiếp sẽ tới rất nhanh. Thành long xong, sẽ không cần chịu đau khổ do lột da.
Dung Sâm cảm thấy rất vui vẻ, không phải vì sau này không cần chịu đựng thống khổ của lột da, mà là Yến Chỉ Hoài đã từng nói, chờ y được phong Long quân, bọn họ có thể vĩnh viễn ở bên nhau.
Y thậm chí chờ mong Thiên kiếp có thể nhanh chóng tới. Y chỉ cách hạnh phúc vĩnh hằng một bước nữa thôi.
*lân phiến: vảy rồng
*lưỡng tình tương duyệt: tình cảm song phương, hai bên cùng có tình cảm với nhau
*Lục đinh lục giáp: là 12 tên về nam thần và nữ thần, lục đinh là nữ thần, lục giáp là nam thần, có ý kiến khác cho rằng lục giáp là thần tướng còn lục binh là thiên binh, có nhiệm vụ gần giống như thiên lôi, đã được nhắc đến trong Tây du kí và Tam quốc diễn nghĩahttp://tamlinhvahanhphuc.forumotion.net/t539-topic
*Tứ trị công tào: 4 vị thần trông coi về thời gian trên thiên đình: