Đường Chân Trời

Chương 52: Phiên ngoại: Dụ thanh



DỊCH: MIN

DỤ THANH (1)

q

Từ rất lâu trước đó, Dụ Thanh đã biết vận mệnh của mình là gì.

Là từ giây phút nào bắt đâu nhỉ?

Anh cũng không nhớ rõ nữa.

Có lẽ bắt đầu khoảnh khắc trơ mắt nhìn anh trai mình bị dòng nước cuốn trôi đi mà lại bó tay bất lực, hoặc là bắt đầu từ khi tinh thần của mẹ anh sụp đổ không thể không vô số thuốc thang.

Anh giống như trưởng thành trong một đêm.

Bố anh đi cùng mẹ anh ra nước ngoài, để lại một căn biệt thự, hằng tháng đều sẽ chuyển cho anh một số tiền mà anh dùng không hết.

Dường như anh đã sớm có được cuộc sống tự do mà rất nhiều người khát vọng, nhưng nó lại giống như vĩnh viễn bị giam cầm trong mùa hè mà anh trai mất đi.

Hoặc là nói nó đã chết theo anh ấy.

Trong lòng anh có kiêu ngạo, cho nên anh không muốn bày tỏ nỗi cô độc của mình, nhưng mỗi khi tới ngày lễ Tết, mỗi khi bên ngoài vang lên tiếng pháo hoa, anh vẫn cảm thấy nội tâm của mình cuộn trào nỗi trống rỗng khó mà ngăn cản được.

Anh nghĩ, có lẽ là căn nhà này quá đỗi rộng lớn.

Anh cô độc, nhưng anh cũng rất ưu tú.

Thành tích của anh từ nhỏ tới lớn luôn xuất sắc, các loại giấy chứng nhận bằng khen nhận được một xấp, nhưng lại bị xếp vào một góc khuất không tên mặc cho nó dính bụi.

Anh không hiểu nổi những người khác sao lại mừng vui vì một tờ giấy khen như thế, đối với anh mà nói, đó chỉ là một tờ giấy mà thôi.

Lần đầu tiên chú ý tới Liên Vị Chi, hình như là trong lúc này, hồi ấy anh vừa giành được giải nhất cuộc thi dương cầm nào đó của thành phố, chủ nhiệm lớp vô cùng phấn khởi tự hào trao giấy khen cho anh.

Đối với anh mà nói đó là một chuyện cỏn con không đáng nhắc tới, nhưng Liên Vị Chi lại thấy ngạc nhiên không ngừng.

Cô giơ tờ giấy khen đó cả một phút đồng hồ, trong khoảng thời gian đó luôn liến thoắng không ngơi.

“Là giải nhất thật này!”

“Dụ Thanh, cậu là thần tiên sao mà cái gì cũng biết vậy?”

“Cậu có thể đàn khúc dương cầm mà tôi thích không, chính là cái gì ấy nhỉ….”

Lúc đó Dụ Thanh đương giải một đề toán, trên lý luận mà nói anh rất ghét bị người ta làm phiền, nhưng anh phát hiện bản thân không hề ghét Liên Vị Chi ầm ĩ.

“Tôi dán nó lên giúp cậu nhé, trên tường ấy!” Cuối cùng Liên Vị Chi nói.

Nhìn gương mặt hưng phấn không thôi kia, Dụ Thanh đành nuốt câu nói “thực ra trong nhà tôi còn có giải thi tỉnh nữa” , mà là nói: “Được đó, dán vào đâu.”

Tiếp theo đó, Dụ Thanh chỉ nhìn Liên Vị Chi chui qua chui lại trong phòng hoc hệt như con khỉ, cầm lấy giấy khen áng chừng.

Vòng đi đến cuối cùng lại quay về.

“Dán luôn trên vách tường cạnh bàn học của hai ta, như thế mỗi ngày đều có thể nhìn thấy rồi!”

Liên Vị Chi cẩn thận dè dặt dùng băng dính trong suốt dán tờ giấy khen đó lên tường, mà sau đó ngoảnh lại hỏi anh: “Cậu xuất sắc giành được biết bao nhiêu giải thưởng thế này, bố mẹ cậu lại chẳng dán chật hết tường trong nhà à?”

Dụ Thanh ngây người ra, trong đầu anh xẹt qua những chiếc cúp bằng khen bị anh tiện tay vứt trong góc khuất, dường như bọn chúng chưa từng được người ta quý trọng bao giờ.

Giống hệt như anh vậy.

Còn về việc được người ta tỉ mỉ cất giữ chăm sóc cẩn thận, miết thẳng những chỗ bị quăn góc xung quanh, sau đó dán lên trên tường, dường như đó chỉ xuất hiện trong những câu chuyện cổ tích mà thôi.

Có lẽ anh cảm thấy bản thân cụt đường rồi mới hỏi ra câu nói kia, “Cậu còn muốn không, trong nhà tôi vẫn còn.”

Thậm chí còn bổ sung thêm hai chữ: “Rất nhiều.”

Hệt như đứa trẻ chia sẻ đồ chơi với bạn nhỏ mà mình yêu mến.

Cô lại chống má lên tiếp tục nói với anh: “Vậy rốt cuộc cậu có thể đàn bản dương cầm mà tôi thích không đây.”

Có lẽ đôi mắt cô ngày hôm ấy quá đẹp đẽ, hoặc giả ánh mặt trời hôm đó quá tuyệt vời, Dụ Thanh nghe thấy giọng nói của bản thân mình:

“Được.”

DỤ THANH (2)

Thực ra ấn tượng của Dụ Thanh khi lần đầu gặp Liên Vị Chi chẳng tốt lành gì.

Cô gái nằm bò trên bàn ngủ khò khò, phản ứng đầu tiên sau khi tỉnh lại là bực bội đạp lên chân bàn.

Đầu tóc khô cứng, con người cũng nóng nảy, dường như trên mặt còn tự động dán lên cái mác “không dễ chọc” .

Giây phút ấy, dường như anh đã hiểu ra tiếng thở dài sau câu nói “Đối với bạn cùng bàn mới có thể giúp thì giúp, không được thì quên đi” của chủ nhiệm lớp rồi.

Trước nay bạn cùng bàn của Dụ Thanh đều chỉ là con trai, bỗng chốc anh không rõ nên chung đụng với con gái như thế nào.

Nhưng anh nghĩ lần đầu tiên gặp mặt vẫn nên lịch sự một chút, vậy nên anh mở miệng nói đã giúp cô nhận sách mới rồi.

Bực bội phiền chán trong tưởng tượng không hề xuất hiện, cô gái chỉ im lặng gật đầu, rồi nói một tiếng “ờ” .

Sau này, càng tiếp xúc anh càng phát hiện cô không hề giống như trong lời đồn, tính tình không tốt lại còn lập dị.

Thực ra cô rất thích cười, thích làm biếng lúc chạy vòng quanh trong giờ thể dục, thích giả vờ nghiêm túc vẽ vời lên tập vở trong tiết học.

Cô thích hùng hồn nói “tôi vì vì sự xuất sắc của cậu nên mới thi nát đến thế được không” trong lúc tôi cảm thán phiếu thành tích của cô không đạt chuẩn.

Cô thích việc đanh mặt nói “không sao cả” khi bị người ta không cẩn thận va vào, nhưng khi quay về đến bên cạnh anh dường như vùi cả đầu xuống gầm bàn, nhăn mặt lẩm bẩm nói “đau quá, đau chết mất….”

Mà khi Dụ Thanh ý thức được điểm này anh cũng biết được bản thân mình đối xử với cô không bình thường.

Cô luôn nói anh tốt như thế nào, thế nhưng trong lòng Dụ Thanh biết, cô mới là người cứu vớt lấy anh.

Anh đã từng cho rằng bản thân còn một đống thời gian, cho nên cho dù hiện giờ không nói, tương lai cũng vẫn còn cơ hội.

Thi tốt nghiệp cho tốt, dạy kèm cho cô gái ngày nào cũng chỉ biết ngủ cho đến khi có thể thi vào cùng một trường đại học với anh, đó là ước mơ nơi sâu thẳm nhất trong lòng của Dụ Thanh năm lớp 12.

Thế nhưng dường như ông trời luôn thích trêu cợt con người.

Cô gái thắt bím tóc đuôi ngựa cao cao, chiếc áo đồng phục rộng rãi bị gió thổi tung lên, khiến cho cả người cô trở nên nhỏ nhắn hơn bao giờ hết.

Cô cười như híp cả mắt lại, nói: “Dụ Thanh, mai gặp lại nhé!”

Anh cũng gật đầu nói được.

Thế nhưng đó đã trở thành lần cuối cùng bọn họ gặp mặt.

Có những lúc anh nghĩ, như vậy cũng tốt, như vậy ở trong lòng cô, Dụ Thanh vĩnh viễn là chàng thiếu niên 17, 18 tuổi, vĩnh viễn rực rỡ sáng sủa.

Sẽ không bị nỗi áy náy mười mấy năm đè nén không thở nổi, sẽ không nhìn thấy cảnh mẹ mình sụp đổ đến mức hai tay run rẩy, sẽ không cãi nhau với bố rồi đẩy cửa ra ngoài, đứng trên đường phố nơi đất khách quê người nhếch nhác không thôi.

Niên thiếu không hiểu ý tứ trong lời ca, lúc hiểu được thì cảnh còn người mất.

Cuối cùng anh cũng hiểu ra trong những bộ phim điện ảnh mà trước kia từng xem, nhân vật chính già nua nói ra câu đó “Tôi chỉ nguyện người ấy nhớ được dáng vẻ lúc ban đầu của tôi” là có nghĩa gì.

Trước khi ra nước ngoài, người duy nhất tới đưa tiễn anh là Lâm Tử Tiêu, rõ ràng không nói cho ai cả, nhưng tên nhóc này luôn có cách để biết được những thứ này.

Dụ Thanh bước tới vỗ lên vai của cậu ta, sau đó nói: “Trước kia tôi luôn nghĩ bản thân đã đủ may mắn rồi, nhưng hiện giờ tôi thực sự hâm mộ cậu.”

Chàng trai ngày thường luôn treo nụ cười trên môi lần đầu tiên xuất hiện vẻ lạnh lùng, cậu ta hỏi: “Vậy Liên Vị Chi thì sao, cậu ấy phải làm thế nào? Cậu ấy vẫn đang đợi cậu đấy.”

Khi ấy anh nói gì nhỉ?

Ồ, nhớ ra rồi. Lúc ấy anh nói là, xin lỗi.

Sau đó, một cú đấm cứ như vậy xuất hiện trên gương mặt anh, sức lực rất lớn, khiến anh ngã nhoài xuống đất.

Bên cạnh vâng lên tiếng hô của người qua đường, thế nhưng anh không đánh lại, thậm chí trong lòng còn ngầm đồng tình….

Đánh đẹp lắm, quả thực là đẹp, bản thân anh chẳng phải chính là một thằng khốn hay sao?

Anh đứng dậy, phủi đi bụi bặm trên quần áo, cười cười, anh nghĩ nụ cười đó có lẽ trông vô cùng gượng gạo, nếu không Lâm Tử Tiêu nên đánh thêm một quyền nữa mới đúng.

Thế nhưng Lâm Tử Tiêu chỉ nói: “Cú đấm này là trừng phạt vì làm anh em không từ mà biệt, còn về những thứ cậu nợ cậu ấy, tự cậu trả lại đi.”. truyện đam mỹ

Trả lại?

Trả thế nào?

Nói cho cô biết, thực ra anh đã thực sự từng nghĩ tới chuyện tới đại học A không phải lừa cô sao?

Hay là nói cho cô biết, thực ra trong những năm tháng anh đón nhận niềm yêu thích cũng đang lặng lẽ thích cô?

Quên đi thôi.

Đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Dụ Thanh không trả lời, mỗi lần bước vào giấc mộng giữa đêm, dường như anh đều có thể nhìn thấy gương mặt của cô gái, nở nụ cười rực rỡ nhường ấy, gọi tên anh hết lần này đến lần khác.

Mơ thấy cô cầm lấy chiếc khăn len đan xấu hoắc đó, đích thân quàng lên cổ anh, sau đó cười hỏi anh có phải còn lời muốn nói hay không.

Anh thích em.

Anh thích em….

Anh muốn lên tiếng, nhưng phát hiện có cố gắng thế nào cũng không mở được miệng, mãi đến khi người trong giấc mộng trở nên nhạt nhòa, dần dần trôi xa.

Sau đó bừng tỉnh lại, cả đầu toàn là mồ hôi.

Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện trời đã sáng tự khi nào.

DỤ THANH (3)

Một phong thư vĩnh viễn không bao giờ gửi đi được:

“Thứ bảy tối qua, cuộc họp vốn tưởng rằng cần đến 10 giờ kết thúc đã kết thúc từ lúc 8h rồi, hiếm khi tôi có được cho mình thời gian hai tiếng rảnh rỗi.

Ra khỏi tòa nhà công ty, tôi bâng quơ đi trên phố.

Cách công ty không xa có một trường quốc tế, rất nhiều du học sinh ở đó, thi thoảng có thể nhìn thấy mấy người Trung Quốc, ở nơi đất khách quên người nhìn thấy gương mặt người Hoa luôn thấy thân thiết hơn, chẳng biết có phải do nguyên nhân này không, ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi đi về hướng đó.

Đang lúc tan học, cánh cổng trường mở rộng, mấy học sinh đeo cặp sách đi ra ngoài.

Đồng phục của bọn họ rất đẹp đẽ tinh tế, chẳng giống chúng ta tẹo nào.

Quần áo dài tay màu xanh trắng xen kẽ, trừ bỏ việc nó không dễ bắt bẩn thì chẳng còn ưu điểm nào khác.

Buổi trưa hôm ấy em làm đề toán, viết mãi viết mãi rồi ngủ mất, thế nhưng trong tay vẫn nắm chặt cây bút, không cẩn thận quệt lên quần áo của tôi, sau khi em tỉnh lại nhìn thấy vệt bẩn ấy, dường như nhìn thấy thứ gì lạ lùng lắm, em nói:

“Oa, thì ra Dụ Thanh cậu cũng sẽ quệt vào tay áo này!”

Tôi bất lực, lại không biết phản bác thế nào, trong lòng nghĩ thầm sớm muộn gì cũng có ngày để em giặt sạch nó cho tôi.

Nghĩ đến đây, tôi bỗng nhiên dừng chân lại.

Đột nhiên, một trận cười đồ bỗng ập tới gần.

Đợi đến khi tôi phản ứng lại thì đám sinh viên ấy đã đi về phía tôi, cô gái phía sau lưng tôi cũng không cẩn thận đụng vào lưng tôi.

Tôi quay đầu, là một học sinh cấp ba buộc tóc đuôi ngựa cao, mang gương mặt của người Hoa.

Cô gái đó đường hoàng cúi gập người về phía tôi, cười nói một câu “sorry” , sau đó lại cười đùa với bạn bè mình đi xa mất.

Tôi nhìn bóng lưng của cô gái đó, dường như có chút thất thần.

Tôi nghĩ, tôi đã qua cái độ tuổi mà chạy quanh trên sân vận động cả người ướt mồ hôi ấy rồi, thế nhưng tôi vĩnh viễn nhớ em được em của khi ấy.

Mà khoảnh khắc ấy, dường như tôi nhìn thấy gương mặt em trên người cô gái đó.

Hai mươi mấy năm thời gian từ tòa nhà dạy học nhảy ra cả người đầy vui mừng, tan tành thành từng đốm sao.

Quá đỗi vội vã.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.