[Anh ơi đi chậm thôi!”
Kỳ Ngọc ở phía sau vừa giậm đôi chân chắn ngủn vừa hét lên.
“Em cứ ngoan ngoãn ở trong nhà đi, đừng theo anh!”
Tôi tên là Kỳ Ngôn, đi theo sau lưng tôi là em gái tôi Kỳ Ngọc.
Mười mấy năm nay, tôi vô số lần suy nghĩ xem tại sao bố mẹ lại sinh ra nó, vừa dính người lại còn thích khóc.
Giống như hôm nay, tôi khó khắn lắm mới trốn khỏi tiết dạy kèm một với một, trốn khỏi tầm mắt của quản gia chạy ra ngoài, nó cứ nhất quyết đi theo tôi.
Đã mười mây tuổi đầu rồi, cả ngày không phải khóc thì là nhõng nhẽo, thực sự muốn dẫn nó tới bệnh viện để kiểm tra trí thông minh.
Tôi mất kiên nhẫn đứng tại chỗ, mãi đến khi Kỳ Ngọc dùng bàn tay múp míp của nó ôm lấy cánh tay tôi.
“Anh ơi, chúng ta đang ở đâu đây?”
Chúng tôi đứng bên lề đường, bên cạnh là lan can được quây thành tường, xuyên qua lan can màu đen có thể nhìn thấy rõ sân vận động ồn ào náo nhiệt.
“Đây là trường học đó!”
Hai mắt Kỳ Ngọc sáng rực lên, khẽ hò hét.
Vì nguyên nhân gia đình, nên từ nhỏ tới lớn chúng tôi đều phải học phụ đạo riêng, Kỳ Ngọc cần học đủ các môn nghệ thuật, mà tôi một nửa thời gian đều đang học tập làm thế nào để tiếp quản công ty.
Còn về cuộc sống nơi sân trường như người bình thường kia, chúng tôi chưa từng được trải nghiệm.
Tôi khoanh tay nhìn đứa em gái thấp hơn mình một cái đầu, giọng điệu hơi mất kiên nhẫn: “Xem xong chưa, xem xong thi đi.”
Thế nhưng lần này Kỳ Ngọc lại làm lơ lời tôi nói.
“Anh, anh nhìn kìa! Cô gái đó trông giống chị Hạ lắm.”
Tôi nhìn theo tay chỉ của nó, thế nhưng trong mắt bắt được hình ảnh lại là một gương mặt quen thuộc.
“Đó chẳng phải là Lâm Tử Tiêu hay sao?”
Gia thế của tôi và Lâm Tử Tiêu không kém nhau là mấy, việc làm ăn trong nhà cũng thường xuyên qua lại, nhưng cậu ta được bố mẹ nuôi thả từ nhỏ đến lớn, mang bộ dáng của một hỗn thế ma vương.
Thế nhưng giờ phút này, tôi lại nhìn thấy cậu ta ôm đầu ngồi xuổm xuống đất, mà có một cô gái đang chống nạnh đứng trước mặt cậu ta, có vẻ như rất tức tối.
Cô gái kia có vẻ ngoài thanh tú, chẳng qua giờ phút này bộ dạng như muốn ăn thịt người vậy.
….Thoạt nhìn, đúng là khá giống Vu Hạ.
Tôi quay đầu hỏi Kỳ Ngọc, “Em từng gặp cô ấy chưa, là họ hàng nhà Vu Hạ hả?”
Kỳ Ngọc tì mặt lên kẽ hở lan can tới mức biến dạng, nói chuyện cũng không rõ rang: “Sao có thể chứ, nếu như là họ hàng của chị Hạ, làm sao mà chúng ta chưa gặp được.”
Mẹ của Vu Hạ là bạn tốt mấy chục năm của mẹ tôi, cho nên quan hệ giữa hai nhà cực kì tốt, ba chúng tôi cũng lớn lên cùng nhau.
Chẳng qua cô ấy chơi chung với Kỳ Ngọc nhiều hơn, cũng có vẻ ngốc nghếch như nó.
Năm ngoái cô ấy đã đi du học ở nước ngoài, trước khi đi còn đỏ mắt để lại cho Kỳ Ngọc một bức ảnh, Kỳ Ngọc sợ mình làm mất, nên giao nó cho tôi.
Tôi đặt bức ảnh đó lên tủ đầu giường cùng với bức ảnh cả gia đình, tôi nghĩ cho dù nói thế nào, cô ấy cũng coi như là em gái tôi.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ tên hỗn thế ma vương Lâm Tử Tiêu này cuối cũng cũng có người trị được, lần sau gặp mặt phải cười nhạo cậu ta, thì Lâm Tử Tiêu đang ngồi dưới đất bỗng đứng phắt lên.
Biên độ động tác của cậu ta rất lớn, nhưng lại rất nhẹ, đập một phát lên trán cô gái kia, rồi hét to:
“Bị tôi lừa rồi chứ! Liên Vị Chi! Đồ ngốc!”
Sau đó xoay người chạy mất.
Cô gái kia ngây người tại chỗ mấy giây sau đó nhấc chân đuổi theo, “A a a a Lâm Tử Tiêu, đừng để tôi tóm được cậu!”
Bóng dáng của bọn họ càng ngày càng xa, nhân lúc trước khi Kỳ Ngọc quay đầu nhìn tôi, tôi đã cụp mặt về.
“Anh ơi, đây là cuộc sống nơi sân trường sao? Em hâm mộ quá, còn anh thì sao?”
“Không hâm mộ.”
“Thật sao, thật sao, trông có vẻ rất thú vị đó.”
Tôi không nói thêm gì nữa.
Gặp lại Liên Vị Chi lần nữa, là ở trong tiệm cà phê trước cổng đại học A vào mấy năm sau, xuyên qua cánh cửa kính sát đất, tôi thấy cô ấy đều mỉm cười với từng vị khách.
Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi bước chân vào đó.
Tôi vừa mới mở xong cuộc họp đi ngang qua, trên người vẫn còn mặc đồ tây đeo đồng hồ, bộ dạng thế này quả thực khiến rất nhiều người chú ý.
Thực ra tôi rất muốn nói cho cô gái lễ tân kia biết, giọng nói của cô thực sự rất to, tôi đều có thể nghe thấy cô ta hưng phấn thế nào khi nói cho Liên Vị chi phán đoán về giá của chiếc đồng hồ.
Thế nhưng trong lòng, lại bất giác để bụng tới câu trả lời của một người khác.
Hình như cô chỉ “ừ” một tiếng, sau đó nói: “Thế hả? Khá đắt nhỉ, nhưng tôi không biết mấy hiệu này.”
Rất qua loa.
Nhưng bóng dáng của cô gái đuổi theo hỗn thế ma vương Lâm Tử Tiêu chồng chéo vào nhau, khiến tôi cảm thấy, chính là cô ấy.
Có lẽ là vận mệnh an bài, là cô ấy bưng cà phê tới cho tôi.
Tôi không khỏi ngẩng đầu nhìn cô ấy, thế nhưng lại phát hiện cô ấy cũng nhìn tôi.
Cho dù đã biết tên cô ấy, cho dù khung cảnh ngày hôm ấy lặp đi lặp lại vô số lần trong mấy năm nay, tôi vẫn cất tiếng hỏi.
Tôi hỏi: “Em tên là gì?”
“Liên Vị Chi.”
Từ nhỏ đến lớn, có vô số các cô gái vây quanh tôi.
Gần như tôi chỉ cần đứng ở nơi đó, chỉ cần mang cái họ “Kỳ” này, bọn họ sẽ tự động nhào lên.
Cho nên tôi chưa từng theo đuổi con gái, cũng không biết làm thế nào mới đối xử tốt với cô ấy.
Tôi chỉ biết mua rất nhiều quà, hủy bỏ hàng loạt các hoạt động để ngồi trong tiệm cà phê cả ngày.
Khi xin được phương thức liên lạc của Liên Vị Chi tôi lại chuyển tiền cho cô ấy, chuyển rất nhiều rất nhiều tiền, muốn để cho cô ấy mua quần áo đẹp, muốn khiến cho cô ấy vui vẻ.
Những người phụ nữ không mời mà đến kia, hoặc là nhìn trúng tiền của tôi, hoặc là nhìn trúng gia thế của tôi.
Thế nhưng ánh mắt của Liên Vị Chi ngày ấy khiến tôi cảm thấy, liệu có phải cô ấy cũng có chút thích tôi không?
Mãi cho đến một ngày, cuối cùng cô ấy không bưng cà phê dừng bên cạnh tôi mấy giây nữa, mà ngồi thẳng xuống ghế đối diện với tôi.
Cô ấy nhìn tôi, sau đó hỏi: “Kỳ Ngôn, có phải anh muốn yêu đương với em không?”
Năm đó tôi đã 24 tuổi, nhưng vẫn khẩn trương tới mức nói không ra lời.
Là ngạc nhiên? Là vui vẻ?
Có lẽ đều có.
Mãi đến khi tôi nghe thấy giọng nói của mình: “Phải.”
Sau khi xác nhận quan hệ, việc đầu tiên tôi làm là cắt đứt liên hệ với tất cả những người phụ nữ khác.
Từng quan hệ, hay chưa quan hệ, khóc lóc ầm ĩ, đều bị tôi ném ra sau đầu.
Tôi ôm lấy Liên Vị Chi, giống như ôm lấy nỗi tiếc nuối hai mươi mấy năm quá khứ của mình, giống như bù đắp lại hết tất cả niềm ao ước của chàng trai 17 tuổi.
Tôi lại đi tìm Lâm Tử Tiêu.
Tôi vốn có ý khoe khoang, mọi người đều là đàn ông, ai không nhìn ra được ai thích ai chứ?
Thế nhưng cậu ta im lặng đến lạ thường.
Cậu ta tự uống hết một két bia, chẳng biết là say hay vẫn tỉnh táo.
Cậu ta nói: “Kỳ Ngôn, anh nhất định phải đối xử tốt với cô ấy biết không, chỉ có anh mới có thể khiến cô ấy vui vẻ.”
“Tại sao?”
Cậu ta nhìn tôi, hệt như có thể nhìn thấy một người khác qua tôi vậy.
Cậu ta không trả lời nghi vấn của tôi, chỉ lặp đi lặp lại: “Chỉ có anh mới có thể khiến cô ấy vui vẻ…”
Đương nhiên tôi sẽ khiến cô ấy vui vẻ, khi ấy trong lòng tôi nghĩ, tôi phải đem hết những thứ tôi có thể đều cho cô ấy.
Chúng tôi ở bên nhau ba năm trời, mỗi lần tôi đều mong chờ cô ấy mở miệng đòi tôi thứ gì đó, chỉ cần cô ấy muốn, cái gì tôi cũng cho.
Thế nhưng cô ấy chưa bao giờ mở miệng.
Cô ấy giống hệt như một người yêu hoàn mỹ, hiểu chuyện, ngoan ngoãn, không hỏi han tại sao ba giờ sáng tôi mới về nhà, cũng chẳng bao giờ thăm dò cuộc sống của tôi.
Thế nhưng hoàn mĩ quá mức, như hai người khác hẳn so với Liên Vị Chi ban đầu mà tôi biết.
Nhưng không sao cả, chỉ cần cô ấy bên cạnh tôi, tôi sẽ luôn đối xử tốt với cô ấy.
Mãi đến khi thấy được bức ảnh giấy chứng nhận nhà ở mà trợ lý gửi cho tôi.
Tôi không nhớ mấy ngày hôm đó tôi vượt qua thế nào.
Tôi làm việc trong công ty, ngủ ở công ty, liên tục ba ngày liền.
Đến ngày thứ tư khi về nhà, thế nhưng lại trông thấy Liên Vị Chi đang bình tĩnh sửa sang lại hoa cỏ trong vườn, nhìn thấy tôi, đến một câu chất vấn cũng không có.
Khoảnh khắc ấy, chẳng biết tôi trúng gió gì, buột miệng nói ra cái tên của diễn viên nhỏ dạo này đang quấn lấy tôi. Tôi nói, tối qua tôi ở cùng cô ta.
Bàn tay của Liên Vị Chi hơi ngừng lại, thế nhưng giây tiếp theo, cô aais nói: “Thế à, em biết rồi.”
Thế nên từ khoảnh khắc đó trở đi tôi đã biết, cô ấy đã không còn yêu tôi nữa, hoặc là nói, cô ấy chưa từng yêu tôi.
Chúng tôi ở bên nhau đến năm thứ ba, Liên Vị Chi tìm một cô gái trông rất giống cô ấy, tên là Lã Tống.
Cô ấy để cô gái kia học theo dáng vẻ của mình, sau đó tiếp cận tôi.
Tôi rất muốn hỏi, Liên Vị Chi, em coi tôi là động vật máu lạnh sao?
Là cảm thấy một gương mặt, là có thể thay thế tình cảm ba năm trời sao?
Thế nhưng ngoài mặt, tôi vẫn cười tiếp nhận cô gái đó.
Tôi từng nói, tôi có thể đem tất cả mọi thứ cho cô ấy.
Cho dù thứ lần này mà cô ấy muốn, là tự do.