editor: envi
Đảo mắt đã tới tháng năm, một mùa tốt nghiệp nữa lại đến, rất nhiều học sinh lớp 12 sắp phải rời xa mái trường, xông xáo tới những phương trời mới.
Đường Ôn khẽ tựa vào cửa sổ, trầm ngâm nhìn các anh chị lớp trên đang chụp kỉ yếu ngoài sân thể dục, ngắm những khuôn mặt hoặc hân hoan tươi cười, hoặc phiền muộn ảo não.
Tống Tử San cắn ống hút Coca châu đầu vào nhìn, khó hiểu: “Cậu thở dài cái gì, có phải Hứa Hành Niên ở ngoài đấy đâu, bây giờ cậu vẫn chưa cần lo chuyện tốt nghiệp xong chia tay mà… Vả lại cậu cũng chẳng cần lo, hai người thiếu mỗi nước chờ đủ tuổi rồi đi lĩnh chứng thôi.”
“Nhưng cứ nghĩ đến cảnh năm sau anh ấy cũng sẽ đứng ở đó,” mặt cô nàng như đưa đám, chống tay lên mặt kính rồi từ từ trượt xuống, “Tớ đã thấy buồn rồi.”
“À đúng rồi, cậu biết gì chưa? Đêm qua có một cặp lớp 12 chim chuột trên sân thượng bị tổng phụ trách nề nếp bắt được đấy, với cả thành tích của bạn nữ kia gần đây tuột dốc không phanh nên thầy tổng phụ trách nhất quyết cho rằng là do tình yêu tình báo gây họa, thế là gọi ngay phụ huynh đến đón con về, bảo là phải cấm cửa.”
Vì Tống Tử San trọ ở trường nên ban đêm tám chuyện trong kí túc hóng được không ít drama bổ phổi.
Đường Ôn giật mình: “Nghiêm trọng thế cơ á?”
“Ừ, cá là hai ngày nay nhà trường sẽ thắt chặt kiểm tra mấy chuyện yêu đương đấy,” cô bạn lắc mấy viên đá trong cốc Coca, xong lại dặn dò một câu, “Cậu với vị kia nhà cậu phải để ý chút.”
Đường Ôn như suy tư gì đó rồi gật đầu.
Quả nhiên, chuông tiết tự học buổi tối vừa vang lên, tất cả thành viên ban kiểm tra kỉ luật đã bị thầy tổng phụ trách nề nếp gọi vào phòng họp.
Đêm qua Đường Ôn không nghỉ ngơi đủ, chỗ ngồi thoải mái khiến cô thấy thèm ngủ, đang định quay đầu nói mấy câu với An Ninh thì cảm thấy có một thứ lành lạnh dán vào má mình, cô hết hồn, vội vàng quay đầu —
Hứa Hành Niên đang cầm một lon Coca đứng cạnh cô, trên thân lấm tấm nước, gặp nhiệt rồi nhỏ xuống.
Anh nhướn mày: “Muốn uống không?”
Cô ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt người con trai được ánh đèn rọi vào, sáng như sao trời: “Muốn ạ.”
Ngón tay thon dài giữ chặt lon nước, sau tiếng “tách”, nắp lon bật mở, Hứa Hành Niên ném nó vào thùng rác rồi để luôn lon Coca lên đầu Đường Ôn mà không bỏ tay ra.
Cảm nhận được đáy lon lành lạnh, Đường Ôn kêu khẽ, giơ tay lên đầu giữ lấy lon nước, anh cũng thuận thế thả tay ra.
Tráng Hán ngồi đối diện ghé vào bàn thở ngắn than dài, hậm hực bảo: “Bao giờ ông già mới đến đây? Bài tập còn chưa xong đây này.”
Quách Kỳ vỗ vai anh ta: “Đêm nay thức mà làm, văn của lão ấy cậu cũng đâu có lạ gì, tự cầu phúc đi vậy.”
Trịnh Mạn Mạn uể oải chống cằm: “Nhưng các cậu ngẫm lại xem, đây chắc là lần họp cuối thầy ý mở với bọn mình rồi, thi cuối kì xong là bọn mình hết 11 còn đâu.”
Dựa theo quy định của Nhất Trung, học sinh năm cuối phải tập trung toàn lực vào việc học, không ai được tham gia vào các hoạt động của Hội Học Sinh Hội nữa.
Nghe cô ấy nói vậy, những người sắp tốt nghiệp đều cúi đầu thở dài, chợt thấy mất mát.
Đổng Kha bỗng nhiên đề nghị: “Hay là cuối tuần tụi mình đi hát đi, lâu lắm rồi không liên hoan, nhân lúc này đi giải ngố chút.”
Trịnh Mạn Mạn đứng bật dậy, hứng chí bừng bừng: “Được đó, tớ đồng ý!”
Những người khác cũng sôi nổi phát biểu ý kiến: “Đồng ý hai tay hai chân luôn!” “Quyết định thế đi!”
“Hội trưởng có ý kiến gì không?”
Lời vừa dứt, tầm mắt mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Hứa Hành Niên, dường như có chút chờ mong.
Anh nhếch môi, hơi cong lưng, một tay chống bàn, tay kia để trên lưng ghế Đường Ôn, nghiêng đầu nhìn cô chăm chú, chất giọng trong trẻo như như làn nước mát trong khe suối: “Em thấy sao?”
Ý là, quyền quyết định đều phụ thuộc vào Đường Ôn, cô muốn sao thì là thế.
Hiểu được ý của Hứa Hành Niên, mọi người lại nhao nhao nhìn về phía cô.
Tiểu cô nương còn đang tu Coca, bị anh hố cho một vố suýt nữa thì sặc, thẹn thùng đến nỗi mặt cũng đỏ lựng, khẩn trương nói lắp: “Được.. được ạ.”
“Địa điểm mọi người chọn nhé,” Hứa Hành Niên chậm rãi ngồi thẳng, trong ánh mắt còn đựng nét cười ngời sáng, “Tớ mời.”
Nghe đến đây, mọi người vui sướng hoan hô: “Ú tà tà! Hội trưởng muôn năm!”
“Mau lên mau lên, chọn chỗ nào xa hoa quyền quý nhất ấy! Phải làm thịt hội trưởng một trận mới được.”
“Các câu có hát được với tớ không, tớ đây là chúa tể của những chiếc mic(*) đấy.”
(*) Gốc là 麦霸(mạch bá): chỉ người chuyên gia độc chiếm mic khi đi hát karaoke.
“Tráng Hán, phen này tôi với ông phải so xem tửu lượng ai hơn ai mới được.”
“Chơi luôn, ai sợ ai chứ.”
……
Lúc mọi người đang bàn sôi nổi thì không biết tổng phụ trách nề nếp đã đứng ngoài cửa phòng họp từ bao giờ, thầy hắng giọng, vẻ mặt uy nghiêm.
Như bị ấn nút dừng đột ngột, căn phòng lặng im trong phút chốc, Đường Ôn cũng bất giác ngồi nghiêm chỉnh, tu mấy ngụm uống hết Coca rồi lại vội vàng vứt vỏ lon vào thùng rác.
Thầy tổng phụ trách đẩy mắt kính, chắp tay sau lưng thững thờ bước tới, lúc ngang qua Đường Ôn còn rũ mắt coi xét cô một trận.
Không biết có phải do có tật giật mình hay không mà cô cảm thấy ánh mắt ấy sao mà lạnh lẽo, cứ nhìn chòng chọc làm gai ốc cô rơi lả tả.
“Gần đây, hiện tượng yêu đương trong trường ta rất đáng quan ngại,” giọng thầy sang sảng, như tiếng trống vang dội, “Nên chắc các em cũng nghe chuyện của hai em khối 12 rồi — có suy nghĩ gì về việc này không?”
Vừa vào cửa, vị hiền tài đây đã ném ra một quả bom nặng kí, vào thẳng luôn chủ đề, bom nổ mạnh đến mức khiến cả bọn phải chết trân.
Đường Ôn cuộn chặt tay, nghĩ, Tống Tử San đoán trúng rồi.
Thực ra cô cũng không hiểu nổi tại sao nhà trường cứ luôn một mực cho rằng thành tích giảm sút là do yêu đương, cũng có thể là do bạn nữ đó phải chịu áp lực quá lớn, tâm lí suy sụp mới thành ra như vậy mà.
Nhưng dù hầu hết mọi người đang ngồi đây đều có chung suy nghĩ như vậy thì cũng không ai dám hé răng, cúi đầu im thin thít.
Hứa Hành Niên ngồi cạnh cô, một tay chống cằm, thờ ơ xoay bút.
Mắt thầy tổng phụ trách rà qua mặt họ một vòng rồi gõ bàn, trầm giọng bảo: “Bản thân việc yêu sớm đã là không đúng rồi.”
Kế đó chính là một bài sớ dài để bảo vệ luận điểm: phản đối chuyện yêu sớm.
Nghe chẳng được lâu, Đường Ôn bắt đầu cảm thấy ông Chu Công đang làm phép với mình, buồn ngủ rũ đầu, lông mi hấp háy, đầu từ từ, dần dần gục xuống, hai giây sau lại giật mình ngồi thẳng.
Cô vừa choàng tỉnh, mắt hơi hé, vội vàng điều chỉnh lại trạng thái của bản thân, tay gác lên gối.
Nhưng hai mí cứ díp vào nhau như nam châm vậy.
“Giờ các em còn nhỏ, tâm lí chưa ổn định, trong tình yêu lại rất dễ nảy sinh mâu thuẫn, cách suy nghĩ chưa vững vàng và còn non nớt…”
Thấy trán cô sắp đụng vào bàn, Hứa Hành Niên lặng lẽ duỗi tay sang, bao lấy mu bàn tay cô.
Đường Ôn bị dọa sợ, tỉnh táo lại ngay tắp lự, trố mắt nhìn anh.
“Thậm chí còn có người thường xuyên gặp chuyện không suôn sẻ khi yêu sớm mà sinh ra uể oải, thiếu sức sống…”
Lòng bàn tay ấm áp điểm nhẹ lên mu bàn tay cô mấy nhịp, sau đó lại chui xuống dưới lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng gỡ ra những ngón tay đang cuộn chặt, cùng cô mười ngón đan xen, vô cùng ấm áp.
Cô kinh ngạc nhìn vào đôi mắt gian xảo của người nọ, tim nảy lên bình bịch–
Thầy tổng phụ trách đang ngồi ngay trước mặt phóng đại một đống tác hại của việc yêu sớm, vậy mà dưới bàn, anh lại đang trắng trợn vi phạm nội quy trường học…
Đường Ôn căng thẳng nuốt nước bọt, định rút tay ra, nhưng cô chỉ hơi dùng một chút lực thôi thì ngón tay sẽ bị anh giữ thật chặt, chuồn không nổi.
Người này muốn gì nữa đây…
Vào giây phút cô còn đang lườm trái lườm phải với Hứa Hành Niên, định khẽ nhắc anh thì giọng nói của thầy tổng phụ trách đột nhiên im bặt, cả căn phòng như chìm xuống đáy biển trong phút chốc.
Hô hấp Đường Ôn cứng lại, động tác giằng tay cũng ngừng lại ngay.
Nhác thấy ánh mắt thầy ấy liếc về phía này, cô sốt ruột đến nỗi hai tai chuyển hồng, đành phải thả lỏng cơ mặt, giả vờ tỏ ra như chẳng có chuyện gì.
Trong khi đó, ngón cái của Hứa Hành Niên vẫn còn đang vẽ vòng vòng trong lòng bàn tay cô, nhàm chán vuốt ve những đường vân trên đó.