Đuôi Nhỏ Thật Ngọt

Chương 24: Bắt nạt



Editor: envi

Hứa Hành Niên nắm tay thành quyền, đặt bên môi ho nhẹ một tiếng, tầm mắt dừng lại trên người Đường Ôn: “Anh có chuyện muốn nói với em.”

Tiểu cô nương vẫn chơi với mèo như cũ, đầu cũng không thèm nâng, mềm giọng đáp lại: “Anh nói đi.”

“……”

Thấy cô hoàn toàn không đặt sự chú ý lên người mình, Hứa Hành Niên chỉ đơn giản tiến lên một bước, dùng lòng bàn tay ướt át nhẹ che mắt cô lại, trước khi Đường Ôn phản kháng bèn ghé sát vào tai cô: “Vào phòng rồi nói.”

Giọt nước trên tóc anh không sai không lệch rơi lên cổ cô, nhè nhẹ, lành lạnh như mèo cào mê hoặc lòng người, hương thơm do vừa tắm xong nơi anh tràn đầy quanh hơi thở.

Vành tai Đường Ôn nháy mắt trở nên nóng đỏ, bất chợt như bị điện giật, lắp bắp nói: “Được… được ạ.”

Hứa Hành Niên thu tay lại, lại nắm tay thành quyền đặt lên môi ho nhẹ, thấy Đường Ôn ngước mắt nhìn, anh ý tứ hất cằm về phía cửa phòng.

Chỉ thấy cô nàng gật đầu thật nhanh, lập tức ngồi xổm xuống đặt Nguyệt Nguyệt xuống sàn: “Nguyệt Nguyệt ngoan nha, về ổ của em ngủ đi.”

Nguyệt Nguyệt như nghe hiểu lời cô nói, ủy khuất meo một tiếng, lưu luyến không rời túm túm ống quần Đường Ôn.

Cô rũ mi dỗ nó: “Ngày mai lại chơi với em.”

Giờ lại đổi thành Hứa Hành Niên đắc ý, ôm ngực lười nhác chống tay lên thanh chắn cầu thang, từ trên cao liếc xuống nhìn nó.

(Lời editor: xin lỗi mọi người vì chen ngang nhưng bạn học Hứa này bạn tốt nghiệp mầm non chưa?)

Nguyệt Nguyệt cau mày hung tợn trừng mắt liếc anh, nghiến răng làm ra vẻ “Bổn cung đang rất tức giận”.

Nếu không phải nể Đường Ôn, nó đã sớm nhào lên cắn cho anh một trận rồi, hừ!

Dỗ mèo béo xong, Đường Ôn đi theo sau Hứa Hành Niên vào phòng anh.

Cách bài trí phòng của Hứa Hành Niên rất đơn giản, khi còn nhỏ anh rất thích thiên văn học, Đường Ôn liền mua rất nhiều sách về lĩnh vực thiên văn ở cửa hàng sách, một mình nửa kéo mang về nhà tặng cho anh làm quà sinh nhật.

Tuy rằng hầu hết số sách đó anh đều đã xem qua, nhưng vẫn cực kỳ quý trọng mà bày chúng lên kệ sách, tính ra thì, sách vở các loại trên giá sách này đều là Đường Ôn mua cho anh.

Cô bỏ ra không ít tâm tư đâu.

Tiểu cô nương đóng cửa phòng lại, dẫm lên dép lê theo sát phía sau anh, ngón tay quấn từng vòng quanh lọn tóc dài xõa trên vai, trong lòng nhịn không được lại bồn chồn, miên man nghĩ không biết Hứa Hành Niên muốn nói gì.

Người đi phía trước bỗng nhiên dừng lại, cô đang xuất thần nên không phát hiện, cứ đi tiếp đi tiếp rồi đụng phải lưng anh ——

“Ối.” Cô theo bản năng kêu một tiếng, nheo mắt lại, xoa trán rồi ngẩng đầu nhìn Hứa Hành Niên.

Hứa Hành Niên xoay người lại, biểu cảm cười như không cười, duỗi tay qua giúp cô xoa xoa cái trán bị đụng.

“Chuyện gì thế anh?” Cô ngẩng cao đầu, đôi mắt hạnh trong trẻo phát ra ánh sáng.

Hứa Hành Niên đột nhiên rút tay lại, hơi nghiêng người ngồi lên mép giường, dưới ánh mắt nghi hoặc của Đường Ôn, anh bèn đưa khăn lông cho cô, giọng trầm thấp ——

“Muốn để em lau tóc cho anh.”

Đường Ôn ngốc rồi.

Cố ý gọi cô vào phòng chỉ để lau tóc? Trên hành lang không thể lau sao?

Lông mày và lông mi cô khẽ run, nhìn anh nghiền ngẫm, đột nhiên phát hiện vì giờ Hứa Hành Niên đang ngồi nên cô cao hơn anh hẳn một cái đầu, nhưng lúc đứng thì cả vai anh cô cũng không đứng đến……

Căn bản là do ý thức cô cao nha.

Tiểu cô nương nghĩ như vậy, mỉm cười gật gật đầu, cong môi nhận khăn lông từ tay anh: “Được ạ.”

Cô căn bản không nghĩ tới Nguyệt Nguyệt, nếu để cô biết Hứa Hành Niên ăn dấm với một con mèo, chỉ sợ là sẽ vui quên lối về luôn(*).

*Bên Trung có câu: khi bạn vui, bạn sẽ không tìm được phương Bắc. Vì Trung Quốc nằm ở phía bán cầu Bắc nên có thể ý câu này là vui đến mức quên mất mình đang ở đâu luôn.

Đường Ôn đem khăn lông trùm lên mái tóc ướt rượt của anh, nghiêm túc xoa xoa lau lau. Bốn phía một mảnh tĩnh lặng, chỉ còn tiếng hít thở nhẹ nhàng chồng lên nhau của hai người, cô phát hiện ra mùi dầu gội đầu của anh cứ quanh quẩn tứ phía, hóa thành một cỗ ấm áp tràn ngập khắp phòng, từ tay đến tim đều ẩn ẩn nóng lên.

Lau phần đỉnh đầu một lát, cô mới ý thức được nếu như vậy sẽ không lau được phần ót của anh, nếu muốn lau thì phải vươn tay qua sau tai anh mới được……

Tư thế đó khác gì đang ôm nhau đâu.

Nghĩ vậy, cô nhịn không được mà lấy tinh thần, hít sâu một hơi, bình ổn trái tim đang đập bùm bùm.

Rõ ràng là cô nói muốn theo đuổi anh mà! Tại sao ngoại trừ việc đưa nước ra thì một tí chủ động cũng không có chứ.

Rốt cuộc là có làm được hay không đây?

Đường Ôn, làm phiền mày tỉnh táo lại chút đi!

Hứa Hành Niên từ ánh mắt thay đổi thất thường của cô nhìn ra được điều gì đó, nghi hoặc nổi lên, nhăn mày dò xét, liếc mắt nhìn thẳng vào đáy mắt cô.

Đường Ôn bị nhìn chằm chằm đến nỗi thấp thỏm không thôi, cổ họng tự nhiên phát ngứa, thế là cô dứt khoát nhắm hai mắt lại, nhanh nhảu chỉ chỉ giường đệm phía sau anh, chột dạ nói: “Em ngồi sau lau nhé.”

Anh khựng lại, chần chừ thu mắt rồi ừ một tiếng.

Cô chậm chạp cởi dép ra rồi trèo lên giường anh, nửa ngồi lên lòng bàn chân. Không có ánh nhìn chăm chú của người kia, cô nháy mắt cảm giác nhẹ nhàng hơn không ít, chuyên tâm lau tóc cho anh.

Lúc này điện thoại nằm ở góc bàn rung lên, anh lấy qua rồi mở WeChat, phát hiện trong nhóm lớp có thông báo.

Đường Ôn trộm liếc qua nhìn một cái, phát hiện trong giao diện ghi chép cuộc trò chuyện có rất nhiều lời nhắc, cô thả chậm động tác, nhìn Hứa Hành Niên mở đoạn hội thoại trong nhóm lớp ra, nhịn không được từ đầu vai anh thò lại gần, tò mò hỏi: “Anh để tên em trong Wechat là gì vậy?”

Anh cố ý thừa nước đục thả câu: “Em đoán xem?”

Đường Ôn nhăn mặt, duỗi tay qua giả vờ muốn cướp điện thoại của anh, ai ngờ anh lại cố tình giơ cánh tay ra phía trước, hại cô chả cướp được gì.

Tiểu cô nương lại vỗ một cái lên vai anh, bất mãn chu miệng lên, hờn dỗi: “Bắt nạt em.”

Hứa Hành Niên bật cười, giơ tay nhẹ nhéo mặt cô như dỗ dành, một tay khác nhanh như gió trả lời tin nhắn trong nhóm.

Đường Ôn nắm chặt ngón cái đang để không của anh, đột nhiên nhớ tới vụ album ảnh.

Hứa Hành Niên bình thường không nói chuyện phiếm bao giờ, cơ bản là chỉ trả lời tin nhắn của Hội Học Sinh và nhóm lớp, anh vội vàng đánh xong mấy chữ rồi nâng mắt lên, còn chưa kịp ném di động qua một bên đã thấy Đường Ôn xoa xoa tay áo, mặt đầy chờ mong nhìn mình ——

Trong đôi mắt sạch sẽ ướt át như có ánh sáng nhỏ.

“Làm sao vậy?” Anh hỏi.

“Em có thể xem…… cái kia… album ảnh không?”

Cô thực sự rất tò mò! Lúc ăn cơm vẫn luôn nhìn Hứa Hành Niên đầy ám chỉ, suy nghĩ rốt cuộc anh có tự sướng hay không!

Hứa Hành Niên khựng lại, bỗng nhiên liếm môi rồi thấp giọng cười rộ lên.

Lòng hiếu kỳ của cô mãnh liệt như vậy, vậy mà vẫn chịu đựng được.

Nghĩ đến cảnh cô nàng ôm điện thoại không ngừng xoắn xuýt, lòng anh lập tức nhịn không được mà hóa thành một vũng nước ấm, cười duỗi tay qua xoa xoa đầu cô.

“Có cho xem không đây!?”

Anh bất đắc dĩ thỏa hiệp, thuận tay đưa điện thoại cho cô.

Được cho phép rồi, Đường Ôn hưng phấn không thôi, y như đứa trẻ con ôm món đồ chơi yêu quý của mình vậy, cô liếm khóe miệng, nhanh chóng ấn mở màn hình rồi chọn ngay mục album ảnh.

Nhìn một lát, nụ cười trên mặt cô không giữ được nữa ——

Đây đều là……!

Tại sao đều là hình của một cô gái!!!

Cô chớp chớp mắt.

Khoan……

Đầu ngón tay trượt nhanh xuống, cô nghiêm túc nhìn một lần lại một lần, khó có thể tin mà trừng lớn mắt ——

Ai có thể nói cho cô biết, vì sao trong máy Hứa Hành Niên đều là ảnh chụp lén cô không!!!

“Anh anh anh……” Cô kích động đến nỗi đầu lưỡi cũng run rẩy, hai má phiếm hồng, đôi con ngươi trong suốt như phủ một tầng sương.

Đã sớm dự trước được phản ứng của cô rồi, Hứa Hành Niên khẽ nhướng mày, cong ngón tay quệt nhẹ lên chóp mũi cô, ánh mắt nhu hòa: “Có vừa lòng với kết quả kiểm tra này không?”

Suy nghĩ của cô đã loạn thành một chùm rồi, như bị thôi miên mà gật đầu: “Vừa… lòng lắm…”

Cô lại nghĩ nghĩ —— không đúng!? Cô vừa lòng cái gì chứ!?

Sao cô lại bị anh bắt nạt rồi!?

Sau khi định thần, Đường Ôn lập tức mặt đỏ tai hồng, đến cả cổ cũng nóng ran, ánh mắt bối rối không biết nhìn đi đâu……

Hứa Hành Niên vẫn chưa ngưng cười, ánh sáng trong mắt như những vì sao rực rỡ choán đầy trên bầu trời đêm.

Cô nuốt nước miếng, len lén nhìn mặt anh, trong lòng lộp bộp một tiếng ——

Không được, cô phải bắt nạt lại!

Cô khẩn trương nắm chặt nắm tay nhỏ, liếm liếm khóe môi, cảm giác ngực trái có một con thỏ sắp nhảy ra đến nơi rồi.

“Em…”

Cô yên lặng tự cổ vũ bản thân, nhắm chặt hai mắt, nhân lúc Hứa Hành Niên đang rũ mắt xuống, rất nhanh vươn mặt ra, thơm lên sườn mặt anh một nụ hôn mềm như bông ——

Không khí phảng phất như đình trệ trong khoảnh khắc ấy.

Sau khi “bắt nạt” xong, Đường Ôn chôn đầu xuống không dám nhìn phản ứng của anh, trong đầu chỉ còn tiếng ong ong loạn hết cả lên, cô chỉ biết là mình muốn chạy thật nhanh trốn khỏi nơi này.

Ai ngờ vào giây phút cô ngồi thẳng eo dậy, hai chân duỗi ra, toàn thân như bị điện giật mà cứng đơ đơ, cả người thẳng tắp ngã oạch xuống giường ——

Cô cô cô… Vậy mà còn bị tê chân nữa!!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.