Ở một diễn biến khác tại Campuchia, trong chiếc siêu xe, Định Quân vỗ vai Phương Khiêm:
Đáng lý ra tôi không đưa cậu đi, nhưng do không yên tâm về cậu nên dích thân đưa cậu đi.
Phương Khiêm cười vẻ khổ sở:
Lần này đi cứu ai thế?
Định Quân cười nhạt nhẽo, gương mặt phảng phát vừa có chút tà khí vừa có chút quân tử:
Không hẳn là cứu người, chẳng qua là một quân cờ trong ván cờ lớn của Hà Phi.
Nói sơ cho tôi nghe về người đó và tôi phải làm gì?
Định Quân chậm rãi nói:
Cậu mang 13 tỷ này, đi chơi trong sòng bài, phải và thắng về 26 tỷ. Nhưng mà cậu không được lộ tài quá sớm, cậu phải tiếp cận với người đàn ông này. Định Quân đưa hình ra, thì đó là Gia Huy dượng tư của Lan Chi.
Phương Khiêm nheo mắt mấy giây, cảm thán nói:
Tôi phải khiến anh ta thắng đúng không nhỉ?
Chính xác, nhưng anh phải để anh ta thua 20 tỷ mới được giúp.
Tôi có thể hỏi một chút được không?
Định Quân lắc đầu, gương mặt không thay đổi:
Không! Khi nào cậu hoàn thành nhiệm vụ này tự khắc sẽ hiểu.
Phương Khiêm không hỏi nữa, mang vali chứa 500.000usd, hôm nay mặc vest trắng, thắt nơ, mang kính trắng như một quý ông, bước vào sòng Casino, đủ cung bậc cảm xúc, anh lâu ngày gác kiếm nay lại tái xuất không biết sẽ như thế nào? Anh dáo dác tìm người gọi Gia Huy và thấy anh ta bên một bàn poker. Nhưng không vội vàng mà thu mình bên mấy bàn Blackjack, chờ đợi thời cơ.
Bên này Gia Huy, không biết ở trong này bao lâu rồi, đầu bù tóc rối, râu ria lởm chỏm, nhìn rất hoang tàn. Phương Khiêm cười nhẹ một cái nghĩ thầm:
Đúng là một con nghiện cờ bạc, nhìn anh ta chắc là có thóp này không thể cứu vãn, Hà Phi muốn lợi dụng điểm này để uy hiếp anh ta, sau lưng người này chắc là có lợi ích cho Hà Phi. Hà Phi đúng là không đơn giản. Nhưng phải công nhận Hà Phi! Anh chính là người mà tôi tôn trọng.
Tiếng ồn ào và ánh đèn trong Casino khiến người ta u mê bất hoại, càng chơi càng nghiện, càng nghiện càng thua. Nhưng nếu hôm nay Phương Khiêm thắng quá 30 tỷ sẽ không toàn mạng mà ra khỏi Campuchia, nên Định Quân chỉ cho phép thắng 26 tỷ.
Dealer bên kia nhìn vào Gia Huy nói bằng tiếng anh:
Ngài đã thua 15 tỷ rồi đó. Có muốn tiếp tục nữa không?
Tiếp tục.
Gia Huy đã ở trong sòng bài một tuần lễ rồi. Và 70% là thua. Anh cầm 20 tỷ đi làm ăn nhưng cuối cùng là nướng vào đây. Cảm thấy thật chua xót.
Phương Khiêm lặng lẽ quan sát sau 8 tiếng đúng bon. Gia Huy mất sạch 20 tỷ. Đang muốn vay tiền gỡ lại, thì Gia Huy được vỗ vai một cái, Phương Khiêm cúi xuống hỏi nhỏ:
Anh, nếu muốn chơi tiếp thì đi theo tôi một lát. Tôi sẽ giúp anh kiếm lại số tiền đó.
Anh là ai?
Tôi là ai không quan trọng! Nhưng tôi nhận được ủy thác bằng mọi cách phải đem anh ra. Bây giờ có vài thỏa thuận cần chữ ký của anh. Đi theo tôi, lát nữa tôi sẽ giúp anh lấy về số vốn ban đầu.
Ủy thác? Kiếm lại số vốn?
Tâm tình đang rối loạn, phải nhanh chóng đem 20 tỷ về bỏ vào ngân sách công ty không thì tiêu mạng. Nên Gia Huy như một con chó hoang mà cụp đuôi đi theo Phương Khiêm.
Trong phòng nghỉ, Gia Huy ký một bản thỏa thuận nợ tiền và làm một việc sau khi rời khỏi đây. Trong lòng có chút bất an nhưng không thể làm gì khác. Phương Khiêm lấy được bản thỏa thuận cất vào vali và đem vali tiền lên mở ra, lấy vài cọc tiền bước đến bàn poker thể hiện tài năng và độ gian xảo của mình.
Trong phòng điều khiển camera, chủ sòng bài thảng thốt bằng tiếng Campuchia:
Cậu ta là Alan đúng không?
Người trợ lý nói:
Đúng! Thưa ông. Từ lúc hắn ta bước vào là tôi đã để ý.
Ông chủ thổi điếu xì gà làn khói nghi ngút, khuôn mặt đã già nhưng vẫn hầm hố và đáng sợ:
Chẳng phải hắn ta đang lẩn trốn và gác kiếm mấy năm nay sao?
Người trợ lý cười:
Dù sao anh ta cũng là cao thủ hạng 2, nói gác kiếm cũng khó. Chạy trốn từ Châu u ẩn mình đến được đây chắc cũng có lý do.
Cứ để anh ta chơi. Nhưng nếu con số anh ta thắng vượt qua 30 tỷ thì xử lý hắn.
Ông yên tâm. Tôi sẽ xử lý.
Ừ! Anh ta là nhân vật không đơn giản, phía sau chắc có chống lưng. Cứ quan sát đừng manh động. Biết đâu có ngày sẽ hợp tác.
Được rồi! Tôi ra đây.
Hít một điếu xì gà cầm ly rượu mạnh uống cạn và cười thâm hiểm.
Trở lại Sài Gòn, không khí sương đêm rủ xuống mặt đường, vẫn là cảnh đêm hoa lệ, sáng rực rỡ của phố thị phồn hoa. Dưới tòa nhà của nhà hàng trên mây, Nguyên Phong bước đến trước nói với Ngọc Diệp:
Kelly, anh đi lấy xe và phải đưa Lan Chi về, còn buổi tiệc công ty em anh sẽ đến. Em yên tâm.
Ngọc Diệp tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng đang rất tức giận, cô cũng tự lái xe nên bước qua đường lấy xe:
Dạ được rồi! Anh về nhớ gọi lại cho em, em có chuyện muốn nói với anh.
Nguyên Phong cảm thấy có chút bối rối nhưng cũng gật đầu, anh đi lấy xe, còn Lan Chi đang bước đằng sau suy nghĩ rối ren, chợt bất ngờ Huy Tường đứng đằng sau nói vọng tới:
Em không định nói gì với anh à? Xem nhau như người lạ khiến em vui không?
Lúc này Lan Chi cảm thấy rất lạnh lẽo, cô nhàn nhạt trả lời:
Chúng ta không có gì để nói. Những gì cần nói bảy năm trước đã nói rồi.
Huy Tường đứng đó tay sọt vào túi quần và hỏi:
Sao em lại ở đây? Gần đây có tin tức người thừa kế Ngô Thụy hủy bỏ hôn sự chạy trốn là thật à? Từ bỏ làm người thừa kế, lưu lạc nhân gian, chỉ có em mới làm vậy thôi.
Lan Chi nuốt nước bọt thở mạnh và quay lại nói với anh ta:
Hy vọng anh không vạch trần thân phận của tôi.
Huy Tường tỏ vẻ bi thương:
Em yên tâm! Nếu vạch trần thì lúc nãy đã nói ra rồi! Bảy năm qua em sống có tốt không?
Lan Chi cười nhạt nhẽo:
Nhờ phúc của anh tôi vẫn ổn. Chỉ cần anh cách xa tôi ra.
Huy Tường lên giọng trêu đùa:
Ồ! Em tức giận làm gì? Hay vẫn còn yêu anh nên hận anh thế?
Lan Chi cười khổ:
Anh bớt vọng tưởng đi. Anh tưởng tôi còn như lúc xưa sao?
Huy Tường thổi hơi thở của mình một hơi nhè nhẹ:
Chúng ta sẽ còn gặp nhau thôi. Em đừng kích động như vậy sẽ khiến người ta nghi ngờ anh và em quen nhau đấy. Coi bộ em cũng khá thích Nguyên Phong. Anh ta đeo đuổi em à?
Đó là chuyện của tôi.
Được thôi! Em yên tâm đi, trái đất tròn, chúng ta sẽ gặp lại.
Xe của Nguyên Phong dừng lại trước mặt, Lan Chi vội vàng vào xe, cô sợ nói chuyện một chút cô không kiềm chế được phát sinh chuyện. Bên này Ngọc Diệp cũng ngồi vào xe, suy nghĩ và gọi cho Nguyên Bảo:
Anh ngày mai em mời anh đi uống cafe nhé.
Nguyên Bảo cười hiền hòa:
Được.
Ngày mai em sẽ nhắn anh địa chỉ.
Uhm!
Tắt máy cô đăm chiêu suy nghĩ, mà lúc này Huy Tường thì nảy sinh ra một ý định:
Xem ra, sắp có chuyện vui. Thú vị! Thú vị thật. Lan Chi à, em chờ xem anh sẽ mang đến cho em điều bất ngờ gì.
Trong một quán rượu nhỏ, Bách Lâm và Uyển Nhi ngồi nói chuyện với nhau. Bách Lâm trầm tư hỏi han:
Vậy là cô phải kiếm tiền trả nợ nhiều như vậy à?
Uyển Nhi gật đầu, Bách Lâm lại tiếp tục hỏi:
Cô làm báo như vậy sẽ không được gì đâu, trừ khi cô dùng một chút thủ đoạn thì mới có cửa sống. Hoặc là đổi nghề.
Uyển Nhi lắc đầu:
Không được đâu. Tôi không thể làm được. Tôi sẽ nghĩ cách.
Bách Lâm suy nghĩ thêm, Uyển Nhi nhìn ra ngoài cầm ly bia uống và cảm khải nói với Bách Lâm:
Cảm ơn Anh. Sau này anh cần tôi giúp gì cứ nói.
Bách Lâm không nói gì chỉ nhìn vào Uyển Nhi anh gần như có thể hiểu một chút tâm tư của cô, nhưng anh không muốn đón nhận.
Phải rồi anh làm sao mà đón nhận, vì người anh yêu là người khác, anh giúp Uyển Nhi cũng vì muốn có một chút ân tình cho cô ây, sau này khi anh cần chắc chắn sẽ có lợi ích. Nhưng hiện tại Lan Chi thật khó khống chế, lại còn mẹ của cô ta, anh cần phải tìm ra cách trúng thầu dự án bệnh viện, nhưng thân cô, thế cô không biết hợp tác với ai, càng nghĩ càng phiền. Anh chợt nghĩ đến Trúc Ngọc là con ông Hoàng Tùng, chắc có thể lợi dụng giao tình xưa cũ mà đi cửa sau, nhưng trước đó ông ấy cũng nói Việt Hoàng mới là người đánh giá và quyết định, vậy cho nên cứ tiếp cận lại với Trúc Ngọc có lẽ sẽ tiến triển, nghĩ đến đây Bách Lâm cười thầm:
Ý này cũng thật là đê tiện, nhưng vì trả thù mình không thể mềm lòng.
Uyển Nhi thì trong lòng quá ư là hỗn loạn, tâm tư rối bời. Đây được gọi là tình yêu nảy nở rồi sao? Cô nhìn qua Bách Lâm mà trái tim thổn thức, yêu đơn phương không nói thành lời, một cảm giác khó diễn tả. Cô sợ anh đoán được tâm tư mình nên cứ nhìn ra ngoài và uống bia.
Cùng một thời điểm bên trong câu lạc bộ với ánh đèn mờ ảo, tiếng nhạc chói tai, Khôi Nguyên đang ngồi trên ghế salon dài, tay cầm ly rượu, trên bàn là dĩa trái cây, tâm trạng đang hoảng sợ. Cậu bạn trai tên Lucas hỏi han Khôi Nguyên, anh ta gọi Khôi Nguyên với cái tên thân mật là Dany và giọng điệu rất thanh thanh:
Dany à! Dany có chuyện gì vậy? Lucas giúp được gì cho Dany không?
Khôi Nguyên lắc đầu:
Không sao đâu! Anh tự mình giải quyết được.
Vừa dứt lời Khôi Nguyên giật mình khi nhìn thấy một người đàn ông cao to, đẹp trai ăn mặc chỉnh chu quần tây xám, áo trắng mái tóc hung đỏ, hôm nay đeo thêm một cặp kính trắng, sau lưng là một nhóm vệ sĩ bước vào, Khôi Nguyên ngồi bất động, Hà Phi ra hiệu mọi hoạt động dừng lại hết, và tên vệ sĩ hét lên:
Tất cả ra ngoài hết.
Mọi người nhốn nháo ra ngoài, Lucas ngồi yên nhưng Hà Phi ngồi yên nhìn vào cậu ta và nhìn về Khôi Nguyên, buộc lòng Khôi Nguyên nói với Lucas:
Em đi ra đi. Có gì anh tìm em sau.
Lucas lo lắng:
Nhưng mà…anh không sao thật chứ.
Khôi Nguyên gật đầu:
Không sao đâu, em đi đi.
Lucas lẳng lặng bước ra, Hà Phi cười giễu cợt:
Thật là…khiến người ta hâm mộ. Tình yêu của cậu thật là thú vị.
Khôi Nguyên có chút bực mình hỏi lại:
Bây giờ ý anh vẫn muốn can thiệp vào tập đoàn của tôi?
Hà Phi nhẹ nhàng rót ly rượu, uống một ngụm:
Chậc! Cậu thật biết thưởng thức, rượu ngon đấy.
Khôi Nguyên vẫn ngồi đó, nét mặt thật khó coi, nhìn chung anh vẫn tuấn tú, quần jean xanh áo sơ mi màu vàng nhạt, tay cầm ly rượu lên uống cạn:
Được! Tôi sẽ đồng ý với yêu cầu của anh. Nhưng mà, về cổ phần công ty tôi muốn anh cho tôi thêm chút thời gian.
Hà Phi lúc này thay đổi sắc mặt, anh trở nên lạnh lùng đáng sợ, giọng nói trầm trầm có chút lạnh lẽo:
Được! Tôi cho cậu thêm giữa năm sau. Tôi nghĩ hơn nửa năm thì chuyện tôi giúp cậu sẽ có kết quả tốt đó.
Khôi Nguyên ngã ra sau nói:
Thật ra dự án bệnh viện vốn dĩ tôi không muốn tham gia, nhưng do bị ông tôi ép. Lần này coi như tôi được giải thoát. Nhưng mà tôi lấy gì để báo cáo cho ông tôi? Anh cũng biết ông tôi muốn dự án này đến phát cuồng. Tôi cũng không hiểu sao ông tôi già rồi nhưng máu chiến đấu vẫn rất mạnh mẽ.
Hà Phi vổ vai Khôi Nguyên:
Cậu ký bản thỏa thuận trước, sau đó tôi sẽ có cách đối phó với ông của cậu. Yên tâm.
Khôi Nguyên đặt bút ký các bản thỏa thuận mua bán cổ phần hợp tác với Hà Phi, ông Trịnh Viễn và ông Trịnh Đình Nghĩa không biết điều này, đúng là gia môn bất hạnh mà, nhưng không trách anh được, từ nhỏ bị mất mẹ, luôn bị áp đặt bởi người khác, luôn lấy lý do cháu đích tôn để ép phải thực hiện nghĩa vụ kết hôn sinh con như thời phong kiến, nhưng nếu anh tâm lý bình thường thì không nói, đằng này quả thật là một chuyện éo le.
Khôi Nguyên ký xong thì lặng lẽ bước ra ngoài, nếu anh không bị uy hiếp bởi chính anh, thì sẽ không làm cái việc cõng rắn cắn gà nhà như vậy, anh thật khinh thường bản thân.
Bên trong Hà Phi cười nhếch mép tự nói với lòng:
Giải quyết được một chuyện. Xem ra người tiếp theo cũng thú vị đấy.
C1 là mật danh của nhà Philip, C1 đi theo Hà Phi cũng lâu cũng được sự tín nhiệm của Hà Phi nên anh mạo muội hỏi thăm:
Boss! Chúng ta sẽ gặp người phụ nữ đó khi nào?
Hà Phi cười:
Sắp rồi! Chờ thêm một chút.
Uống cạn một ly rượu đứng lên bước thong dong ra khỏi câu lạc bộ. Đám vệ sĩ cũng tản ra, anh leo lên chiếc xe BMW của mình còn đám vệ thì chạy các chiếc moto phân khối lớn hộ tống phía sau. Hà Phi có chút phấn khích khi mọi chuyện điều thuận lợi trong tầm tay.