Trong một quán cafe, Bách Lâm ngồi xem lại các dự án thì suy nghĩ thầm lời nói của Uyển Nhi hỏi anh:
Mình có yêu Lan Chi không? Nhưng nếu như cô ấy biết mình có âm mưu với cô ấy thì cô ấy sẽ như thế nào? Cô ấy có tha thứ cho mình không? Anh mong em hiểu cho anh?
Đang suy nghĩ thì có điện thoại reo:
Alô! Phải tôi đây! Sao anh nói thế nào? Có manh mối vụ tai nạn của ba mẹ tôi? Thôi được rồi tôi sẽ sang Bali tìm anh. Thôi được rồi chuyện đó anh không cần lo.
Cúp máy anh gọi cho Quang Tuấn:
Cậu chuẩn bị đi Bali với tôi.
Quang Tuấn ngập ngừng:
Anh không đi thăm dò dự án bệnh viện sao? Nhưng chuyện gì mà anh đi gấp vậy?
Tôi sẽ giải thích với cậu sau.
Okay anh muốn đi khi nào để em book vé máy bay.
Tối nay. Cậu chuẩn bị luôn đi.
Vâng! Em làm ngay.
Tắt máy sờ cằm nói thầm:
Xem ra anh ấy vẫn đang tìm kiếm nguyên nhân cái chết của ba mẹ mình. Bách Lâm em e là anh sẽ có nhiều rắc rối phía sau.
Ngọc Diệp bước vào tòa nhà họ Trần và lần này không ai ngăn cản cô lên thẳng tầng làm việc của Nguyên Phong, cô gõ cửa, Nguyên Phong đang gõ máy tính cất giọng mời vào. Ngọc Diệp bước vào mỉm cười;
Chào Anh!
Nguyên Phong nhìn cô vui vẻ rồi hỏi thăm:
Ngọn gió nào đưa em đến đây vậy? Hôm nay em không đến công ty à?
Ngọc Diệp đi vòng ra phía sau ghế Nguyên Phong ôm cổ anh và nói:
Em đến tìm anh rủ anh ăn trưa đây, cảm ơn anh lần trước đưa em về. Sẵn tiện gửi thiệp sinh nhật của ba em.
Ngọc Diệp luôn là cô gái chủ động với anh, nhưng sao anh vẫn không hề động tâm với cô, anh khá ngượng rồi đứng dậy tránh sự thân mật với cô anh nói:
Thôi được, trưa nay em muốn ăn gì?
Mình đến nhà hàng hôm trước đi, nhà hàng có chụp hình chúng ta đó.
Okay! Bây giờ chúng ta đi luôn đi.
Ngọc Diệp vẫn cặp tay với Nguyên Phong ra ngoài, Hoài Nam thấy nên đòi theo:
Cho tôi theo với, hai người đi mà bỏ tôi chết đói à.
Ngọc Diệp cười:
Anh không chết đói được đâu, anh muốn theo cũng được, tự lái xe nha.
Hoài Nam cười, gãi đầu:
Thôi được, cho tôi định vị tôi sẽ đến.
Nguyên Phong nheo mắt với Hoài Nam ra hiệu là cậu cứ lên xe đi , nhưng Hoài Nam cố tình không hiểu:
Cậu đi đi, mắt cậu làm sao thế, lát có cần khám không?
Trong lòng Nguyên Phong suy nghĩ:
Khi về cậu chết chắc với tôi.
Ngọc Diệp cười nói:
Thôi anh cứ đi cùng đi, ai lại bỏ bạn mình được.
Ba người lên xe đi đến nhà hàng lần trước ghé qua, Nguyên Phong bước vào cửa thì nhìn bên cạnh thấy hình Lan Chi với Jack và Thế Tâm, anh đã biết mình sẽ có cơ hội gặp lại cô gái đó lần nữa, dừng lại một lúc Ngọc Diệp hỏi:
Anh làm sao vậy?
Nguyên Phong lắc đầu:
Không sao em. Không có gì.
Hoài Nam lại đi kế bên:
Sao thế, tôi nói rồi, cậu khó qua ải này lắm.
Cậu giúp tôi đi.
Giúp làm sao mà giúp.
Ngọc Diệp chọn bàn ngồi xuống thì mọi người cũng vào và gọi món. Thì Huy Tường bước đến chào Ngọc Diệp:
Hey, chào cô!
Ngọc Diệp chau mày:
Anh cũng ở đây à?
Sọt tay vào túi quần nói cưới vui vẻ:
Chẳng phải cô cần nhiều bằng chứng của các cổ đông à? Hôm nay tôi có cuộc hẹn quan trọng gặp cô ở văn phòng nhé.
Huy Tường bước đi, Ngọc Diệp giải thích:
Anh ta là luật sư cố vấn của em, đang giúp em thanh lọc nhân viên và các cổ đông đang ảnh hưởng đến công ty.
Nguyên Phong uống một ngụm nước rồi hỏi:
Hóa ra hôm trước em buồn là chuyện này à?
Đúng là em có chút áp lực. Vì họ là những chú bác đã gầy dựng công ty với ba em. Thật khó xử.
Hoài Nam phá tan bầu không khí:
Thôi nào, mình đi ăn trưa mà thoải mái tí đi.
Ba người vui vẻ ăn uống thoải mái,
Tại một quán cà phê sách có một anh chàng đang ngồi vẽ vẽ chân dung, Lan Chi bước vào order một ly latte rồi ngồi xuống chờ nhận nước cô loáng thoáng nhìn qua thì thấy chân dung ấy là mình, ngạc nhiên nên bước đến khom lưng nhìn:
Hình đẹp đó nhưng không giống cho lắm.
Nguyên Bảo vừa vẽ vừa nói :
Sao cô biết?
Lan Chi cười:
Anh muốn vẽ tôi thì nhìn tôi mà vẽ nè.
Nguyên Bảo nhìn lên cười:
Ôi! Là cô! Janet! Xin lỗi chưa được phép mà tôi đã…
Lan Chi cười và nói nhẹ nhàng:
Không sao đâu! Không ngờ lại được gặp anh ở đây.
Nguyên Bảo không vẽ nữa mà uống ngụm cà phê hỏi thăm:
À! Dạo này cô thế nào? Vẫn đang đi tìm tự do hả? Đã được tự do như cô muốn chưa?
cười.
Cái cười của Lan Chi khiến anh cảm thấy thân thuộc của tình thân, cô gái này anh chỉ xem như một cô em gái, thấy cô nàng có đôi mắt đẹp nhưng ẩn chứa một thế giới buồn bã sầu muộn đầy tâm tư. Đột nhiên cô hỏi anh:
Theo anh nghĩ, những người hay buồn hoặc cô đơn tại sao họ không thể nói ra nỗi buồn của mình bằng lời được.
Vì họ muốn dùng hình ảnh hay ngôn ngữ nói hộ lòng mình.
Tôi ước được như vậy. Nhưng …dường như không thể.
Cô đang gặp chuyện gì? Cô biết chơi nhạc cụ chứ?
Có một chút, ngày trước có chơi Piano, violin nhưng lâu rồi không đụng đến. Lần cuối cùng chơi là 7 năm trước.
Cô chưa trả lời vấn đề tôi hỏi lúc nãy, vấn đề của cô là gì?
Dài lắm! Đến một lúc nào đó anh sẽ biết.
Nguyên Bảo chăm chú nhìn cô:
Tôi nghĩ rằng chúng ta phải trở thành những con người mà chính bản thân mình luôn khao khát. Chỉ có chính mình mới làm được điều đó, không ai làm được điều đó cho mình cả. Nên tôi tin sự lựa chọn của cô là đúng. Cô cứ đi theo sự lựa chọn của mình.
Lan Chi nhìn vào ly nước:
Tôi sắp phải bước vào thế giới cạnh tranh khốc liệt, áp lực của thời gian, công việc và những thứ xảy ra với bản thân tôi, đôi lúc tôi thấy quá mệt mỏi.
Lan Chi lại cười và uống một ngụm nước:
À! Khi nào xong thì tặng cho tôi bức tranh đó nhé.
Được chứ! Tôi vẽ nó để tặng cho cô mà. Yên tâm.
Hai người uống cà phê chuyện trò thoải mái. Ngồi sau lưng họ là một người đeo kính râm mặc áo như thám tử nhắn tin:
Cô ta đang ở đây? Có cần tôi…
Dượng tư của Lan Chi nhắn lại:
Cứ theo dõi rồi chờ thời cơ. Tốt lắm.
Ông Quang Đại vẫn cử người xung quanh theo dõi, tôi e là phải tìm đối tác để giúp.
Ý ông là! Không xử lý được hay sao?
Ông cứ yên tâm tôi sẽ giúp ông để trả ơn vụ án 10 năm trước. Nhưng phải ông nhớ đã hứa gì với tôi.
Được rồi. Tôi sẽ không quên đâu. Con nhóc đó nó không thích mềm đâu phải cho nó một bài học nhớ đời. Còn không thì xử luôn đi.
Được. Nhưng theo tôi thấy có nhiều người đang tìm cô gái này lắm. ông định giải quyết thế nào.
Ông ngồi quan sát đi. Có gì thì báo lại cho tôi.
Cúp máy cô tư của Lan Chi nói với chồng mình:
Thế nào rồi anh?
Chưa có tiến triển, nhưng mà mấy anh chị em nhà họ Ngô của em đã bắt đầu manh động.
Hiện tại bên anh hai thì thằng Vũ Minh nó đang muốn quấy rối trong công ty, nó đòi mẹ phải cho nó quản lý dự án đầu tư khu đất mà bên nhà họ Trịnh muốn dành.
Ông Gia Huy chỉ cười :
Đúng là thằng miệng hùm răng sứ, nó không làm được gì đâu. Em cứ yên tâm. Ngày mai anh đi Campuchia giải quyết vụ đấu thầu cho ba. Em ở nhà đi đâu đó chơi đi cho vui.
Bực dọc nói lại chồng:
Nè! Đừng có mà đem nợ về cho tôi nữa đấy. Mà chẳng phải cậu út nhà này đang đi Sài Gòn sao, anh biết nó đi vì lý do gì ko?
Không biết, nhưng chắc chắn là đi tìm lợi ích để về khoe thành tích.
Hay là anh thử tìm hiểu xem? Mình cũng phải biết nó như thế nào đẻ mà định liệu chứ.
Hiện tại mẹ rất tin tưởng no, nên khả năng trong lần bầu cử hội đồng quản trị sắp tới mẹ sẽ thuyết phục ba cho nó làm Chủ tịch
Còn con bé Lan Chi? Anh không nghĩ nó sẽ là hòn đá cản đường mình à.
Không sao đâu. Lâu nay nhà mình vẫn hay nghi ngờ về việc nó có phải con cháu nhà họ Ngô hay không? Anh sẽ ra sức tìm hiểu chuyện này.
Cố ổn không?
Chúng ta làm bí mật mà.
Gia Huy ngồi ngã ra sau ghế suy nghĩ. Ông ta luôn muốn chiếm giữ sản nghiệp nhà Họ Ngô và đá bà Ngọc Trân đi để mà ông tự do hưởng thụ, nên ông đang tính nước cờ thủ tiêu Lan Chi giảm bớt gánh nặng.
Nhưng e rằng mọi chuyện đâu có đơn giản. Mình phải làm gì đây?
Lan Chi có quá nhiều người muốn giết, muốn đẩy vào đường cùng, cô đã bỏ trốn vậy mà không tha cho cô, rốt cuộc cô có làm gì sai? sao lại nỡ đối xử với cô như thế. Lan Chi không hề biết rằng mỗi một hành động của mình điều được ghi lại để biến cô thành một con cờ trả thù tranh đấu đôi bên. Gương mặt nên thơ của cô thấp thoáng dưới nắng chiều lan tỏa một sức sống mãnh liệt.
Một nhân vật bí ẩn thường xuyên quan sát Lan Chi đang nói chuyện điện thoại bằng tiếng pháp với ba nuôi của mình một cách khép nép lễ phép:
Vâng, papa. Con biết phải làm sao. Con sẽ ưu tiên công việc.
Đừng để ai phát hiện thân phận con. Con đã đi gặp người đó chưa?
Con chưa.
Tuần sau ba sẽ cho Định Quân về nước giúp con, đến lúc con phải xuất hiện và hành động rồi. Định Quân về sẽ mang theo một thứ. Đến lúc đó ta sẽ nói cho con biết nó có ích gì.
Dạ vâng. Con biết rồi.
Con vẫn còn làm việc cảm tính, thù riêng con nhịn hơn 20 năm rồi nhịn thêm cũng không sao, nhưng mà công việc làm ăn của tập đoàn không thể trì hoãn. Con mau chóng lo cho ba đi.
Dạ. Còn thuốc của con?
Định Quân sẽ mang về cho con.
Cảm ơn papa.
Cúp máy anh lại quăng chiếc điện thoại ra một góc, ngã ra giường nệm màu trắng, tay bóp trán, hai mắt khép lại:
Tại sao? Tại sao tôi có thể sống như vậy trong hơn 20 năm cơ chứ. Tất cả là nhờ vào ông. Đồ đáng chết.
Anh ta là Hà Phi một người có thâm thù đại hận với nhà họ Ngô, anh muốn trả thù cho cái chết của ba mẹ ruột của mình, nhưng để có tiềm lực kinh tế và địa vị anh trở thành con nuôi của một trùm tài phiệt người Pháp gốc việt, anh sống trong danh nghĩa là người thừa kế công việc tập đoàn đầu tư tài chính lớn ở Pháp, và thực chất đây là tập đoàn Mafia rửa tiền, sát thủ, buôn bán ma túy và các chuyện phi pháp xuyên quốc gia. Hà Phi được cho sử dụng một loại thuốc gây nghiện tương tự như ma túy vì ba nuôi đã khống chế anh để anh không thể rời khỏi tập đoàn.
Anh về Việt Nam để trả thù cũng là để mở rộng thị trường Châu Á nên 2 năm nay anh luôn ẩn nấp phá hoại các công việc làm ăn của các tài phiệt lớn trong đó có gia đình họ Trần và họ Trịnh. Các gia đình điều có liên quan đến gia đình họ Ngô. Anh mau chóng muốn kết thúc phi vụ trả thù nhưng mà có vẻ khó hơn anh nghĩ, bên ngoài anh là người đầy đủ quyền lực nhưng ba nuôi của anh mới là người quyết định, tất cả những người theo anh là người của ba anh chỉ riêng Định Quân là người anh vô cùng thân thiết. Anh nghĩ thầm:
Phải rồi, dù sao Định Quân cũng về đây giúp mình. Chắc chắn là sẽ thành đại sự.