Trời đã tối mịt, thậm chí bây giờ chẳng còn nghe tiếng xe chạy chim hót, vì là đầu thu nên gió rất lạnh, cô vừa bước ra khỏi xe liền rùng mình vì lạnh.
Vệ Quân tiến đến đứng cạnh cô, nhìn sơ qua người cô một cái, sau đó liền nói:
– Em khoác lên người chiếc áo khoác của tôi mà vẫn lạnh sao? Chẳng phải cơ thể không tốt à?
Cô vội lắc đầu, liền giải thích rằng Quảng Tiến bình thường đều không lạnh như vậy, chỉ là tối nay trời cũng hiu hiu lạnh vì sắp chuyển mưa nên bất giác cô không thích ứng kịp, dù sao cũng mới đến đây được 1 2 ngày thôi, đây là chuyện thường tình.
Hắn không buông tha cho cô dễ dàng như vậy, liền nói rằng lát nữa sẽ tự tay nấu cho cô một ít nước gừng nóng để uống cho ấm người, làm cô bất lực không biết nên nói gì.
Lúc trước một hai ở khu căn cứ trên núi rừng, cứ được anh cưng chiều lo lắng từng chút mà cô mở miệng ra toàn than phiền, bây giờ lại chỉ nghe một lời của người đàn ông xa lạ không quen không biết mà không đáp trả.
Kiếp này nợ Tạ Đăng Khôi nhiều quá rồi, biết thế cô nên xác định tình cảm nhanh nhất mới đúng, bây giờ lại phải trong tình huống đau khổ thế này.
Biệt thự này cách khá xa xưởng may của anh làm việc, chắc sẽ rất lâu cô mới được đến đó lần nữa.
Hắn đang đứng trước cổng biệt thự, trực tiếp dùng chìa khóa mở cửa, vừa mở trong màn đêm, hắn vừa cất giọng:
– Tôi không hay về đây, nên nơi này chỉ có dì Hà trông coi, cũng chẳng có nhiều đồ đạc riêng, nếu em thấy thiếu gì, cứ nói tôi một tiếng, tôi sẽ trực tiếp đưa em đi mua.
Vừa mới tưởng sẽ chẳng thể gặp lại Đăng Khôi trong thời gian dài thì lại được hắn nói chuyện này, khiến cô đột nhiên mỉm cười vui sướng.
*Két*
Cánh cổng sắt lâu ngày không dùng đến vừa mở ra đã kêu bên tai âm thanh chói như vậy, bên trong khung viên, nơi con đường dẫn vào nhà chính đều lắp đặt đèn nhưng vẫn chưa được kích hoạt.
Trên con đường sỏi đá dẫn vào nhà, cỏ xanh tươi tốt, thậm chí còn có rất nhiều bông hoa được chăm tươi tốt nở rực, chỉ tiếc tối nay trời không trăng, không thể nhìn rõ mọi thứ.
– Ở đây nhiều bông hoa đẹp quá, anh thích hoa lắm sao?
Hắn đi phía trước, bất giác dừng lại vì câu hỏi của cô, liền quay lại nhìn. Trong màn đêm u tối, anh vẫn nhiều thấy rõ nụ cười mỉm trên môi của người con gái trước mặt, đột nhiên tim có chút hụt nhịp, môi cũng tự giác cong lên bất ngờ.
– Từ nhỏ tôi rất thích cỏ cây hoa lá, thế nên vừa xây xong, tôi sẽ chăm sóc chúng, nhưng vì hiện tại rất ít về nên tôi nhờ dì Hà chăm giúp.
Cô nghe thấy vậy liền cười tươi, nhìn lấy xung quanh có thật nhiều hoa cỏ, lời nói có chút vui vẻ hồn nhiên:
– Nếu ở đó có được một chiếc xích đu để ngày ngày ngồi ngắm cảnh thì hay biết mấy.
Trong màn đêm mờ ảo, đôi mắt cô lia trúng ánh mắt đang chăm chăm nhìn cô…
*Bụp*
Đèn xung quanh khuôn đất liền sáng lên, cô được lúc nhìn rõ gương mặt hắn gần như vậy, có chút dao động.
– Vào nhà đi, trời lạnh hơn rồi.
Hắn “Khụ’’ một tiếng đánh thức sự tập trung của cả hai người, sau đó lại tiếp tục quay lưng đi phía trước, đến khi đến cánh cửa nhà to lớn trước mặt.
*Cạch*
Cánh cửa nhanh chóng mở ra, người trước mặt có lẽ là dì Hà- người duy nhất ở đây chăm non nơi này mỗi khi hắn đi vắng.
– Chào cậu chủ.
Dì Hà cúi gập người chào người đàn ông trước mặt, sau đó hắn cũng bất ngờ, liền dùng tay đỡ người dì lên, rồi cúi đầu chào ngược lại dì một cách lễ phép khiến cô đứng sững lại.
– Cậu chủ! Đây là…
Ánh mắt dì Hà hướng về phía cô, cô liền cúi người chào dì một cái, chuẩn bị mở miệng giới thiệu thì đã nghe anh giới thiệu.
– Dạ, đây là Hân Như người con sẽ đính hôn, hôm nay về ra mắt dì, dì thấy cô ấy thế nào?
Giọng nói của hắn có chút tự hào, khoe khoang cô trước mặt dì Hà. Dì nghiêng đầu để nhìn rõ cô hơn, sau đó liền mỉm cười thật tươi nói:
– Chào cô chủ! Cậu chủ khéo nhìn, cô gái này nhìn rất tốt bụng đó.
Cho dù cô chỉ đứng sau lưng, nhìn được tấm lưng rộng lớn của hắn thôi, nhưng cô nghe rõ hắn thở hắc, phì cười một cái rồi nắm lấy tay cô kéo lên phía trước, sau đó nhẹ đưa túi đồ mới mua lúc sáng cho cô rồi nói:
– Dì Hà là quản gia ở đây, lúc trước dì là người đồng thời nuôi dưỡng tôi từ bé, sau này cô ở đây cứ nói chuyện thoải mái với dì nhé.
Cô vui vẻ cười tươi nhìn hắn rồi nhìn dì, gật gật đầu ngoan ngoãn nghe lời hắn vừa nói.
– Tối nay cô chủ ngủ cùng cậu chủ sao?
Dì tươi cười hỏi, dù sao dì cũng chưa biết cả hai chỉ mới quen biết nhau hôm qua.
– Không ạ! Cô ấy sẽ ngủ phòng bên cạnh con.
Gương mặt dì lộ lên vẻ khó hiểu, nhưng rồi nhìn khoảng cách của hai người trước mặt mà dần hiểu ra. Chắc là hai người họ vẫn còn ngại không ở cùng nhau.
– Vậy để dì lên phòng sắp xếp lại, cũng không có người ở nên tủ kệ cũng ít nhiều bụi bẩn, chờ dì tí nha.
Dì nói xong liền lon ton chạy đi lên cầu thang lên lầu, lúc này cô mới có thể nhìn bao quát cả cái biệt thự của hắn.
Đương nhiên nói là biệt thự thì sẽ rất rộng rãi thoáng mát, nhìn ở phía thì thấy rõ các phòng đều được chia ra rõ ràng, phòng khách, phòng bếp không có cửa vào trước mặt.
Sâu phía trong thì có nhiều căn phòng khác nhưng được lắp cửa đàng hoàng, cầu thang di chuyển lên tầng 1 cũng có lan can, đối diện lan can là từng căn phòng một.
– Anh không ngủ chung phòng với tôi sao?
Cô thắc mắc hỏi, dù sao thì nếu hắn nói là phu nhân thì chắc chắn phải có gì đó thân mật, đằng này lại khác cả phòng ngủ.
– Em muốn ngủ cùng tôi?
Hắn nhìn cô rồi nhếch mép hỏi ngược lại khiến cô bối rối, cô không muốn nhưng chỉ là một chút thắc mắc nhỏ thôi.
– Chưa đính hôn, tôi không muốn làm gì với em. Đợi khi đã là vợ chồng, tôi chắc chắn sẽ chuyển em sang ngủ cùng phòng với tôi.
Nói xong hắn đưa tay ấm nóng của mình nắm lấy tay cô dẫn đến phòng bếp, cho cô ngồi xuống bàn ăn, hắn tiến đến gian bếp rồi đun nước pha trà cho cô.
Cô không ngạc nhiên, chắc chắn nếu hắn ở đây chỉ cùng dì Hà, thì một là dì Hà nấu ăn, hai là đôi lúc anh cũng phải nấu, thế nên anh biết nấu ăn là lẽ thường.
Đột nhiên cô chợt nhớ ra, nếu chuyển về biệt thự ở đây, không có phương tiện để cô truyền tin tức.
Biệt thự của hắn nằm ở nơi đồng không mông quạnh, thậm chí còn không có người hầu kẻ hạ, làm sao cô tìm người giúp cô được thư gửi về căn cứ đây.
– Tôi đi dạo xung quanh đây được không?
Cô ngồi ngay ngắn trên ghế liền cất giọng hỏi người đàn ông đang quay lưng cặm cụi cắt gừng.
– Cẩn thận, sát đây là cánh rừng, tôi vẫn chưa cho người rào lại, sợ sẽ có trộm hay thú dữ…
– Được được, tôi sẽ cẩn thận.
Nói xong cô lập tức ngồi dậy, kéo ghế rời khỏi bàn, nhanh chóng rời khỏi phòng bếp mà đi lung tung khắp nơi.
Dưới tầng trệt này gồm có phòng ngủ của dì Hà, một nhà kho trống để đồ lặt vặt,thư phòng, phòng bếp phòng khách, cuối cùng có một nhà tắm và nhà vệ sinh.
Tầng trên thì có hẳn 4 phòng ngủ, 2 phòng trống và 2 phòng của cô và hắn, một nhà tắm nhà vệ sinh, 1 gian phòng làm việc riêng của hắn và một phòng để quần áo.
Biệt thự của hắn xây nên không nhiều phòng, nhưng vì bố trí gọn gàng nên trong không khí cũng thoáng đãng không bị tù túng. Đến cả phòng dì Hà cũng khá rộng.
Ngoại trừ một cánh cửa từ nhà chính để đi ra thì còn có một cánh cửa phụ để dẫn ra khuôn viên sau của nhà bị khuất đi.
Phía sau cũng có một sân cỏ đầy hoa như khi bước vào, nhưng đặt biệt ở đây có một gian nhà riêng để nuôi trồng cây trái. Ở đây còn có một hòn nam bộ nhỏ để nuôi những chú cá lớn xinh đẹp.
Minh Đại thời tiết ôn đới, quanh năm đều se se lạnh, thế nên các căn nhà ở đây đều có một lò sưởi to để trong hoặc ngoài nhà, không hề có xây thêm hồ bơi ngoài trời.
Kết thúc hàng rào gỗ trắng cắm xuống bãi cỏ, trước mặt cô là một khu rừng u tối, nhìn xa hơi thì có thể trông thấy đây cũng gần chân của một ngọn núi nào đó.
Bên trong khu rừng nhè nhẹ phát ra tiếng ve kêu, lâu lâu có tiếng mấy chú chim cú đêm. Cô lấy tay xoa lấy hai bên cánh tay vì lạnh, càng ngày càng bước đến phía trước trong vô thức.
Tuyệt nhiên cô không hiểu, vì sao sâu trong khu rừng đó đột nhiên lại phát lên giọng nói của Đăng Khôi- người mà cô dành cả trái tim để hướng về.
Trái tim cô đột nhiên thắt lại, nhớ lại chuyện sáng nay trên đồi núi, cô thấy rõ anh đã bị tên đầu xỏ kia đấm mạnh liên tục vào bụng khiến ọc ra cả máu, vết thương trên đầu đột nhiên đau nhức, chắc do thời tiết lạnh.
Mắt cô lại có cái gì đó ứa lên, trong lòng cảm thấy rất lo lắng cho anh, không biết bây giờ anh đang ở căn cứ hay đã trở về xưởng may làm việc.
– Hân Như…
Phía sau đột nhiên vọng lên một tiếng nói, ý thức của cô chợt quay về, liền quay mặt qua nhìn người đàn ông đang cầm trên tay ly trà gừng nóng hổi.
Hắn nhìn cô tâm trạng có chút không vui, nhẹ đưa cô ly trà rồi ân cần hỏi:
– Đang nghĩ đến chuyện lúc sáng sao?
Cô lười biếng gật nhẹ đầu, liền bịa ra một lý do nào đó để nói.
– Lúc sáng rất nhiều người Quảng Tiến bị bắt, họ an toàn cả rồi, nhưng tôi thấy nhớ quê quá.
Căn bản đến bây giờ cô còn chẳng biết quê hương cô là ở đâu, ba mẹ thì mất sớm, cô chưa từng thấy mặt ông bà của mình. Hắn chăm chăm nhìn cô, ánh mắt ánh lên chút đau lòng, nhìn cô hớp một ngụm trà gừng nóng vào miệng.
Đầu hắn đột nhiên muốn ôm người con gái trước mặt mình, muốn che chở, muốn chia sẻ nỗi buồn cho cô, nhưng mà hiện tại thì có hơi quá nhanh. Hắn chỉnh áo khoác trên người cho cô rồi tiện đút tay vào túi quần, cất giọng trầm ấm:
– Vào nhà thôi, sau này nơi này sẽ là tổ ấm của em. Đợi mọi chuyện ổn thỏa, tôi nhất định sẽ đưa em về Quảng Tiến một chuyến.
Cô nhìn hắn, trong lòng cảm thấy ấm áp, người đàn ông người Minh Đại này sẵn sàng vì cô mà bất chấp chính trị quân sự hai bên mà chịu đưa cô về Quản Tiến không nghĩ ngợi gì sao?