Tiếng xì xào từ trong bụi rậm, cô mặc một bộ đồ ngủ tay chân dài bước ra, đôi chiếc khăn lau tóc trên đầu đi ngang lườm anh một cái.
– Sao anh còn chưa đi nữa, muốn cái gì?
Anh nhìn cô cười gian, sau đó nói:
– Nãy em tát tôi hơi đau đấy, hay là tôi….
Nghe đến đây cô cũng tự hiểu, liền gầm gừ chửi anh.
Anh nhìn cô cười tít cả mắt rồi nhẹ nhàng nói:
– Lúc nãy có quân Minh Đại đến đây, tôi sợ em bị bắt nên chờ em đến bây giờ, về thôi, trễ rồi.
Cô bỗng im bặt, trong đầu có suy nghĩ căm phẫn.
Cái tên điên này đùng đùng xông tới, là không biết cô được huấn luyện dưới nước 3 năm rồi sao, là đang cố ý làm càn mà.
Càng nhìn, cô càng cảm thấy tức giận, liền quay mặt rời đi, không thèm nhìn lại gò má của anh đã in đỏ lên khi nào không hay, thậm chí còn có chút hiện tia máu nhỏ lên nữa.
Anh bỗng đứng như trời trồng, hai tay đút vào túi quần, nghĩ đến khi nãy được ôm lấy cô, thực tế lại không thể nhìn thấy được cảnh xuân của cô, bởi lẽ anh là người bị cận thị.
Và hơn thế nữa, lúc đó anh thật sự không nghĩ gì chỉ lo sợ cô bị bọn Minh Đại bắt đi giống lúc trước liền lao mình xuống sông dù mình là người không nhịn thở được lâu, bây giờ lại còn ướt sũng thến ày, đứng đây đã 15 phút đợi cô rồi.
Sau đó anh cũng ngây ngốc rời đi, cứ như một người mất hồn vậy.
Về đến phòng của mình, anh nhìn vào phòng cô thì thấy đã tắt đèn, có lẽ đã ngủ rồi, còn anh quay trở về phòng mở tủ áo lấy bộ đồ khác ra để thay.
– À mà…..
Đột nhiên cô từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy anh đang tháo áo thay đồ, liền hốt hoảng đến rơi cả sấp tài liệu trên tay.
Cô vôi lấy tay che lấy mặt quay đi, trong đầu chỉ toàn hình ảnh cơ bụng của anh mà thôi, da anh thật mịn.
– Em vào không tiếng động gì cả.
Anh nhanh tay khoác áo thun lên, sau đó quay sang chạm vai cô, đưa cho cô sấp tài liệu vừa lượm được.
Nhìn cô trước mặt, anh chỉ thấy tai cô đỏ hẳn lên, má cũng ửng hết cả.
Cô cầm lấy sấp giấy, liền lắp bắp nói:
– Anh…..anh….anh có tài liệu này.
Đăng Khôi nheo mắt nhìn người con gái ngại ngùng trước mặt, liền nói:
– Chẳng phải lúc nãy tôi thấy phòng em tắt đèn rồi sao? Em chưa ngủ à?
– Tôi đi lấy tài liệu từ đồng chí Thắng, anh quan tâm làm gì chứ?
Anh lại dùng ánh mắt khiêu khích nhìn cô, liền dùng giọng trêu đùa:
– Cơ thể tôi em cũng thấy rồi, bây giờ tôi trả lại cái tát khi nãy của em được chứ?
Cô đứng hình, cái tên thối này lại chì chiết con gái sao?
– Anh….anh đừng có mà làm càn, tôi là lỡ vào chứ không cố ý, bây giờ tôi đi đây.
Nói xong cô nhanh chân chạy đi, chưa kịp để anh đưa cho cô liều thuốc uống nữa.
Đúng như anh nghĩ, cái cô gái Hạ Anh này chỉ là cố tỏ ra lạnh lùng thôi, cuối cùng cũng giống một cô thiếu nữ 16 tuổi bình thường rồi.
Anh nhìn sấp tài liệu dày cộc trên bàn, nó chỉ in rõ to cái tựa đề: ”Nâng cao sức khỏe dưới nước”
Xoa xoa thái dương, anh lấy ra chiếc mắt kính cận trong hộc bàn rồi ngồi ghi chép.
Không biết từ bao giờ, anh đã bị mắc chứng khó điều hòa hơi thở khi dưới nước. Lúc nhỏ, anh từng bị chết đuối hụt sau một lần bị bạn thân đẩy thẳng vào hồ bơi, anh biết bơi, nhưng lại bị đứa bạn thân đó mang vào chân một chiếc xích nặng nên không thể bơi lên, chỉ cảm thấy sự vùng vẫy trong nước rồi tuyệt vọng yếu ớt.
Nhìn qua căn cứ đối diện, bên trong vẫn tắt đèn, lần này có lẽ cô đã ngủ thật rồi. Từ trước đến nay, có lẽ anh là người bất cần, lại không vì một ai mà cảm thấy muốn che chở bảo vệ như cô gái nhỏ này.
Từ lúc anh nhìn thấy cô bị thương vì anh, anh lại càng muốn che chở, bảo vệ và không muốn làm cô buồn một lần nào nữa.
Suy nghĩ dần tan biến, anh lại tiếp tục làm việc.
Chỉ có anh vẫn không biết…..
Trong căn phòng nhỏ, cô vẫn không thể ngủ được.
_______________________________
Sáng hôm sau, cô thức dậy như mọi khi, rời ra ngoài để gặp các đồng chí khác, nhưng lần này cô không tìm thấy bóng dáng của anh nữa.
Lúc trở về, cô cũng ghé ngang qua phòng anh, thì thấy phòng vẫn tắt đèn, cô tò mò bước vào, nhìn thấy người con trai đang say giấc trên bàn làm việc, tim có chút loạn nhịp.
Cô bất giác đưa tay lên sờ lấy trán anh, thì phát hiện ra anh đã phát sốt, liền lo lắng đỡ anh chạy ngay đến phòng y tế.
Lúc khám sức khỏe, lại phát hiện ra người khám cho anh là cô y tế lúc trước đã không cho cô dụng cụ xử lý vết thương.
Thấy cô đứng kế bên giường bệnh của anh, cô ta liếc ngang một cái, liền chua chát nói:
– Đồng chí không cần ở đây nữa, bộ không còn việc gì để làm sao?
Cô nghe nói cũng gục mặt nhìn anh đang nằm ngủ rồi quay gót rời đi.
– Tôi cần.
Giọng nói trầm ấm phía sau lưng cô vang lên, anh nằm trên giường thều thào, dùng ánh mắt chăm chú nhưng vẫn chưa tỉnh ngủ nhìn cô rồi cười nói:
– Đồng chí ấy là người đã khiến tôi bị sốt, đương nhiên phải ở lại để chăm sóc tôi rồi.
Cô bạn y tế đó nghe xong liền tức điên lên, đập bàn một cái rồi rời ra khỏi phòng bệnh.
Lúc này mặt cô xám xịt, liền nói:
– Điên à? Tôi làm anh bị sốt khi nào?
– Tối qua, tôi chờ em tắm nên bị cảm lạnh rồi…khụ khụ….
Anh ho vài tiếng, mặt cô cũng thả lỏng ra, liền lạnh lùng nói:
– Tôi ra ngoài lấy cháo cho anh, nằm đấy đi, anh báo tôi quá đi mất.
Cô bây giờ chỉ thấy anh phiền phiền phức cực kì mà thôi.
Dù cho có lấy cháo cho anh xong, cô cũng quay đi để làm việc ở phòng camera giám sát mà thôi, làm anh có chút hụt hẫng, cả ngày chỉ nằm ở phòng bệnh vì muốn cô đến đây mà thôi, chứ thật ra anh đã hết bệnh từ sáng sau khi uống thuốc rồi.